Chapter 970. Đây là cuộc chiến do chính các ngươi bắt đầu. (5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 970. Đây là cuộc chiến do chính các ngươi bắt đầu. (5)
Cuối cùng Đường Môn đã đổ bộ lên Mai Hoa Đảo.
Pháp Chỉnh run rẩy nhìn cảnh tượng ấy. Đầu ngón tay ông ta không nhịn được mà khẽ run lên.
'Rốt cuộc....... rốt cuộc chuyện này là sao?'
Đúng là một chuyện điên khùng. Lấy tấm ván làm bàn đạp để băng qua sông ư?
'Nói thì dễ lắm!'
Đó là con đường có thể bị phá vỡ bất cứ lúc nào. Nếu như đám Thủy Lộ Trại ứng phó nhanh chóng hơn một chút, phá vỡ tất cả các tấm ván ở phía trước khi bọn họ vừa đi được nửa đường, thì Hoa Sơn và Đường Môn đã bị cô lập trên mấy tấm ván còn
chẳng thể được coi là Nhất Diệp Phiến Châu (一葉片舟) đó rồi. Và thảm cảnh gì sẽ xảy ra khi họ bị cô lập trên đó?
Đây không thể gọi là chiến lược được. Bởi một chiến lược mà không thể bàn luận tới những chuyện xảy ra phía sau thì nó chẳng có giá trị gì cả.

Bối thủy trận là chiến lược khiến kẻ thù không bị thương thì cũng sẽ bị tiêu diệt. Ấy vậy mà chiến lược đó của Thủy Lộ Trại lại chẳng khác nào một chiến lược đi vào lòng đất khi không thể khiến đối phương chịu tổn thất nặng nề.
Thế nhưng.......
"Làm gì có ai hiểu được chuyện này chứ!"
Pháp Chỉnh hét lên bằng một giọng hòa lẫn bối rối, phẫn nộ và cả ấm ức.
Chuyện này quá vô lý. Tại sao họ lại không phải trả giá cho phương thức tiến công cực kỳ liều lĩnh ấy chứ!
Vốn dĩ chuyện này chẳng khác nào bọn họ đang thản nhiên bước tới miệng núi lửa và đổ thêm dầu vào đó cả.
Thông thường, khi chứng kiến cảnh tượng ấy, ai cũng sẽ lè lưỡi lắc đầu chê bai họ, nhưng bây giờ, khi mọi chuyện đã tới nước này, chẳng phải Hoa Sơn và Đường Môn đã khiến tất cả những kẻ đang giương mắt đứng nhìn biến thành kẻ ngốc hết sao?
Đó chính là tình cảnh của Thiếu Lâm lúc này.

Dù đã suy tính bao nhiêu lần, Pháp Chỉnh vẫn luôn cho rằng phán đoán của mình là đúng. Bởi việc nhảy vào Trường Giang nơi đang được Thủy Lộ Trại và Vạn Nhân Phòng canh giữ chẳng khác nào tự tìm đường chết cả.
Thế nhưng bây giờ, điều ấy còn có ý nghĩa gì nữa chứ?
Ngay cả khi xác suất họ dùng cách thức ấy bình an đến được Mai Hoa Đảo ấy chỉ như khả năng con bò chui lọt lỗ kim, Thiên Hữu Minh vẫn thành công biến nó thành sự thực, biến Thiếu Lâm đang do dự đứng ở nơi này trở thành những kẻ đần độn.
"Các ngươi.......!"
Pháp Chỉnh không thể kiềm chế cơn giận, run rẩy siết chặt nắm đấm nhìn họ vượt qua Trường Giang.
Phần lớn những người chứng kiến cảnh tượng ấy sẽ chỉ biết cảm thán Hoa Sơn và Đường Môn đã thành công khi dám đánh cược mọi thứ mà đánh vào sơ hở của Tứ Bá Liên, thế nhưng, sự tình sâu xa bên trong không chỉ có vậy.
Bởi lý do khiến tất cả chuyện này xảy ra chỉ có một. "Trường...... Nhất Tiếu......"

Pháp Chỉnh nghiến răng.
Chẳng có lý nào cái tên Trường Nhất Tiếu tính toán thần sầu tới mức chẳng khác nào ma quỷ ấy lại không nghĩ tới những gì Pháp Chỉnh vừa suy tính cả. Nếu là bình thường, có lẽ hắn đã thong thả chờ cho tới khi Hoa Sơn và Đường Môn đi tới giữa sông rồi phá hủy hết những tấm ván ở phía trước để cầm chân họ rồi.
Ấy vậy mà Trường Nhất Tiếu lại chẳng có chút động thái nào. Không, không phải là hắn không có chút động thái nào.
Chiến thuyền của Vạn Nhân Phòng đang bao vây ở phía bờ sông bên kia. Nơi Hoa Sơn và Đường Môn chẳng cần đặt chân tới.
Nhìn bề ngoài thì có vẻ như chúng đang gây áp lực cho Nam Cung Thế Gia đang bị bao vây trên Mai Hoa Đảo. Nhưng trên thực tế, đó là động thái cho thấy Vạn Nhân Phòng đã rút lui khỏi tất cả mọi chuyện đang diễn ra trên Trường Giang!
Như thể muốn để cho Hoa Sơn và Đường Môn bình an vô sự cứu Nam Cung Thế Gia rời khỏi đây!
"Trường Nhất Tiếu! Tên chó chết!"
Tiếng hét thảm thiết không ngừng phun ra từ miệng Pháp Chỉnh.

Tới nỗi cơ thể ông ta phải run rẩy trước ác ý (惡意) khủng khiếp ấy. Bởi điều khiến ông ta thống khổ hơn cả chính là chẳng ai có
thể tin nổi cảnh tượng đang diễn ra trước mặt ông ta. Ai mà tin được chứ?1
Cho dù ông ta có hét lên rằng tất cả chuyện này đều là mưu đồ của Trường Nhất Tiếu, thì cũng làm gì có ai nghe lời ông ta.
Tất cả mọi người sẽ chỉ coi đó là lời biện minh của Thiếu Lâm đã hèn nhát trước Tà Phái rồi cười nhạo họ.
Nơi này là bách xích can đầu. Không có nơi để rút lui. "Phương Trượng......."
Pháp Chỉnh quay lại với gương mặt cứng đờ. Tông Lợi Hình chứng kiến cảnh tượng ấy thì ấm ức hỏi.
"........Chẳng phải chúng ta nên làm gì đó đi sao?" "......."
".......Nếu không tới đây thì thôi, chứ đã tới đây rồi mà chỉ giương mắt chứng kiến cảnh tượng này, sau đó quay trở về thì thiên hạ sẽ hướng về phía chúng ta mà phỉ báng đấy. Vậy nên chẳng phải đây chính là lúc chúng ta nên làm gì đó hay sao?"

Nhưng làm gì kia chứ? Rốt cuộc họ phải làm gì đây?
Đi theo con đường mà Hoa Sơn và Đường Môn đã vẽ ra rồi vỗ ngực tự hào ư? Cửu Phái Nhất Bang đứng đầu thiên hạ lại phải lút cút theo đuôi Thiên Hữu Minh á?
Tông Lợi Hình cẩn thận quan sát sắc mặt của Pháp Chỉnh, bồn chồn cất lời.
"Tất nhiên ta biết đây là một quyết định khó khăn. Nhưng thay vì đứng nhìn thế này thì chi bằng......."
"Ngài hãy cứ đợi đi."
"Phương Trượng!"
"Ta đã nói ngài hãy cứ đợi đi mà!"
Gương mặt Tông Lợi Hình trở nên cứng đờ. Ánh mắt ông ta tràn ngập sự thất vọng đối với Pháp Chỉnh.
Thế nhưng, Pháp Chỉnh vẫn chỉ đứng đó cắn chặt môi. 'Không được.'
Không thể xông lên được.
Giải thích thì hơi khó hiểu. À không, cho dù ông ta có giải thích thì một người như Tông Lợi Hình cũng không thể hiểu được.

Bây giờ họ nhảy xuống dòng sông kia rồi sao nữa?
Nơi gã Trường Nhất Tiếu tàn ác vô đạo kia nhắm tới không phải Hoa Sơn và Đường Môn, mà là Thiếu Lâm.
Để tung tin đồn khắp thiên hạ rằng Thiếu Lâm đã để Hoa Sơn và Đường Môn thực hiện phần việc khó khăn nhất, còn Thiếu Lâm chỉ cần bám theo sau bọn họ để tránh bị tổn thất nặng nề.
Pháp Chỉnh có thể nhận ra.
Cái bẫy tàn bạo mà Trường Nhất Tiếu đã giăng ra trên Trường Giang này.
'Chết tiệt.'
Ít ra, nếu Từ Ô Cái có mặt ở đây, ông ta sẽ hiểu mà biện hộ giúp tại sao Pháp Chỉnh không hành động!
Vậy mà Từ Ô Cái lại dính chặt lấy cái đám Hoa Sơn kia. Có lẽ bây giờ ông ta đang dùng chính đôi mắt của mình để xác nhận tất cả những gì Hoa Sơn đã làm được từ khi bắt đầu cuộc tiến công thần tốc này.
"Ư........."
Trái tim Pháp Chỉnh như bị thiêu rụi.

Tới mức ông ta có cảm giác như tất cả mọi chuyện đang xảy ra trên Trường Giang này đều là cái bẫy để gài Thiếu Lâm.
"Vậy thì chúng ta hãy quay về thôi."
Đúng lúc ấy, một giọng nói lạnh lùng vang lên.
Một giọng nói lạnh lùng tới mức không ai có thể tin được đó là lời mà một người dám nói với Phương Trượng Thiếu Lâm.
Pháp Chỉnh theo phản xạ quay đầu nhìn Tuệ Phỏng đang khẽ mỉm cười.
"Nếu chúng ta không ra mặt mà chỉ đứng nhìn thế này, thì có lý do gì để chúng ta phải ở lại đây mãi như thế chứ?"
".......Tuệ Phỏng."
"Hay người muốn chúng ta ở lại đây tiếp tục quan sát và học hỏi bọn họ? Học tập tính hào hùng của Hoa Sơn ư? Hay chứng kiến cảnh tượng Tuệ Nhiên mặc bộ hắc phục đó cứu giúp Nam Cung Thế Gia? Ý người là cái kẻ dám mặc hắc phục của Hoa Sơn thay vì hoàng y của Thiếu Lâm để có thể tự ý hành động ấy sao?"
"Con có ngậm miệng lại không hả, tiểu tử này!"

Pháp Giới không thể tiếp tục nghe những lời ấy nữa, phẫn nộ hét lên.
Thế nhưng, giọng nói lúc này của ông ta chẳng có chút sức lực nào. Như thể cho dù ông ta có khiển trách hắn thế nào đi chăng nữa, thì lời nói ấy cũng chẳng có tác dụng.
Tuệ Phỏng nhìn chằm chằm vào Pháp Chỉnh và Pháp Giới rồi cất lời.
"Trước đây đại sư đã từng nói với con điều này."
Ánh mắt hắn bỗng chốc tối sầm lại.
"Đây không phải là con đường con tự theo đuổi Phật Pháp của riêng mình. Nếu con là một Phật Tử chân chính, vậy thì cho dù có phải thiêu rụi thân mình biến thành tàn tro, thì con vẫn phải dẫn dắt chúng sinh lầm than đi trên con đường Phật đạo. Do đó, sẽ thật tội lỗi và giả tạo nếu con cứ đứng từ xa chứng kiến cái
khổ (苦) của họ như vậy."
Pháp Giới cắn chặt môi yên lặng một hồi.
"Vậy thì tại sao người lại chỉ trích ai đó tội lỗi như thế?" "Tiểu, tiểu tử này......."

"Vâng."
Tuệ Phỏng nói với một gương mặt vô cảm.
"Tội bất kính với đại sư của bổn tự là một tội không hề nhẹ. Sau khi quay trở về, con sẽ tự giam mình vào sám hối động."
Nói rồi hắn không ngần ngại quay người. Như thể hắn không thể tiếp tục chứng kiến tình cảnh lúc này nữa.
"Tiểu, tiểu tử kia! Con có dừng lại ngay không hả!"
Thế nhưng, bước chân của Tuệ Phỏng vẫn không hề dừng lại. Thậm chí, một số đệ tử còn nhìn Pháp Giới với ánh mắt khinh miệt rồi xoay người bước theo Tuệ Phỏng.
Hàng chục đệ tử Thiếu Lâm quay người bước theo Tuệ Phỏng rời khỏi Trường Giang mà không hề quay đầu nhìn lại.
"Các, các......."
Pháp Giới cắn chặt môi, bàng hoàng nhìn cảnh tượng ấy.
Cho dù họ không hài lòng với quyết định của Phương Trượng đi chăng nữa, thì sao họ có thể làm việc này được cơ chứ. Việc các đệ tử Thiếu Lâm bất tuân theo lệnh của Phương Trượng đâu phải là chuyện đơn giản gì.

Vậy nên, với tư cách là Viện Chủ Giới Luật Viện của Thiếu Lâm, Pháp Giới không thể thứ tội cho họ.
Tuy nhiên....... Soạtttttttt.
Đến cuối cùng, Pháp Giới cũng chẳng thể giữ chân những người đang rời đi. Ông ta chỉ biết nhắm nghiền hai mắt.
Rốt cuộc, ông ta còn có thể nói gì nữa chứ.
Bọn họ quá trong sạch và thánh thiện để có thể học cách bảo thân (保身) trong giang hồ đầy hiểm ác này. Làm sao ông ta có thể để họ lăn lộn trong vũng bùn dơ được chứ.
"Phương Trượng."
Đúng lúc ấy, Tông Lợi Hình lạnh lùng cất lời. "Ngài định đứng nhìn như vậy mãi sao?" "Nếu muốn!"
Pháp Chỉnh hét lên, giọng nói của ông ta vang như sấm rền. Một giọng nói cáu kỉnh tới mức chẳng ai có thể tin được ông ta là chủ nhân của giọng nói ấy.

"Nếu ngài đã nghĩ như vậy thì tại sao Không Động không ra mặt luôn đi? Nếu Không Động không nghĩ tới chuyện lấy Thiếu Lâm làm lá chắn, vậy tại sao ngài lại không tự quyết định lấy?"
Tông Lợi Hình cắn chặt môi.
Ông ta nhìn Pháp Chỉnh chằm chằm bằng gương mặt nhục nhã xen lẫn tức giận, rồi chầm chậm gật đầu.
"........Ý của Phương Trượng, ta đã hiểu rồi."
Nói rồi ông ta ngay lập tức xoay người rời đi.
Soạt.
Pháp Chỉnh siết chặt nắm đấm, đôi vai không ngừng run rẩy. 'Trường Nhất Tiếu, và...... Hoa Sơn Kiếm Hiệp!'
Ông ta nhìn chằm chằm về phía Mai Hoa Đảo và phía bên kia sông.
'Ta nhất định sẽ không bao giờ quên nỗi nhục ngày hôm nay.' "Hừm."
Trường Nhất Tiếu ở trên con thuyền, khẽ nhếch môi cười nhìn qua bên kia sông.
"Hình như Phương Trượng nổi giận lắm thì phải?"

Hỗ Gia Danh trả lời với gương mặt đầy mỉa mai.
"Phải như vậy thì lão ta mới nhận ra mình không làm được gì chứ. Một người đã dừng chân sẽ luôn tìm lý do bao biện cho hành vi ấy của mình. Có lẽ lão không nhận ra lão đang phải đấu tranh với chính bản thân mình."
"Ngươi nói đúng. Chỉ có điều." Trường Nhất Tiếu thư thái vuốt cằm.
"Tiếc thật đấy. Nếu đã xen vào tới mức này rồi thì ít ra lão cũng phải nhảy vào luôn đi chứ. Con cáo già ấy đúng là thận trọng quá mức."
"Ngài có muốn khiêu khích lão thêm một chút nữa không?"
"Được rồi, kệ lão đi. Bổn quân không cần thiết phải cho kẻ ngu ngốc ấy biết sự thận trọng của lão đang tự siết chặt lấy cổ của mình."
Trường Nhất Tiếu nhếch môi cười nhìn qua bên kia sông.
Những người quá tin tưởng vào sự tinh ranh của mình thường không thừa nhận rằng họ đã mắc sai lầm. Mà ngược lại, họ chỉ luôn cho rằng chẳng có ai trên thế gian nhận ra điều họ đang làm

là đúng. Đối phó với những người như vậy còn dễ hơn gấp vạn lần so với việc phải đối phó với những kẻ ngu ngốc.
Suy nghĩ không được rời khỏi đây đang giữ chặt chân Thiếu Lâm. Chỉ điều đó thôi cũng đủ để chứng minh rằng mục đích của Trường Nhất Tiếu khi tới Trường Giang này đã thành công vượt qua cả những gì hắn mong đợi.
"Những chuyện còn lại lúc này......."
Trường Nhất Tiếu chầm chậm hướng ánh mắt về phía Mai Hoa Đảo.
Đúng lúc ấy. Vútttttttttttt!
Sau khi thoát khỏi hàng phòng tuyến của Thủy Lộ Trại, một vệt đen bay thẳng về phía Mai Hoa Đảo. Hắn bay vút đi như một ngôi sao băng, cuối cùng đáp xuống Mai Hoa Đảo.
Trường Nhất Tiếu bỗng bật cười thành tiếng. Chỉ một bước nhảy vọt mà có thể bay đi hơn hai mươi dặm.......
"Suy tính cũng chẳng có nghĩa lý gì với tên đó hết."

Nói rồi hắn nở nụ cười rạng rỡ nhìn về phía thân ảnh vừa đặt chân lên Mai Hoa Đảo.
Về phía Thanh Minh đang vung kiếm lao thẳng về phía chiến trường khốc liệt.
"Bây giờ mới là lúc trận chiến đạt tới đỉnh điểm."
Trường Nhất Tiếu nhướn mày, chầm chậm lè lưỡi liếm bờ môi đỏ tươi.
Trông hắn hệt như một con độc xà đang lè lưỡi khi đứng trước mặt một con mồi thơm ngon.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro