Chapter 985. Vậy nên mới nói thế gian này thật thú vị làm sao. (5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 985. Vậy nên mới nói thế gian này thật thú vị làm sao. (5)
Hoa Sơn Kiếm Hiệp Thanh Minh.
Rõ ràng đó là cái tên đang nổi lên trên giang hồ.
Tuy chẳng cần biết là người thuộc Chính (正) hay Tà (邪), nhưng chỉ cần nhắc tới giang hồ lúc này, thì chẳng phải, tất cả bọn họ đều phải nhắc tới Hoa Sơn Kiếm Hiệp hay sao?
Chỉ có điều, đối với những người biết rõ Hoa Sơn Kiếm Hiệp thì cảnh tượng lúc này đúng là có chút kỳ lạ.
Thiếu Lâm, Hoa Sơn, Đường Môn.
Những người đứng đầu ba môn phái này đang nghiến răng nghiến lợi tranh cãi một cách kịch liệt. Vậy nên, cái tên Hoa Sơn Kiếm Hiệp vẫn còn quá nhỏ bé để có thể can thiệp vào tình hình lúc này.
Hơn nữa, nếu thuộc môn phái khác, có khi hắn đã bị tội khi sư diệt tổ vì ngôn hành vô lễ của mình rồi.

Thế nhưng, Hoa Sơn lại không có bất kỳ lời trách phạt nào đối với Thanh Minh.
Mặc dù chuyện này có chút kỳ quái, nhưng chẳng hiểu bằng một cách nào đó, những người ở đây đều có thể hiểu được một phần nào đó tình hình lúc này.
Chính vì vậy nên, những người đứng ngoài theo dõi từ nãy tới giờ không khỏi nghi hoặc.
'Tại sao Đường Môn lại không lên tiếng?'
Đó là thái độ của Đường Môn. Đường Quân Nhạc đang bùng nổ phẫn nộ. Vậy mà một đệ tử đời thứ ba lại dám xen vào giữa lúc tình hình trở nên căng thẳng. Đứng trên lập trường của Đường Môn, điều đó chẳng khác nào một sự sỉ nhục cả.

Chẳng cần biết Hoa Sơn Kiếm Hiệp và Đường Môn thân thiết tới đâu, nhưng chỉ cần xét tới sự đoàn kết của các thành viên gia tộc Đường Môn, thì cho dù bọn họ có cùng nhau cau mày tấn công Thanh Minh cũng chẳng có gì lạ. À không, đó là điều đương nhiên mới phải.
Ấy vậy mà, Đường Môn vẫn giữa yên lặng. Họ chỉ nhìn chằm chằm về phía Thanh Minh. Với ánh mắt tràn ngập niềm tin.
Khiến những người đang chứng kiến cảnh tượng ấy cảm thấy vô cùng bối rối.
'Cũng hết cách rồi.'
Từ Ô Cái nhìn các đệ tử Cửu Phái Nhất Bang đang hoang mang rồi chầm chậm lắc đầu.
Ông ta có thể hiểu tại sao họ lại cảm thấy hoang mang như vậy. Bởi nếu ông ta không tận mắt chứng kiến Hoa Sơn Kiếm Hiệp là người thế nào trên Mai Hoa Đảo, thì có lẽ, ông ta cũng có cùng biểu cảm với họ rồi.

Nói cách khác, nếu họ tận mắt chứng kiến cảnh tượng Hoa Sơn Kiếm Hiệp đánh bại Hắc Long Vương trên Mai Hoa Đảo, phản ứng của họ đã khác.
Thanh Minh đã tự chứng minh mình đủ tư cách để xen vào cuộc hội thoại này. Tuy rằng bối phận là điều vô cùng quan trọng, nhưng vẫn còn một điều còn quan trọng hơn.
Đó chính là thực lực.
Làm gì có ai dám cắt lời một người đã đơn đả độc đấu đánh bại Hắc Long Vương kia chứ?
Chính vì vậy, Từ Ô Cái hoàn toàn hiểu phản ứng của Cửu Phái Nhất Bang đang liên tục nhìn Thanh Minh và Thiên Hữu Minh với ánh mắt tràn ngập nghi hoặc lúc này.
Thanh Minh phá vỡ sự im lặng đang bao trùm. Hắn nhìn chằm chằm vào Pháp Chỉnh rồi cất lời.
"Nếu ta cấu kết với hắn thì sao?"

Pháp Chỉnh cương quyết đối mặt với Thanh Minh.
"Lão già ngươi định làm gì?"
Đó là một cảnh tượng vô cùng đặc trưng.
Pháp Chỉnh là Phương Trượng của Thiếu Lâm. Vậy nên không quá lời khi nói ông ta là người có vị thế cao nhất giang hồ hiện nay.
Do đó, việc đệ tử đời thứ ba của Hoa Sơn nói những lời ấy với Phương Trượng của Thiếu Lâm khiến những người đang chứng kiến cảnh tượng ấy không khỏi bàng hoàng.
Từ trước tới nay, dù phải đón nhận rất nhiều ánh mắt nghi hoặc, nhưng Pháp Chỉnh vẫn bảo vệ được vị thế của mình. Tuy nhiên, rất có thể đây sẽ chính là khoảnh khắc vị thế ấy của ông ta sẽ bị đạp xuống đất.
"........Thí chủ."

Gương mặt Pháp Chính bỗng chốc méo mó. Ấy vậy nhưng, ông ta vẫn chưa để lộ ra dáng vẻ phát hỏa của mình.
Tuy Thanh Minh hành động có chút lỗ mãng, nhưng Pháp Chỉnh biết, mỗi một hành động của hắn đều ẩn chứa ý đồ. Chính vì vậy nên ông ta sẽ không bao giờ hành động theo ý Thanh Minh.
"Lời ấy nghe có vẻ nguy hiểm thật."
Pháp Chỉnh bật cười. Để lộ dáng vẻ nhân từ bao dung của một người bề trên dành cho một đứa trẻ ngỗ nghịch.
"Nói vậy có nghĩa là thí chủ đang thừa nhận Thiên Hữu Minh đã cấu kết với Tà Phái sao?"
Thanh Minh phì cười.
"Chẳng phải ta đã nói rồi sao."
"......."

"Nếu vậy thì lão già ngươi định làm gì?"
Nụ cười vừa hiện lên trên gương mặt Pháp Chỉnh đã nhanh chóng bị phá vỡ, thay vào đó là nộ khí bùng nổ.
"Ranh con ngạo mạn!"
Pháp Chỉnh cao giọng tới mức tất cả mọi người đều có thể nghe thấy.
"Chẳng lẽ ngươi không biết điều ấy quan trọng tới mức nào sao?"
Một lời khiển trách vô cùng nghiêm khắc. Như để thể hiện rõ vị thế bề trên của mình. Đồng thời cũng để nhắc cho tất cả mọi người nhớ, thái độ của Hoa Sơn Kiếm Hiệp hoàn toàn không có chút lễ nghĩa nào đối với Phương Trượng Thiếu Lâm.
Cho dù lời hắn nói ra có đúng tới mấy đi chăng nữa, nhưng nếu thái độ và hành động của hắn không hợp lễ nghĩa, mọi thứ cũng trở nên vô nghĩa.

Tuy nhiên...... trên thế gian này cũng có những kẻ chẳng thèm để tâm tới mấy thứ lễ nghĩa ấy.
"Quan trọng ư?"
Thanh Minh cười khẩy.
"Phải, đúng là quan trọng thật đấy. Nhưng chỉ với các ngươi thôi."
"Ngươi......"
"Nhưng."
Thanh Minh lạnh lùng ngắt lời Pháp Chỉnh.

"Ít nhất thì đối với bọn ta, điều ấy chẳng quan trọng chút nào cả. Bọn ta chỉ quan tâm làm thế nào để cứu Nam Cung Thế Gia."
Đôi môi của Pháp Chỉnh run rẩy một cách dữ dội như một con mãnh thú đang gầm gừ.
"Trong khi các ngươi chỉ giương mắt đứng nhìn bọn họ chết dần, thì bọn ta lại băng qua con sông ấy, đánh cược mạng sống của mình để cứu Nam Cung Thế Gia. Vậy mà lão già ngươi lảm nhảm cái gì cơ? Cấu kết á?"
Thanh Minh nhìn Pháp Chỉnh bằng ánh mắt tràn ngập sát khí. Mà không, nói chính xác hơn là hướng về phía các đệ tử Cửu Phái Nhất Bang đang lẩn trốn phía sau ông ta. Khiến bọn họ chỉ biết cúi gằm mặt, không dám ngẩng đầu lên.
Không phải vì họ sợ uy thế của hắn.
Mà bởi nếu là những người tôn sùng chính đạo và hiệp nghĩa, thì họ chẳng thể phủ định lời ấy của hắn.
"Ta hỏi lại lão già ngươi."

"......."
"Nếu ta cấu kết với chúng thì sao? Lão già ngươi sẽ rút kiếm ra chém đầu bọn ta à?"
"Thí chủ. Ý của ta........."
"Nói đi."
Thanh Minh nhìn chằm chằm về phía Pháp Chỉnh. Ánh mắt hắn tỏa ra sát khí xung thiên.
"Ta bảo có giỏi thì lão già ngươi cứ nói đi."
Hắn nhe răng như một con mãnh thú gầm gừ. Khiến Pháp Chỉnh cũng phải cắn chặt môi trước khí thế ấy của hắn.

Trên thực tế, ông ta không hề có bất kỳ đối sách nào sau khi chỉ trích bọn họ. Ông ta chỉ nghĩ tới việc làm thế nào để Cửu Phái Nhất Bang ít bị chỉ trích nhất có thể mà thôi.
Thế nhưng, lời ấy của hắn đã khiến những người chỉ trích Thiên Hữu Minh chỉ biết cách câm nín.
Đúng như lời Thanh Minh đã nói.
Nếu bọn họ thực sự cấu kết với Tứ Bá Liên thì sao? Chẳng lẽ Pháp Chỉnh sẽ dẫn Cửu Phái Nhất Bang tới trừng phạt họ à?
Khoảnh khắc ấy Pháp Chỉnh đã nhận ra. Thiên Hữu Minh mà ông ta cho rằng sẽ chẳng bao giờ có thể trở thành đối thủ của Cửu Phái Nhất Bang đã thực sự lớn mạnh tới mức đang kề dao vào cổ họ.
Cho dù lý do có là gì đi chăng nữa, là do Cửu Phái Nhất Bang đã đánh mất khí thế của mình, hay là do Thiên Hữu Minh đã phát triển một cách vượt bậc, tất cả đều không còn quan trọng.
Bởi điều quan trọng hơn chính là Thiên Hữu Minh sẽ không kiêng dè nếu phải đánh nhau với Cửu Phái Nhất Bang.

Nhìn đi.
Huyền Tông và Đường Quân Nhạc không hề ngăn cản Thanh Minh che giấu sát tâm của mình. Chẳng phải điều ấy cũng đồng nghĩa với việc hai người có uy quyền cao nhất Thiên Hữu Minh không hề ngần ngại khi phải đối đầu với Cửu Phái Nhất Bang sao?
Không chỉ có vậy. Ngay cả các đệ tử Thiên Hữu Minh cũng đang nhìn ông ta với ánh mắt không chút do dự.
Rốt cuộc là từ bao giờ mà Pháp Chỉnh đã phải đối đầu với những ánh mắt đầy địch ý như thế này?
Thật quá khó để một người luôn nhận được những ánh mắt tán dương và ngưỡng mộ như Pháp Chỉnh có thể đáp lại ánh mắt tràn đầy thù địch của Thiên Hữu Minh.
"Thí chủ."
"Ta đã phát ngấy. Cái 'đạo lý' mà các ngươi hay khua môi múa mép rồi."

Không có một chút nhân nhượng nào trong ánh mắt của Thanh Minh.
Từ trước tới giờ, Pháp Chỉnh vẫn chưa bao giờ nghĩ rằng bản thân mình đã sai. Tuy rằng ông ta tới đây là để cầm chân Thiên Hữu Minh, thế nhưng, ông ta vẫn luôn cho rằng lý luận của mình là chính đáng.
Chính vì biết rõ điều đó nên trong lòng ông ta càng rối bời hơn.
Thật trơ trẽn khi ông ta không hề cảm thấy xấu hổ khi đã nói sự chính trực của bản thân còn quan trọng hơn cả những người đang phải đối mặt với cái chết kia, và thật nhẫn tâm khi ông ta đã phớt lờ những người đang chờ chết chỉ để bảo vệ nguyên tắc và đạo lý của mình.
Để rồi cuối cùng, có bao nhiêu người đã phải chết vì thứ luân lý đó của ông ta?
Không bắt tay với Tà Phái. Không thỏa hiệp với Tái Ngoại. Đã là võ giả thì không được để bản thân ô uế cho dù có phải bỏ mạng. Rốt cuộc, đã có máu của bao nhiêu người nhuộm đỏ vùng đất này chỉ

vì cái thứ luân lý chết tiệt của một đám chưa từng đổ máu trên chiến trường, chỉ biết ở phía sau khua môi múa mép chứ.
Điều khiến Thanh Minh thực sự nổi giận chính là bọn họ không hề muốn chịu trách nhiệm với những người đã hy sinh đó.
Cấu kết ư? Cũng có thể lắm chứ. Rất có thể trong mắt họ, thỏa thuận giữa Huyền Tông và Trường Nhất Tiếu chính là một sự cấu kết.
Tất nhiên Thanh Minh có thể không ngừng phản bác, nhưng hắn chẳng có lý do nào để làm vậy cả.
Bởi cho dù không phải lúc này, nhưng nếu cần, hắn vẫn có thể làm bất cứ điều gì, kể cả là cấu kết.
Chỉ cần có thể cứu sống thêm một đệ tử Hoa Sơn, thì cho dù có phải liếm đế giày của Trường Nhất Tiếu, Thanh Minh cũng sẽ không ngần ngại. Dù cho cả thiên hạ có cười nhạo, chỉ trích hắn.
Vậy nên chẳng có lý do nào để hắn sắp đặt chuyện đó cả.

"Lão già ngươi cứ làm theo ý mình đi."
"......."
"Cho dù bọn ta có biện minh thế nào đi nữa thì lão cũng chỉ nghĩ theo ý mình thôi. Không phải sao?"
Khóe miệng Thanh Minh lộ ra một nụ cười mỉa mai. Nụ cười giễu cợt thẳng thắn không chút e dè nào ấy đã đâm thẳng vào trái tim Pháp Chỉnh.
"Bởi vậy nên ta mới nói lão hãy làm theo ý mình đi. Cứ rêu rao rằng bọn ta đã cấu kết với Tà Phái vì âm mưu lật đổ giang hồ đi. Rằng tất cả những việc xảy ra trên Mai Hoa Đảo đều là mưu kế của Thiên Hữu Minh đi."
Thanh Minh liếc nhìn Pháp Chỉnh cùng các đệ tử Cửu Phái Nhất Bang.
"Đó là cách làm của các ngươi mà?"

"Thí chủ! Đó là lời mà một người tôn sùng hiệp nghĩa có thể thốt ra sao?"
Pháp Chỉnh hét lên như thể ông ta không thể nghe tiếp được nữa. Thế nhưng, Thanh Minh vẫn chỉ giữ một vẻ lạnh lùng không đổi.
"Hiệp nghĩa ư?"
Thanh Minh vén môi lộ ra một nụ cười nhạo.
"Ta đâu có biết mấy thứ như thế."
".........Ngươi vừa nói gì?"
"Ta nói là ta không biết mấy cái thứ đó. Hiệp nghĩa gì đó, hừ...... Các ngươi cứ làm theo ý mình đi. Còn ta chỉ làm những gì ta phải làm thôi."
Pháp Chỉnh nhất thời cứng họng. Thanh Minh nhìn ông ta rồi lạnh lùng nói.

"Lão già ngươi có biết làm thế nào để không gây ra tội không?"
Pháp Chỉnh nghi hoặc nhìn hắn trước câu hỏi bất ngờ đó. Rồi nhắm chặt mắt lại khi Thanh Minh nói ra câu trả lời.
"Đó là không làm gì cả. Giống như các ngươi bây giờ."
Dòng sông chảy siết cuốn theo sự im lặng bao trùm.
Không cần phải phân biệt đúng sai làm gì cả.
Bởi chỉ cần nhìn hình ảnh các đệ tử Cửu Phái Nhất Bang cúi gằm mặt không dám nhìn thẳng, cũng như các đệ tử Thiên Hữu Minh đường hoàng ngẩng cao đầu thì ai đúng ai sai đã quá rõ ràng.

"Không biết chừng một ngày nào đó, các ngươi cũng sẽ phải đối mặt với tình cảnh giống như Nam Cung Thế Gia."
"......."
"Đến lúc đó các ngươi cũng phải nói y như lúc nãy. Hành động theo đúng nguyên tắc của mình. Cho dù có bị chém bay đầu, thì các ngươi cũng phải làm theo những gì các ngươi đã nói. Ít nhất khi đó, thế gian này sẽ công nhận tâm ý của các ngươi."
Cơ thể các đệ tử Cửu Phái Nhất Bang bất giác run lên.
"Nhưng nếu các ngươi không làm được như vậy......"
Sát khí xung thiên tỏa ra từ cơ thể Thanh Minh đâm thẳng vào lồng ngực bọn họ như một lưỡi kiếm vô cùng sắc bén.
"Thì hãy câm cái miệng ghê tởm đó của các ngươi lại đi. Bởi vì ta không thể chịu đựng thêm được nữa đâu."
"Thí chủ!"

Thấy Pháp Chỉnh định động thủ, Thanh Minh liền nhìn chằm chằm về phía ông ta.
"......."
Vừa đối diện với ánh mắt lạnh lùng đến rợn người của hắn, Pháp Chỉnh liền mất hết sức lực, hai vai rủ xuống.
"Đáng lý lão khọm già ngươi phải giết ta từ ba năm trước mới phải."
"Ngươi......."
"Không phải sao? Hahahahaha."
Thanh Minh bật cười sảng khoái rồi không chút do dự quay người ngúng nguẩy rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro