Chapter 947. Con người sao có thể làm ra chuyện như vậy chứ? (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 947. Con người sao có thể làm ra chuyện như vậy chứ? (1)
Hắc Long Vương nghiến răng nhìn lũ thủy tặc từ từ rút khỏi Mai Hoa Đảo.
"Chúng..."
Két!
Hắn ta cắn chặt môi, cơ thể run lên vì giận dữ. 'Lũ khốn này.'
Hắn chưa từng ra thêm lệnh nào khác cho lũ thủy tặc. Hắn chỉ bảo chúng tiêu diệt Nam Cung Thế Gia. Thế nhưng, bọn khốn đó lại nghe lệnh Hỗ Gia Danh mà rút lui khỏi Mai Hoa Đảo.
"Chết tiệt..."
Hỗ Gia Danh chính là cánh tay đắc lực của Trường Nhất Tiếu - Minh Chủ Tứ Bá Liên. Nếu xét theo cấp bậc, bọn chúng có nghe lời hắn cũng không có gì lạ. Dù sao Thủy Lộ Trại chỉ là một trong những thành viên của Tứ Bá Liên mà thôi.
Thế nhưng, Hắc Long Vương hắn đang có mặt tại đây, vậy mà lũ thủy tặc kia lại ngoan ngoãn nghe lời Hỗ Gia Danh, quả thật khiến hắn vô cùng tức giận.
"Hừ."

Hắc Long Vương hừ lạnh.
Cơn phẫn nộ mỗi lúc một dâng lên, thế nhưng bây giờ làm lớn chuyện, ngược lại hắn chính là thừa nhận bản thân đã đánh mất quyền kiểm soát Thủy Lộ Trại. Thay vào đó, hắn nghiến chặt răng rồi nhảy khỏi Hắc Long Thuyền.
Sau đó hắn đi về phía Trường Nhất Tiếu.
"Trường Nhất Tiếu!"
Hắn gầm lên như mãnh thú rồi nói như thể đang hét.
"Ngươi đang làm cái quái gì vậy hả? Tại sao lại tha mạng cho bọn chúng chứ? Chỉ cần lấy đầu chúng là xong rồi."
Trường Nhất Tiếu dừng bước. Hắn ta không xoay người lại mà chỉ quay đầu nhìn Hắc Long Vương.
"Hãy giải thích cho bổn tọa....."
Lời còn chưa nói hết đã ngưng bặt. Hắc Long Vương bất giác cắn chặt môi.
Bởi vì ánh mắt Trường Nhất Tiếu nhìn hắn không hề lộ ra chút cảm xúc nào.
Khoảnh khắc ánh mắt vô cảm ấy nhìn xuyên qua, Hắc Long Vương cảm giác hàn khí tựa Vạn Niên Hàn Băng vừa quét qua người hắn.

"Ư..."
Trường Nhất Tiếu vẫn im lặng nhìn chằm chằm Hắc Long Vương. Hắc Long Vương phải vất vả lắm mới có thể đối mặt với ánh mắt ấy. Ánh mắt của kẻ kia tựa hồ đang muốn chứng minh thân phận của hắn tại nơi này.
Cuộc đối mắt đó không kéo dài quá lâu. Cuối cùng Hắc Long Vương đành chuyển ánh mắt sang chỗ khác trước.
"Xin lượng thứ, Minh Chủ... Là do bổn tọa quá kích động." Hắn khẽ cúi đầu.
Mặc dù hành động này không phải nói hắn đã hoàn toàn khuất phục, thế nhưng cũng đã thể hiện phần nào sự tôn sùng đối với kẻ đối diện.
"Hưm."
Trường Nhất Tiếu mới tỏ vẻ không hài lòng liền chậm rãi gật đầu liếc hắn.
"Bổn quân biết tại sao Hắc Long Vương lại tức giận như vậy. Chắc ngươi giận vì bổn quân tự ý lệnh cho Thủy Lộ Trại rút lui chứ gì."
"A, không, không phải vậy..."
"Thật ra ngươi không cần phải tức giận như vậy." Trường Nhất Tiếu mỉm cười nói tiếp.

"Tiêu diệt chúng không phải là chuyện to tát gì cả." Hắc Long Vương tưởng mình vừa mới nghe nhầm. 'Không phải là chuyện to tát ư?'
Bọn họ là Nam Cung Thế Gia. Là Thế Gia đứng đầu Ngũ Đại Thế Gia danh tiếng lẫy lừng khắp thiên hạ trong trăm năm qua. Chỉ cần tiêu diệt họ thôi, thanh thế của Tứ Bá Liên và Thủy Lộ Trại có thể sẽ vang đến vạn thế sau.
Vậy mà... Đó không phải là chuyện gì to tát ư?
"Chúng chỉ là cá tuế thôi."
Trường Nhất Tiếu nói tiếp.
"Nếu câu được cá tuế, thì phải dùng chúng làm mồi nhử để bắt con cá quả chứ. Bắt được một con cá tuế thì có gì đáng nói chứ?"
"... Cá quả sao?"
"Đó là một miếng mồi ngon."
Trường Nhất Tiếu từ từ quay đầu lại. Ánh mắt hắn dừng lại trên Hắc Long Thuyền, biểu tượng của Hắc Long Trại. Trên miệng hắn nở một nụ cười quái dị.
"Lên thuyền rồi bổn quân sẽ giải thích chi tiết hơn."

Vẻ mặt Hắc Long Vương cứng đờ. Thế nhưng, lúc Trường Nhất Tiếu hỏi hắn có vấn đề gì không, hắn buộc phải gật đầu nói.
"... Bổn tọa biết rồi."
"Gia Danh à, đi thôi."
"Vâng!"
Trường Nhất Tiếu và Hỗ Gia Danh chầm chậm hướng đến Hắc Long Thuyền. Hắc Long Vương theo sau bọn họ không nói lời nào.
"......."
Hắn khẽ cắn môi nhìn tấm lưng Trường Nhất Tiếu phía trước.
Hắc Long Thuyền là biểu tượng cho uy quyền của Hắc Long Vương. Nếu không có sự đồng ý của Hắc Long Vương thì không một ai được phép bước lên con thuyền này. Trường Nhất Tiếu biết rõ điều đó, thế nhưng Trường Nhất Tiếu đã báo trước cho Hắc Long Vương rằng hắn sẽ lên Hắc Long Thuyền.
Đúng vậy. Đó là sự báo trước, không phải yêu cầu, càng không phải xin xỏ.
Điều này đã thể hiện rõ địa vị của Hắc Long Vương và Trường Nhất Tiếu.
'Trường Nhất Tiếu...'

Hắc Long Vương siết chặt nắm đấm.
Thế nhưng hiện giờ hắn không thể ngăn kẻ kia được. Nếu hắn muốn ngăn chặn Trường Nhất Tiếu thì hắn phải là người chiếm được thế thượng phong ngay lúc cả hai gặp mặt. Thế nhưng từ lúc Hắc Long Vương tránh ánh mắt của Trường Nhất Tiếu, hắn đã không còn tư cách kiểm soát Trường Nhất Tiếu nữa.
'Làm thế nào mà...' Ba năm trước.
Khi mới thành lập Tứ Bá Liên, địa vị của Trường Nhất Tiếu không đạt được đến mức này. Lý do Thần Châu Ngũ Bá đồng ý cho Trường Nhất Tiếu ngồi lên vị trí Minh Chủ chính là nghĩ chúng có thể khống chế được hắn.
Thế nhưng, bây giờ lúc nào trong đầu Hắc Long Vương cũng quẩn quanh mãi một câu hỏi.
Liệu chúng có thật sự khống chế được hắn không? Con độc xà đó?
Hắn đưa mắt nhìn Trường Nhất Tiếu đang phất trường bào đỏ thẫm bước lên thuyền, trên lưng bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.
Pháp Chỉnh nhìn Mai Hoa Đảo, gương mặt thoáng vẻ thẫn thờ.

Ông ta nhìn cảnh tượng lũ thủy tặc trên Mai Hoa Đảo đã rút lui và bước lên thuyền.
"Chuyện này..."
Pháp Chỉnh lẩm bẩm gì đó rồi im bặt.
Ông ta định nói 'Rốt cuộc chuyện này là sao chứ?', nhưng lại không thể thốt ra thành lời. Bởi vì ông ta hiểu rõ lời này lọt vào tai những kẻ đứng phía sau thật ngu ngốc biết bao.
Thế nhưng lo lắng của ông lại có vẻ hơi dư thừa. Dù câu nói ấy có thốt ra khỏi miệng, cũng sẽ không một ai chỉ trích ông ta ngu ngốc.
Bởi lẽ họ cũng không hiểu nổi tình hình này giống như Pháp Chỉnh. Không, dù là bất cứ ai trong thiên hạ này cũng không thể hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra trước mắt.
"... Có vẻ như chúng đã rút lui."
Pháp Giới đột nhiên lên tiếng. Nhưng câu đó lại không phải nói với Pháp Chỉnh. Pháp Giới chỉ đang lẩm bẩm những gì ông ta thấy, trong lòng không khỏi bối rối.
"Nam Cung Thế Gia... đã bị diệt rồi sao?" "... Làm gì có chuyện đó."

Cho dù có bị bao vây nghiêm ngặt thế này đi chăng nữa, Nam Cung Thế Gia vẫn là Nam Cung Thế Gia.
Hơn nữa chẳng phải ở đó có Đế Vương Kiếm Nam Cung Hoảng ư?
Dù Trường Nhất Tiếu hay Hắc Long Vương có cảnh giới võ công cao thâm bậc nhất thiên hạ đi chăng nữa cũng không thể áp chế Đế Vương Kiếm mà không gây ra chút động tĩnh nào như vậy.
Nếu vậy thì...
'Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra ở đó chứ?'
Tại sao không có trận chiến nào nổ ra?
Và không những không xảy ra trận chiến nào mà ngay cả lũ thủy tặc đang dồn Nam Cung vào đường cùng cũng từ từ rút khỏi đó.
Chẳng lẽ chúng lại rũ lòng từ bi tha cho kẻ thù bị dồn vào đường cùng ư?
Thật nực cười.
Nếu chúng thật sự làm vậy thì từ đã không xưng danh tà phái làm gì. "A Di Đà Phật... A Di Đà Phật."
Phát Chỉnh khẽ niệm Phật.

Ông ta không hiểu rốt cuộc chuyện gì đang diễn ra trước mắt mình. Từ lúc Trường Nhất Tiếu xuất hiện ở đây, trong đầu ông ta đã rối tinh rối mù.
"Phương Trượng, không lẽ..."
Pháp Chỉnh quay đầu nhìn Pháp Giới. "Nam Cung Thế Gia... và bọn chúng..." "Đệ có thể im miệng được không?"
Liền sau đó, Pháp Chỉnh giận dữ hét lên.
Pháp Chỉnh rõ những gì Pháp Giới muốn nói. Pháp Chỉnh chính là muốn nói liệu có khi nào Nam Cung Thế Gia đã tiếp tay với lũ người kia hay không. Thế nhưng, câu đó tuyệt đối không được thốt ra.
"Đừng bàn những chuyện chưa được xác thực! Đó chính là sự xúc phạm đối với họ!"
"Xin Phương Trượng lượng thứ. Nhưng mà tình hình này..."
Mặc dù nổi giận nhưng Pháp Chỉnh cũng hiểu phần nào tâm trạng của Pháp Giới khi nói ra mấy lời đó.
Thành thật mà nói, chính Pháp Chỉnh cũng đã nghĩ đến khả năng đó. Ông ta chỉ nghĩ thoáng qua rồi lắc đầu phủ nhận. Thế nhưng nếu không phải như vậy thì chuyện này quả là vô cùng khó đoán.

"A Di Đà Phật. A Di Đà Phật."
Pháp Chỉnh cắn môi. Vừa lúc đó, cảnh tượng một gã nam nhân vận trường bào đỏ bước lên Hắc Long Thuyền đập vào mắt ông ta.
'Rốt cuộc là tại sao chứ?'
Không cần phải đau đầu vắt óc đoán cũng biết ai chính là kẻ đã gây ra toàn bộ chuyện này.
Trường Nhất Tiếu.
Rõ ràng tên ác quỷ kia đang mưu đồ chuyện gì đó.
Thế nhưng ngay cả Pháp Chỉnh cũng không thể dò được nội tâm của hắn.
Két.
Pháp Chỉnh nghiến răng nhìn chằm chằm Trường Nhất Tiếu, ngay lúc đó...
"Chúng, chúng di chuyển rồi." "......."
Những con thuyền tiếp cận Mai Hoa Đảo từ từ lui về phía sau. Cả lũ thủy tặc phục ở bãi cát cũng nhanh chóng leo lên thuyền.
"Chúng, chúng thật sự bỏ đi sao?" ".. Rốt cuộc là tại sao?"

"Chúng đang nghĩ gì vậy chứ?"
Tiếng ồn ào huyên náo không ngừng vang lên.
Các hòa thượng Thiếu Lâm bàng hoàng đến nỗi ai cũng đều tự tiện lên tiếng trước mặt Phương Trượng.
"Chúng thật sự rời khỏi hòn đảo này sao?"
"... Chuyện này...."
Họ nhìn chằm chằm về phía trước.
Trên hòn đảo nơi lũ thủy tặc đã rút lui, những kiếm tu Nam Cung Thế Gia đứng lác đác ở giữa đảo.
Pháp Giới lên tiếng, vẻ mặt ông ta đã trắng bệch.
"Ph, Phương Trượng. Đây chỉ có thể là họ đã lập giao..."
"Ta đã bảo đệ im miệng rồi mà!"
Cơn phẫn nộ khủng khiếp hằn lên đôi mắt Pháp Chỉnh, Pháp Giới giật bắn vội vàng ngậm chặt miệng. Pháp Chỉnh siết chặt nắm đấm.
'Không lý nào lại như vậy được.'
Nam Cung Thế Gia đã giao kèo với chúng để sống sót thật sao? Lý nào lại có chuyện đó chứ?

Pháp Chỉnh vốn không nghi ngờ hay bài xích gì với Nam Cung Thế Gia. Thế nhưng để sống sót thì có gì không thể làm chứ? Quân tử không ngại chịu đựng gian khổ, thậm chí có phải bò giữa hai chân kẻ thù đi nữa cũng phải đạt được đại nghĩa cơ mà.
'Chắc không phải thế đâu. Có lẽ còn lý do khác. Nhưng mà rốt cuộc... rốt cuộc bọn chúng thu được gì từ chuyện này chứ?"
Thế nhưng sau đó Pháp Chỉnh nhận ra.
Chính là, thà không biết còn tốt hơn.
"Con thuyền..."
"Ph, Phương Trượng. Con thuyền lại bao vây lấy hòn đảo."
Các hòa thượng Thiếu Lâm hét lên, giọng nói đầy hoang mang. Đúng như dự đoán, những con thuyền mà họ nghĩ là sắp rút khỏi Mai Hoa Đảo lần nữa bao vây lấy nó.
"Bao vây?"
Có nhất thiết phải làm thế lần nữa không?
Nếu vậy thà giết họ còn nhanh hơn...
"Ơ..."
Khoảnh khắc đó, hai mắt Pháp Chỉnh mở to như muốn rách toạc. "Ôi!"

Âm thanh tựa hồ như hồn ông ta đã xuất khỏi thân xác. Ngay cả Pháp Giới người đã bên cạnh Pháp Chỉnh gần hết đời người cũng chưa từng nghe thấy tiếng hét lớn như vậy.
Ông ta há hốc mồm kinh ngạc, hay mắt run rẩy dữ dội. "Làm, làm sao...!"
Mũi của những con thuyền vốn đang bao chặt lấy hòn đảo hiện giờ đã chĩa ra phía ngoài đảo, tức là hướng về phía Giang Bắc.
"Con, con người sao có thể làm vậy chứ? Chỉ có ác quỷ đội lốt người mới có thể làm được chuyện này! Tại sao chứ!"
Tiếng hét thảm thiết phát ra từ miệng Pháp Chỉnh.
"Ph, Phương Trượng!"
Pháp Giới vẫn chưa rõ tình hình, ông ta đang vô cùng bàng hoàng. Đây là lần tiên trong mấy mươi năm qua ông ta nhìn thấy một Pháp Chỉnh như vậy.
"Bá Quân! Bá Quân ngươi nhất định sẽ bị đày xuống mười tám tầng địa ngục! Sao ngươi có thể làm thế chứ? Sao ngươi có thể?"
"Ph, Phương Trượng! Xin người hãy bình tĩnh!" Chính lúc đó.

Chỉ cần nhìn sơ qua đã thấy Hắc Long Thuyền đầy uy áp đó đang rẽ nước chầm chầm tiến về phía bọn họ. Liền sau đó, con thuyền chạy đến giữa vị trí của Thiếu Lâm và Mai Hoa Đảo rồi từ từ giảm tốc độ, cuối cùng dừng hẳn lại.
Không một ai dám thở mạnh. Không một ai mở dám mở miệng.
Gã nam nhân vận trường bào đỏ chói thong thả đứng trên Hắc Long Thuyền của Hắc Long Vương xuất hiện trước mặt họ.
Tất cả mọi người không ai dám nhúc nhích một đầu ngón tay, cứ thế nhìn chằm chằm vào Bá Quân. Từ nét mặt, cử chỉ đến cả vạt trường bào đang tung bay trong gió đều tỏa ra khí thế bức người!
"Hưm."
Ánh mắt Trường Nhất Tiếu hướng thằng về phía Thiếu Lâm.
"Chà, sao các ngươi lại giận dữ thế?"
Giọng nói vô cùng mềm mỏng, nhẹ nhàng của hắn lọt vào tai tất cả những người có mặt ở đó.
"Bổn quân đến đây..."

Hắn ngừng lại một chút, sự yên lặng đáng sợ khiến tim ai cũng bất giác đập mạnh như muốn nổ tung. Liền sau đó, ma nhân mỉm cười rồi nói tiếp.
"Bổn quân đến đây để trao cho các ngươi một cơ hội."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro