Chapter 1082. Đó chính là đạo lý của kẻ làm đạo sĩ. (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 1082. Đó chính là đạo lý của kẻ làm đạo sĩ. (2)
Lễ trấn hồn được tổ chức một cách đơn giản.
Tại đạo quán không có gì nhiều để chuẩn bị cho nghi lễ. Trong tình cảnh này, bọn họ thậm chí không thể chuẩn bị những thứ cơ bản như hương và bát hương.
Mặc dù không có hình thức nhưng những đệ tử như Hoa Sơn vẫn niệm đạo kinh và long khuông (龍匡) một cách rất kính cẩn.
Suy cho cùng nghi lễ cũng chỉ là lễ nghĩa dành cho người chết mà thôi. Dù nghi lễ có hoành tráng thế nào chăng nữa cũng chẳng thể có giá trị bằng một cái cúi đầu chứa đựng tấm lòng chân thành.
Bọn họ kính cẩn cầu nguyện cho những người đã chết tại đây có thể có được sự bình yên ngay cả sau khi chết.

Và có một sự thật mà bọn họ không bao giờ được phép quên. Đó là trước khi là một võ giả, bọn họ là những đạo sĩ theo đuổi chữ đạo.
Vậy nhưng ngay cả các đệ tử Hoa Sơn đôi khi cũng quên mất bản thân mình rốt cuộc là ai. Nơi này chính là nơi tưởng nhớ những người đã chết đồng thời cũng là nơi để bọn họ tìm lại được bổn phận của bản thân.
Thanh Minh đứng phía sau nhìn chằm chằm vào bóng lưng đang đọc đạo kinh của các đệ tử Hoa Sơn.
Từ Đường Tiểu Tiểu ở bên trái ngoài cùng đến Bạch Thiên ở bên phải. Hắn thu tất cả vào tầm mắt và nhắm mắt lại.
'Sư huynh'
Trong quá khứ, tại Hoa Sơn cũng cử hành đạo tế rất nhiều lần. Mỗi lần như vậy, Thanh Minh luôn cố gắng trốn khỏi các nghi thức nhàm chán đó nhưng rồi Thanh Vấn luôn cố gắng giữ hắn ta lại cho dù chỉ là một lúc.
- Đệ là một đạo sĩ trước khi là kiếm tu đấy.
- Một thanh kiếm không có hiệp nghĩa thì khác gì đao kiếm của đạo tặc không? Đặc biệt một người như đệ càng không được phép quên mất bổn phận đạo sĩ của mình.

- Theo đuổi chữ đạo. Nhưng căn bản của trấn hồn là lòng trắc ẩn. Nếu đệ không được sinh ra với điều đó thì phải biết học hỏi. Đó là việc đầu tiên đệ phải làm được trên tư cách là một đệ tử Hoa Sơn.
"....Cứ cằn nhằn mãi thôi"
Phải, đúng là như vậy. Trong quá khứ hắn đã nghĩ như vậy. Rằng việc lặp đi lặp lại những nghi lễ nhàm chán này chẳng có ý nghĩa gì cả.
Con người chết là hết. Đạo kinh dùng để tế những kẻ đã chôn dưới lòng đất thì có tác dụng gì? Những giọt nước mắt rơi cho bọn họ rốt cuộc thì có giá trị gì không?
'Đúng vậy'
Thanh Minh mở đôi mắt đang nhắm nghiền ra.
Thanh Minh khi ấy đã không thể hiểu được. Bởi vì hắn là kẻ không lên Hoa Sơn để tầm đạo mà là bị bỏ lại tại Hoa Sơn.
Hắn ta nghe đạo kinh như một bài hát ru, nhìn đạo tế như một trò chơi mà lớn lên. Vì vậy mà đối với hắn những điều này tồn tại như một lẽ tất nhiên mà không cần phải suy nghĩ về ý nghĩa của nó.
Vì vậy mà hắn đã không thể biết được.

Tại sao bọn họ lại cầu nguyện cho linh hồn của những người không thể quay lại được nữa.
Người không có gì ngay từ đầu thì chẳng thể mất gì cả. 'Sư huynh, đệ......'
Những gì hắn mất không phải những thứ ngay từ đầu đã có mà những thứ tích lũy được trong suốt cuộc đời. Không....chính xác là mặc dù hắn không muốn những những thứ đó vẫn ở xung quanh hắn như một lẽ tự nhiên.
Bây giờ hắn đã nhận ra rồi. Sau khi đánh mất tất cả.
Điều gì có ý nghĩa đối với những kẻ đã chết mà không thể quay trở lại. Và những kẻ còn lại đã tìm kiếm đạo quán với tâm trạng ra sao.
Và ở đây có những người hiểu được ý nghĩa đó. Bọn họ biết những điều mà Thanh Minh trước kia không thể biết, và muốn bảo vệ những điều mà hắn đã chẳng thể nào bảo vệ.
Các đệ tử Hoa Sơn vẫn còn nhỏ nhưng âm thanh đọc đạo kinh một cách kính cẩn của bọn họ đang vang vọng khắp mảnh đất hoang tàn này.
Vân Kiếm ở vị trí dẫn đầu, đưa bàn tay còn lại lên ngực và thể hiện lễ nghĩa. Mỗi động tác của hắn ta đều thể

hiện sự thương tiếc sâu sắc đối với những người đã chết tại nơi này.
Khi hắn ta bắt đầu ngâm kinh đạo một lần nữa, các đệ tử Hoa Sơn cũng đọc theo hắn ta. Thanh Minh đứng sau cùng theo dõi hình ảnh đó cũng từ từ nhắm mắt lại. Và hắn niệm đạo kinh.
Đó là một khung cảnh chẳng có gì đặc biệt cũng chẳng có gì to tát. Nhưng đối với những kẻ biết Thanh Minh là ai thì không thể nghĩ về cảnh tượng này một cách đơn giản được.
Thanh Minh cho đến bây giờ đã tham gia vô số trấn hồn tế nhưng hắn chưa từng tự niệm đạo kinh một lần nào. Mặc dù đó là những lời đạo kinh đã quen tai đến mức dù có nhắm mắt lại vẫn có thể ngâm nga. Vậy nhưng chưa một lần, chưa một lần nào cả.
Bởi vì hắn cảm thấy rất ngại vì điều đó. Và hắn đã nghĩ rằng việc đó không hề phù hợp với bản thân.
Vậy nhưng ngay tại lúc này, Thanh Minh đang niệm đạo kinh bằng tất cả sự chân thành. Không chỉ là khẩu quyết, đó là những lời nói chứa đựng tất cả tấm lòng của hắn ta.
Đó là những lời cầu nguyện cho những người đã chết và cả sự an ủi cho những người ở lại.

Và không biết chừng đó cũng là bàn tay được đưa ra cho những kẻ tứ cố vô thân.
Sau khi niệm xong đạo kinh, Vân Kiếm lùi lại. Tuệ Nhiên - người đang chờ đợi phía sau cẩn thận bước lên trước. Sau khi tạo thế bán chưởng một cách nghiêm túc, hắn bắt đầu niệm kinh Phật.
Bọn họ tin và theo đuổi những điều khác nhau. Nhưng trong lúc này, tấm lòng của bọn họ là giống nhau.
Trong khi âm thanh niệm kinh Phật của Tuệ Nhiên được lan truyền rộng rãi, các đệ tử Hoa Sơn không thả lỏng tư thế mà vẫn ở yên ở phía sau. Một nỗi buồn không thể nói thành lời dâng trào trong đôi mắt bọn họ khi nhìn vào một Hàng Châu hoang tàn.
Bạch Thiên nắm nhẹ bàn tay để không làm tan vỡ cảm xúc đang điên đảo trong lòng và cũng là để không quên đi.
Chiêu Kiệt, Nhuận Tông, Lưu Lê Tuyết, Đường Tiểu Tiểu quả nhiên cũng đang có cùng cảm xúc với hắn ta.
Cuối cùng, bài kinh Phật của Tuệ Nhiên cũng kết thúc. Tuệ Nhiên tạo thế bán chưởng và cúi đầu thật sâu. Hắn ta xoay người lại với khuôn mặt buồn bã rồi đứng bên cạnh các đệ tử Hoa Sơn.

Bạch Thiên nhìn về phía Vân Kiếm một cách tự nhiên. Ngay sau đó, Vân Kiếm mỉm cười rạng rỡ như thể muốn nói rằng bọn họ chỉ có thể làm được đến như vậy mà thôi.
Ngay lúc ấy, một tiếng thở dài thốt ra từ miệng Bạch Thiên.
'Ta......'
Hắn siết chặt nắm đấm.
'Đã chẳng thể cứu bất cứ một ai'
Mục tiêu của bọn họ khi đến đây là ngăn chặn Ma Giáo và cứu những người vẫn còn sống. Vậy nhưng tất cả tinh thần của bọn họ đã chỉ có thể tập trung vào việc làm thế nào để sống sót.
Sống sót, vui mừng, nhẹ nhõm.
Nhưng bây giờ thì hắn đã nhận ra. Như vậy là không được.

Nếu cảm thấy vui mừng chỉ vì an nguy của bản thân được đảm bảo thì bọn họ sẽ chẳng thể bảo vệ được bất cứ điều gì tại nơi này.
Hắn đã do dự rằng bản thân có nên đứng ra hay không nhưng rồi đã dừng lại. Bây giờ không phải lúc thuyết phục mà là lúc bọn họ cần phải đứng ở cùng một vị trí và nói chuyện.
Từ miệng Bạch Thiên phát ra một âm thanh ảm đạm.
"Nếu như....Chưởng Môn Nhân có mặt ở đây....chắc chắn người đã rơi nước mắt vì những người đã chết"
Các đệ tử Hoa Sơn cúi đầu.
"Nếu như Chưởng Môn Nhân ở đây, trong lúc đánh nhau với quân địch hẳn ngài ấy cũng sẽ không quên mất những người hy sinh"
Lời nói đó thấm đượm nỗi buồn hơn là ảm đạm.
"Lý do chúng ta không thể làm được vậy vì chúng ta quá yếu"
Sự tự hào, nhẹ nhõm đã bị khỏa lấp bằng nỗi niềm thương tiếc.
"Không phải vì thiếu sức mạnh mà là vì con người yếu đuối. Mang danh đạo nhân nhưng lại không thể theo

đuổi chữ đạo. Nói là vì người khác nhưng lại không thực sự nhìn vào người khác"
Tất cả mọi người từ từ gật đầu trước lời nói đau buồn ấy.
"Sức mạnh Chưởng Môn Nhân mong muốn từ chúng ta ......không phải là vũ lực để khiến đối phương khuất phục. Mà là ngay cả khi mạng sống của bản thân có gặp nguy hiểm đi chăng nữa cũng phải dùng sức mạnh để bảo vệ những người yếu hơn mình"
Giọng nói Bạch Thiên vang lên đầy chậm rãi nhưng chắc chắn.
"Có lẽ đó là sức mạnh trên tư cách một con người" Hắn ta dừng lại một lát và nhắm mắt lại.
Bọn họ đã chiến đấu hết mình và đánh bại kẻ địch. Vậy nhưng lý do khiến trái tim bọn họ trống rỗng như thế này là vì có những thứ không thể lấp đầy chỉ bằng sức mạnh.
"Sau này chúng ta sẽ còn gặp phải nhiều chuyện hơn nữa"
Tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào mảnh đất Hàng Châu hoang tàn.

"Lần sau....phải! Lần sau tuyệt đối chúng ta sẽ không quên. Rằng chúng ta chiến đấu vì điều gì. Rằng vì sao chúng ta lại phải chiến đấu"
Vân Kiếm cúi đầu thật sâu và niệm đạo hiệu. Các đệ tử Hoa Sơn cũng đồng loạt đưa nội lực vào và niệm theo để lan truyền sự cầu nguyện này đến toàn bộ mảnh đất Hàng Châu - nơi đã chẳng còn một chút dấu hiệu nào của sự sống.
Tuệ Nhiên cũng phối hợp cùng bọn họ mà niệm Phật thật lớn.
Phật hiệu là cầu nguyện, Đạo hiệu cũng là cầu nguyện.
Và đó cũng là tiếng kêu cứu. Là ngọn nến mà những con người nhỏ bé đã thắp lên để không quên đi con đường mà bản thân phải đi.
Đạo hiệu mà bọn họ niệm to và rõ ràng hơn bao giờ hết.
Và đi cùng với âm thanh vang vọng đó thì gánh nặng trên vai bọn họ cũng nặng nề hơn.
Một thời gian cứ thế trôi đi.
Bọn họ đã đạt được nhiều điều nhưng sự thật là chẳng thể đạt được bất cứ điều gì. Phải đến khi bình tĩnh trở lại, bọn họ mới nhận ra rằng bản chất của thảm họa này thật khó có thể gọi là chiến tranh.

Giọng nói trầm thấp của Thanh Minh vang lên. "....Chúng ta về thôi"
"Ừm"
Tất cả chậm chạp di chuyển bước chân. Chỉ mới cách đây không lâu, bọn họ chỉ muốn chạy khỏi nơi này ngay lập tức. Vậy nhưng kỳ lạ thay lúc này bọn họ lại chẳng cất nổi bước chân.
"Lần sau......"
Hắn đã cố gắng nói một cách bình tĩnh nhưng cuối cùng vẫn nghẹn lại ở phía sau lời nói. Thanh Minh nhìn những tàn tích trước mặt rồi quay đi.
"Lần sau chúng ta sẽ bảo vệ được" ".......Phải"
Giọng nói của Bạch Thiên lan rộng vào hư không.
"Phải vậy chứ"
Ngay khi hắn ta cố gắng vỗ vào vai an ủi những kẻ đang ôm trong mình cảm giác nặng nề để khơi dậy bầu không khí thì.

'Ơ?'
Hắn lập tức cau mày khi nhìn thấy Lưu Lê Tuyết vẫn đang nhìn về phía trước cho đến cuối cùng trong khi mọi người đều đang xoay người rời đi.
'Địch?'
Bạch Thiên kinh ngạc lập tức quay đầu lại.
Nhưng hắn không nhìn thấy bất cứ điều gì. Trước mặt hắn vẫn chỉ là một khung cảnh hoang tàn mà thôi....
"Ơ?"
"Bây, bây giờ?"
Những giọng nói kinh ngạc bắt đầu thốt ra từ miệng của các đệ tử Hoa Sơn. Bọn họ lập tức ngậm miệng lại, nín thở với khuôn mặt cứng đờ.
Ngay lúc ấy.
"A......!"
Tất cả mọi người đều nghe thấy.

Tựa như một ảo giác nhưng giọng nói yếu ớt của một ai đó vang lên rất rõ ràng.
Trước khi kịp suy nghĩ thì bước chân của bọn họ đã di chuyển trước. Khi tỉnh táo lại thì tất cả đều đang dốc toàn lực để chạy.
Bóng lưng ai đó chạy đi trước tiên bên cạnh sự gấp gáp còn là sự khẩn thiết tột độ.
Thanh Minh đạp mạnh vào đất dồn toàn lực lao về phía trước. Sau đó hắn bắt đầu đào bới lật tung đống đổ nát của tòa điện các như một kẻ điên.
Các đệ tử Hoa Sơn đến muộn hơn một chút cũng nhanh chóng ùa đến đào bới bằng tay không.
Hướng về phía giọng nói yếu ớt ở bên trong đó. Rõ ràng tại nơi này đang có một hơi ấm yếu ớt của một người nào đó.
"Ư! Ư......!"
Nhưng âm thanh rên rỉ bị kìm nén cuối cùng cũng phát ra từ miệng của Thanh Minh. Bàn tay đào bới đống đổ nát một cách thô bạo của hắn ta bắt đầu trở nên thận trọng hơn.
Ngay sau đó, bàn tay của Thanh Minh đã dừng lại.

"....Xin......giúp......"
Âm thanh mờ nhạt đến mức bị chôn vùi trong tiếng gió cuối cùng cũng được nghe một cách rõ ràng.
"Xin hãy giúp ta......."
Vù!
Tàn tích trong tay Thanh Minh lập tực vỡ vụn. Hắn lo sợ những tàn tích này sẽ làm sinh linh yếu ớt này bị thương nên đã biến chúng thành bột bằng nội lực của mình.
Cứ lặp đi lặp lại như vậy không biết bao nhiêu lần.
Sau những chuyển động tay cẩn thận chưa từng có trong đời, cuối cùng hình dáng một người đã xuất hiện dưới đống đổ nát.
Không, không phải một người
"Ở, ở đây!"
"Còn....có một đứa trẻ! Là một đứa trẻ!"
Một nữ nhân đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê và một đứa trẻ nhỏ trong vòng tay.

Giọng nói của người nữ nhân hoàn toàn kiệt sức. Nàng ta không còn sức mở mắt mà liên tục thều thào những câu nói đứt quãng.
"Làm....ơn......hãy....giúp......"
"......"
"Đứa trẻ......"
Không một ai có thể mở miệng.
Trong sự tĩnh lặng, bàn tay run rẩy của Thanh Minh vươn vào bên trong đống đổ nát. Và rồi hắn rất cẩn thận truyền chân khí vào kinh mạch của người nữ nhân. Và cả đứa trẻ nữa.
"Họ sống rồi......"
Khoảnh khắc ấy, tất cả mọi người đều đã thấy. Dáng vẻ bờ vai Thanh Minh hoàn toàn sụp đổ. Một cường nhân như hắn ta lại không thể chịu đựng được mà run rẩy cúi đầu khi phát hiện ra 2 người còn sống tại nơi này.
"Họ......họ sống....rồi......"
Một nữ nhân mất ý thức và một Thanh Minh cúi đầu. Bạch Thiên nhìn đứa trẻ đang ngủ trong vòng tay đó cắn chặt môi rồi nhìn lên bầu trời xa xăm.

Hẳn là nữ nhân này đã nín thở. Vì sợ hãi tiếng đao kiếm. Vì sợ những âm thanh của trận chiến, vì sợ rằng những cuồng âm sẽ cướp đi đứa trẻ.
Ngay cả trong bóng tối không có một chút ánh sáng nào, người nữ nhân vẫn cố gắng ngậm chặt miệng lại và chịu đựng. Sợ hãi bản thân sẽ không kìm được mà phát ra tiếng hét.
Điều khiến người nữ nhân vắt kiệt sức lực cho đến cuối cùng không phải là nhờ sức mạnh có thể đánh bại Ma Giáo, không phải kiếm pháp có thể xuyên thủng cổ của Giáo Chủ, cũng chẳng phải là nhờ tâm kế đối với tên đầu sỏ Tà Phái.
Mà đó là nhờ âm thanh Đạo hiệu. Và cả tiếng niệm Phật đầy thương tiếc. Những âm thanh không chứa bất kỳ sức mạnh nào mà chỉ là những nỗi niềm mong muốn, mong muốn một cách khẩn thiết.
Đó là lý do vì sao....nó được truyền lại cho những kẻ bị tổn thương và run rẩy trong nỗi sợ.

Những kẻ đã không thể cứu được thiên hạ bằng sức mạnh của bản thân cuối cùng đã cứu được....Bọn họ đã quên mất trong chốc lát, nhưng cuối cùng đó sẽ là một sự quyết tâm mà bọn họ sẽ không bao giờ quên.
Đôi mắt Bạch Thiên ướt đẫm.
Bầu trời hôm nay trong xanh đến mức đau lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro