P3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nếu tôi thật sự đang đùa với lửa, anh dám dập lửa không?"

"Người khác có kiên trì mới có hy vọng, còn tôi nhìn thấy hy vọng rồi mới kiên trì. Cuộc đời tôi là một đường thẳng không được phép xóa đi vẽ lại."

"Có những thành phố dù đẹp đến thế nào cô chẳng qua cũng chỉ là khách qua đường, có những người dù bao lưu luyến cô cũng mãi là người ngoài cuộc."

"Con người phải trải qua những bài học đau thương mới có thể trưởng thành, không phải sao? Thế nên đời người bất luận tới giai đoạn nào đều không thể rời xa những trải nghiệm khổ đau."

"Đông Nham, chính anh nói với tôi mà, Niên Bách Ngạn là một người không có trái tim, sao tôi có thể bước vào trái tim của anh ấy chứ?"

"Nếu có một ngày tôi thật sự quyết định lấy một ai đó, tôi sẽ tìm một người đàn ông đơn giản. Anh ấy có thể không giàu có đến thế, không xuất sắc đến thế, thậm chí chỉ là một nhân viên nhà nước thôi. Nhưng tôi không cần tốn công sức suy đoán tâm tư của anh ấy. Chỉ cần yêu nhau, kết hôn, sinh con, sống một cuộc sống giản đơn, bình dị. Đông Nham, anh không phải người tôi cần tìm."

"Có những lúc khắc ghi một chuyện không phải vì nó khó quên, mà là luôn phải tự nhắc nhở bản thân về những lỗi lầm mình đã phạm phải."

"Thứ có thể bồi đắp mà ra là tình cảm chứ không phải tình yêu. Tình yêu, nếu không có sự đau đớn hay hạnh phúc ngay từ lần đầu gặp mặt thì không thể gọi là tình yêu được."

"Nhưng một người phải trải qua bao nhiêu đau đớn mới quyết định thù hận một người? Thù hận cũng cần dũng khí và cô đơn. Mỗi người sinh ra thích thù hận, chính vì kỳ vọng quá nhiều nên khi phải chịu phản bội và tổn thương hận thù mới càng sâu đậm."

"Nhưng mẹ em nói rằng. Mẹ là Thu còn con là Diệp. Nếu hai chúng ta không thể bung nở rực rỡ như hoa mùa hạ, thì ít nhất hãy chết đẹp một cách tĩnh lặng như lá mùa thu."

"Cô rất muốn hỏi suy nghĩ thực sự trong lòng mẹ, cũng rất muốn hỏi mẹ một câu: Tại sao còn chưa dạy cô làm sao để yêu thương để vội bỏ cô đi?"

"Cô không biết làm cách nào để yêu một người. Thế nên, khi đến cả lòng hận thù này cũng bị rút cạn, cô phải sống tiếp thế nào đây?"

"Phải tuyệt vọng đến nhường nào mới chính tay hủy hoại tất cả những thứ mình đã tạo ra chứ"

"Tôi yêu anh ấy nên chẳng quan tâm chuyện gì cả."

"Không biết tại sao, cứ yêu anh ấy không có lý do, không thể ngừng được."

"Tôi chỉ muốn yêu hết mình khi còn được yêu, để sau này dù không thể yêu nhau nữa cũng không hối hận."

"Chỉ cần được đi cùng anh, ở bên cạnh anh, thân phận gì cũng không quan trọng. Quan trọng là, trái tim của anh và cô cùng chung nhịp đập."

"Mất đi người thân, đó là nỗi đau cả đời."

"Thứ có thể làm em tổn thương, chưa bao giờ là những lời đàm tiếu của mọi người. Thứ có thể bảo vệ em, chưa bao giờ là một con đường chạy trốn được sắp đặt tỉ mỉ. Chỉ cần anh nắm chặt tay em, là em sẽ cảm thấy an tâm, cảm thấy hạnh phúc. Em không tin vào cái gọi là số phận trêu ngươi, vì em không tin số mệnh, em chỉ tin anh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro