Chapter 933. Không ngờ mới đó mà đã bắt đầu rồi. (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 933. Không ngờ mới đó mà đã bắt đầu rồi. (3)
Thuyền là thứ không dễ gì có thể chìm ngoài ý muốn.
Phía bên dưới thuyền các khoang đều có không gian nhất định. Vì vậy mà ngay cả khi có một lỗ thủng trên sàn, cho đến khi toàn bộ con thuyền chìm trong nước sẽ mất một khoảng thời gian.
Đó là thường thức của những kẻ bình thường.
Vậy nhưng.
Rầmmmm!
Ngay lúc này đây, thường thức đó đang vỡ vụn ngay trước mặt bọn họ.
Rốt cuộc là đã bị tấn công vào đâu và như thế nào mà một con thuyền lớn thế kia lại có thể chìm trong nước chỉ trong chốc lát như vậy. Hình ảnh con thuyền bị dòng nước nuốt chửng khiến những kẻ chứng kiến không khỏi sợ hãi.
"Thuyền, chiếc thuyền..."3
Thà rằng có ai đó tấn công bọn họ thì đã chẳng đến mức bàng hoàng như thế này. Nhưng đối với những kẻ không quen với thủy chiến, việc mặc kệ con người mà tấn công thuyền trước là một việc vô cùng vô lý đến mức ngã ngửa.

Khi một người nào đó tỉnh táo lại cũng là lúc chiếc thuyền thứ hai bắt đầu nghiêng vẹo.
"Ngăn, ngăn lại! Chết tiệt! Mau ngăn lại!"
Tiếng gào thét không ngừng vang lên. Những kẻ tỉnh táo lại bởi âm thanh đó bắt đầu gấp gáp nhìn về phía chiếc thuyền.
Đúng vậy. Phải ngăn lại. Nếu cứ thế này thì tất cả thfanvfpuyền sẽ chìm mất.
Nhưng bằng cách nào đây?
Làm thế nào có thể chặn được đòn tấn công mạnh mẽ đến mức có thể khiến một con thuyền chìm nghỉm từ một nơi mà bọn họ không thể nhìn thấy?
"Mau chiến đấu! Lũ thủy tặc đang tấn công ở dưới nước!"
Ở đâu rồi cũng có những kẻ có khả năng phán đoán nhanh. Và những kẻ như vậy thường dẫn đường chỉ lối cho những kẻ có đầu óc chậm chạp hơn. Sau khi nghe được câu trả lời rõ ràng, bọn họ không suy nghĩ gì thêm nữa mà ngay lập tức nhảy vào trong nước.
Bọn họ thi triển khinh công, bay mình va chạm với mặt nước như đạn pháo. Và rồi những cơn bão nước khổng lồ không ngừng dâng lên.

Nếu có ai đó có thể theo dõi cảnh tượng này một cách thoải mái, thậm chí họ còn có thể vỗ tay khen ngợi đây là một cảnh tượng tuyệt vời. Nhưng đáng tiếc thay, bây giờ làm gì có ai có thời gian rảnh rỗi như vậy.
Rầmmmm!
Cùng với âm thanh khủng khiếp vang lên, lại thêm một chiếc thuyền khác nghiêng vẹo. Những bọt bóng sủi lên và ngay sau đó chiếc thuyền nhanh chóng chìm vào làn nước.
"Lũ chó chết tiệtttttt"
Diệp Thường(葉常) của Thương Khung Kiếm Đội hét lên rồi lao mình xuống nước.
Tủm!
Một cú sốc lớn ngay lập tức truyền đến cơ thể của hắn ta. Với tốc độ nhảy xuống nhanh như vậy thì cú sốc đi qua mặt nước chắc hẳn cũng rất lớn.
Nhưng có một thứ khác khiến hắn ta phải bối rối hơn nhiều. Ám Hắc Thiên Địa(暗黑天地)
Dòng nước trong đêm tối tăm này còn tăm tối hơn những gì hắn ta nghĩ.

Bóng tối dày đặc đến mức nhãn lực dù đã được tôi luyện bằng võ công của hắn ta cũng chẳng thể phân biệt được phía trước dù khoảng cách chỉ là một thốn. Khoảnh khắc đối mặt với cảm giác khác lạ này, toàn thân hắn rùng mình, sống lưng lạnh toát. Thực tế mà nói, đó là một nỗi sợ hãi không dễ khắc phục.
Nhưng không biết là may hay rủi nhưng Diệp Thường cũng chẳng có thời gian để chìm trong nỗi sợ hãi sâu sắc đó.
Phập!
Bởi vì một thứ gì đó đã cắm sâu vào bên trong ngực và hạ vị của hắn khiến cho nỗi sợ hãi trước đó ngay lập tức trở nên xa xỉ.
Diệp Thường há hốc miệng. Dòng nước đen ngòm không ngừng tràn vào miệng bắt đầu lấp đầy dạ dày và phổi.
"Khự ư ư"
Các bọt khí tràn ra từ miệng hắn. Khó khăn lắm đôi mắt hắn mới quen được với bóng tối. Và chính đôi mắt đó đã giúp hắn xác nhận được rằng thứ đang ghim trong ngực và bụng hắn chính là những chiếc lao của lũ thủy tặc.
"Khự"
Nhưng rồi cũng chỉ có vậy.

Tầm nhìn của hắn ngay vừa khi phân biệt được các sự vật lại nhanh chóng mờ dần đi.
Và rồi chìm trong bóng tối mang tên cái chết.
Thi thể của Diệp Thường ngừng chuyển động rồi từ từ nổi lên trên mặt nước. Không chỉ Diệp Thường, những kẻ vội vàng nhảy vào trong nước cũng đã nhanh chóng trở thành những tử thi nổi lềnh bềnh.
Nếu như không phải là ở dưới nước...Không, cho dù là ở dưới nước đi chăng nữa mà không phải là trong đêm như thế này thì mọi chuyện có lẽ đã khác.
Nhưng dòng sông chìm trong bóng tối lại khắc nghiệt hơn những gì họ nghĩ rất nhiều.
Tại một nơi không thể nhìn thấy, không thể cảm nhận, thậm chí không thể thở, tất cả những gì họ tích lũy bấy lâu nay đều trở nên vô nghĩa. Trong tâm trạng gấp gáp, những kẻ không thể đưa ra lựa chọn chiến trường có lợi cho bản thân đã phải trả một cái giá đắt.
"Tiểu Tiểuuuuu! Nam Cung Tiểuuuuu!" "Aaaaaaaaa!!!"

Nhìn thấy những thi thể nổi lên, các kiếm tu của Nam Cung Thế Gia hét lên như muốn nổ tung cổ họng.
Và rồi ngay lúc ấy.
Rầmmmmm
Một chiếc thuyến khác lại bắt đầu chìm như muốn mang đi tất cả hy vọng còn lại. Khuôn mặt các kiếm tu Nam Cung Thế Gia lúc này đã trắng bệch không còn một giọt máu.
'Nữa ư...'
Đến lúc này, chỉ còn một chiếc thuyền duy nhất còn trôi nổi trên mặt nước.
Nếu như đến cả chiếc thuyền đó cũng không còn nữa thì bọn họ sẽ hoàn toàn mất đi phương án thoát khỏi hòn đảo này.
Họ biết là phải ngăn lại nhưng đôi chân lại không thể nhúc nhích. Làm gì có ai dám nhảy vào nước nữa khi chứng kiến cảnh tượng những thi thể nổi lềnh bềnh trên mặt nước chỉ trong nháy mắt?
"Tránh ra! Để ta đi!"
Ngay lúc đó, một giọng nói giận dữ vang lên từ phía sau. Và rồi một người nào đó không hề do dự bay mình về phía mặt nước.
"Hự!"

"Tiểu, Tiểu Gia Chủ!" "Nguy hiểm!!!!"
Nhìn thấy bóng lưng của Nam Cung Độ Huy đang bay mình xuống sông, các kiếm tu của Nam Cung Thế Gia kinh ngạc hét lớn. Nhưng trước đó, hắn ta đã lao mình xuống nước tựa như một phi điểu nhắm vào một con cá.
Và rồi Nam Cung Độ Huy ngay lập tức biến mất cùng với một cơn bão nước.
Nhìn thấy Tiểu Gia Chủ - người sẽ kế thừa Gia Môn không tiếc mạng sống mà nhảy xuống nước khiến các kiếm tu khác bắt đầu bùng lửa giận.
"Bảo vệ Tiểu Gia Chủ!"
"Chúng ta phải bảo vệ chiếc thuyền lẫn Tiểu Gia Chủ" "Không tồn tại nỗi sợ hãi ở Nam Cung Thế Gia! Tiến lên!!!"
Những kiếm tu bảo vệ bờ sông cùng những kiếm tu của Thương Khung Kiếm Đội mới chạy đến như vừa được tiếp thêm sức mạnh mà chạy theo phía sau Nam Cung Độ Huy. Dường như bọn họ cảm thấy hổ thẹn vì đã do dự trong chốc lát.

Nhưng đó là cho đến khi tiếng la hét thảm thiết vọng lên phía sau bọn họ.
"Không phải ở đóoooooo!"
Những kẻ đang định lao xuống nước giật mình nhìn về phía sau.
Không biết từ lúc nào Nam Cung Minh đã chạy đến hét lên với khuôn mặt xanh lét.
"Không phải thuyền! Chúng ta phải bảo vệ bến thuyền! Phải bảo vệ bến cảng!"
"Sao ạ?"
"Bến cảng! Ta đã bảo là bến cảng rồi mà! So với thuyền thì bến cảng..."
Uỳnhhhh!
Ngay lúc đó, một cột nước dâng lên cùng tiếng nổ lớn bao trùm lên bến cảng được xây dựng dọc bờ sông. Dư lực tạo ra khiến những tấm gỗ vỡ thành từng mảnh bay lên tung tóe như pháo hoa.
Uỳnhhhh! "A...."
Khuôn mặt Nam Tử Minh lúc này trắng bệch như thể vừa nhìn thấy quỷ thần.

Ông ta nhìn thấy rất rõ ràng một cột nước dâng lên nuốt chửng Bách Lôi Pháo được bố trí tại bến cảng.
"Không...Không được..."
Đôi chân ông ta run rẩy như không còn chút sức lực nào rồi ngồi sụp xuống ngay tại chỗ.
Uỳnhhh!
Cùng lúc đó, đến con thuyền cuối cùng mà bọn họ định bảo vệ cũng bắt đầu chìm xuống sau khi một tiếng nổ lớn vang lên.
Nam Cung Minh ngơ ngác nhìn toàn bộ cảnh tượng đó với khuôn mặt mất hồn.
Bến cảng kéo dài đến mức kỳ quái và cả Bách Lôi Pháo được bố trí tại đó.
Bến cảng tạo ra không gian để bọn họ có thể đứng ở trên đó để vung kiếm. Đồng thời thu hẹp khoảng cách với đất liên để tăng khả năng sinh tồn. Nơi này chẳng khác nào sợi dây sinh mệnh của hòn đảo.
Và Bách Lôi Pháo là tuyến phòng thủ duy nhất để chặn các con thuyền tiếp cận đến bến thuyền.

Nhưng bây giờ, bọn họ đã mất tất cả vũ khí có thể ngăn chặn sự tiếp cận của kẻ địch. Thậm chí ngay cả đến những chiếc thuyền được xem như chân của bọn họ cũng chẳng còn nữa.
'Khoan, khoan đã. Vũ khí ư?'
Nam Cung Minh vội vàng quay đầu lại.
Nghe thấy âm thanh ồn ào, các võ giả của Nam Cung Thế Gia bắt đầu kéo đến.
"Đừng, đừng đến đây!"
Nam Cung Minh hét lớn như thể cổ họng của ông ta sắp nổ tung.
"Giữ nguyên vị trí! Khốn kiếp! Lũ ngu ngốc này! Chúng ta phải bảo vệ Bách Lôi Pháo được bố trí xung quanh hòn đảo! Mau quay trở lại!!!"
Tiếng la hét của ông ta lúc này đã xen chút thê thảm.
Nhưng cũng đã quá muộn. Các võ giả lập tức quay trở lại nhưng những pháo đài đã bị phá hủy triệt để, Bách Lôi Pháo thì biến mất như chưa từng tồn tại.
"Chết, chết tiệt...."
Những nơi khác cũng đang trong tình trạng tương tự.
Lũ thủy tặc chỉ chờ đợi đến khi nghe thấy tiếng động để nhảy lên khỏi mặt nước, phá vỡ pháo đài và thong thả rút lui.

Bóng tối và dòng nước.
Khi phải đối phó với những kẻ có thể vận dụng tốt hai thứ đó, kiếm pháp mà Nam Cung Thế Gia luôn tự hào đã trở nên vô dụng. Không thể đối mặt với đối phương thì bọn họ biết làm gì với kiếm pháp đó đây?
Những kẻ quay trở lại đã phủ phục ngay tại chỗ trước Nam Cung Minh.
"Đội Chủ. Pháo đài đã bị phá hủy rồi ạ"
"Bọn thuộc hạ đã không thể bảo vệ được pháo đài"
"..."
Tủm. Tỏm.
Nam Cung Độ Huy ra khỏi nước, sau khi xem xét tình hình hòn đảo đã nghiến răng với khuôn mặt thảm hại.
"Ta đã để lỡ mất rồi"
Nam Cung Minh nhìn hòn đảo với đôi mắt bàng hoàng trước những tin dữ liên tiếp.
Hắn đã đánh mất tất cả những thứ không được phép đánh mất. Bến thuyền, thuyền, và cả Bách Lôi Pháo.
Nơi này bây giờ không thể gọi là Mai Hoa Đảo nữa rồi.

Mai Hoa Đảo khi đánh mất vũ khí chống lại lũ thủy tặc và bến thuyền - nơi giới hạn sự di chuyển của bọn chúng thì chỉ là là một chiếc vại lớn nằm giữa sông mà thôi. Và bây giờ Nam Cung Thế Gia đã trở thành một con chuột bị nhốt trong chiếc vại đó.
Tiêu rồi. Hoàn toàn tiêu rồi.
Bọn họ đã lơ là cảnh giác ư? Không phải.
Nếu không thì là vì họ quá khinh địch ư? Cái đó cũng không phải.
Lý do bọn họ thất bại một cách triệt để như thế này là vì bọn họ hoàn toàn không hiểu rằng hòn đảo này nằm ở giữa dòng sông. Cho dù sư tử có dũng mãnh đến đâu nếu ở trên một dòng sông tăm tối cũng sẽ trở thành thức ăn cho cá mà thôi.
"Có vẻ như các ngươi đã thất bại"
Nam Cung Minh nghiến chặt răng khi nghe thấy giọng nói vang lên từ phía sau.
"Gia, Gia Chủ"
Ông ta quay lại với đôi mắt run rẩy.
Nam Cung Hoảng đang bước chầm chậm về phía ông ta và ném ra thứ gì đó mà hắn đang cầm trên tay.
Ba cái thủ cấp (首級)

Những chiếc đầu rõ ràng là của lũ thủy tặc lăn lóc dưới đất.
"Giống như những con thiêu thân vậy"
Nam Tử Minh quỳ xuống cúi đầu chạm đất.
"Gia Chủ! Đệ đã làm hỏng việc mất rồi! Xin hãy ban cho đệ sự trừng phạt!"
"Ngu ngốc!"
Nam Cung Hoảng hét lớn.
"Ngẩng đầu lên! Huyết thống Nam Cung Thế Gia không được phép tùy tiện cúi đầu như vậy!"
"Gia, Gia Chủ..."
"Vấn đề là gì? Thuyền? Hỏa pháo? Bến cảng? Mất mấy thứ đó thì có vấn đề gì hả?"
"..."
"Cho dù chúng ta bị mất chân đi chăng nữa thì lũ người đó cũng không được phép bước một bước lên hòn đảo này! Nơi do Đế Vương Kiếm Nam Cung Hoảng ta bảo vệ không được phép xuất hiện bất kỳ một tên thủy tặc nào!"
Nam Cung Hoảng rút kiếm ra và hét lớn.

"Thủy tặc cũng vậy mà Hắc Long Vương cũng vậy! Lũ cá con chỉ biết dùng các thủ đoạn rẻ tiền đó sớm muộn gì cũng sẽ chết dưới thanh kiếm của Nam Cung Thế Gia mà thôi!!! Tất cả đã hiểu chưa hả?"
"Rõ!'
Các kiếm tu của Nam Cung Thế Gia đồng loạt trả lời với tâm thế hào hùng và dũng khí ngập tràn.
Sau khi nâng cao tinh thần cho thuộc hạ, ông ta hướng ánh nhìn về phía dòng nước tối thui.
'Tình hình không tốt chút nào'
Ông ta huênh hoang nâng cao sĩ khí vậy thôi nhưng không phải là ông ta không biết sự nghiêm trọng của vấn đề.
'Chết tiệt'
Mọi chuyện đang bị cuốn đi theo chiều hướng mà ông ta không hề mong muốn.
Tựa như một chiếc thuyền bị hút vào dòng oa lưu xuất hiện giữa dòng sông.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro