Chapter 962. Đã bảo là hắn sẽ không khiến bổn quân thất vọng mà! (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 962. Đã bảo là hắn sẽ không khiến bổn quân thất vọng mà! (2)
Mặt trời rực đỏ đã bắt đầu nhô lên khỏi dòng Trường Giang mênh mông tựa đại dương. Ánh nắng khẽ lướt qua từng con sóng đang nhấp nhô cuộn trào không ngừng nghỉ.
Cảnh tượng này thật đẹp đẽ, thi vị làm sao. Thế nhưng thay vì cất lời cảm thán, trong lòng những người ở đây không khỏi dâng lên một cỗ áp lực vô cùng khủng khiếp.
Đôi mắt Pháp Giới run lên khi thấy mặt trời đã treo trên lưng trời. "......."
Chẳng biết tự lúc nào, năm ngày gia hạn đã trôi qua trong chớp nhoáng và ngày cuối cùng đã đến. Pháp Giới quay đầu lại nhìn Pháp Chỉnh.
"Ph, Phương Trượng...."
Thế nhưng ông ta phải nói gì tiếp đây.
Pháp Giới không biết rốt cuộc ông ta muốn nói điều gì.
Pháp Giới hiểu rõ tâm trạng Pháp Chỉnh. Hiện giờ người có thể hiểu thấu tâm can Pháp Chỉnh ở đây chỉ có mỗi ông ta mà thôi.

Nhưng ngay cả ông ta cũng đã nghĩ rằng Pháp Chỉnh chắc chắn sẽ làm gì đó trước khi mặt trời mọc.
Pháp Chỉnh chỉ im lặng nhìn về phía sau.
Các đệ tử Thiếu Lâm đã đứng như trời trồng. Ông ta nhận được nỗi đau khổ đang hằn lên gương mặt họ. Chỉ mới mấy ngày trôi qua mà sắc mặt họ không khác gì ngọn lửa đã sắp lụi tàn.2
Nhiệt huyết khi vừa mới đến Trường Giang đã trở thành chuyện dĩ vãng.
Phật Tử là người gánh vác đau khổ cho thế gian. Thế nhưng... đây có thật sự là nỗi khổ đau mà họ phải gánh lấy không?
Phật Tử gánh chịu nổi bi ai chính là để cứu rỗi chúng sinh. Nhưng rốt cuộc hiện giờ họ đang cứu giúp ai đây?
Ngược lại, người mà bọn họ muốn cứu không phải đang bị đẩy xuống địa ngục sao!
Pháp Giới lại nhìn Pháp Chỉnh với đôi mắt giăng đầy tơ máu. "Phương Trượng."
"......."
"Phương Trượng!"

Phải đến lúc đó Pháp Chỉnh mới chầm chậm quay lại nhìn Pháp Giới. Pháp Giới cắn chặt môi. Vẻ mặt Pháp Chỉnh không gì so với các đệ tử phía sau. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi ngần ấy, trông ông ta cứ như đã già thêm mười mấy năm.
Thế nhưng vậy thì sao chứ?
Nhìn Pháp Chỉnh như vậy cũng không thấy một chút thương cảm nào.
"... Chẳng phải chúng ta nên làm gì đó sao ạ?"
"......."
"Dẫu sao thì! Dẫu sao thì chúng ta phải làm gì đó đi chứ!"
Pháp Chỉnh mặt đối mặt với Pháp Giới.
"Phương Trượng! Cứ đà này..."
"Ta biết chứ."
"Phương Trượng..."
"......."
Pháp Chỉnh lại tiếp tục im lặng quay lại nhìn dòng Trường Giang. Thuyền đoàn bao vây Mai Hoa Đảo đang nhẫn tâm đập vào mắt họ.
'Làm sao ta không biết chứ?'

Sau khi tất cả hỗn loạn này kết thúc bằng sự diệt vong của Nam Cung Thế Gia, Thiếu Lâm sẽ mang một vết thương mãi mãi không thể lành được. Đó không phải là vết thương do đao kiếm để lại mà là vết thương bởi ngọn lửa chính đạo đang thiêu đốt tâm can. Vết thương ấy mãi không thể biến mất cho đến khi tên tuổi Thiếu Lâm vĩnh viễn không còn trên thiên hạ này nữa.
Nhưng...
'Ta phải làm gì đây?'
Chỉ cần tiến thêm một bước là được. Tiến một bước về phía dòng sông kia đâu phải chuyện quá khó. Chỉ cần ông ta hạ lệnh, các đệ tử Thiếu Lâm sẽ không một chút do dự liều mình chiến đấu với kẻ thù.
Thế nhưng...
'Chẳng phải đó là sự tự mãn của ta sao?'
Nơi đó chính là cái bẫy. Lao vào đó chẳng khác nào bảo họ nhảy vào nước sôi lửa bỏng. Sau khi chặt tay chân của Nam Cung Thế Gia, chúng sẽ kề kiếm vào cổ và chờ đợi những người đến giải cứu họ xông vào.
Và người chúng chờ đợi chính là Thiếu Lâm.

Họ không thể đoán được rốt cuộc ẩn chứa trong dòng nước xanh sâu thẳm kia là ác ý khủng khiếp đến nhường nào. Khoảnh khắc họ bước chân vào, Trường Nhất Tiếu chắc chắn sẽ bóp chặt lấy cổ họ không buông.
Tại sao họ lại nghĩ như thế? Mọi thứ quá rõ ràng.
Nếu Trường Nhất Tiếu thật sự muốn tận diệt Nam Cung Thế Gia thì đã dồn hết binh lực trong năm ngày qua. Hiện tại cả Hạ Ô Môn và Hắc Quỷ Bảo vẫn chưa thấy bóng dáng ở Trường Giang.
Nếu chúng xuất hiện ở đây thì Pháp Chỉnh sẽ dễ dàng lựa chọn hơn. Thế nhưng, Trường Nhất Tiếu vẫn chưa bổ sung binh lực.
Tựa hồ hắn đang gieo một hy vọng nhỏ nhoi cho Thiếu Lâm. Hắn đang dụ dỗ Thiếu Lâm nhảy vào giải cứu Nam Cung Thế Gia trong khi bản thân vẫn khéo léo duy trì lực lượng.
Kéttt.
Pháp Chỉnh nghiến răng. 'Ngươi coi ta là con thỏ đế ư?'

Người muốn tấn công chúng hơn bất cứ ai chính là Pháp Chỉnh. Bởi vì kẻ sẽ gánh chịu tất cả những lời phỉ báng của thiên hạ về chuyện xảy ra ở đây không ai khác ngoài Pháp Chỉnh và Thiếu Lâm.
Ra lệnh tấn công bọn chúng và rồi Thiếu Lâm phải bỏ mạng vô ích vì hiệp nghĩa? Hay là khóc lóc kêu gào trước thi thể của đệ tử Thiếu Lâm và tự hào về lòng hiệp nghĩa của Thiếu Lâm? Chuyện nào mới khó hơn đây?
Và nếu làm vậy, biết đâu Pháp Chỉnh vẫn có thể cho thiên hạ thấy được một chút hiệp nghĩa trong tim. Ngay cả khi Thiếu Lâm suy vong, tên tuổi của Pháp Chỉnh trên giang hồ vẫn mãi được võ lâm nhân sĩ nhắc đến.
Thế nhưng sao ông ta có thể làm vậy chứ?
Ông ta không rõ sao? Rằng Hoa Sơn đã đi đến bờ vực sắp sửa diệt vong chỉ vì thứ hiệp nghĩa đó!
Giang hồ liệu có bảo vệ cho những người đã hy sinh cùng Thiên Ma trên đỉnh Thập Vạn Đại Sơn năm xưa hay không?
Thanh Vấn.
Cái tên Đại Hiền Kiếm Thanh Vấn không ai là không nhớ. Ông ta chính là người đã sẵn sàng hy sinh mọi thứ để cứu lấy giang hồ.

Vậy bây giờ Thanh Vấn có thấy vui sướng khi nằm dưới nấm mồ kia không?
Làm gì có!
'Chắc là ông ta đang khóc lóc thảm thiết rồi.'
Có lẽ ông ta đang chảy những giọt huyết lệ. Có lẽ bởi vì không muốn đưa ra lựa chọn khi đó.
Chính linh hồn ấy của Hoa Sơn đang giữ chân Pháp Chỉnh.
Nếu không có một kẻ như Hoa Sơn Kiếm Hiệp đột nhiên xuất hiện thì chắc chắn Hoa Sơn đã hoàn toàn sụp đổ rồi. Và sẽ không còn một ai trên thiên hạ này nhớ đến cái danh Mai Hoa Kiếm Môn Hoa Sơn nữa.
Ai có quyền ép môn phái của mình phải hy sinh to lớn như vậy? Ai chứ?
"Phương Trượng!"
"Ta..."
Pháp Chỉnh nhìn chằm chằm Pháp Giới bằng đôi mắt đỏ ngầu. "Đằng, đằng kia!"
"......."
Liền sau đó, ông ta nhanh chóng nhìn theo hướng Pháp Giới chỉ.

Pháp Chỉnh nhìn thấy một chiếc thuyền nhỏ đang cập bên cạnh Hắc Long Thuyền. Và thân ảnh một gã nam nhân trên Hắc Long Thuyền đang nhảy xuống chiếc thuyền nhỏ đó.
"Trường... Nhất Tiếu..." Ông ta không thể không rõ.
Cho dù khoảng cách có xa đến mấy, chỉ cần nhìn bộ y phục cũng có thể đoán được danh tính của kẻ kia.
Tiếp theo sau Trường Nhất Tiếu, một gã nam nhân cũng bước xuống con thuyền nhỏ đó. Trông bộ dáng chúng không khác gì đang du sơn ngoạn thủy dọc bờ Trường Giang cả.
Kéttt!
Tiếng ai đó nghiến răng lọt vào tai Pháp Chỉnh.
Tim ông ta bắt đầu đập nhanh thình thịch, máu nóng đã dồn lên đầu.
Bá Quân Trường Nhất Tiếu. Kẻ chủ mưu của tất cả mọi chuyện!
Tên ác ma dưới lớp vỏ bọc con người đang chậm rãi đi đến mà không thèm mang theo người hộ tống tử tế.
"Hắn..."
Mặt Pháp Chỉnh đã nổi đầy gân xanh.

Không biết ông ta đã dồn bao nhiêu sức lực, đôi mắt đỏ ngầu tựa hồ muốn nổ tung ra.
Không riêng Pháp Chỉnh mới cảm nhận cơn phẫn nộ cực độ như vậy. Tất cả những người đang có mặt ở Trường Giang đều nhìn chằm chằm Trường Nhất Tiếu với ác ý khủng khiếp. Sát khí mà họ tỏa ra có thể khiến người bình thường đứng tim ngay lập tức.
Thế nhưng, Trường Nhất Tiếu vẫn ung dung giữa luồng sát khí dữ dội đó.
Òng ọc.
Bình rượu trong tay hắn lắc lư phát ra tiếng òng ọc.
Hắn ngồi trên con thuyền nhỏ, nhấm nháp từng ngụm rượu, tận hưởng ánh mắt đầy ác ý đang hướng về phía mình. Rượu theo khóe miệng chảy xuống sông Trường Giang.
"Khư..."
Pháp Chỉnh không kìm được cơn phẫn nộ mà siết chặt nắm đấm. Móng tay bấu chặt vào da thịt, máu nhỏ xuống thấm vào trong đất.
'Rốt cuộc hắn muốn đùa cợt đến bao giờ chứ...!'
Hắn phải trêu ngươi người khác đến bao giờ mới thỏa được cơn khát của hắn đây?

Đến cả ma quỷ Như Lai Phật Tổ đối mặt cũng không kinh khủng thế này!
Con thuyền cứ chầm chậm tiến về phía họ. Chỉ còn cách họ không quá hai mươi trượng. Nếu ai đó là Pháp Chỉnh có lẽ nhất định sẽ tấn công chúng tại đó ngay lập tức rồi.
"Minh Chủ."
Trường Nhất Tiếu đang lặng ngắm Trường Giang với vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, hắn khẽ nhìn Hỗ Gia Danh. Lông mày hơi nhíu lại tựa hồ có chút khó chịu.
"Chúng ta nên đến gần thêm chút nữa. Như vậy lũ già khọm kia mới nghe rõ giọng bổn quân hơn chứ?"
"Không phải là do chúng già nên lãng tai đâu, mà là chúng không muốn nghe thôi, gần thế này là được rồi ạ."
"Chậc."
Trường Nhất Tiếu lắc đầu tựa hồ không hài lòng. "Ngươi lo sợ nhiều rồi."
"... Lo cho Minh Chủ thì có gì quá đâu ạ."
Hỗ Gia Danh khẽ cười bồi thêm.

"Vả lại thuộc hạ lúc nào cũng trở nên hèn nhát nếu có chuyện gì đó liên quan đến Minh Chủ. Đó chẳng phải là bổn phận của thuộc hạ sao? Hiện giờ ngọc thể Minh Chủ càng quý giá hơn nữa..."
"Bổn quân biết rồi, bổn quân biết rồi. Lại cằn nhằn." Trường Nhất Tiếu rùng mình phất tay rồi từ từ đứng dậy. Leng keng.
Những món đồ trang sức trên người hắn va vào nhau vang lên âm thanh vô cùng sống động. Đối với những võ giả bên kia sông, có nói âm thanh này tựa như âm thanh từ địa ngục cũng không ngoa. Trường Nhất Tiếu vô cùng ngạo mạn đối diện với võ giả của Cửu Phái Nhất Bang đang nhìn chằm chằm mình.
"Hắn..."
Gương mặt mọi người đã dần trở nên vô cùng khó coi.
Bụng dạ ai cũng nhộn nhạo như nuốt mấy hòn than nóng. Tất cả đều nhìn Trường Nhất Tiếu đang bày ra vẻ mặt tựa ác quỷ.
Và chính lúc đó.
Trường Nhất Tiếu đưa bình rượu ra trước mặt rồi lắc nhẹ. "Có muốn uống một ly với bổn quân không?"
Giọng hắn có chút uể oải.

Thoáng chốc Pháp Chỉnh đã giận đến đỏ mặt tía tai.
Thế nhưng, Trường Nhất Tiếu vẫn chỉ quan sát gương mặt Pháp Chỉnh, trông hắn ra chiều thích thú lắm.
"Dù sao thì lão cũng chỉ khoanh tay đứng nhìn như vậy, uống một ngụm rượu thì có gì quá đâu chứ? Ngược lại rượu ngon càng làm cho cảnh sắc thêm đẹp. Đúng vậy không, Gia Danh?"
"Lũ Chính Phái thì làm sao hiểu được sự tao nhã đó ạ."
"Lão ta cũng vậy ư. Chậc chậc. Tiếc ghê nhỉ. Đâu cần phải cứng nhắc vậy chứ."
Trường Nhất Tiếu đưa bình rượu lên miệng nhấm một ngụm tỏ vẻ tiếc nuối. Hắn uống như thể muốn tất cả bọn họ phải nhìn thấy. Rượu đọng lại trên môi rồi chảy xuống cằm.
Cảnh tượng này quả thật vô cùng quái dị.
Dù Trường Nhất Tiếu - Minh Chủ Tứ Bá Liên - đối thủ không đội trời chung với Cửu Phái Nhất Bang đang ở ngay trước mặt nhưng không một ai bên bờ sông có chút động tĩnh nào cả.
Tựa hồ chân họ đã bị chôn chặt vào mặt đất không thể nhúc nhích được. Họ chỉ biết ngơ ngác đứng nhìn bộ dạng Trường Nhất Tiếu thong thả thưởng rượu trước mặt.

"Hưm."
Một lát sau, Trường Nhất Tiếu dời bình rượu khỏi miệng rồi cười sảng khoái. Hàm răng trắng bệch lộ ra giữa đôi môi đỏ au như máu trông vô cùng đáng sợ.
"Chí ít..."
Hắn liếc nhìn tất cả những người bên bờ sông rồi cười phá lên. Giọng cười mang theo vài phần bỡn cợt.
"Bổn quân còn tưởng ít nhất các ngươi phải làm gì đó chứ." "......."
"Có vẻ như bổn quân đã đánh giá các ngươi quá cao rồi. Không, không. Bổn quân còn không nghĩ các ngươi lại hèn đến mức này, hay bổn quân có nên xem thường các ngươi hơn không nhỉ?"
"Ư..."
Trường Nhất Tiếu chậm rãi gật đầu.
"Tầm này không cần chia ra Chính Phái và Tà Phái làm gì. Cả bọn ta cũng không hèn hạ như các ngươi... Xem này, ngược lại bổn quân lại được học một bài học quý giá rồi."
"Trường Nhất Tiếu!"
Pháp Chỉnh hét lên như muốn nổ tung cổ họng.

"Các ngươi nhìn cho kỹ đi. Đám đạo đức giả lúc nào cũng hô hào về lòng hiệp nghĩa."
Giọng Trường Nhất Tiếu vang lên khiến ai cũng bất giác nổi gai ốc. Tách.
Trường Nhất Tiếu khẽ búng ngón tay rồi nhún vai.
"Bổn quân sẽ có phần thưởng đáp lại việc các ngươi đặt chân đến mảnh đất này và nhịn nhục như vậy. Từ giờ trở đi Nam Cung Thế Gia sẽ biến mất khỏi thiên hạ này."
"Ngươi...."
"Hãy lắng nghe. Tiếng hét thất thanh. Tiếng kêu gào thảm thiết. Tiếng ai oán. Chính là nơi đó..."
Khóe miệng Trường Nhất Tiếu mỗi lúc một cao hơn.
"Các ngươi hãy trân trọng mạng sống mà mình đã dùng cả lương tâm để đánh đổi đi."
Một lúc sau, con thuyền nhỏ chở hắn chầm chậm quay đầu lại. Trường Nhất Tiếu liếc nhìn ra sau rồi bồi thêm.
"Hay là... bây giờ các ngươi thử giết bổn quân đi? Hỡi các đại hiệp Chính Phái vĩ đại?"
"......."

"Hahahahahahaha! Hahahahahaha!" Nhục nhã.
Thất bại.
Và tội lỗi.
Giữa địa ngục nơi tất cả các cảm xúc đó hòa lẫn vào với nhau, bóng lưng Trường Nhất Tiếu mang theo ánh mặt trời dần dần trở nên xa xôi.
Khoảnh khắc đó.
Thuyền đoàn vốn canh chừng Cửu Phái Nhất Bang cũng đồng loạt quay đầu.
Chúng hướng tới Mai Hoa Đảo - nơi những người Nam Cung Thế Gia vẫn còn sống sót đang phải đau khổ chịu đựng ở đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro