Chapter 1093. Sư huynh nói thế có hơi quá rồi đấy. (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 1093. Sư huynh nói thế có hơi quá rồi đấy. (3)
"Khư ưm...."
Thanh Minh rầu rĩ trở mình trên mái hiên. Tiếng lá cây vỡ vụn vang lên sột soạt dưới lưng hắn.
"Sao đệ lại nói như vậy nhỉ...."
Bọn trẻ bây giờ đúng là còn giỏi hơn chúng ta.
"Ặcccc! Ồn ào quá! Đệ có chỗ nào sai chứ?"
"Hưm."

Thanh Minh thở dài một hơi.
"Sư huynh nói thế có hơi quá rồi đấy."
Hắn đang muốn phát điên lên. Nếu là ngày xưa, tuyệt đối sẽ không có chuyện này xảy ra.
Chỉ nghĩ thôi đã thấy vô lý rồi. Tại sao lại mang đám trẻ không khác gì lũ gà con kia đến 'Đại Hoa Sơn Phái' này chứ?
Nếu là Thanh Tử Bối của lúc xưa, những kẻ xem Thiếu Lâm như 'đám Tà Giáo đầu trọc không có thực lực' thì chúng đã trợn ngược mắt rồi, dù là hậu bối hậu biếc gì cũng mặc kệ mà nổi xung lên.
".... Nghĩ lại đám người đó cũng chẳng ra gì."
Vậy nên mới làm ngơ với cả Trung Nguyên. Lũ điên đó.

Đệ mà cũng có tư cách nói câu đó hả? Không phải người khác mà chính là đệ á?
"Bình thường sư huynh chỉ thở thôi mà. Sao hôm nay sao lại bon mồm thế. A, thấy bực mình quá thì sống lại đi."
Thanh Minh hừ mũi rồi lại nằm phịch xuống mái hiên. ".... Mà sư huynh nói cũng không sai."
Nếu Mai Hoa Kiếm Tôn và Thanh Minh của hiện tại không phải cùng một người thì sao?
Có lẽ khi nhận ra điều đó, người cầm kiếm xông đến trước tiên để sửa cái nết của kẻ kia không ai khác chính là Thanh Minh. Thậm chí có khi cả Thanh Tân cũng sẽ đuổi đánh cho đến lúc Mai Hoa Kiếm Tôn choáng váng cũng không chừng.
".... Đệ cũng nhiệt huyết lắm đấy.... đệ còn trẻ, còn trẻ mà."
Thanh Minh của trước đây không nhìn rõ Hoa Sơn của khi đó.

Giang hồ là nơi người có thực lực luôn nhận được đặc đãi, và Hoa Sơn khi ấy là môn phái có thực lực hơn bất kỳ môn phái nào.
Nhìn từ góc độ này, Hoa Sơn đương thời chính là môn phái có đủ tư cách nhận được sự đối đãi đặc biệt đó. Bởi vì nó mạnh và ưu tú hơn bất kỳ nơi nào khác. Thế nhưng....
'Đó không phải là tất cả.' Thanh Minh gãi đầu sồn sột.
Thanh Minh chưa bao giờ nghĩ mọi chuyện theo lập trường của kẻ yếu. Hoa Sơn là môn phái có tiếng nói nhất khi đó, và Thanh Minh hắn lại là một kẻ mạnh nhất chiếm vị trí áp đảo.
Chẳng phải dù còn tuổi nhỏ nhưng Thanh Minh vẫn luôn được sự đối đãi đặc biệt ư?
Hắn biết chuyện đó là lẽ đương nhiên.
Lời khuyên mà Thanh Minh đưa ra trong các cuộc thảo luận với tư cách là đệ tử Hoa Sơn không xuất phát từ suy nghĩ của kẻ yếu. Hắn chỉ nghĩ rằng kẻ mạnh phải làm những gì họ cho là phải làm.
Thế nhưng, Thanh Minh biết hiện giờ hắn đã rơi xuống tận cùng của địa ngục và đang từng bước đi lên.

Thế gian này không chỉ có sức mạnh và sự yếu đuối.
Kẻ mạnh trở thành người dẫn dắt là chuyện đương nhiên, nhưng kẻ yếu cũng có suy nghĩ và ý chí riêng. Vậy nên, việc phớt lờ và bác bỏ cách thức của họ chỉ vì họ là kẻ yếu đuối là không đúng.
Cho nên tóm lại....
'Bây giờ ta mà nhìn thấy Mai Hoa Kiếm Tôn khi xưa nhất định sẽ đánh chết hắn.'
Đương nhiên nếu xét về tính cách và cách biệt thực lực giữa hắn và Mai Hoa Kiếm Tôn, có khi Thanh Minh còn chưa kịp đánh bại 'hắn' đã bị 'hắn' hạ gục rồi. Nhưng dẫu sao thì Thanh Minh vẫn không thể nhìn 'hắn' bằng đôi mắt ngưỡng mộ được. Bởi vì thiên hạ này không thể tìm ra tên nào sống đốn mạt hơn tên khốn đó.
Thế nên, những kẻ bị Thanh Minh đánh khi xưa đúng là oan ức biết bao. Tên khốn kia đánh người chỉ vì thấy chướng mắt, lúc đó hắn hệt như một tên lưu manh. Tên lưu mạnh xuất thân từ Hoa Sơn nên không ai dám phản kháng....
Tỷ dụ như, Tuệ Nhiên của Thiếu Lâm bây giờ cũng ngông cuồng như Thanh Minh khi xưa. Liệu Thanh Minh hắn sẽ làm gì đây?

'Phải đánh vào cái đầu trọc của hắn cho đến khi tóc mọc ra luôn chứ sao.'
Thế nhưng.... đáng tiếc thay, lúc đó không có kẻ nào dám đối đầu với một Mai Hoa Kiếm Tôn như vậy. Thế nên, họ chỉ còn cách nuốt nước mắt vào trong.
Nghĩ lại, cảm giác tội lỗi lại dâng trào....
"A, đừng nhắc đến cái bọn Tông Nam khốn kiếp đó!"
Bọn khốn đó phải bị đánh nhiều hơn nữa! Thật là, phải như vậy mới được.
Thanh Minh siết chặt nắm đấm rồi thở dài một hơi.

Nếu khẳng định việc kẻ mạnh có quyền dẫn dắt và có thể làm những gì họ muốn thì chẳng khác nào đang đưa ra lời bào chữa cho hành động của lũ Ma Giáo kia.
Đương nhiên, nếu không muốn thừa nhận điều đó, thì phải thay đổi suy nghĩ về Hoa Sơn khi xưa.
"Nghĩ lại đúng là điên tiết lên mà."
Thanh Minh quay đầu nhìn nơi nào đó, gương mặt hắn hiện rõ vẻ bất mãn.
"Trong mắt của đám người khi xưa, chúng ta không khác gì lũ khốn kiếp Thiếu Lâm cả."
Này, tiểu tử thối. Không đến mức đó đâu.
"A, đệ đã bảo im lặng đi mà. Đồ xấu xa." Thanh Minh chỉ trỏ lên bầu trời.
Đương nhiên dựa trên lập trường của Thanh Vấn, nói như thế nghe có chút oan ức. Hoa Sơn là môn phái phải gánh trách nhiệm của người đứng đầu. Hoa Sơn đã đổ

nhiều máu nhất, bất cứ khi nào, bất cứ ở đâu, họ đều là người chiến đấu nhiệt tình nhất.
Hoa Sơn vốn đâu phải môn phái có thể so với Thiếu Lâm hiện giờ, nơi chỉ biết ngoảnh mặt làm ngơ với thế sự.
Nhưng nói ngược lại thì....
"Vậy bây giờ đám Thiếu Lâm kia chịu xông xáo chiến đấu thì sẽ được nhìn với con mắt khác hả?"
Đương nhiên là không phải vậy.
"Thấy chưa."
Thanh Minh cười khẩy. Những người khác thì hắn không rõ họ có hiểu Thiếu Lâm hay không, nhưng Thanh Minh có thể hiểu được một phần tại sao Thiếu Lâm lại như vậy.
Người ta nghĩ rằng Thiếu Lâm là môn phái có lịch sử lâu đời, sức mạnh vượt trội, và sở hữu số lượng tuyệt thế cao thủ thuộc hàng bậc nhất thiên hạ, thế nên việc họ dẫn dắt giang hồ là lẽ đương nhiên.

Nhưng nhiều môn phái sở hữu sức mạnh hoặc quy mô chưa được một phần tư Thiếu Lâm cũng có suy nghĩ riêng, việc chỉ trỏ họ làm thế này thế kia quả thật có chút vô lý.
Vậy thì, xét trên lập trường của Thiếu Lâm, những tên khốn Nam Cung Thế Gia kia dù được bảo là hãy ngồi yên chờ đợi nhưng vẫn tự mình xông đến Mai Hoa Đảo, bọn họ quả nhiên là một gia môn điên rồ nhất thiên hạ này....
"Ơ? Lời này không đúng sao?"
Thanh Minh thoáng ngó xuống nhìn Nam Cung Độ Huy ở phía xa xa.
Không.... nói khó nghe hơn, việc Nam Cung Thế Gia làm giống như là tự mình ném mọi thứ thuộc về Nam Cung Thế Gia xuống dòng Trường Giang vậy. Mắng Thiếu Lâm vì chuyện này cũng có hơi quá đáng....
"Khư, hưm. Nói chung là vậy."
Đứng dưới góc nhìn của Thiếu Lâm, Hoa Sơn hay Đường Môn chỉ là những môn phái điên rồ chỉ biết lôi kéo thế lực ở Tái Ngoại vào Trung Nguyên và gây náo loạn cho Trung Nguyên vốn đang đoàn kết và bình yên.
Thậm chí, khi lũ Tà Phái đang lộng hành và được ngỏ ý hợp tác, lũ khốn bọn chúng cũng muốn thể hiện rằng: 'Nếu thấy lo lắng, các người có chịu hành động dưới

trướng ta hay không?'.... Thậm chí, Pháp Chỉnh ông ta dù trực tiếp cúi đầu nhờ vả cũng phải giữ thái độ và suy nghĩ tự cao.
"Chà....."
Thanh Minh ngước nhìn bầu trời đêm, đôi mắt thoáng run lên.
"Vì đệ đã không làm thế nên mọi chuyện mới tốt hơn đúng chứ, Chưởng Môn sư huynh?"
Ta đã nói đệ bao nhiêu lần rồi mà, tiểu tử chết tiệt này!
"Hảa? Tự nhiên lại mắng đệ."
Thanh Minh bật cười.
Thanh Minh đương nhiên biết. Tất cả hành động của Thiếu Lâm đều gói gọn trong bốn chữ 'tự cao tự đại'. Có lẽ đến thời điểm Thiếu Lâm chiếm vị trí đại diện cho

giang hồ, họ sẽ chiến đấu dũng cảm như Hoa Sơn khi xưa đã làm.
Thứ họ muốn không đơn thuần chỉ là lợi ích mà còn muốn trở thành một 'Thiếu Lâm bảo hộ cho toàn giang hồ'. Pháp Chỉnh không thể nào không rõ để lấy được danh xưng đó nhất định phải đổ rất nhiều máu.
Thế nhưng....
"Thứ này thì có ý nghĩa gì chứ. Ngu xuẩn."
Hiện giờ Thanh Minh hiểu. Vì hắn đã trải qua rồi. Điều đó không có ý nghĩa gì cả. Hành động như vậy sẽ không đạt được bất cứ điều gì. Một thời hô mưa gọi gió, nhưng rồi cũng sẽ đi theo vết xe đổ của nhiều môn phái bị lãng quên mà thôi.
"Chưởng Môn sư huynh, đệ ấy mà...." Thanh Minh lại ngắm nhìn bầu trời đêm.
Vô vàn vì sao thu vào ánh mắt hắn. Giống như những sư huynh đệ khi xưa đang dõi theo hắn vậy.
"Đệ vô cùng yêu quý Hoa Sơn."
Chính xác mà nói, hắn nhớ Hoa Sơn của ngày xưa. Vậy nên, hắn muốn biến Hoa Sơn của hiện tại giống

như Hoa Sơn của khi xưa. Ưu tú hơn, tuyệt vời hơn bất kỳ môn phái nào.
"Nhưng mà.... đó chỉ là tham vọng của đệ thôi." Bây giờ hắn biết đó là con đường sai lầm.
Họ đã thất bại một lần. Hắn đã nếm mùi thất bại vô cùng thê thảm, đến mức hắn chưa từng nghĩ đến cả đời hắn có thể trải qua thất bại nào lớn đến thế.
Vậy nhưng, nếu lặp lại sai lầm tương tự, không khác gì tự dẫm vào chính vết xe mà mình đã tạo ra. Muốn thay đổi kết quả thì phải thay đổi cả quá trình.
Hoa Sơn đã tự mình vượt qua khó khăn. Và Thanh Minh bây giờ đang nhìn thấy một môn phái đang cố gắng hết sức để trở nên xuất chúng là như thế nào.
Vậy nên.... bây giờ, cả hắn và cả Hoa Sơn phải đổi khác đi.
Bởi vì Thanh Minh đã minh ngộ ra.
Một môn phái không quá mạnh suy nghĩ điều gì. Võ giả yếu có tâm tư thế nào. Những người hết mình chiến đấu chống lại kẻ mạnh phải nỗ lực ra sao.

Không được bỏ qua thiếu sót của bản thân. Cho dù có thiếu sót, họ cũng phải được tôn trọng suy nghĩ và nỗ lực cá nhân.
Và, chẳng phải bọn họ đều đang ở phía kia sao? Những minh chứng sống cho điều đó.
Thanh Minh quay đầu nhìn Bạch Thiên và đám người kia. Vẻ mặt họ nói chuyện vô cùng nghiêm túc. Thanh Minh liền cười khẩy.
'Đám trẻ này có gì mà làm quá vậy chứ.'
Chuyện gì sẽ xảy ra nếu họ bái nhập Hoa Sơn của quá khứ? Nếu họ bái nhập cùng lúc với Thanh Minh và trở thành Thanh Tử Bối của Hoa Sơn khi đó, hoặc là Minh Tử Bối thì sao?
Có lẽ bọn họ đã không thể thể hiện được tài năng và trở nên mờ nhạt như một đệ tử tầm thường rồi, hoặc là cuối cùng họ sẽ không chống chọi nổi mà rời khỏi sư môn.
Thế nhưng hiện giờ, những đứa trẻ đó đã đường hoàng trở thành đệ tử hạch tâm của Hoa Sơn và còn là tương lai của Hoa Sơn.
Tương tự như vậy. Không phải vì thiếu sót mà không làm được. Cũng không vì yếu đuối mà trở nên vô dụng.
"Đáng lẽ ta phải nhận ra điều đó sớm hơn chứ."

Thiếu Lâm hiện tại và Hoa Sơn của quá khứ đã chứng minh rằng một môn phái mạnh nhưng không biết bao dung thì chẳng có ý nghĩa gì cả.
Vậy nên Hoa Sơn bây giờ phải khác.
Dù không mạnh bằng quá khứ, không thể dẫn dắt đệ tử vững chắc như xưa cũng không sao. Vì có nhiều người có thể lấp đầy khoảng trống đó.
Chúng ta phải đi cùng nhau chứ không phải đi một mình. 'Có thể làm được không nhỉ?'
Thanh Minh lặng lẽ nhắm mắt lại.
Nói thì đơn giản nhưng làm lại khó. Có lẽ muốn biến Hoa Sơn bây giờ mạnh hơn Hoa Sơn khi xưa là chuyện khó khăn gấp mấy lần.
Thanh Minh mở mắt rồi nhìn những người đang tập trung bên dưới.
Hoa Sơn và Thiếu Lâm, Nam Cung Thế Gia và Lục Lâm.
Những kẻ tưởng chừng không hề hợp nhau lại đang sát cánh cùng nhau.

Có thể ai đó sẽ gọi tổ hợp này là một mớ hỗn độn, có thể ai đó sẽ so sánh những người đó với lũ ô hợp.
Thế nhưng, Thanh Minh lại nghĩ khác. Nếu phải đặt tên cho tổ hợp phía dưới kia thì chính là....
".........."
Đúng không ạ, đạo sĩ sư huynh?
Nụ cười tươi nở trên môi Thanh Minh.
"Đúng, đệ nói đúng lắm." Hắn đứng dậy rồi vươn vai. "Chắc sẽ bận rộn lắm đây."

Chuyện này hãy còn khó khăn. Ma Giáo quá mạnh, Chính Phái đang phát run lên. Và còn một tên quái vật luôn tham vọng sức mạnh hơn an nguy của thiên hạ đang chực sẵn bên kia bờ sông. Thế nhưng....
"Không cần phải lo lắng. Ta có thể làm được." Bởi lẽ không phải là 'Ta' mà là 'Chúng ta'.
Thanh Minh bật cười nắm chặt bình rượu rồi nhảy khỏi mái hiên.
"Cãi nhau vừa vừa thôi, đám tiểu tử thối này!"
"Cái gì?"
"Bọn ta có phải cãi nhau đâu chứ?"
Thanh Minh chen ngang vào giữa đám người đang ầm ĩ.
Cuộc trò chuyện ồn ào của họ cứ kéo dài mãi cho đến khi mặt trời ló dạng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro