Chapter 922. Đúng là vô liêm sỉ thật. (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 922. Đúng là vô liêm sỉ thật. (2)
Pháp Chỉnh không nói gì mà chỉ nhìn chằm chằm vào đại môn phái Hoa Sơn.
Đây là không phải là lần đầu tiên ông ta tận mắt nhìn thấy cánh cửa đại môn này. Vì vậy mà nó tương đối quen thuộc nhưng lại khá lạ lẫm so với lần đầu tiên.
'Có lẽ là vì hoàn cảnh của ta bây giờ đã khác với lúc đó'
Cùng một món đồ vậy nhưng đặt nó trong hoàn cảnh khác nhau thì giá trị đương nhiên cũng sẽ khác nhau.
Vào lần đầu tiên ông ta đến Hoa Sơn, thực ra mà nói không có gì đặc biệt cả. Ông ta chỉ muốn tận mắt xem xem Hoa Sơn có dáng vẻ như thế nào. Và sự hứng thú của ông ta khi đó cũng khá mạnh mẽ.
Nhưng bây giờ thì...
"A Di Đà Phật"
Pháp Chỉnh niệm Phật hiệu để rũ bỏ sự khó xử trong lòng.
"Phương Trượng"
"Hừm"
Pháp Chỉnh gật đầu khi nghe thấy giọng nói của Pháp Giới. Bây giờ không phải là lúc mà ông ta có thể trì hoãn thời gian thêm nữa.
"Lão nạp có thể vào trong được không?"
Vân Kiếm đang ở gần đại môn, nghe âm thanh vọng đến chạy lại. Sau khi nhìn Pháp Chỉnh hồi lâu, hắn ta gật đầu.
"Xin mời đi lối này" "Cảm tạ đạo trưởng"
Khuôn mặt Vân Kiếm lúc này không thể nào giấu được sự bối rối. Nhưng chuyện này không phải là lỗi của hắn ta. Làm gì có ai trong thiên hạ này lại không hoảng hốt khi Phương Trượng Thiếu Lâm đột ngột tìm đến mà không báo trước một tiếng kia chứ?
Vậy nhưng khi ấy, Pháp Chỉnh lại nhìn chằm chằm vào Vân Kiếm vì một lý do khác.
'Hoa Sơn có một người như thế này sao?'
Một kiếm tu không có hữu thủ.
Nguyên khí tỏa ra từ người hắn ta không hề tầm thường. Chỉ với cảm giác đó thôi cũng không khó nhận ra rằng hắn là một tuyệt đỉnh kiếm tu đã đạt đến cảnh giới cao thâm.
Vấn đề là người này không hề có trong ký ức của Pháp Chỉnh. 'Mới chỉ 3 năm thôi mà đã trưởng thành đến vậy sao?'
Nhin bề ngoài thì tuổi tác của hắn cũng không còn nhỏ nữa. Khi càng có tuổi việc gia tăng nhanh chóng tu vi là không hề dễ dàng. Thêm vào đó không phải hữu thủ mà chỉ bằng tả thủ mà trong một thời gian ngắn lại có thể đạt được sự phát triển vượt bậc về mặt kiếm pháp như thế này sao?
Chỉ nhìn vào một mình người này thôi cũng đủ để biết rằng 3 năm qua Hoa Sơn đã thay đổi nhiều như thế nào. Một người lớn tuổi mà đã được như thế này rồi thì các đệ tử nhỏ tuổi khác của Hoa Sơn rốt cuộc đã mạnh hơn đến nhường nào đây?
Trái tim Pháp Chỉnh dần trở nên nặng nề.

'A Di Đà Phật'
Tất nhiên việc một môn phái cùng thuộc Chính Phái mạnh lên là một chuyện tốt. Nhưng Hoa Sơn bây giờ là một môn phái đang càn quét thiên hạ tựa như một cơn bão. Một môn phái như vậy mà mạnh mẽ hơn thì không thể tránh khỏi khiến thiên hạ hỗn loạn.
Đặc biệt là...
Pháp Chỉnh lắc đầu. Bây giờ không phải là lúc ông ta nên có những suy nghĩ này.
'Thì ra tâm ta mới là thứ đang hỗn loạn'
Mặc dù đã tu dưỡng suốt một quãng thời gian dài nhưng ông ta vẫn bị lung lay bởi những điều nhỏ nhặt.
Ngay lúc ấy, ông ta nhìn thấy dáng vẻ Chưởng Môn Nhân Hoa Sơn Huyền Tông đang rảo những bước chân nhanh nhẹn hướng về phía này.
"..."
Bất kỳ ai khi nhìn thấy dáng vẻ vội vã của Huyền Tông cũng sẽ bật cười. 'Thật trong sáng'
Nếu như là trong quá khứ, ông ta sẽ chẳng cảm thấy chút kỳ lạ nào trước bộ dạng kia của Huyền Tông. Bởi vì Chưởng Môn Nhân của một môn phái đang trên bờ vực diệt môn khi nghe tin Phương Trượng Thiếu Lâm đến chắc chắn sẽ có phản ứng như vậy.
Vậy nhưng Hoa Sơn bây giờ đâu có như xưa nữa?
Huyền Tông bây giờ là Minh Chủ Thiên Hữu Minh và là kẻ xưng bá Thiểm Tây kia mà.
Hoa Sơn chính là nơi nếu so sánh quá khứ và thực tại thì thật quá khác biệt đến mức khó tin. Bọn họ bây giờ thậm chí chẳng cần cái mác Cửu Phái Nhất Bang nữa rồi.
Vậy nhưng Chưởng Môn Nhân Hoa Sơn - Huyền Tông lại không có gì thay đổi so với lúc Hoa Sơn là một môn phái hạng ba sắp sụp đổ cả.
'Không, không phải là ông ta không thay đổi'
Khi hoàn cảnh thay đổi thì hiển nhiên thái độ cũng sẽ thay đổi. Nếu như hoàn cảnh đã thay đổi mà vẫn có thể duy trì thái độ như ban đầu thì có nghĩa bản thân người đó đã trở thành một con người có chiều sâu hơn trước.
Sắc tức thị không không tức thị sắc (色卽示空空卽示色)
"Phương Trượng, rốt cuộc là có chuyện gì mà..."
Huyền Tông chạy một mạch đến chỗ Pháp Chỉnh ngơ ngác nhìn ông ta mà không nói nên lời. Sau khi lấy lại được tinh thần, ông ta hít thở thật sâu, cúi đầu và tạo thế bao quyền.5
"Phương Trượng đến rồi"
Dường như nỗi bất an trong lòng Pháp Chỉnh đã được sự đón tiếp nồng nhiệt này giải tỏa đi đôi chút. Mặc dù ông ta biết rõ Huyền Tông là người có phản ứng như vậy với bất kỳ ai.
Pháp Chỉnh mỉm cười đón nhận lời chào hỏi của Huyền Tông.
"Lão nạp cảm thấy thật xấu hổ khi được đón tiếp nồng hậu như thế này. Không phải là lão nạp đã đến nơi không nên đến đấy chứ?"5
"Phương Trượng nói gì vậy chứ? Hoa Sơn luôn luôn chào đón Phương Trượng mà" "Cảm tạ Chưởng Môn Nhân. Thật sự cảm ơn ngài rất nhiều"

Pháp Chỉnh tạo thế bao quyền rồi lén quan sát phía sau lưng Huyền Tông. 'Không có?'
Ông ta nhìn thấy các trưởng lão quen mặt nhưng lại không thấy nhân vật mà ông ta quan tâm nhất. Trong khi đó, các đệ tử Hoa Sơn nghe thấy âm thanh náo loạn bên ngoài đồng loạt ló đầu ra nhìn chằm chằm Pháp Chỉnh và lẩm bẩm.
"Có chuyện gì thế nhỉ?"
"Nghe bảo có Phương Trượng Thiếu Lâm đến đấy?"
"Phương Trượng ư? Phương Trượng đến đây làm gì?"
Ông ta đã quen với việc thế nhân nhìn bản thân với ánh mắt hiếu kỳ. Bởi vì từ giây phút trở thành Phương Trượng Thiếu Lâm, ông ta đã phải nhận ánh mắt kiểu này vô số lần.
Nhưng sau khi xác nhận diện mạo của những người đó, nội tâm ông ta không thể nào không cảm thấy khó chịu.
'Bọn họ thật mạnh'1
Đó là những khuôn mặt trẻ măng. Bọn họ là những kiếm tu đã qua cái thời gian nhõng nhẽo của trẻ con nhưng chưa đạt được sự chín muồi.
Vậy nhưng khí tức cảm nhận được từ những kiếm tu này lại vô cùng sắc bén, đồng thời cũng vô cùng cương trực.
Đó là khí tức mà ông ta chưa từng cảm nhận được ở Võ Đang hay Nam Cung Thế Gia.
Ông ta bây giờ không biết dùng từ ngữ nào để diễn tả Hoa Sơn nữa. Thậm chí tang điền bích hải vẫn còn quá thiếu sót để diễn tả sự tăng trưởng vượt bậc này.
Và điều khiến Pháp Chỉnh phải cảm thán hơn chính là hành động của bọn họ. Hình ảnh ló đầu ra rình mò của bọn họ không khác gì những đứa trẻ trên đường phố.
Là ngây thơ ư? Không.
Trong đạo gia, dáng vẻ này được biểu đạt bằng hai từ "thanh tịnh". Không kiểu cách, không quá lễ nghĩa mà thành thật với cảm xúc của bản thân. Đó chính là thái độ mà những đạo nhân muốn trở nên gần gũi với tự nhiên luôn hướng đến.
'Mạnh mẽ và thanh tịnh ư?'
Nhìn vào dáng vẻ của bọn họ thôi cũng đủ hiểu vì sao Hoa Sơn lại có thể đe dọa đến vị trí của Võ Đang.
Nhưng mà...Pháp Chỉnh biết rõ hơn ai hết đó không phải là tất cả.
"Tham kiến Phương Trượng"
"Tham kiến Phương Trượng"
Pháp Chỉnh hướng mắt về phía những người đang tạo thế bao quyền về phía bản thân rồi yên lặng gật đầu.
'Hoa Sơn Ngũ Kiếm'
Bọn họ là những đệ tử đại diện cho Hoa Sơn. Đương nhiên cái tên này vẫn chỉ để nói về hậu khởi chi tú. Nhưng không biết chừng một ngày nào đó nó có thể trở thành cái tên đại diện cho kiếm pháp của toàn thể thiên hạ này.
"Rất vui được gặp mặt. Bạch Thiên đạo trưởng"

"Phương Trượng biết tên của vãn bối ư?"
"Làm sao ta có thể không biết đến Hoa Sơn Ngũ Kiếm nổi danh khắp thiên hạ kia chứ?" "Thật là vinh hạnh"
Bạch Thiên cúi đầu với tư thế hoàn hảo.
Dáng vẻ của hắn ta có thể nói là hợp với từ đường đường chính chính hơn bất kỳ ai. Ngay cả khi là Phương Trượng của Thiếu Lâm - nơi ngập tràn thiên tài, ông ta cũng cảm thấy ghen tị với Huyền Tông trong giây phút này.
"Thật là tinh tiến"
Pháp Chỉnh đón nhận lời chào hỏi của Bạch Thiên rồi hướng ánh mắt về phía người đứng phía sau hắn ta. Tuệ Nhiên - người học trò đã từng là niềm tự hào, là người đã có thể trở thành một tồn tại giống như Bạch Thiên đối với Pháp Chỉnh. Ông ta hướng về phía Tuệ Nhiên - người đang có tâm trạng phức tạp mỉm cười vui vẻ.
"Con đã học được nhiều điều phải không?" "Phương Trượng..."
Phương Trượng chuyển ánh mắt từ khuôn mặt của Tuệ Nhiên sang bộ y phục mà hắn ta đang mặc.
'Là y phục của Hoa Sơn ư?'
Ông ta dần đoán được chuyện gì đã xảy ra. Vậy nhưng nếu như tâm can của Tuệ Nhiên không bị lung lay dù chỉ một chút thì ngay cả khi phải mặc quần áo cũ cũng sẽ không mặc y phục của môn phái khác thế này.
"Ta có rất nhiều chuyện muốn nói với con. Nhưng bây giờ không phải lúc. Chúng ta gặp nhau sau nhé"
"Vâng, Phương Trượng"
Tuệ Nhiên im lặng cúi đầu. Thấy vậy Huyền Tông bèn lên tiếng bảo vệ Tuệ Nhiên với khuôn mặt khó xử.
"Phương Trượng. Chuyện này có sự tình...Tất cả là lỗi của ta. Xin ngài đừng bận tâm quá nhiều"
"Chưởng Môn Nhân, không có gì đâu. Lão nạp không có ý sẽ bắt lỗi đứa trẻ ấy. Chỉ là lão nạp có rất nhiều chuyện muốn nói với người đệ tử đã rời khỏi bổn tự lâu ngày mà thôi"
"Nếu vậy thì..."
Ngay khi Huyền Tông gật đầu, Pháp Chỉnh mỉm cười và tiếp tục nói. "Lão nạp đã chạy suốt một ngày trời đến đây vì có vấn đề cần thảo luận" "Ôi cái đầu óc của ta. Xin lỗi Phương Trượng. Xin mời đi lối này"
"Vâng, Chưởng Môn Nhân"
Huyền Tông nhanh chóng dẫn đường cho Pháp Chỉnh.
Đi bộ tại một Hoa Sơn có chút ồn ào, Pháp Chỉnh đã quan sát rất kỹ bầu không khí nơi đây. So với một Thiếu Lâm Tự tĩnh lặng thì sự ồn ào này lại đem đến cảm giác tràn đầy sinh lực.
Đây hẳn là bầu không khí của một môn phái đang trên đà phát triển.

Ngay trước khi ông ta kịp sắp xếp những suy nghĩ, Pháp Chỉnh và Huyền Tông đã đến trước cửa điện các của Chưởng Môn Nhân.
"Là nơi này đây Phương Trượng. Xin Phương Trượng đừng chê vì bọn ta vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng để đón khách"
"Một vị khách không mời như lão nạp sao dám đòi hỏi nhiều kia chứ. Xin hãy cho lão nạp một ly nước ấm là ta đã cảm tạ lắm rồi"
"Chúng ta vào thôi"
Trước khi vào phòng, điều đầu tiên thu hút sự chú ý của Pháp Chỉnh là một đôi giày đặt trước cửa phòng.
So với đôi giày Huyền Tông đang đi thì có vẻ nhỏ hơn một chút.
Điều đó có nghĩa là trong căn phòng này có một người mà cho dù biết Pháp Chỉnh đến nhưng vẫn không chịu thò đầu ra. Dường như ông ta đã đoán được người đó là ai rồi.
"A Di Đà Phật"
Pháp Chỉnh niệm Phật thật nhỏ trấn an bản thân. Ông ta đã chạy suốt một ngày đến đây để gặp một người. Và người đó bây giờ đang ở bên trong căn phòng này.
Cánh cửa được mở ra, Pháp Chỉnh bắt đầu bước vào phòng. Ngay sau khi bước qua ngưỡng cửa, điều đầu tiên đập vào mắt Pháp Chỉnh là hình ảnh một người đang dựa lưng vào tường ở một góc phòng. Thanh Minh vẫn không thay đổi là bao. Đến mức chỉ trong nháy mắt là có thể nhận ra ngay.
Nếu như nhất định phải tìm ra sự khác biệt thì có lẽ Thanh Minh đã cao hơn một chút, cứng cáp hơn một chút. Nhưng thực tế mà nói cũng chẳng khác gì mấy so với hình ảnh mà ông ta từng thấy trước đây.
Ngay cả ánh mắt và bầu không khí mà hắn tạo ra cũng vậy.
Mặc dù đã nhìn thấy Pháp Chỉnh đi vào nhưng Thanh Minh vẫn chẳng có một chút phản ứng nào. Hắn chỉ nhìn Pháp Chỉnh với đôi mắt tròn xoe.
Hai người cứ nhìn nhau một lúc như thế.
Cuối cùng Pháp Chỉnh mỉm cười rạng rỡ bắt đầu mở lời để phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng.
"Tiểu đạo trưởng vẫn khỏe chứ? Mà bây giờ cách xưng hô tiểu đạo trưởng có vẻ như không còn phù hợp nữa rồi"
Giọng nói của ông ta mềm mại như thể đang nói chuyện với một người thân thiết. Vậy nhưng Thanh Minh chỉ cười khẩy và trả lời một cách ngắn gọn.
"Vâng. Nhờ Phương Trượng mà ta vẫn khỏe"
"Vậy sao? Nhưng lão nạp có làm được gì đâu nhỉ?"
"Ầy. Sao lại không chứ. Rất nhiều là khác" "Thật ư?"
"Vâng"
Thanh Minh cười một cách vui vẻ. Nhưng chỉ có cái miệng của hắn là như vậy thôi. Hai mắt của hắn thì chẳng có chút ý cười nào cả.

"Chẳng phải Phương Trượng đã luôn cầu khấn cho bọn ta tiêu tùng hay sao? Nhưng có oan ức thế nào cũng phải ráng mà khỏe mạnh. Vì vậy mà nhờ có Phương Trượng ta vẫn rất, rất là khỏe"
Vừa đúng lúc các đệ tử Hoa Sơn bước vào phòng. Tất cả đồng loạt há hốc miệng ra. 'Tên...tên...!'
'Tên điên kia'
Chưa gì ngay từ đầu Thanh Minh đã đâm chọt Phương Trượng như thế này rồi.
Mồ hồi lạnh bắt đầu chảy dọc sống lưng bọn họ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro