Chapter 956. Không được phép cúi đầu. (6)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 956. Không được phép cúi đầu. (6)
Rầmmm!
Trên dòng Trường Giang tĩnh lặng hiện giờ đã bị bao trùm bởi tiếng hét thất thanh cùng âm thanh chấn động trời đất.
Những con thuyền di chuyển quá nhanh khiến người đang theo dõi tình hình cũng khó mà đoán được rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì.
Siết.
Các đệ tử Thiếu Lâm đứng bên bờ sông siết chặt nắm đấm. Cơ thể họ nghiêng về phía trước chực như có thể dẫm chân lao đi ngay lập tức.
Thế nhưng họ không thể làm vậy.
Bởi vì bóng lưng Pháp Chỉnh đã cản chân họ lại. Két.
Các hòa thượng Thiếu Lâm nghiến răng liếc về phía trước, đôi mắt ai cũng đã giăng đầy tơ máu. Không, nói đúng hơn là họ đang nhìn chằm chằm vào nơi đó mới đúng.

Giữa dòng Trường Giang, nơi hiện giờ đã trở thành địa bàn của lũ Tà Phái nên họ không thể đặt chân vào, ở đó Nam Cung Thế Gia đang phải khổ sở kháng cự lại chúng tựa như bầy cừu đang bị đám sói dồn vào đường cùng.
"Phương Trượng!"
Ai đó không nhịn được mà hét lên. Thế nhưng Pháp Chỉnh không thèm quay đầu lại, ông ta vẫn chăm chăm hướng ánh mắt lạnh lùng nhìn cảnh tượng phía bên kia.
"Phương Trượng! Chúng ta không giúp họ sao ạ?" "Chờ thêm đi."
"Phương Trượng!"
"Chẳng phải ta bảo con chờ rồi sao?"
Pháp Chỉnh cao giọng.
"Đến cả Nam Cung Thế Gia còn chưa dốc toàn lực chiến đấu! Tại sao chúng ta phải đổ máu thay cho họ chứ?"
"......."
"Con không thấy lũ Vạn Nhân Phòng vẫn chưa có động tĩnh gì à? Nếu Trường Nhất Tiếu và Hắc Long Vương trực tiếp ra tay thì

mọi chuyện đã xong xuôi rồi! Con nghĩ tại sao chúng chỉ im lặng quan sát như vậy chứ?"
"Ư..."
Pháp Chỉnh cắn chặt môi.
"Nếu họ là mồi nhử thì chúng ta coi như xong. Không chỉ họ mà đến cả chúng ta cũng bị tổn thất nặng nề."
Tiếng ai đó nghiến răng nghiến lợi vang lên chói cả tai.
Rõ ràng họ có thể đi. Chỉ cần quyết tâm một chút, họ có thể giúp Nam Cung Thế Gia bất cứ lúc nào.
Thế nhưng hiện giờ ngược lại họ cảm thấy vô cùng thống khổ. Bởi vì họ chỉ khoanh tay đứng nhìn những người mà họ có thể dang tay ra giúp đỡ đang rơi vào đường cùng.
Ai đó đã cúi đầu. Tựa hồ không muốn nhìn thấy cảnh tượng trước mặt nữa.
"Không được phép cúi đầu!"
Thế nhưng lúc đó, một thét lên dữ dội. Là Tuệ Phỏng.

"Mọi người hãy nhìn cho kỹ đi! Hãy nhìn thẳng vào nơi đó đi! Cả dũng khí đối mặt với họ cũng không có sao? Rốt cuộc mọi người đã hèn nhát đến mức nào vậy chứ?"
"Tuệ Phỏng!"
Giọng Pháp Giới tràn đầy trách mắng, thế nhưng Tuệ Phỏng không hề nhún nhường. Hắn nhìn thẳng về phía trước tựa hồ như muốn thu hết quang cảnh đó vào tầm mắt.
Pháp Giới nhắm chặt mắt. 'Sao lại thành ra thế này chứ?'
Rõ ràng trước khi đến nơi này, ý chí tương trợ cho Nam Cung Thế Gia vẫn còn hừng hực trong tim họ, thế nhưng hiện tại cảm xúc ấy đã từ từ trôi tuột đi đâu mất. Bây giờ lại còn xuất hiện một vết nứt giữa những bậc trưởng bối và các đệ tử.
Pháp Giới khó khăn mở mắt nhìn dòng sông trước mặt. Kiếm cang trắng toát do Nam Cung Hoảng vung ra làm ông ta như tê buốt cả tâm can.
Vútttt!

Lưỡi kiếm đã cùn. Chính xác là tay cầm kiếm của Nam Cung Hoảng đã ngày càng mất sức. Tốc độ vung kiếm của ông ta không còn nhanh nhẹn, mạnh mẽ nữa.
Thế nhưng...
Keng!
"Khực..."
Vẫn ổn cả. Bất cứ khi nào cần, lưỡi kiếm của ông ta nhất định sẽ xuất hiện đúng lúc.
Máu của lũ thủy tặc đổ xuống nhuộm đỏ cả dòng Trường Giang đang chìm vào đêm tối. Ngay cả bọt nước thỉnh thoảng bắn lên cũng hóa thành màu đỏ nốt.
Nam Cung Hoảng nhuộm đỏ Trường Giang bằng máu kẻ thù đang không ngừng xông lên phía trước.
Vúttt!
Hàng chục cây thích đang phóng về phía ông ta.
Ông ta có thể ngăn chặn được tất cả sao? Đương nhiên là không thể.

Nam Cung Hoảng không chút do dự vung kiếm lên. Kiếm của ông ta không đánh bật cây thích đang nhắm vào điểm yếu của mình mà là chặn thích đang lao thẳng về phía Nam Cung Đồ Huy.
Kenggg!
Cây thích va chạm với kiếm của Nam Cung Hoảng lập tức văng ra xa, thế nhưng hai cây thích mà ông ta không kịp chặn đã cắm phập vào người Nam Cung Hoảng.
Mũi thích xuyên qua da xé rách cơ bắp, chỗ vết thương không ngừng tứa máu.
"Gia Chủ!"
Lúc Nam Cung Đồ Huy hét lên cũng là lúc kiếm của Nam Cung Hoảng lại vung lên chém vào cổ lũ thủy tặc.
"Cỡ này con vẫn có thể chặn được! Con..." "Đồ Huy."
"......."
Nam Cung Đồ Huy ngậm chặt miệng.

Giọng nói ấy không chút thô bạo. Đó cũng không phải là chất giọng dõng dạc, vang vọng dẫn dắt người nghe.
Thế nhưng... trong ngữ điệu mà ông ấy thốt ra lại chứa đựng quyết tâm không gì sánh kịp.
"... Con phải cố mà sống tới cùng."
Chỉ một câu thôi. Nam Cung Hoảng nói xong lại nhìn thẳng về trước mà tiến lên.
Máu trên đầu chảy xuống ngấm vào mắt, ông ta liền để những cơn sóng rửa trôi đi.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu.1 "Hư aaaaa!"
"Chết đi! Tên quái vật nàyyyy!"
Lũ thủy tặc liên tục đâm rồi lại đâm. Cảm giác dưới đùi có thứ gì đó đâm vào cũng không quá khủng khiếp. Dẫu sao thì từ hông trở xuống, ông ta đã không còn cảm giác nữa rồi.
'Các trưởng lão?' Họ vẫn ở đó.

Nếu không có họ thì giờ ông ta chắc đã ngã xuống rồi. Ông ta phải chịu đựng bao nhiêu thì họ cũng chịu đựng tương tự ngần ấy.
Máu nhuộm dòng Trường Giang này có lẫn cả máu của họ. Nhìn bọt nước đỏ thẫm văng lên mặt, Nam Cung Hoảng cười phá lên.
'Vì cái gì chứ?'
Ông ta liều mình như vậy rốt cuộc là vì cái gì?
Để chuộc lại lỗi lầm vì đã đưa Nam Cung Thế Gia đến đây ư?
Hay là muốn tìm lại tia hy vọng mỏng manh cho những người Nam Cung Thế Gia còn sống trên hòn đảo này?
Ông ta không rõ nữa. Ông ta cũng không hiểu được. Nhưng chuyện đó giờ đã không còn quan trọng nữa.
Phập! Phập!
Lũ thủy tặc thấy Nam Cung Hoảng dần mất đi khí lực liền tấn công dữ dội hơn. Nhìn cảnh tượng chúng nhe răng, vác đao, cầm thích lao mình đến không khác gì lũ ác quỷ của địa ngục.
Lúc này, ông ta phải làm một việc duy nhất. 'Đồ Huy!'

Ta có thể làm được chứ?
Lý nào lại không được.
Nụ cười tươi rói nở trên môi Nam Cung Hoảng. Tiến lên thôi!
Ông ta vận khí từ hạ vị như đang muốn rách toạc, rồi từ từ ép nội lực ra. Nam Cung Hoảng dùng mọi cách truyền nội lực từ đan điền đến cánh tay đang cầm kiếm.
Khoảnh khắc đó, Nam Cung Hoảng cảm nhận được bàn tay của Nam Cung Đồ Huy đang nắm lấy vai mình. Bàn tay khi xưa hãy còn bé nhỏ giờ đã to lớn đến mức này rồi.
Việc mà ông ta phải làm chỉ có một.
Ông ta phải giữ được cái mạng của Nam Cung Đồ Huy. Ngoài ra không cần phải bận tâm về những thứ khác.
"Xông lênnn!"
Nam Cung Hoảng hét lên như sư tử gầm, liền sau đó hàng chục tên thủy tặc lao về phía ông ta.
Nam Cung Hoảng siết chặt tay cầm kiếm tức khắc giải phóng chân khí và cơ bắp đang bị dồn nén lại.

Ầmmmmm!
Bạch sắc kiếm cang vọt ra tựa như con bạch long khổng lồ.
Kiếm kích khủng khiếp đến mức khó mà có thể diễn tả hết bằng lời. Lũ thủy tặc khi nãy thấy Nam Cung Hoảng có vẻ yếu đi liền đồng loạt xông lên, hiện giờ đã bị một chiêu của ông nghiền nát, xác chúng rải rác trên dòng Trường Giang.
Thế nhưng Nam Cung Hoảng cũng không hề lành lặn. Xoẹt.
Ông ta rút cây thích đang đâm vào ngực mình. Nếu không xé toạc da thịt thì không thể nào lấy nó ra được.
Roẹt. Roẹt. Roẹt.
Ngực, bụng, vai. Nam Cung Hoảng lần lượt rút từng cây thích một ra, nhìn chằm chằm về phía trước.
Ánh mắt ông ta dần mờ đi. Ý thức cũng không còn đủ tỉnh táo nữa.
Khực!
Chính cảm giác đau đớn dữ dội từ thắt lưng truyền đến đã làm cho ý thức ông dần trở nên mụ mị. Theo quán tính, ông ta vung

kiếm đâm vào lũ thủy tặc tấn công từ dưới nước. Và rồi đầu ông ta cắm vào trong dòng nước.
"......."
Dưới dòng nước sâu thăm thẳm, ông ta nhìn thấy hình ảnh các trưởng lão Nam Cung Thế Gia đang mờ nhạt dần. Không rõ hiện giờ ông ta đang bày ra biểu cảm gì nữa.
Lúc đó...
Nam Cung Hoảng cắn chặt môi rồi lại ngóc đầu lên nhìn về trước.
"Gia Chủ!"
"Đi thôi... Đồ Huy."
Nam Cung Hoảng không cần phải đau buồn. Rồi ông ta cũng sẽ giống như họ thôi.
Ông ta đạp nước lao về phía trước.
Ông ta lấy đầu tên thủy tặc xông tới, tay nắm chặt lấy cây thích. Đâm, đâm, rồi lại đâm.
Mái tóc rối bù của Nam Cung Hoảng không biết tự khi nào đã ướt sũng nước.

Xoẹt! Xoẹt!
Dù cho thích có đâm vào đùi, vào hông, Nam Cung Hoảng vẫn không ngừng tiến về trước tựa hồ không hề cảm thấy chút đau đớn nào.
Máu đổ quá nhiều trên sông dường như đã tạo ra thêm một dòng sông khác trong lòng Trường Giang này.
Nam Cung Hoảng bộc phát như mãnh thú. Ngay cả lũ thủy tặc đã trải qua vô số trận chiến cũng phải khúm núm trước khí thế ấy.
"Hư..." "Khụ, khụ!"
Nam Cung Hoảng không ngừng nôn ra máu. Tiếng thở hồng hộc liên tục tuôn ra từ miệng và mũi.
Chính lúc đó. Vúttttt!
Âm thanh dữ dội như xé toạc tai Nam Cung Hoảng. Trước khi Nam Cung Hoảng kịp đưa ra phán đoán, bản năng đã giục ông vung kiếm trước.
Rầmmmmmm!

Đao kích mạnh mẽ từ trên thuyền va chạm trực diện với Nam Cung Hoảng, ông ta tức thì hộc máu văng ra xa.
"Lũ đần độn này!"
Hắc Long Vương đứng trên Hắc Long Thuyền lớn tiếng như hổ gầm.
"Các ngươi sợ gì một kẻ sắp xuống gặp Diêm Vương vậy hả? Tất cả xông lên xé xác hắn cho bổn tọa!"
"Vâng!"
Lũ thủy tặc bị bá khí của Hắc Long Vương uy áp liền xông thẳng về hướng Nam Cung Hoảng.
"Gia Chủ! Phụ thân! Chết tiệt! Phụ thân!"
Nam Cung Đồ Huy liều mạng đạp nước đứng chặn trước Nam Cung Hoảng.
Đôi mắt đầy tơ máu của hắn như muốn nói hắn tuyệt đối sẽ không giao mạng Nam Cung Hoảng cho lũ ác tặc kia.
Thế nhưng... Bộp.

Đôi bàn tay run rẩy của Nam Cung Hoảng khẽ đặt lên vai Nam Cung Đồ Huy.
"Phụ, Phụ thân..." "... Mau... mau..." "Phụ thân!"
"... Tránh ra."
Đôi mắt sưng vù của ông hiện giờ trông như đang nhắm lại.
Thế nhưng, tia kiên định trong đôi mắt ấy khiến Nam Cung Đồ Huy không dám chống lại.
"Ra... phía sau. Phía sau... lưng phụ thân..."
Máu hòa lẫn nước mắt không ngừng chảy xuống má Nam Cung Đồ Huy.
Hắn biết. Hắn biết chứ.
Chính Nam Cung Đồ Huy cũng là người muốn đánh đổi tính mạng của mình để phụ thân hắn có thể ra khỏi hòn đảo này. Vậy nên hắn hiểu rõ hành động này của ông ta.
Thế nhưng... Thế nhưng!
"Con... Con sẽ dẫn dắt.. Nam Cung Thế Gia."

"......."
"Con ra sau lưng..."
Nam Cung Đồ Huy cúi đầu, hắn không nói lời nào siết chặt nắm đấm vòng ra sau lưng Nam Cung Hoảng rồi bám chặt lấy tấm lưng ông ta. Giống như đứa bé được phụ thân cõng trên lưng.
"Hư..."
Nụ cười nhẹ thoáng đọng trên môi Nam Cung Hoảng.
Phập!
Ông ta cảm giác chân lại bị thứ gì đó đâm vào. Bụng dưới cũng vậy. Ông ta đã không thể ngăn được trận công kích dưới nước.
Thế nhưng không sao cả.
Nếu ông ta cõng Nam Cung Đồ Huy thì mấy đòn tấn công này không thể chạm vào hắn.
"Đồ Huy."
Đột nhiên giọng nói rõ ràng dứt khoát vang lên. Nam Cung Đồ Huy siết chặt lấy vai ông ta. "Phụ, phụ thân..."

Ngay lúc ấy. Rầmmm!
Nam Cung Hoảng giẫm mạnh xuống mặt nước rồi bắn lên như thiểm điện. Ông ta dồn hết sức lực cuối cùng của bản thân trong khoảnh khắc đó.
"Chặn hắn lạiiii!" "Ư aaaaaa!"
Lũ thủy tặc hét lên như muốn rách cổ họng rồi ngoi lên mặt nước chặn trước mặt Nam Cung Hoảng.
Rầmmmmm!
Cùng lúc đó, Nam Cung Hoảng vung kiếm, đánh tan tác lũ thủy tặc rồi đạp nước tiến lên.
"Lênnnnn!"
Bạch sắc kiếm cang phóng ra tứ phía như pháo hoa giữa dòng Trường Giang. Lũ thủy tặc khiếp vía ẩn mình lại trong nước. Chống lại kiếm cang đó chính là tìm đường chết.
Ầm!

Nam Cung Hoảng đạp nước xuyên qua bọn chúng rồi tiến thẳng về trước.
Từng bước, từng bước một! Chỉ cần thêm một bước nữa... Vào lúc đó.
Vúttttt!
Đao cang khủng khiếp vọt ra từ Hắc Long Thuyền thần tốc lao về phía Nam Cung Hoảng. Nam Cung Hoảng đã dốc hết sức lực vung ra kiếm cang vừa nãy, vậy nên đao cang sắc bén dễ dàng xuyên qua nhục thể Nam Cung Hoảng.
Xoẹt!!! "Ngươi..."
Nhìn Nam Cung Hoảng lảo đảo, Hắc Long Vương định hét lên câu gì đó.
Rầm!
Nam Cung Hoảng không hề gục ngã mà tiếp tục đạp lên mặt nước.
Giữa những luống tóc dính chặt vào khuôn mặt đầy máu tựa Tu La là đôi mắt sáng quắc của Nam Cung Hoảng.

Máu trên người ông ta bắn ra tứ phía. Ngay lúc đó, Nam Cung Hoảng siết chặt lấy cánh tay Nam Cung Đồ Huy đang trên lưng mình.
"Haaaaa!"
Với tất cả sức lực còn lại, ông ta ném Nam Cung Đồ Huy về phía bờ sông.
"Phụ thânnnnnnnn!"
Nam Cung Đồ Huy hét lên thất thanh.
Trong lúc hắn bay lên không, hắn nhìn thấy hình ảnh Nam Cung Hoảng rơi tõm xuống sông, ông ta giống như đã cạn kiệt sức lực.
Hắn nhìn thấy gương mặt Nam Cung Hoảng.
Ông ấy... rõ ràng là đang cười.
Tõm.
Nam Cung Hoảng từ từ chìm xuống lòng sông.
Ông ta chìm vào khoảng không tối đen rồi chợt nghĩ. 'Thế này là được rồi nhỉ...'
Ông ta không rõ.

Thế nhưng ông ta đã cố gắng hết sức.
Nam Cung Hoảng không nói rằng mọi chuyện ông ta làm đều đúng, nhưng chí ít ông ta đã cố hết sức cho đến giây phút cuối cùng.
Hiện tại tất cả những gì ông ta có thể làm là tin tưởng và giao phó Nam Cung Thế Gia cho nhi tử của mình.
'... Đồ Huy...'
Ông ta nở một nụ cười dịu dàng rồi hòa mình vào dòng Trường Giang tăm tối.
'... Con phải trở thành một người phụ thân tốt đấy.'
Cuối cùng, ông ta nở một nụ cười nhàn nhạt rồi từ từ nhắm mắt lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro