Chapter 954. Không được phép cúi đầu. (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 954. Không được phép cúi đầu. (4)
"Hừmmmmmm"
Trường Nhất Tiếu khịt mũi nâng chén rượu lên. Ánh trăng sáng tràn ngập trong đôi mắt mơ màng của hắn ta.
"Đêm khuya, trên sông Trường Giang..."
Bờ môi hắn vẽ nên một đường cong mềm mại.
"Có ánh trăng làm bạn, một mình thưởng rượu ngon. Hỏi làm sao không cao hứng cho được"
Khi ánh trăng phản chiếu trong chén rượu của hắn thì một người lên tiếng.
"Vẫn có thuộc hạ ở bên cạnh mà" "Chậc"
Khuôn mặt Trường Nhất Tiếu lúc này không giấu nổi sự tức giận. Hắn quay sang nhìn Hỗ Gia Danh đang ngồi ở phía đối diện.
"Nhà ngươi mãi mãi không biết thế nào là vận trí" "Mặc dù không biết vận trí nhưng thuộc hạ biết lý trí" "Được rồi"

Trường Nhất Tiếu xua xua tay rồi từ từ uống cạn chén rượu trên tay. Hắn ta đặt chén rượu đã trống rỗng xuống bàn với khuôn mặt có chút buồn ngủ.
"Không tốt sao?"
Nhìn dáng vẻ thưởng trăng đầy vui vẻ của Trường Nhất Tiếu, Hỗ Gia Danh thở dài.
"Vẫn biết là Minh Chủ đang rất cao hứng nhưng thuộc hạ thì không thể như vậy được"
"Làm sao? Nhà ngươi lo lắng điều gì à?" "Người đang nói về nỗi lo đó ư?"
Hỗ Gia Danh nhìn xung quanh với khuôn mặt bối rối. Nơi mà bọn họ đang ngồi uống rượu không phải nơi nào khác mà chính là trên mũi Hắc Long Thuyền.
Mặc dù Hắc Long Vương là Phó Minh Chủ còn Trường Nhất Tiếu là Minh Chủ, nhưng mà...Hắc Long Thuyền có thể nói là biểu tượng của Hắc Long Trại. Vì vậy mà việc bọn họ say sưa ngay trên mũi thuyền này chẳng khác nào xông chân đất vào nhà kẻ khác.
'Ngay cả bản thân ta cũng sẽ như thế'

Nếu như Hắc Long Vương xông vào Vạn Nhân Phòng và ngồi trên ngọc tọa của Trường Nhất Tiếu thì Hỗ Gia Danh chắc chắc sẽ giết chết hắn ta ngay lập tức.
'Việc này có thể gọi là gan dạ hay không đây?' Thậm chí nơi này còn ở ngay trên sông.
Thêm vào đó, quân lính Vạn Nhân Phòng mà bọn họ dẫn theo cũng đang ở một con thuyền khác. Vì vậy mà nếu như Hắc Long Vương thực sự có mưu đồ bất chính thì bọn họ sẽ rơi vào tình thế nguy hiểm.
Nhưng Trường Nhất Tiếu lại vẫn thản nhiên nhấp rượu như thể không hề bận tâm đến điều đó.
"Khaàaaaaa!"
Nhìn dáng vẻ bất an liên tục quan sát xung quanh của Hỗ Gia Danh, Trường Nhất Tiếu chỉ nở một nụ cười nhạt.
"Gia Danh à, sao nhà ngươi lại nhát như vậy chứ"
"Mạng sống của thuộc hạ đâu phải vấn đề. Nhưng thuộc hạ không phải con người tài giỏi đến mức cả gan mặc kệ tính mạng của Minh Chủ đâu"
"Cả gan ư..."

Trường Nhất Tiếu nhẹ nhàng vẽ nên một vòng tròn trên không trung từ trái sang phải.
"Không, không phải. Như thế này không phải là cả gan mà là tính toán"
"..."
"Hắc Long Vương thông minh hơn những gì nhà ngươi nghĩ đấy. Vì vậy mà bây giờ hắn tuyệt đối không thể đụng đến bổn quân"
"Tại sao vậy ạ?"
"Nếu như bổn quân chết, Tứ Bá Liên sẽ trở thành một con rắn không đầu. Kết cục sẽ không tránh khỏi nội bộ chia cắt. Vậy thì ai sẽ phải chịu sự phẫn nộ của lũ hòa thường đang đỏ mắt nhìn hau háu về nơi này?"
"A...."
Hỗ Gia Danh từ từ gật đầu.
Nếu như Trường Nhất Tiếu rút chân ra khỏi cuộc chiến, thì Giang Nam không biết sẽ thế nào nhưng chắc chắn Trường Giang sẽ bị thiêu rụi. Sự phẫn nộ của Thiếu Lâm lúc này thật sự rất khủng khiếp.
"Thậm chí Hắc Long Vương còn đang lo sợ bổn quân sẽ chết vì một mũi tên từ đâu bay đến mà đứng ngồi không yên đấy. Vì vậy mà nhà

ngươi đừng lo lắng vô ích nữa mà mau uống rượu đi. Uống một mình thế này có chút nhàm chán"
"Uống trăng như bằng hữu phải không ạ?"
"Nhà ngươi hay để bụng thật đấy. Đó là một thói quen xấu"
Trường Nhất Tiếu mỉm cười từ từ quay đầu lại. Hình ảnh Mai Hoa Đảo chìm trong bóng tối hiện lên rõ ràng trong đôi mắt của hắn ta.
"Đáng thương nhỉ?"
"Sao người lại nói như vậy?"
Hỗ Gia Danh uống cạn chén rượu đặt trước mặt.
Bịch.
Sau đó hắn đặt chiếc chén xuống bàn với khuôn mặt điềm tĩnh.
"So với những gì Minh Chủ đã trải qua thì những việc như thế kia có là cái thá gì"
"Không phải là việc bổn quân đã trải qua" "..?"
"Mà là việc bổn quân và ngươi đã trải qua"
Một nụ cười nhạt khẽ thoáng qua khuôn mặt vô cảm của Hỗ Gia Danh.

Tất cả mọi người đều chỉ nhìn thấy dáng vẻ hoa lệ của Trường Nhất Tiếu.
Tuổi nhỏ tài cao trở thành Bang Chủ Vạn Nhân Phòng. Sau đó biến Vạn Nhân Phòng trở thành một trong Thần Châu Ngũ Bá. Và bây giờ hắn đã có thể tập hợp Tà Phái toàn thiên hạ về dưới trướng và leo lên vị trí Minh Chủ Tứ Bá Liên.
Đó quả nhiên là một lý lịch rực rỡ. Nhưng mấy ai biết được?
Để có được những hào quang đó, Trường Nhất Tiếu và Hỗ Gia Danh đã bước trên một con đường như thế nào.
Đối với bọn họ, việc cận kề cái chết là một điều hiển nhiên đến mức giống như ban ngày mặt trời lên và đêm đến thì mặt trời xuống vậy.
Hỗ Gia Danh cầm bình rượu lên rồi rót đầy chiếc chén rỗng của Trường Nhất Tiếu.
"Và cả những việc mà chúng ta sẽ phải trải qua trong tương lai nữa" "Đúng vậy. Hahahaah"
Trường Nhất Tiếu mỉm cười vui vẻ uống cạn. Trong khi đó, ánh mắt của hắn vẫn cố định vào Mai Hoa Đảo đang chìm trong bóng tối.
"Hửm?"

Ngay lúc đó, đôi mắt Trường Nhất Tiếu khẽ nheo lại. Trước phản ứng đó, Hỗ Gia Danh ngay lập tức lên tiếng hỏi.
"Có vấn đề gì hay sao ạ?"
"Không"
Vậy nhưng Trường Nhất Tiếu ngay lập tức lắc đầu một cách ảm đạm. "Không có gì cả"
Khóe môi đỏ như máu của hắn vẽ ra một đường vòng cung mềm mại. "Việc chuẩn bị thế nào rồi?"
"Xong hết rồi ạ"
Nam Cung Hoảng quay lại nhìn Nam Cung Độ Huy với khuôn mặt cứng đờ. Đứa nhi tử bé bỏng ngày nào nay lại có thể nhìn thẳng vào ông ta bằng khuôn mặt của một nam tử chân chính.
Nam Cung Hoảng cúi đầu thật sâu.
Cho dù không phải là nhi tử của ông ta thì cũng vậy thôi. Nếu như là một kẻ biết trưng ra cái biểu cảm này thì cho dù là ai cũng đáng để cược cả mạng sống để thử một lần lắm chứ.
"Các trưởng lão thì sao?"
"Gia Chủ, tất cả đã chuẩn bị xong"
Các trưởng lão đứng sau Nam Cung Độ Huy cũng giống như vậy.

Dáng vẻ của bọn họ tiều tụy và gầy gò đến mức dù có ngất xỉu ngay lập tức cũng chẳng có gì lạ. Nhưng đôi mắt bọn họ vẫn tỏa sáng rực rỡ và cứng rắn đến mức ông ta phải lo lắng rằng liệu bọn họ có bị phát hiện vì nhãn quang đó hay không.
Nam Cung Hoảng thở dài.
"Độ Huy"
"Vâng thưa Gia Chủ"
"Ta biết là con đã quyết tâm. Nhưng ta có có một yêu cầu cuối cùng" "Vâng"
"Đừng nhìn lại"
Nam Cung Độ Huy nắm chặt nắm đấm trong tay.
"Thứ mà con phải gánh vác trên vai chính là mạng sống của toàn bộ Nam Cung Thế Gia trên hòn đảo này. Nếu như so sánh với điều đó thì mạng sống của bọn ta chẳng là gì cả"
"Con biết ạ"
Nói xong, Nam Cung Hoảng gật đầu. Và rồi bằng đôi mắt tràn ngập quyết tâm ông ta lặng lẽ nhìn Nam Cung Độ Huy.
"..."

Cuối cùng sau khi khắc ghi hình ảnh nhi tử vào tận tâm can, ông ta quay người đi như chẳng còn lút lưu luyến nào nữa.
"Nam Cung Minh"
"Gia, Gia Chủ"
"Nơi này nhờ cả vào đệ"
Nam Cung Minh nghiến chặt răng. Khuôn mặt hắn ngay lập tức toát ra khí thế cương quyết.
"Vâng, xin huynh cứ giao cho đệ" "Tốt lắm"
Nam Cung Hoảng không nhìn về phía sau nữa. Ông ta cất giọng lên đầy mạnh mẽ.
"Đi thôi"
"Vâng!"
"Chúng ta phải tiếp cận càng sớm càng tốt trước khi bị phát hiện"
Tổng cộng có 7 người. Nam Cung Hoảng, Nam Cung Độ Huy và 5 trưởng lão trọng tâm của Nam Cung Thế Gia.
Bọn họ bắt đầu đi vào dòng nước đen như mực trên sông Trường Giang mà không phát ra một tiếng động nào.

Ngay cả những giọt nước bắn ra cũng yên tĩnh đến kỳ lạ. Sau khi lặn xuống nước, bọn họ từ từ tiến về phía những chiếc thuyền.
Nam Cung Độ Huy ngụp lặn một cách cẩn thận hết sức có thể bám ngay phía sau Nam Cung Hoảng.
Hắn đã bơi suốt một quãng thời gian dài mặc dù không thể nhìn thấy phía trước là gì. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, hy vọng hão huyền ập đến tâm trí hắn. Không biết chừng bọn họ có thể đi qua những con thuyền kia và đến được đất liền mà không bị phát hiện.
Nhưng gió chẳng thể qua được gió, hy vọng của hắn sớm tan thành mây khói.
Trước khi bọn họ có thể đến được gần con thuyền, một thứ gì đó đột ngột trồi lên từ đáy sông.
"Khự!"
Từ miệng Nam Cung Hoảng tràn ra bọt khí trắng xóa.
Lũ thủy tặc điên rồ ấy đã ở sẵn dưới đáy sông để giám sát việc liệu có người nào đó dám đi lại trên sông hay không.
Nếu như không phải ở dưới nước, lũ người như bọn chúng không lý nào có thể phát hiện được khí tức của Nam Cung Hoảng. Nhưng nơi

này là sông. Nói một cách chính xác là bọn họ đang ở trong hoàn cảnh không có bất cứ thứ gì để che chắn cơ thể.
Điều đó có nghĩa là cho dù ông ta có là Nam Cung Hoảng đi chăng nữa cũng không thể nào có thể thoát được tầm mắt của lũ thủy tặc này.
Rầmmmmmmm!
Những tiếng động lớn liên tục vang lên từ dưới nước. Ngay sau đó, hàng chục cây lao dài được phóng về phía bọn họ.
Nam Cung Hoảng nghiến răng rút kiếm ra. Uỳnhhhhh!
Một cơn bão nước khổng lồ ngay lập tức xuất hiện trên mặt sông Trường Giang.
"Chuyện gì vậy?"
"Là quân địch! Lũ chuột đang ở trong nước"
Trong chốc lát, một Trường Giang tĩnh lặng đã ngập tràn trong tiếng la hét và náo loạn.
Ầmmm!
Hắc Long Vương ở trong thuyền lập tức lao ra nhanh như sét đánh. "Có chuyện gì vậy?"

"Dường như bọn chúng đang cố gắng đào tẩu khỏi hòn đảo" "Cái gì?"
Hắc Long Vương quay đầu lại nhìn về phía Mai Hoa Đảo. Hắn nheo mắt quan sát thì vẫn nhìn thấy rất rõ những kẻ đang rên rỉ trên đó.
'Gì đây?'
Đại đa số nhân lực vẫn đang ở trên Mai Hoa Đảo.
Nếu vậy thì?
"Nam Cung Hoảng!"
Hắc Long Vương hét lớn chạy về phía mũi thuyền.
Yaaaaaa!!!
Hắn ta nhanh chóng nhìn thấy dáng vẻ Đế Vương Kiếm Nam Cung Hoảng trồi lên trên mặt nước.
"Hahahahaha! Tên chuột nhắt nhà ngươi! Cũng đang cố tìm đường sống kia à?"
Hắc Long Vương cười lớn, vung tay xuống như không có gì cần phải trì hoãn nữa.
"Bắn đi! Biến lũ hèn nhát kia thành những con nhím cho bổn tọa!"

Lũ thủy tặc ngay lập tức đổ xô về phía mũi thuyền khiến con thuyền nghiêng vẹo. Bọn chúng đông đến mức va chạm vào nhau khi đồng loạt dương cung tên lên bắn về phía Nam Cung Hoảng.
"Bắnnnnnnn!" Phắtttttttt
Những mũi tên chứa đầy nội lực đồng loạt được bắn ra. Không chỉ Hắc Long Thuyền, hàng chục chiếc thuyền khác cũng đang đồng loạt tạo ra cơn mưa mũi tên về phía Nam Cung Hoảng.
Nếu như lúc này không phải ban đêm mà là ban ngày thì có lẽ số mũi tên này đã tạo ra một bóng râm khổng lồ trên dòng sông Trường Giang.
"Hắc Long Vươnnggggg!" Nhưng ngay lúc đó. Uỳnhhh!
Luồng kiếm cang khổng lồ được Nam Cung Hoảng phát ra xuyên qua dòng sông rực rỡ như ánh sáng mặt trời tỏa ra tứ phương tám hướng. Ngay sau đó cơn mưa mũi tên va chạm vào kiếm cang xung thiên văng ra tung tóe khắp nơi.

Đó là luồng kiếm cang khổng lồ đến mức những người chứng kiến không khỏi rùng mình.
"Hahahahahahah"
Vậy nhưng Hắc Long Vương khi nhìn thấy cảnh tượng đó lại cười khẩy.
"Cắn đi! Bổn tọa sẽ cho ngươi biết cái giá phải trả khi dám ngâm mình trên dòng sông Trường Giang này là gì!"
Lũ thủy tặc đồng loạt ném cung tên sang một bên rồi nhảy xuống nước. Không biết số lượng bọn chúng là bao nhiêu, nhưng chỉ với đống bọt khí được tạo ra khi bọn chúng nhảy xuống tạo ra thôi cũng đủ để dòng sông trong chốc lát trở nên trắng xóa.
Yaaaaaaa!
Rất nhiều người như vậy đang rẽ nước xông vào 7 người nhà Nam Cung với tốc độ khủng khiếp.
Không chỉ ở phía trên nhảy xuống mà còn cả ở trong nước bơi lên.
Cảnh tượng này giống như hàng trăm con cá mập đang lao về phía một con hổ bị rơi xuống nước vậy.
"Gia Chủ!" "Ta biết!"

Nam Cung Hoảng hét lớn.
"Các trưởng lão hãy ngăn chặn những kẻ tiếp cận từ dưới nước! Còn ta sẽ xử lý những kẻ tấn công trên mặt nước!"
Ông ta nắm chặt cán kiếm đến mức các đầu ngón tay đều trở nên trắng bợt.
'Chỉ cần Độ Huy có thể sống sót là được'
Ý chí mạnh mẽ chưa từng có dâng trào trong đôi mắt của Nam Cung Hoảng.
"Đến đi! Lũ chó thủy tặc các ngươi! Ta sẽ cho các ngươi biết Gia Chủ Nam Cung Thế Gia sẽ chết như thế nào!"
Thanh kiếm của Nam Cung Hoảng gầm gừ như một con hổ bị thương với khí thế đằng đằng vung trên mặt nước.
Ầmmmm!
Ngay sau đó, một cơn sóng khổng lồ xuất hiện trên mặt sông Trường Giang. Ngọn sóng dâng cao làm rung chuyển các con thuyền đang trôi nổi trôi trên dòng sông.
Và ngay lúc đó. Phắttttt

Tựa như một dàn cá heo, lũ thủy tặc phóng lao về phía Nam Cung Hoảng và Nam Cung Độ Huy,
"Độ Huy!" "Vâng!" Bịch!
Nam Cung Độ Huy dẫm lên vai Nam Cung Hoảng nhảy khỏi mặt nước như một phi điểu. Thanh kiếm của hắn vẽ nên các vệt trắng xóa trên không trung.
Bầu trời tối tăm.
Trường Giang tối đen như mực.
Các vệt trắng ở giữa không gian đó trông thật cô độc và đáng thương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro