Chapter 1102. Nếu là sự báo đáp này thì cũng đáng để chúng ta nhận nhỉ. (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 1102. Nếu là sự báo đáp này thì cũng đáng để chúng ta nhận nhỉ. (2)
"Rồi sẽ ổn hơn thôi ạ."
Sau khi châm cứu xong, Đường Tiểu Tiểu cười rồi sắp xếp lại châm.
"Xin đa tạ cô nương."
"Cơ thể tỷ vẫn chưa hồi phục hoàn toàn nên phải ăn uống đầy đủ mới mau khỏe lại."
".... Vâng."
Sau khi thu châm, Đường Tiểu Tiểu chọc chọc vào má đứa bé đang ngủ trong vòng tay nữ nhân.
"Học nhi ngoan lắm......"
Nữ nhân theo bản năng liền kéo đứa bé về phía mình. "A......"
Đôi mắt nữ nhân rung lên.
"Xin, xin thứ lỗi cho ta......"
"Không sao đâu, ta không nghĩ gì đâu mà."
Đường Tiểu Tiểu xấu hổ gãi đầu.

Vết thương về thể xác có thể dùng châm và thuốc thang trị khỏi, nhưng vết thương trong lòng có lẽ vẫn mãi còn đó. Nghĩ tới nữ nhân phải trải qua những chuyện khủng khiếp như vậy, Đường Tiểu Tiểu nhận ra rằng nếu muốn tiếp cận nữ nhân này nhất định phải cẩn trọng từng chút một.
"Xin thứ lỗi cho ta."
Thấy Đường Tiểu Tiểu cúi đầu, nữ nhân ngượng ngùng không biết phải làm sao. "Không sao đâu. Thật sự...... không sao đâu mà."
Nét bối rối hiện lên trên gương mặt nữ nhân đang ôm đứa con.
"Mọi người đối xử với ta tử tế như vậy, thế mà ta lại......"
"Xin tỷ đừng nói mấy lời đó."
Đường Tiểu Tiểu bỗng nhiên cũng lúng túng không biết làm gì mới phải. Nàng học y thuật từ nhỏ nhưng lại chưa được học cách làm sao để đối phó với những tình huống thế này.
'Ta phải làm sao đây?'
Nếu nàng cứ vậy bỏ đi, nữ nhân này chắc chắn sẽ tự trách bản thân, nhưng nếu nàng cố gắng làm dịu tâm trạng nàng ta có khi còn khiến nàng ta cảm thấy khó chịu hơn. Đúng lúc Đường Tiểu Tiểu không biết nên làm thế này hay làm thế kia thì......
Ầm!
Tiếng gõ cửa khá mạnh vang lên.
"Hả?"
Cạch.
Đường Tiểu Tiểu vừa quay về phía sau, cánh cửa đã mở toang ra. Nhưng không có một ai xuất hiện cả. Trong mắt nàng chỉ có cảnh trang viên vô cùng rộng rãi thoáng đãng.
'Gì vậy......' Két!

"...... A."
Đường Tiểu Tiểu dời ánh mắt xuống dưới, càng lúc càng thấp.
".... Là ngươi à?"
Một con chồn trắng đang vẫy đuôi, biểu cảm của nó trông vô cùng bất mãn (?).
Rầm! Rầm!
Bạch Nhi đập đập đuôi xuống sàn tựa hồ đang dỗi nàng vì sao không nhận ra nó sớm hơn. Lúc nó bước vào phòng, hai chân trước đang cầm một cái bát.
Thứ trong bát chính là thuốc sắc mà nàng bảo Thanh Minh mang đến giúp. Đường Tiểu Tiểu lập tức méo mặt.
"Không phải chứ, cái người này......"
Trời ạ, vậy là hắn ta thấy phiền đến nỗi phải bảo linh vật làm thay luôn sao? Hơn nữa, con linh vật này còn ngoan ngoãn mà nghe hắn sai khiến nữa chứ!
Cỡ này cũng không rõ kẻ có vấn đề là con người hay là linh vật nữa.
Bạch Nhi lạch bạch bước tới, nó đặt bát thuốc trước mặt Đường Tiểu Tiểu. Và rồi nó thở dài một hơi hệt như con người.
"...... Ngươi vất vả rồi."
Dù câu này không hợp dùng cho linh vật lắm, nhưng nhìn bộ dạng của nó, nàng thật sự không kiềm được liền muốn thốt ra.
Bạch Nhi liếc nhìn Đường Tiểu Tiểu một lát rồi quay người. Sau đó, nó nhanh chóng chạy đi, ngoan ngoãn đóng sập cửa lại rồi đến một góc trong căn phòng nằm ngửa ra.
Một thoáng yên tĩnh trôi qua. Bạch Nhi ngước lên nhìn chằm chằm Đường Tiểu Tiểu. Ánh mắt của nó như muốn nói rằng 'Dù ta vất vả đấy, nhưng cũng khỏi cần khen ta làm gì đâu.'
"...... Được rồi. Ngươi cũng vất vả, khổ sở rồi."
Dù sao thì Bạch Nhi ngươi cũng là đứa vất vả nhất ở đây. Suốt ngày phải bám theo tên sư huynh Thanh Minh đó. Quay về sớm chỉ tổ mệt nhọc hơn thôi.

'Nghĩ lại cũng thật thần kỳ.'
Rốt cuộc tại sao con thú này lại bám theo Thanh Minh sư huynh như thế nhỉ?
Ở Nam Man Dã Thú Cung, chẳng phải nó sẽ được tận hưởng cuộc sống nhàn hạ, bình yên với tư cách là linh vật thay vì bị đối xử như một con chồn bình thường hay sao?
Lúc thấy chán thì đấm đá, trời hơi se lạnh thì lấy làm khăn choàng cổ, khi ngủ thì dùng làm gối kê đầu, lúc say thì giở thói hung hăng rồi bị hắn sai vặt, mang rượu đến, chuyện gì cũng phải nhất nhất nghe theo, mất hết cả thể diện của linh vật.......
'Sư huynh sướng thật......'
Còn con nào nữa không ta?
"Con, con chồn......"
Lúc đó, nữ nhân ôm con đột nhiên hét lên đầy kinh ngạc. Đôi mắt nàng đang mở to hết cỡ nhìn chằm chằm Bạch Nhi.
"A......"
Cũng đúng, trong mắt người bình thường, một con chồn lại tự động mở cửa còn dùng chân mang thuốc đến như vậy, nhìn đâu cũng thấy vô cùng kỳ quái.
"Tỷ đừng lo. Nó...... à, nó chỉ là một linh vật thôi."
"Linh, linh vật?"
"Vâng. Ưm...... Tỷ chỉ cần nghĩ nó là con thú vô cùng thông minh là được."
Nữ nhân dùng ánh mắt thần kỳ nhìn Bạch Nhi. Không biết có phải cảm nhận được ánh mắt ấy hay không, nó cũng khẽ quay đầu nhìn lại nữ nhân.
Con người và con vật đang trao đổi ánh mắt với nhau. Đột nhiên Bạch Nhi đứng dậy. Sau đó nó chạy nhanh đến chỗ nữ nhân rồi nhảy phóc lên dùng cả người ôm lấy cổ nữ nhân.
"A......!"
Nữ nhân vô cùng ngạc nhiên, nàng vô thức siết lấy Bạch Nhi trên cổ mình, nhưng dường như cảm nhận được cảm giác mềm mại, nàng từ từ thả lỏng hơn.

"Ấm áp quá......"
"Chà."
Đường Tiểu Tiểu kinh ngạc trợn tròn mắt.
Mặc dù bị đánh như cơm bữa nhưng từ đầu Bạch Nhi đã là một linh vật và đặc biệt còn là một loài có lòng tự tôn cao. Các đệ tử Hoa Sơn muốn thử chạm vào bộ lông mềm mại trắng toát của nó, chẳng phải đã bị nó để lại dấu móng trên mặt hay sao?
Ngoài Thanh Minh ra, Bạch Nhi tuyệt đối không cho bất cứ nhân loại nào khác chạm vào mình.
"Thần kỳ thật."
Lúc đó, Bạch Nhi lắc lư đầu tựa hồ đang khó chịu chuyện gì rồi bò xuống dưới cổ của nữ nhân. Sau đó, nó chen vào giữa nữ nhân và đứa bé, thoải mái nhắm mắt nằm yên vị.
"Nguy hiểm lắm......" "Không sao đâu mà."
Đường Tiểu Tiểu cứ lẩm bẩm rằng 'Ta không muốn bị sư huynh đánh chết đâu' nên không nghe thấy nữ nhân vừa nói gì.
Nữ nhân chắc cảm thấy an tâm nên cẩn thận vuốt ve tấm lưng của Bạch Nhi. Nhìn bề ngoài nó dường như chỉ là một con thú nhỏ nhắn vô hại với con người, có lẽ điều này đã khiến nữ nhân vô cùng yên lòng.
Đường Tiểu Tiểu nhìn thấy gương mặt nữ nhân đã thả lỏng liền vô thức gật đầu. 'Ngươi cũng hữu dụng đấy chứ.'
Không, thật ra ngươi vô cùng hữu dụng. Với Thanh Minh sư huynh.
Nữ nhân dịu dàng lên tiếng.
"Lần đầu ta nhìn thấy con chồn đi theo người đó." "A, thế ạ?"
".... Động vật chỉ đi theo người tốt mà thôi."

Nghe nữ nhân nói, biểu cảm Đường Tiểu Tiểu có chút phức tạp khó mà diễn tả được. "Đương, đương nhiên rồi ạ."
Thế nhưng cuối cùng nàng nhắm chặt mắt lại.
'Xin tỷ thứ lỗi. Lời tiểu muội đây nói ra đa phần là dối trá đó.'
Nếu quả thật như lời nữ nhân nói, Bạch Nhi không thể nào đi theo Thanh Minh được. Nhưng sự thật có ra sao cũng không có ý nghĩa nữa rồi.
Dẫu sao thì nhờ Bạch Nhi xuất hiện mà bầu không khí ngượng ngùng đã dịu đi nhiều. "Lúc nãy thật xin lỗi cô nương."
"A, không có gì. Không sao đâu mà."
"Chỉ là ta thấy lo lắng...... thật sự...... sẽ ổn chứ ạ?"
"Vâng?"
Vẻ mặt nữ nhân thoáng âu sầu.
"Từ giờ trở đi, ta phải sống và bảo vệ đứa bé này...... liệu mọi chuyện có ổn khi ta lúc nào cũng sợ hãi thế này không?"
Đường Tiểu Tiểu khó mà trả lời được. Bởi vì nàng hiểu nếu ném đại khái một câu an ủi chỉ giải quyết được vấn đề trong một thoáng mà thôi.
"Ta......"
Lúc Đường Tiểu Tiểu định mở miệng nói gì đó thì...... "Tiểu Tiểu có trong đó không?"

Nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên ngoài cửa, Đường Tiểu Tiểu liền quay người lại.
"Vâng, Chưởng Môn Nhân! Con trong này ạ." "Ta vào trong có được không?"
Đường Tiểu Tiểu lén quan sát sắc mặt nữ nhân. Nữ nhân có hơi bất an nhưng sau đó chậm rãi gật đầu. Đường Tiểu Tiểu chạy ngay ra mở cửa.
Liền sau đó, Huyền Tông cùng một người nữa bước vào trong. Khi chạm phải ánh mắt của nữ nhân, ông ta nở nụ cười ấm áp...... rồi đột nhiên hỏi bằng giọng run rẩy.
"Sao nó lại ở đó chứ?"
".... Ai mà biết."
Bạch Nhi hiện giờ đang bày ra vẻ mặt rất khó chịu. Bộ dáng nó giống như là...... "Chủ sao tớ vậy."
"Đúng là vậy ạ......"
Huyền Tông lắc đầu rồi ngồi xuống. Đường Tiểu Tiểu thấy rõ, Huyền Tông lúc này đang cẩn trọng trong từng động tác. Mỗi bước đi, mỗi cử chỉ đều đã giảm lực tối thiểu để không gây uy áp cho đối phương. Người lạ nhìn vào chỉ giống như một lão nhân đến cả sức cầm thìa cũng không có.
"Cô nương đã thấy khỏe hơn chưa?"
"Vâng? A......"
Nhìn nữ nhân có chút bối rối, Huyền Tông liền nở nụ cười. "Bần đạo là Chưởng Môn Nhân Hoa Sơn - Huyền Tông." "Chưởng Môn Hoa Sơn......"
Đường Tiểu Tiểu định bồi thêm điều gì đó, Huyền Tông khẽ đưa tay chặn lại. Hành động này chính là muốn nàng đừng nói gì khiến nữ nhân cảm thấy nặng nề hơn.

"Sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, bần đạo nghĩ cô nương cần thời gian tịnh tâm. Vậy nên bần đạo đã không đến chào hỏi ngay. Nhưng mà nếu bần đạo không đến thì lại thấy bất lịch sự quá. Nếu có gì thất lễ mong cô nương lượng thứ bỏ qua."
"A, không đâu ạ. Tuyệt đối không có đâu ạ." Nữ nhân hoảng hốt lắc mạnh đầu.
"Mọi người đối đãi với tiểu nữ rất tốt...... Tiểu nữ được mọi người đối xử thế này...... ngược lại vì quá cảm động nên không biết phải làm thế nào."
Nữ nhân liên tục cúi đầu bày tỏ lòng cảm kích. Nhìn thấy bộ dạng đó, Huyền Tông đột nhiên dời ánh mắt tới đứa bé trong lòng nàng.
"Đứa bé trông đáng yêu thật."
"Vâng......"
Huyền Tông nhẹ nhàng cười.
"Cô nương và đứa bé có chỗ nào nương tựa không?"
Nghe câu hỏi này, gương mặt nữ nhân thoáng cứng đờ. Sau một thoáng do dự, nàng gượng gạo lên tiếng.
"Tiểu nữ sẽ đi bất cứ đâu...... bất cứ chỗ nào......" "...."
"Tiểu nữ đã gây phiền phức cho mọi người. Xin thứ lỗi...... Tiểu nữ thật đúng là không biết xấu hổ."
Đường Tiểu Tiểu bối rối nhìn Huyền Tông. Bởi vì câu nói ấy chẳng khác nào Huyền Tông đang thúc giục nữ nhân kia vậy.
Thế nhưng, có hai nguyên do mà Đường Tiểu Tiểu không thể nào lên tiếng. Một là vì nàng không dám chỉ trích Chưởng Môn Nhân Huyền Tông, hai là vì nàng tin Huyền Tông không phải là người nói chuyện mà không biết suy nghĩ.
"Thân là nữ nhân, cô nương sống ở nơi đất khách quê người cũng không phải chuyện dễ dàng gì."

Nữ nhân buồn bã cúi đầu trước câu nói của Huyền Tông.
"Thế gian này là nơi hết sức ấm áp, nhưng cũng là nơi lạnh lùng vô ngần. Hiện giờ tìm một chốn để về đúng là khó cho cô nương."
"Vâng......."
Huyền Tông thở hắt một hơi rồi lắc đầu.
"Nghĩa vụ của Chính Phái chính là giúp đỡ lương dân, nhưng bọn ta cũng chỉ có thể giúp trong giới hạn của mình mà thôi."
Nữ nhân khẽ gật đầu. Biểu cảm và cử chỉ của nàng trông rất bình tĩnh, nhưng đôi môi run rẩy lại không thể che giấu nỗi tâm trạng hoang mang.
Nữ nhân này sao lại không biết chứ? Rằng nàng đã gây ra bao nhiêu phiền toái cho những người ở đây. Chẳng phải để mời được y sư đến trị thương phải tốn nhiều tiền lắm ư?
Ở một căn phòng ấm cúng mà lại không phải làm việc, được ăn ngon uống thuốc tốt là điều mà đến mơ nàng cũng chẳng dám. Chỉ là bây giờ đã đến lúc quay trở về với hiện thực rồi.
"Ân huệ này...... tiểu nữ, nhất định sẽ đền đáp......"
"Cô nương đừng như thế."
"Ch, Chưởng Môn Nhân......"
Cuối cùng Đường Tiểu Tiểu lại định nói gì đó nhưng liền ngậm chặt miệng. Huyền Tông không thèm để mắt đến nàng mà bình tĩnh nhìn chằm chằm nữ nhân.
"Cô nương là nữ nhân có con. Phải tự mình vững vàng." ".... Vâng, thưa đạo trưởng."
Nữ nhân lại gật đầu. Huyền Tông hỏi nàng
"Không biết cô nương có quen ai xung quanh đây không?"
Nữ nhân không biết trả lời thế nào liền nhắm chặt mắt một lúc. Bởi vì nàng hiểu ý người kia chính là nàng hãy rời khỏi đây và nương nhờ người quen đi.

Một nữ nhân đến từ Giang Nam thì làm gì có người quen được chứ?
Câu hỏi này quả thật quá vô tình, nhưng nàng lại không hề có cảm giác oán trách người trước mặt. Họ đã cho cô quá nhiều thứ.
Vậy nên nữ nhân liền bình tĩnh đáp lời.
"Vâng. Tiểu nữ...... có ạ, xin ngài đừng lo lắng."
"A, không biết người quen đó có biết nấu ăn không?" "Vâng?"
Nữ nhân khó hiểu nhìn Huyền Tông.
Liều sau đó, Huyền Tông có chút khó xử lên tiếng.
"Chắc bọn ta sẽ sống ở trang viên này lâu hơn dự tính, đám trẻ bọn nó vốn ăn nhiều nên khó tìm được đầu bếp. Với lại, đồ ăn đệ tử làm lại không thể cho người ăn được. Bần đạo đang tìm một đầu bếp. Chỉ cần không phá hỏng nguyên liệu và nấu sao con người ăn được là được. Ở đây có cung cấp chỗ ở cho đầu bếp, đương nhiên không cần lo về chi phí...... Không biết người đó......"
"Tiểu, tiểu nữ......!"
"Hả?"
Nữ nhân nhìn Huyền Tông với vẻ mặt bối rối, giọng nào có hơi cao một chút.
"Tiểu nữ sẽ làm, để tiểu nữ! Tiểu nữ nấu ăn ngon lắm!"
"...."
"Tiểu nữ sẽ làm việc thật chăm chỉ. Xin hãy để tiểu nữ làm! Tiểu nữ sẽ làm việc hết mình mà!"
"Hưm."
"Xin ngài đó, đạo trưởng! Làm ơn......."
Huyền Tông cau mày, vẻ mặt có chút khó xử.

"Nhưng sức khỏe của cô nương vẫn chưa hồi phục hẳn...... Cô nương cũng không uống nhiều thuốc lắm......"
Ngay sau khi Huyền Tông nói dứt câu, nữ nhân liền cầm lấy bát thuốc sắc lên uống ực một hơi. Sau khi uống hết bát thuốc, nàng nghiêm túc nhìn Huyền Tông rồi dõng dạc lên tiếng.
"Ngài nhìn đi. Bây giờ thì tiểu nữ đã khỏe rồi!"
Huyền Tông nhìn Đường Tiểu Tiểu, giọng điệu có chút bối rối.
"Con nghĩ thế nào? Công việc này......"
"Tỷ ấy có thể làm được mà, Chưởng Môn Nhân!"
"...."
"Chỉ hai ngày là được. Chỉ cần trị liệu thêm hai ngày là khỏe rồi. Không có vấn đề gì đâu ạ!"
"Thật vậy sao?"
Trước câu trả lời dứt khoát của Đường Tiểu Tiểu, Huyền Tông chậm rãi gật đầu.
".... Đầu bếp khó tìm quá nên đành vậy thôi. Vậy từ bây giờ cô nương này không còn là khách mà sẽ là người làm công nhận lương của Hoa Sơn một cách đường hoàng. Đừng cư xử thiếu phép tắc với cô nương ấy đấy."
"Vâng! Con sẽ làm vậy ạ, Chưởng Môn Nhân." "Vậy bần đạo đi đây."
Huyền Tông khẽ cười rồi đứng dậy. Nữ nhân bối rối cúi đầu, gương mặt nàng hiện giờ đang lẫn lộn nhiều cảm xúc.

"Đa, đa tạ......"
Lúc đó Huyền Tông đang đứng dậy liền khựng lại hỏi.
"A...... Đúng rồi, từ giờ bọn ta nên xưng hô thế nào mới phải đây?"
Nữ nhân hiểu ý câu nói đó liền run rẩy lên tiếng.
".... Tiểu nữ tên là...... Thu Vinh (秋榮) ạ."
"Ra là Thu phu nhân."
"Và...... đứa bé này......"
Thu Vinh nhìn đứa bé đang ở yên trong lòng nàng. Nàng ngẩng đầu lên, giọng nói lúc này đã thôi run rẩy.
"Học. Lý Học (李學) ạ."
Huyền Tông nhẹ nhàng mỉm cười rồi đáp.
"Vậy sau này mong được chiếu cố, Thu phu nhân."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro