Chapter 1115. Liệu ta có thể làm tốt được không? (5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 1115. Liệu ta có thể làm tốt được không? (5)
Bầu không khí ảm đảm đang bao trùm lấy các thành viên Đường Môn. Chẳng biết có nên biện minh rằng họ thua là do sơ suất hay không, nhưng với thất bại liên tiếp như vậy quả nhiên có biện minh cũng không tìm ra được lý do.
Thời gian càng trôi, đả kích mỗi lúc một lớn hơn. Khi họ vừa mới bại trận, nỗi đau đớn thể xác khiến họ tạm thời quên đi, nhưng khi bình tĩnh nghĩ lại trong lòng lại quặn lên từng cơn.
Bầu không khí càng nghiêm trọng hơn khi bọn họ nghĩ rằng Đường Môn dù đã cố gắng hết sức theo lệnh của Tiểu Môn Chủ nhưng vẫn nhận về cái kết đắng.
Thế nhưng....... trong trang viên rộng rãi của Thiên Hữu Minh hiện giờ, không chỉ có Đường Môn bị bao trùm bởi bầu không khí u ám, bên ảm đạm nhất phải nói đến chính là Nam Cung Thế Gia.
Đôi gò má Nam Cung Độ Huy không ngừng co giật.

Nam Cung Đản nhìn vào gương mặt hắn liền cúi đầu tránh đi.
Nam Cung Độ Huy là nhi tử của ai chứ?
Hắn chính là nhi tử của Đế Vương Kiếm Nam Cung Hoảng. Đương nhiên không thể cưỡng ép rằng con cái phải tiếp nối được ý chí của bậc phụ mẫu, thế nhưng chẳng phải giữa họ nhìn chung cũng quá khác biệt hay sao?
Nam Cung Đản hiểu rõ. Nam Cung Độ Huy là một nhân vật bình thường đến mức khó mà sánh được với Nam Cung Hoảng, có điều Nam Cung Độ Huy hắn về mặt nào đó vẫn có thể xem là vượt qua Nam Cung Hoảng.
Vậy nên trong những lúc thế này, hắn phải liều mạng mà cúi đầu. Nếu không muốn bị đánh cho gãy xương......
'Tiểu Gia Chủ giận lắm rồi.' Đương nhiên phải thế.
Nam Cung Độ Huy khi gia nhập vào Thiên Hữu Minh đã vứt bỏ rất nhiều thứ.

Lòng tự tôn của gia môn, và cả lòng tự tôn của bản thân hắn. Hơn nữa, tài sản gia môn tích lũy cũng như những mối giao tình trong việc đối ngoại cũng bị ảnh hưởng đáng kể.
Thế nhưng, có một thứ mà Nam Cung Độ Huy không thể buông bỏ.......
"Không phải kẻ nào khác........"
"..............."
"Mà là lũ Tà Phái......."
Đuôi mắt Nam Cung Độ Huy liên tục giật giật. Ai nhìn thấy biểu cảm của hắn đều tự giác mà cúi đầu.
"Nếu phụ thân ta ở thế giới bên kia mà nhìn thấy chuyện này......."
Chỉ cần tưởng tượng thôi đã khiến cả người các thành viên Nam Cung Thế Gia run lên bần bật. Trong đầu họ liền hiện ra cảnh tượng Nam Cung Hoảng trợn tròn mắt cầm kiếm xông thẳng tới.

Nếu Nam Cung Hoảng thật sự nhìn thấy cảnh này, có khi ông ta đã lấy đầu Diêm Vương rồi quay lại thế gian này cũng nên. Bất kể chuyện đó có khả thi hay không.
Nam Cung Độ Huy hiện giờ đến cả đầu ngón tay cũng run rẩy không ngừng. Đả kích thật sự quá ư nặng nề.
"Dù sao thì Nam Cung Thế Gia......."
"Tiểu, Tiểu Gia Chủ! Xin ngài đừng tự trách bản thân như vậy! Đây cũng đâu phải lỗi của ngài!"
"Vâng, Tiểu Gia Chủ! Tất cả là do bọn đệ còn nhiều thiếu sót thôi!"
"Khực. Xin Tiểu Gia Chủ thứ lỗi."
Đây không chỉ là chuyện của riêng Nam Cung Độ Huy.
Lục Lâm đương nhiên không phải là lũ Tà Phái tầm thường, có thể nói Lục Trại là nơi tập hợp những nhuệ binh ưu tú nhất nên khó mà xem thường chúng được. Đối với một Nam Cung Thế Gia đã mất đi một nửa sức mạnh, nơi này quả thật khó mà đối phó.
Thế nhưng, người nhà Nam Cung Thế Gia từ bé đến lớn luôn nghe câu nói 'không được phép để thua lũ Tà Phái' văng vẳng bên tai như một bài hát ru. Vậy nên bất cứ giá nào cũng không được phép tổn thương lòng tự tôn cao cả đó.

"Không, không phải. Đây đều là lỗi của ta." "Tiểu Gia Chủ. Không phải đâu mà."
"Nếu được phụ thân dẫn dắt, mọi người phải chịu thất bại thảm hại như vậy sao?"
Tất cả đều im lặng trong giây lát.
"Không chỉ luận về kiếm đạo. Cho dù cảnh giới võ công của ông ấy chỉ ngang ngửa ta, chỉ cần để ông ấy dẫn dắt cũng sẽ không có chuyện chúng ta thua Lục Lâm."
Không phải vì họ thừa nhận nên mới im lặng, mà là do không có câu trả lời. Nói đồng ý thì giống như đang xem thường Nam Cung Độ Huy, còn nếu nói không phải, thành ra họ lại đang hạ thấp Nam Cung Hoảng. Câu nào cũng không thể thốt ra, vậy nên ai đều chọn cách ngậm chặt miệng.
"Đúng vậy. Hiện giờ ta còn thiếu sót. Nam Cung Thế Gia cũng thế. Có điều......."
Đôi mắt Nam Cung Độ Huy giăng đầy tơ máu.
"Ta sẽ không chấp nhận thế này. Nhất định phải cho chúng biết Nam Cung Thế Gia là một nơi thế nào, chúng ta phải lấy lại danh dự cho Nam Cung Thế Gia!"
"Vâng, Tiểu Gia Chủ!"

"Đương nhiên như vậy rồi ạ!"
Nhìn các thành viên hô hào khí thế, Nam Cung Độ Huy gật mạnh đầu.
"Nhưng mà......."
"Vâng?"
Thấy thái độ của Nam Cung Độ Huy có phần kỳ quái, các thành viên Nam Cung Thế Gia thoáng giật mình.
"Chuyện đó một mình ta sao có thể làm chứ?"
Giọng Nam Cung Độ Huy đột nhiên cao hơn một chút.
"Đúng chứ?"
"...... Đ....... Đúng gì ạ?"
"Ta không trách mọi người....... nhưng ta nghĩ thực lực của các ngươi đều có chút thiếu sót."
"..............."
"Nếu thực lực đã không đủ, vậy có phải nên tu luyện để bù đắp hay không?"

"Tu luyện thêm sao ạ?"
Bây giờ vẫn còn chưa đủ á? Còn thiếu gì nữa hay sao? "Không, không."
Nam Cung Độ Huy lắc đầu.
"Ý ta không phải là các ngươi lười biếng. Thế nhưng....... nghĩ đến việc chúng ta không thể thắng nổi lũ Tà Phái đó, chẳng phải nên nỗ lực nhiều hơn nữa ư?"
"..............."
"Mọi người nghĩ thế nào?"
"..............."
"Hả?"
"Chuyện đó......."
Nam Cung Đản ngại ngùng lên tiếng rồi lén nhìn về phía sau. Ai nấy đều nhắm chặt mắt.
'Chết tiệt.......'
Thật ra thì, nghe đến cái tên Nam Cung Hoảng, làm sao mà họ phản kháng cho được chứ?

"Ngài....... cứ làm theo ý mình đi ạ."
"Đa tạ!"
Nam Cung Độ Huy đứng bật dậy.
"Vậy chúng ta đi tu luyện ngay thôi nào!" "Vâng? Ngay, ngay bây giờ à?"
"Có vấn đề gì sao?"
"Không....... vết thương hôm nay vẫn chưa......."
Nghe câu nói đó, mọi người đều lén gật đầu hưởng ứng. "Xương còn đau nhức......."
"Cánh tay thì tê buốt......."
Thấy mọi người đều tránh ánh mắt hắn, Nam Cung Độ Huy nhìn bọn họ rồi quay đầu hướng ra ngoài. Hắn buồn bã nhìn bầu trời đêm bên kia ô cửa sổ.
"Chắc là phụ thân đang dõi theo chúng con nhỉ......." "..............."

"Cố Gia Chủ đã hy sinh thê thảm giữa dòng Trường Giang, chắc người thiết tha mong muốn chúng ta lấy lại uy danh của Nam Cung Thế Gia......."
"Ối, chết tiệt! Đi nào! Còn làm gì vậy chứ, lũ khốn kiếp này! Đứng dậy đi tu luyện nào!"
"...... Vâng."
"Khưm......."
Nhìn đám người kéo nhau ra ngoài như những con bò sắp bị đưa vào lò mổ, Nam Cung Độ Huy nở nụ cười mãn nguyện.
"Mọi người ai cũng chân thành quá đi mất."
Cứ như thế, lại xuất hiện thêm một tên biến chất.
** *

"Ư hahahaha! Lục Lâm Vương! Đại vương có nhìn thấy biểu cảm của đám người đó không?"
"Danh môn gì chứ, chỉ có cái mã mà thôi! Khư hahahaha!"
"Khừ. Cảm giác như trút được gánh nặng ấy!"
Sĩ khí của đám sơn tặc Lục Lâm cao tận trời xanh.
Đối với chúng, Nam Cung Thế Gia không khác gì thiên địch. Suốt thời gian qua đã có bao nhiêu sơn tặc Lục Lâm phải chịu sỉ nhục dưới chân người mang họ Nam Cung rồi chứ?
Đương nhiên đa phần là do lỗi lầm mà Lục Lâm gây ra, nhưng đúng sai thì mặc đúng sai, mãn nguyện thì phải mãn nguyện trước đã.
Chỉ cần làm mất mặt lũ Chính Phái là họ có thể chếnh choáng mà không cần lấy một giọt rượu nào, đã vậy Chính Phái đó còn là Nam Cung Thế Gia, đương nhiên

tâm trạng đám sơn tặc Lục Lâm không thể sung sướng hơn.
"Bọn người đó chẳng là gì sất!"
"Ta đã nói nếu đánh đàng hoàng là có thể tiêu diệt hết bọn chúng mà!"
"Hư hư. Tầm này nếu lão già Nam Cung Hoảng đó còn sống chắc cũng chẳng là cái đinh gì nhỉ?"
Đám sơn tặc đang đắm chìm vào ảo tưởng phi thực tế, đột nhiên tiếng gấp quạt từ đâu đó vang lên.
Liền tức khắc, sơn tặc Lục Lâm im lặng như tờ quay lại quan sát sắc mặt Lâm Tố Bính. Vẻ mặt hắn lúc này đã cứng đờ thấy rõ.
"Vui lắm hả?"
"..............."
"Ta hỏi các ngươi vui lắm hả, lũ khốn này?"
Phồn Xung (繁沖) lén tiến về trước thay mặt đám sơn tặc Lục Lâm đang ấp úng với vẻ mặt ngượng ngùng.
"Sao Đại vương lại không vui vậy ạ? Chúng ta đã chà đạp được Nam Cung Thế Gia rồi mà."

"Chà đạp?"
Lâm Tố Bính cười khẩy.
"Đây là gương mặt của kẻ chà đạp ư? Hay là kẻ bị chà đạp?"
Sắc mặt vài tên sơn tặc thoáng chốc đỏ bừng.
Đáng lẽ chúng nên ăn mừng mới phải, nhưng gương mặt của chúng thì trái ngược lại. Vì vừa tham gia vào trận ác chiến nên chỗ nào cũng sưng phù cả lên.
"Một lũ đần độn. Các ngươi vật vã đánh nhau với một đám nhãi nhép, chiến thắng được chúng thì có gì mà nhảy cẫng lên vui mừng vậy chứ."
"Nhưng, dù sao cũng đã thắng......." ".......... Cái gì?"
Ánh mắt Lâm Tố Bính mờ đi mấy phần, Phồn Xung liền nhanh như chớp nuốt nửa câu sau vào trong.
"Chậc chậc."
Lâm Tố Bính bày ra vẻ mặt khó chịu rồi chậc lưỡi.

'Suýt nữa là thua rồi còn gì.'
Lý do hôm nay chúng thắng vô cùng đơn giản. Đó là bởi vì sức mạnh của Nam Cung Thế Gia đã mất đi một nửa so với trước đây và kẻ chỉ huy Lục Lâm chính là Lâm Tố Bính.
Nói cách khác, nếu Lâm Tố Bính không chỉ đạo, bọn chúng có thể đã thua một Nam Cung Thế Gia đã giảm nửa sức mạnh kia.
'Đây mới là vấn đề.' Lâm Tố Bính rên rỉ.
Lục Lâm không phải là môn phái lớn mạnh vì có nhiều cường giả. Sức mạnh của chúng đến từ số lượng sơn tặc áp đảo. Vậy nên, hiện giờ bọn chúng đã giành được chiến thắng, kết quả này xem như không có gì nuối tiếc.
Thế nhưng Lâm Tố Bính hiểu. Đây chỉ là lời biện minh. Và cũng là lý do tại sao Lục Lâm không thể trở thành kẻ đứng đầu Tà Phái dù Lục Lâm là thế lực Tà Phái đã tồn tại từ rất lâu.
"Như ta đã nói, chúng ta khó có thể đối phó với Nam Cung Thế Gia. Nghĩa là Nam Cung Thế Gia chỉ bị tiêu diệt nếu đối thủ của họ là thế lực nào đó trong Tà Bá Liên."

"Ý Đại vương là sao ạ? Chỉ cần huynh đệ chúng ta trong khắp thiên hạ đoàn kết lại thì có môn phái nào không đối phó được đâu?"
"...... Đoàn kết lại?"
Lâm Tố Bính nhìn Phồn Xung tựa hồ hắn mới nghe một câu vô cùng nhảm nhí.
"Vậy trước nay chúng ta có từng tập hợp lại một nơi chưa?"
".......... Chuyện đó........"
"Nói như ngươi, chúng ta có thể tập hợp tất cả những tên sơn tặc trên toàn Trung Nguyên này sao? Chỉ truyền tin thôi đã mất hẳn một tháng rồi."
Phồn Xung ngậm chặt miệng.
Lâm Tố Bính nói đúng. Lục Lâm là thế lực có tầm ảnh hưởng trên các ngọn núi trong thiên hạ, nhưng vì quá rộng lớn nên khó mà nhất loạt hành động được.
"Và....... cho dù có truyền được tin, bọn chúng thật sự sẽ dọn sạch sơn trại rồi tập hợp theo lệnh của ta hay sao?"
"Đương nhiên rồi ạ! Đó là lệnh của Lục Lâm Vương mà!"

"Thật sao?"
"..............."
"Thật vậy sao?"
"...... Thì....... Nếu bỏ quá nhiều sơn trại sẽ xảy ra vấn đề." "Hừm."
Lâm Tố Bính thờ dài thườn thượt.
Trước khi vào Thiên Hữu Minh hắn quả thật không đủ thực lực để xử lý tất cả những chuyện này. Hắn vốn chỉ cần che giấu cơ thể bệnh hoạn yếu ớt trước Trường Nhất Tiếu, và dụng kế hoãn binh để tránh tiêu hao sức mạnh. Nhưng dù chiến lược có xuất chúng đến mấy vẫn sẽ có giới hạn.
Bây giờ hắn đã gia nhập vào Thiên Hữu Minh và giải quyết được một vấn đề. Nhưng vấn đề khác lại xuất hiện.
"Thực chất mà nói....... Lục Lâm không hề yếu." "Đương nhiên rồi ạ."

"Nhưng cũng vô cùng kém cỏi. Sức mạnh chúng ta không thiếu, nhưng sức mạnh có thể dùng được lại không là bao."
"..............."
"Cho dù có tập hợp lại cũng chỉ tăng về số lượng, trong cục diện trận chiến vẫn không thể dùng toàn lực được. Vậy nên, chúng ta về cơ bản chỉ có thể dùng số lượng mà thôi."
Lâm Tố Bính lẩm bẩm rồi nhìn tất cả bọn họ. "Ngươi nghĩ thế nào?"
"Vâng?"
"Vấn đề phát sinh thì phải giải quyết. Đúng chứ?" "...... Đúng là vậy nhưng mà......."
"May là ta biết cách giải quyết chuyện này. Biết cách khắc phục nhưng lại không thực hiện, vậy có bị gọi là tên thần kinh cũng không thể cãi đúng chứ?"
"Chuyện đó......." Phồn Xung lén hỏi.

"Xin Đại vương thứ lỗi nhưng, thuộc hạ có thể hỏi giải pháp đó là gì không?"
Nghe câu hỏi này, Lâm Tố Bính liền gật đầu như thể đang tán dương.
"Đơn giản thôi. Trước tiên là tăng cường sức mạnh. Khi Lục Lâm trở nên mạnh hơn, sức ảnh hưởng cũng sẽ tăng, và tầm ảnh hưởng của ta đối với Lục Lâm cũng mạnh lên. Vậy cuối cùng toàn bộ Lục Lâm sẽ phát dương quang đại hơn đúng không?"
Phồn Xung hỏi lại với vẻ mặt có chút nghi hoặc.
"Chẳng phải từ trước đến này đều vậy sao ạ? Vậy Lục Lâm Vương......."
"Không."
Lâm Tố Bính chỉ ngón tay từ trái sang phải.
"Ta cứ nghĩ đang làm đúng nhưng thật chất lại không phải. Trước nay ta cứ tưởng các ngươi sẽ luôn tự giác mà tu luyện."
"..............."
"Nhưng khi nhìn thấy việc đám người Hoa Sơn làm, ta nhận ra một chân lý mới. Rằng việc đó chúng ta cũng làm được, vậy tại sao thời gian qua không làm chứ."

"Đó, đâu phải cách thức của chúng......."
"A, ngươi không cần phải lo lắng đâu. Chúng ta sẽ làm theo cách thức của chúng ta. Đúng không nào?"
"..............."
"Và theo ta thấy thì....... cách của Hoa Sơn cũng hơi kém."
"Vâng?"
Đám sơn tặc Lục Lâm thoáng há mồm mơ hồ nhìn Lâm Tố Bính. Ánh mắt chúng tràn ngập nghi hoặc tựa hồ tên Lục Lâm Vương kia đang nói nhảm gì đó.
"Nếu muốn tu luyện như thực chiến thì phải làm cho giống thực chiến nhất. Vì lũ Chính Phái yếu kém nên mới giả vờ như đang giết người thôi."
"..............."
"Con người thật sự quyết tâm thì phải chấp nhận hy sinh. Có đúng vậy không nào?"
"..............."

"Hư hư hư hư. Không ngờ ta lại so tài mưu lược với Hoa Sơn Kiếm Hiệp theo cách này đấy! Phải cho chúng thấy rõ ràng. Cách thức của Tà Phái là gì."
Sắc mặt đám sơn tặc Lục Lâm bắt đầu trở nên trắng bệnh như sắp chết.
** *
Sáng hôm sau. "Phù."
Huyền Tông thở dài một hơi.
Nếu dựa trên lập trường của ông ta, không lo lắng mới là chuyện lạ, nhưng biểu cảm của Huyền Tông hôm nay lại đặc biệt u ám.
"Chuyện này sao có thể........"
Thực chất, họ không có ý ở lại Trường Giang.

Ban đầu họ đã định sau khi giúp đỡ lương dân sẽ lập tức quay về Thiểm Tây.
Đột nhiên Ma Giáo xuất hiện và tình hình ngày càng trở nên rối rắm hơn, buộc họ phải ở lại đây.
Nhưng Huyền Tông cho rằng tình thế hiện giờ cũng không quá tệ.
Dù sao thì những thành viên của Thiên Hữu Minh bao gồm Đường Môn cũng ở lại cùng họ, vậy nên đây là cơ hội tốt để nâng cao thân tình.
Đúng vậy. Để tạo thân tình....... tất cả để củng cố thân tình đôi bên.
Thế nhưng.
"Rốt cuộc tại sao........?"
Thay vì khiến cho mối quan hệ trở nên thân thiết, chẳng phải bây giờ khoảng cách càng lúc càng xa hơn sao?
Thân là Minh Chủ Thiên Hữu Minh, tình hình này quả thật khiến ông ta muốn cháy ruột cháy gan.
"Hưm."

Trong đầu Huyền Tông đột nhiên hiện lên hình ảnh Thanh Minh cười khúc khích, ông ta liền lắc mạnh đầu.
Hắn ta sẽ không làm gì mà không suy nghĩ, thế nhưng tình hình này có vẻ không được ổn cho lắm.
"Không được rồi."
Phải hòa giải cho bọn họ trước khi mọi chuyện dần tồi tệ hơn.
Huyền Tông quyết định sẽ trực tiếp tham gia buổi tu luyện ngày hôm nay, vậy nên ông ta nhanh chóng di chuyển đến sân luyện võ.
Vì Thanh Minh vẫn chưa xuất hiện nên ông ta định tìm một chỗ ngồi trước, sau đó quan sát của quá trình tu luyện, có như vậy tình hình chắc sẽ tốt hơn một chút.
Thế nhưng sự kỳ vọng của Huyền Tông đã vỡ tan tành khi đến sân luyện võ.
"A aaaa!"
"Này tên Tà Phái khốn kiếp!" "Tên đốn mạt chó chết!"

"Các ngươi là vấn đề đó! Lũ ma quỷ Hoa Sơn!" "..............."
Huyền Tông ngơ ngác nhìn bộ dạng thảm hại (?) của sân luyện võ.
Bây giờ đã không còn quân ta và quân địch nữa rồi. Hoa Sơn. Đường Môn. Nam Cung Thế Gia. Lục Lâm.
Những môn phái đủ tư cách đại diện cho thiên hạ đang tùy tiện xông vào đánh nhau không còn manh giáp.
"Ơ......."
Huyền Tông bất giác há miệng. "Đi chết điiiiiii!"

Huyền Tông nhìn Đường Tiểu Tiểu đang lao đến chuẩn bị đấm vào cằm đại ca mình liền vô thức nhắm chặt mắt.
Đây là địa ngục vô biên. Chính là nơi này.
"Chà. Tự giác bắt đầu đấy chứ."
"..............."
Huyền Tông chầm chậm quay đầu nhìn Thanh Minh đang tiến tới.
"Ta còn chưa ra lệnh mà. Giỏi lắm. Khư ư. Dạy dỗ phải như thế này mới được chứ! Rất đáng!"
"..............."
Dù sao thì.
Thiên Hữu Minh có vẻ toang thật rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro