Hạ Vũ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


#8

Hạ vũ.

Mưa như thác.

Mưa trắng xóa mảng trời.

Đôi mắt ta nhòa đi trong mưa.

Ta tỉnh lại. Thấy tứ chi bị trói chặt. Miệng ta nhét giẻ không thể lên tiếng.

*Xoạt*

Y phục ta bị xé. Nát bươm.

Chúng trói ta vào bốn góc giường.

Từng tên từng tên...

Ta nhục nhã nhưng bất lực.

"Vũ... chàng ở đâu. Cứu ta."

Ta trăm ngàn lần gọi tên chàng. Đáng tiếc chàng không nghe thấy.

Ta ngoại trừ tiếng con tim vỡ vụn đã không thể cảm nhận được gì.

Đau đớn, tủi nhục này ai hiểu cho thấu.

Tại sao là ta. Tại sao ta phải chịu đựng nỗi đau này.

Ta hận.

Nhưng ta không hận chàng.

Ta yêu chàng.

Là ta có lỗi với chàng.

Vũ...

Ta xin lỗi.

***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro