Hoa tuyết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nàng - Đại tiểu thư của gia đình Hầu phủ, năm nàng 13 tuổi, lần đầu tiên ta gặp nàng. Ấn tượng đầu tiên của ta với nàng đơn giản chỉ là sự xinh đẹp mà thôi, khi đó hai ta đã chạm mắt, sự nhu mì hiền dịu hiện lên trong ánh mắt nàng. Hai ta đều đỏ mặt mà ngại ngùng quay đi. Ta khi ấy 15 tuổi, là hộ vệ của nàng.

Ngày ngày ở bên cạnh nàng, không biết từ khi nào ta đã phải lòng nàng. Điều cấm kị đó khiến ta ngày đêm trằn trọc và càng ngày càng xa cách nàng. Nàng đã từng nhiều lần chạy theo gặng hỏi ta tại sao lại tránh mặt nàng nhưng ta lại không dám trả lời, không dám nói ra tình cảm này, không dám cho nàng biết chỉ vì một chữ "sợ".

Ta sợ nàng sẽ khinh bỉ thân phận ta, sợ nàng sẽ rời xa ta, sợ mọi người biết được chuyện này sẽ phạt nàng, khiến nàng liên luỵ.

Nhưng ta không biết rằng, chính vì không dám, chính vì chữ "sợ" này của ta mà đã khiến nàng tổn thương. Nhìn nàng rơi nước mắt, ta đã không đành lòng mà nói ra tấm lòng của mình, không dám cầu mong nàng chấp nhận, chỉ mong nàng không vì thể mà bỏ rơi ta.

Nàng lúc ấy cười rất tươi mặc nước mắt vẫn vương trên đôi mi. Nàng nói nàng cũng yêu ta, yêu ta nhiều lắm. Ta khi ấy rất hạnh phúc mà ôm nàng vào lòng. Nhưng điều đó khiến một thứ gọi là lo sợ dần dần nảy sinh trong ta.

Nàng và ta ở cạnh nhau, chăm sóc cho nhau, đắm chìm trong tình yêu mà quên mất đi thân phận, thực tại này. Và rồi điều mà ta lo sợ bấy lâu ấy đã đến, một người hầu đã phát hiện nàng và ta yêu nhau và tin tức này đã truyền đến tai phụ mẫu của nàng.

Ta bị phụ thân nàng lôi ra đánh 50 trượng, may thay cha ta đã cản lại mà giúp ta thoát một mạng nhưng còn nàng thì không được may mắn như vậy. Trong khoảng sân ấy, nàng và ta bị mọi người cưỡng chế kéo đi. Mỗi người một hướng, nàng than khóc mà cầu xin phụ mẫu tha mạng cho ta, cầu xin họ hãy chấp nhận đoạn tình cảm này của chúng ta. Nhưng đáp lại sự cầu xin của nàng chỉ là sự lạnh nhạt kèm cái tát vang trời đau điếng của mẫu thân. Ta không nhìn nổi cảnh này mà vùng ra ôm lấy nàng.

Nàng nhìn ta khóc, nước mắt nàng cứ rơi vậy, những hạt chân châu lấp lánh tuyệt đẹp rơi trên gương mặt tuyệt sắc ấy của nàng. Khi đó, phụ thân nàng dùng gậy gỗ đánh từng nhát trên lưng ta, ta cắn răng mà ôm chặt nàng, như thể nó là cái ôm cuối cùng của chúng ta vậy.

Nàng kêu ta hãy buông tay đi, đừng để bản thân mình bị thương nữa. Ta biết nàng đã lo cho ta nhưng mà đây có lẽ là lần cuối cùng hai ta gặp lại rồi. Ta và nàng sau ngày hôm ấy đã chẳng thể gặp lại.

Nàng năm ấy đã 16, ta 18. Trong cung đã truyền thông báo Hoàng đế tuyển phi, vừa hay nàng đủ tuổi, phụ thân nàng vì muốn củng cố địa vị mà đẩy nàng vào hoàng cung làm phi tần cho Hoàng đế mặc nàng than khóc từ chối. Ngày ấy, ta đã gặp lại nàng sau từng ấy thời gian, nàng rất khác, nàng gầy đi rất nhiều và nàng đã không còn cười nữa. Đôi mắt nàng đã không còn tinh nghịch, tràn đầy sức sống như ngày xưa, bây giờ trong nó chỉ có sâu thẳm không thấy lối ra. Trông nàng như một con rối mặc người nhà điều khiển. Nàng mặc trên người bộ y phục lộng lẫy, bước lên xe ngựa mà tiến thẳng đến Hoàng cung.

Để có thể gặp lại nàng, ta đã nỗ lực hết mình, từng bước leo lên chức vị Thiếu úy. Ta khi đấy đã đường đường chính chính mà bước vào cung. Ta đã gặp Hoàng đế, ngài ấy là một vị hôn quân, mặc dân chúng lâm than, ngài ấy vẫn ăn chơi sa đọa. Ngay trên chính đại điện của mình, nơi các quan sẽ đến dâng tấu, là một nơi uy nghiêm cần sự nghiêm túc nhưng ngài ấy đã dẫn theo nhưng vị kỹ nữ đến hầu hạ xung quanh, làm mất đi phong thái mà một bậc đế vương nên làm.

Ta khi ấy đã nghe ngóng được tin tức, nàng đã thành Phi, mặc dù rất được Hoàng đế sủng ái nhưng nàng chưa bao giờ cười. Trong một lần đi lạc, ta đã gặp nàng, nàng khi ấy khoác lên mình bộ y phục dát vàng, đầu đội kim quan lộng lẫy, người hầu, tùy tùng đi theo sau hầu hạ, ngồi trên kiệu, nàng đưa mắt nhìn xuống chỗ ta. Thoáng qua trong mắt nàng, ta đã thấy được sự bất ngờ ấy, nàng đã giật mình khi thấy ta. Ta cúi đầu, giữ đúng lễ tiết mà kính cẩn chào nàng. Nàng khi ấy đã thu lại vẻ mặt của mình mà tiếp tục đi tiếp, vờ như không quen ta.

Ngày hôm đấy, có một bức thư đã được gửi đến cho ta, bức thư ấy đã hẹn gặp ta ở nơi mà hai ta từng bên nhau. Nơi đấy giờ đã cỏ dại mọc đầy, che lấy cả đường đi, nào còn phong cảnh nên thơ như ngày xưa.

Nhìn về phía trước, ta thấy nàng, đang dưới mái hiền mà ngước nhìn ánh trăng sáng. Đêm nay trăng thật đẹp nhưng có nàng, trăng đã phải khiêm nhường mà làm nền cho nàng mà thôi.

Nàng nhìn thấy ta đã không kìm được mà chạy đến ôm chầm lấy. Nàng khóc, nước mắt lăn dài trên gò má mà ướt đẫm lồng ngực ta. Tim ta nhói đau mà lau đi giọt lệ của nàng.

Nàng nói ta hãy mang nàng theo, hãy dẫn nàng đi chạy trốn nhưng ta đã từ chối. Vì dù có chạy cũng không thể thoát khỏi tên Hoàng đế kia. Ta biết nàng đã chịu khổ rất nhiều nên đã nói với nàng rằng ta sẽ đến đón nàng khi những bông tuyết bắt đầu rơi mà không để ý rằng, vẻ mặt của nàng đã khác khi ta nói lời từ chối.

Ta nhìn nàng, nàng cười với ta. Một nụ cười rất đẹp, nhưng nó lại khiến tim ta rỉ máu. Tim ta, nó đau lắm, đau khi thấy nụ cười này của nàng. Điều đó khiến bản thân ta rất khó hiểu.

Sau lần ấy, ta đã tập hợp đủ binh lực và rèn luyện chúng để chuẩn bị cho công cuộc tạo phản. Những vị quan chính trực đã ủng hộ việc ta tạo phản để chấm dứt cái triều đại này, chấm dứt sự lầm than của dân chúng.

Ngày ấy, tuyết đã rơi. Nó rất đẹp, trắng xóa cả một vùng. Tô điểm nơi đó là Hoàng cung tráng lệ xa hoa này, ta đã một đường mà chém đầu tên Hoàng đế. Thành công mà bước lên ngôi Hoàng đế.

Nhưng đột nhiên, tim ta nhói lên từng đợt đau đớn, điều đó khiến ta bất an mà chạy đi tìm nàng. Đồng thời cũng đã nhận được tin báo rằng, nàng đã chết. Nàng đã bị tên Hoàng đế ấy ép uống thuốc độc mà chết, tuẫn táng theo hắn.

Ta không tin, không tin nàng đã chết. Nhưng đứng trước di hài của nàng, nhìn cơ thể nàng đang dần nguội lạnh, khóe miệng nàng còn dính máu cùng chiếc trâm cài tóc khi xưa ta tặng nắm chặt trong tay. Hình ảnh ấy càng khiến ta như chết lặng mà run rẩy lại gần nàng. Ta đau khổ ôm lấy nàng gào khóc, trái tim như vỡ ra nghìn mảnh. Miệng ta khi ấy chỉ lẩm bẩm tên nàng, cầu nàng sống lại nhưng chả có ai đáp lại ta.

Ta đã đến đón nàng rồi đấy, sao nàng vẫn chưa lại đây? Sao nàng lại nằm đấy vậy?

Ngày ấy, tuyết rơi rất nhiều, nơi Hoàng cung đã nhuốm máu, tô điểm cho nền trời trắng đầy nhạt nhẽo này. Từng kí ức trong đầu ta lại hiện về.

- Tại sao nàng lại thích tuyết đến vậy?

- Chàng nói xem....

- Ta không biết.

Nàng khi ấy không nói gì mà chỉ mỉm cười, nụ cười tươi hạnh phúc dưới nền tuyết trắng xóa.

Nhưng giờ thì ta hiểu rồi....

Người ta nói rằng hoa tuyết là những giọt nước mắt bị kìm nén

Khi từ trên trời cao xuống hoa tuyết đẹp như nụ cười thiên thần

Khi nó bay một đoạn đường dài đề tiếp đất, hoa tuyết thật mạnh mẽ

Nhưng khi chạm xuống đất, nó lại lập tức tan chảy..

Hoa tuyết đẹp để người khác vui khi thấy nó ...

Hoa tuyết trông cứng rắn để người khác không phải lo lắng cho nó...

Hoa tuyết tan lặng lẽ để không ai phải đau lòng vì nó...

Ngày ấy, mọi người truyền tai nhau rằng: Vị Hoàng đế mới lên ngôi chưa đầy 1 ngày đã đi theo người yêu đã mất của mình đến thế giới bên kia, bồi người và sửa ấm cho người ấy trong chặng đường đi...và ngày hôm hai người họ mất, tuyết đã rơi kín cả bầu trời. Và giữa trời tuyết lạnh lẽo ấy, một loài hoa xinh đẹp đã mọc lên. Tỏa sáng yêu kiều, như muốn nói đến tình yêu tuyệt đẹp của hai người họ vậy.

---End---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#tìnhyêu