Chương 4: H

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lười biếng nằm dựa vào tọa ỷ, một tay chống đầu, dáng vẻ nhàn nhã, hàng mi như liễu, mị nhãn như tơ, bên dưới cái mũi xinh xắn là đôi môi đỏ mọng, cái miệng nhỏ nhắn hơi hơi mở ra nhẹ nhàng ngáp dài một cái: "Mạc Đường chủ, có chuyện gì sao?" Trong lời nói chứa đầy vẻ mỏi mệt, uể oải.

Tọa ỷ: ghế dựa

Trước mặt là mấy vị tiền bối có địa vị không nhỏ trong giáo, và Mạc Vấn – người cao tuổi nhất trong số đó, chòm râu bạc trắng, thân thể phong phanh, nhưng lại toát lên dáng vẻ tiên phong đạo cốt."Giáo chủ, thuộc hạ có việc quan trọng cần bẩm báo." Sắc mặt hắn cực kỳ nghiêm túc.

Hoa Doanh Vũ nhẹ nhàng mỉm cười: "Mạc Đường chủ, sao lại làm cái bộ dạng sầu mi khổ kiểm làm gì, có đại sự gì khiến ngươi lo lắng chăng?"

sầu mi khổ kiểm: mặt mày ủ dột, đăm chiêu

"Giáo chủ." Thanh âm Mạc Vấn trầm thấp, "Thám tử hồi báo, bạch đạo Trung Nguyên tập hợp rất đông người, ngựa mưu đồ bí mật tấn công Hoa Ảnh Giáo, không lâu sau sẽ có hành động."

Nụ cười của Hoa Doanh Vũ trở nên ngoan độc, sát khí trên người càng thêm dày đặc hơn." Lâu rồi không có giết người, ta đã quên mất hương vị của máu tươi, cũng đến lúc nên động gân động cốt một chút".

Ngũ đại Đường chủ, tam đại Trưởng lão, hai đại Phó giáo chủ đồng loạt quỳ xuống, cung kính nói: "Giáo chủ Văn thành Võ đức, độc bá võ lâm."

Nhất thời tiếng tung hô nổi lên bốn phía, Hoa Doanh Vũ không nhịn được thở dài: "Được rồi được rồi, mấy cái lời hô hoán khoa trương này không biết là ai bày ra nữa, nói đi nói lại y như rập khuôn, ta nghe mà buồn cười: "Hắn phất tay áo ra hiệu cho phía dưới im lặng.

Hoa Doanh Vũ chau mày tự hỏi, Bạch đạo võ lâm tuy rằng luôn luôn xem Hoa Ảnh Giáo không vừa mắt, nhưng cũng không có xung đột gì đáng kể, công khai khiêu khích như thế này vẫn là lần đầu tiên. Trước đó vài ngày tuy rằng hắn có chút đùa bỡn với việc hôn nhân của tiểu tử Sở gia, nhưng dù sao lời hắn nói cũng là sự thật, không nghiêm trọng đến nỗi khiến cho võ lâm sóng to gió lớn. Huống hồ Liễu Thanh Phong là người thông minh, cho dù có oán giận cực điểm cũng sẽ không ngu ngốc đi gây chiến, trong chuyện này nhất định có huyền cơ.

Huyền cơ: điều kỳ lạ, kỳ quặc, bí ẩn.

Hoa Doanh Vũ trở mình, thay đổi tư thế nằm rồi vẫn tự nhiên hỏi: " Mạc Đường chủ, trong cái tin tức mà ngươi bẩm báo, ta thấy có điều gì đó thật mờ ám, bọn chính đạo sẽ không tự tiện như thế"

"Dạ." Mạc Vấn ngữ khí ôn hòa nói, " Ngày Sở Thiên Tầm thành thân, giáo chủ hảo ý mang đại lễ tới tận cửa tặng hắn, vì giúp bạch đạo nhân sĩ giữ gìn thể diện, hắn cắn răng chấp nhận lí do thoái thác của Liễu Thanh Phong, nhưng vài ngày sau lại xuất hiện ...... thi thể Liễu Y Y, trên đó còn lưu lại dấu vết ...... dấu vết" Mắt khẽ hướng nhìn qua Ly Uyên, lặng im không nói.

Biểu cảm Ly Uyên vẫn luôn luôn âm lãnh, sắc mặt không đổi, khí thế uy nghiêm

Hoa Doanh Vũ giương mắt nhìn thoáng Ly Uyên, nhẹ giọng: "Nói tiếp."

"Dấu vết của...Hoa Lẫm kiếm."

Thoáng chốc mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Ly Uyên, nếu hắn gây ra chuyện đó thật sự có thể khơi mào võ lâm phân tranh, Hoa Doanh Vũ vốn cùng võ lâm chính phái luôn luôn bất hoà, chỉ còn thiếu một cái ngòi nổ, và hiện tại cái chết của Liễu Y Y đã trở thành lý do quang minh chính đại nhất để cho bạch đạo viện cớ thảo phạt ma giáo.

Toàn thân Ly Uyên tỏa ra hàn khí, đôi môi mấp máy, phun ra vài chữ ngắn gọn: "Không phải ta làm."

Lí Huân Dương là người đầu tiên không phục, cười lạnh nói: "Không phải ngươi thì ai vào đây, Hoa Lẫm Kiếm là thánh bảo trong giáo, một năm trước giáo chủ đã ban cho ngươi, ngươi còn dám chối?"

Một năm trước Hoa Doanh Vũ võ công tiến bộ thần tốc, có thể lấy tay thay kiếm, vui mừng mang bội kiếm tùy thân ban cho Ly Uyên, cho đến nay Ly Uyên vẫn mang theo bên mình.

Ly Tán giận dữ, tiến lên từng bước hét lớn: "Đừng có mà hàm hồ, lúc trước đại ca bị nhốt vào thủy lao, ngươi trút trên người hắn không biết bao nhiêu roi, đại ca tĩnh dưỡng chưa được nửa tháng, hơi sức đâu mà đi giết cái loại hạ nhân rác rưởi đó, huống hồ người kia chỉ là một nhân vật tầm thường nhỏ bé, cần gì đại ca ra tay, rõ ràng là vu oan giá họa. Hoặc là nàng tự mình kết liễu rồi bọn bạch đạo mượn cớ đó gây chiến, cũng không phải không có khả năng."

"Hừ, ngươi rõ ràng là bao che." Lí Huân Dương giận dữ mắng nhiếc.

Ly Tán không cam lòng yếu thế trừng mắt liếc hắn: "Ngươi có bằng chứng không mà lớn giọng với ta, đã vậy còn dám tự xưng thiết diện vô tư, hóa ra cũng như mấy tên tiểu nhân ném đá xuống giếng."

Hoa Doanh Vũ bực mình phất tay áo: "Được rồi, được rồi, câm miệng hết cho ta, sự tình còn chưa rõ ràng, mới chỉ là lời đồn thổi bâng quơ, nói không chừng miệng vết thương kia căn bản không phải do Hoa Lẫm Kiếm gây nên."

Ly Uyên mặt không chút thay đổi, tầm mắt vẫn chăm chú nhìn Hoa Doanh Vũ, Hoa Doanh Vũ đang nghiêng đầu nghe giáo chúng tranh luận, có chút mất kiên nhẫn.

"Giáo chủ!" Lí Huân Dương tiến lên từng bước.

Bỗng dưng Hoa Doanh Vũ ngẩng lên, vỗ vào tay vịn tọa ỷ giận dữ nói: "Lí Huân Dương, ngươi đúng là không biết an phận, Bổn giáo chủ nói câm miệng thì tất cả phải câm miệng hết, ngươi dám nhiều lời một lần nữa xem, ta lập tức cho ngươi sống không bằng chết!"

Lí Huân Dương há miệng thở dốc, thật lâu sau mới trấn tĩnh ngậm mồm, căm giận lui về sau hai bước.

Hoa Doanh Vũ lại nói: "Việc ở thủy lao, ta suýt nữa quên mất, bổn giáo quy định, bất kỳ ai bước vào lao, trước tiên đều phải chịu ba mươi roi, ngươi dám trái luật, lập tức đánh Ly Uyên hơn tám mươi roi, ruốt cuộc ngươi có tâm tư gì!"

Hoa Doanh Vũ bình thường đều luôn ra vẻ tiếu lý tàng đao, dù khi nổi lên sát khí giết người cũng chỉ cười mỉm nhẹ nhàng, không hiểu sao hôm nay hắn nổi giận, giáo chúng từ trên xuống dưới lần đầu tiên chứng kiến bộ dáng này của hắn, nhất thời đều run rẫy, sững sờ tại chỗ.

Tiếu lý tàng đao: nụ cười ẩn chứa đao, kiếm; nôm na nụ cười của ác quỷ, miệng mỉm cười trong lòng bồ dao.

Lí Huân Dương hoảng sợ há hốc mồm, ngay lập tức hắn giả lả cười: "Chỉ có ba mươi roi, nhất định là Ly Phó giáo chủ không chịu nổi hình phạt, mơ mơ hồ hồ nhớ nhầm." Trông hắn lúc này y như con cẩu trung thành đang ton hót nịnh chủ.

Đột nhiên Hoa Doanh Vũ cười to, khiến người ta không rét mà run, làm cho không khí xung quanh trở nên căng thẳng vô cùng. Cười đến nước mắt đều muốn trào cả ra ngoài, Hoa Doanh Vũ khó khăn kiềm chế bản thân nói: "Hắn không hề nói cho ta biết, là ta tự mình đếm từng vết thương trên người hắn".

Lí Huân Dương chưa từng nghĩ tới Hoa Doanh Vũ sẽ làm chuyện như vậy, đứng ngây ngốc một hồi không biết phản ứng thế nào, Hoa Doanh Vũ quả nhiên là kẻ quái dị. Hắn nén xuống sợ hãi ngượng ngùng nói: "Giáo chủ...... Thuộc hạ......"

Hoa Doanh Vũ cắt ngang lời hắn: "Phản rồi, ta đã nói nếu ngươi còn dám thốt ra một chữ thì ta sẽ cho ngươi sống không bằng chết!"

Lí Huân Dương kinh hãi, đang muốn biện hộ cho bản thân nhưng lời đến miệng lại không thốt ra được, chỉ sợ càng nhiều lời càng chết thảm hơn, cuối cùng hắn đành cắn răng ngậm chặt miệng.

Hoa Doanh Vũ thở dài: "Ta cũng không có ý phạt ngươi, ngươi trở về nhận năm mươi roi là được, lui xuống đi."(thật sự bợn chém khúc lày á)

Lí Huân Dương quỳ xuống dập đầu tạ tội, hiên ngang lẫm liệt bước ra.

Mạc Vấn do dự một lát rồi mới tiến lên từng bước nói: "Giáo chủ, chính đạo cùng giáo phái ta đang chiến đấu căng thẳng, đương là lúc dùng người, không bằng......"

"Ngươi nghi ngờ năng lực Bổn giáo chủ sao? Cảm thấy rằng thiếu đi một tên Lí Huân Dương thì bổn giáo sẽ đại bại sao?"

"Thuộc hạ không dám." mặc dù Mạc Vấn đã mở miệng hỏi nhưng vì lời nói của giáo chủ lúc nãy khiến hắn không khỏi sợ hãi run lẩy bẩy.

Hoa Doanh Vũ lộ ra tươi cười: "Mạc Đường chủ sao lại hoảng hốt như vậy, ta cũng sẽ không ăn ngươi."

Mọi người nghe thấy Hoa Doanh Vũ không có tự xưng"Bổn giáo chủ" nữa, biết rặng hắn đã nguôi giận, yên tâm thở phào nhẹ nhõm.

Quả nhiên hỉ nộ vô thường!

"Mạc Đường chủ, nếu có động tĩnh gì lập tức bẩm báo với ta. Ly Uyên ngươi lưu lại, những người khác tất cả đi xuống đi." Hoa Doanh Vũ cười dài phất phất tay ý bảo toàn bộ lui ra.

Giáo chúng đi ra ngoài hết nên trong đại điện to lớn chỉ còn lại hai thân ảnh, Hoa Doanh Vũ ngẩng đầu nở nụ cười diễm lệ: "Ly Uyên, mệt mỏi quá à ~~, ngươi đến đây ôm lấy ta đi ~~~."

Ly Uyên gỡ bỏ mặt nạ quả nhiên đi qua ôm lấy hắn, mu bàn tay mềm nhẹ vuốt ve hai má Hoa Doanh Vũ: "Không nghi ngờ ta sao?"

Hoa Doanh Vũ kề sát vào mặt y, dịu dàng đặt lên môi y một nụ hôn nhẹ, "Hoa Lẫm Kiếm là do ta tặng ngươi, ta thật sự không tin ngươi dùng nó mà đi giết cái loại người đó."

Ly Uyên thâm tình nhìn Hoa Doanh Vũ khóe miệng thoáng xuất hiện nụ cười ôn nhu, đôi mắt đen láy như cuốn hút linh hồn người đối diện. Hoa Doanh Vũ bị y chăm chú ngắm nhìn đến mất cả tự nhiên, hắn cảm thấy toàn thân nhiệt hỏa thiêu đốt, hơi thở trở trở nên gấp gáp, dưới thân có một vật gì đó đã không chịu an phận mà bắt đầu rụt rịch.

Hắn lúng túng liếc Ly Uyên: "Nhìn cái gì mà nhìn, cẩn thận ta móc mắt ngươi ra." Trong thanh âm tràn đầy khẩu khí nũng nịu.

Ly Uyên dùng ngón tay vuốt ve viền môi đỏ mọng của đối phương đột nhiên hỏi: "Ngươi phạt Lí Huân Dương là thay ta trút giận sao?"

Bị nam nhân nhìn thấu tâm tư, trên mặt hắn thoáng chút ngượng ngùng, vừa rồi hắn đối với Lí Huân Dương là dùng khẩu khí hùng hổ doạ người đã quá rõ ràng đến cực điểm, chẳng qua bây giờ bị Ly Uyên nói trúng suy nghĩ trong lòng, khiến hắn khó tránh có chút e lệ rụt rè, nhưng hắn vẫn cố liếc xéo Ly Uyên, ương bướng nói: "Ai thèm vì ngươi, ta là công chính vô tư!"

"Dạ, giáo chủ đại nhân của ta cực kỳ công chính ......" Lời chưa nói hết y đã nhịn không được hôn lên bờ môi mềm mại mê người, ra sức mút lấy đôi cánh hoa đỏ mọng yêu kiều, đầu lưỡi linh hoạt lập tức trượt vào khoang miệng ấm áp, cắn nuốt vô số tân dịch* ngọt ngào như mật.

Tân dịch: nước bọt, nước dãi, nước miếng [nghe có tởm lợm ko nào =))]

Hai người hôn đến nhiệt hỏa triêu nhiên*, nan phân nan xá*. Thật lâu sau Ly Uyên mới phát ra thanh âm khàn khan, ôn nhu nói: "Phu nhân...... Ta muốn ngươi......"

"Nơi này là đại điện...... A......" Lời oán thán vẫn chưa nói xong, hai điểm hồng đậu trước ngực đã bị nam nhân vân vê, xoa nắn trong tay, tuy có chút đau nhưng thoải mái đến không thốt nên lời

Nhiệt hỏa triêu nhiên: khí thế ngất trời, hôn đến cuồng loạn, đầu óc quay cuồng

nan phân nan xá: khó khăn chia lìa

Nam nhân một tay ôm lấy thắt lưng hắn, đem toàn bộ y phục trút bỏ, làm lộ ra xương quai xanh tuyệt mỹ, thân thể tuyết trắng, còn có hai nụ hoa nhỏ xinh màu đỏ nhạt, trên mặt hắn dần dần phiếm hồng, xuất hiện biểu cảm mê ly, bộ dáng liêu nhân đến cực điểm.

Nam nhân cúi xuống dịu dàng cắn lấy nhũ đầu của mỹ nhân, dùng răng nanh nhẹ nhàng cọ xát, phát ra tiếng mút nước *** mỹ. Hạt hồng đậu bé nhỏ bị cắn đến đỏ ửng, sưng lên, sáng bóng lấp lánh. Nam nhân chậm chạp do dự không cắn bên kia, khiến cho Hoa Doanh Vũ khó chịu vặn vẹo thân mình, rụt rè, e lệ cong người, mang hạt hồng đậu còn lại tiến đến gần miệng y.

Nam nhân hài hước cười, nuốt lấy mỹ thực được đưa đến trước mắt, Hoa Doanh Vũ một lần nữa dâng lên khoái cảm. Hắn cảm thấy thân thể dần dần khô nóng, mấy ngày gần đây, đặc biệt là hai ngày qua, hầu như là ngày ngày cầu hoan, Hoa Doanh Vũ sớm đã tìm thấy lạc thú, tim hắn bỗng đập nhanh hơn, trong lòng khao khát chờ mong, nam nhân dục vọng quá sức mãnh liệt, luôn luôn không thỏa mãn nổi y, mỗi lần kết hợp đều làm hắn sức cùng lực kiệt, điên cuồng đến tột đỉnh, chỉ thoáng nghĩ tới nam nhân vì hắn mà cấm dục trong nhiều năm, trong lòng lại tràn đầy mật ngọt.

Đâu lưỡi nóng bỏng tàn sát bừa bãi trên thân thể trắng nõn của hắn, chậm rãi đùa nghịch tại nơi cấm địa kia, ở tại mặt đùi trong, nam nhân cuồng dã lưu lại mấy dấu hôn ngân đỏ ửng. Hoa Doanh Vũ không thoải mái nức nở hai tiếng: "Ly Uyên...... Uyên......" Hai tay không tự giác trượt xuống, xoa xoa dục vọng cương cứng, hoa hành màu hồng nhạt tinh xảo, xinh xắn trông rất đáng yêu đang cao cao ngẩng đầu

Ly Uyên nhíu mày nhìn biểu cảm mê loạn của người trong lòng, y tự mình vuốt ve ngọc hành xinh đẹp của hắn. Chỉ sau một lúc, Hoa Doanh Vũ liền khóc lóc thảm thiết: "Tự mình lộng* không thoải mái......" Hắn kéo bàn tay to lớn của Ly Uyên đặt lên hạ thân mình, tựa hồ chỉ có đôi tay mạnh mẽ hữu lực kia mới có thể thỏa mãn hết thảy dục vọng tham lam tựa biển sâu không đáy của hắn.

Ly Uyên một bên hôn lên mặt hắn, một bên giúp hắn bộ lộng*."Phu nhân...... Còn thích?"

Hoa Doanh Vũ cắn cắn môi dưới khe khẽ gật gật đầu: "Thích ......"

Ngọc hành duyên dáng càng trướng càng lớn, bỗng nhiên Ly Uyên thu tay lại, khuôn mặt tỏ vẻ ưu sầu: "Ta cũng muốn a......"

Đôi mắt xinh đẹp lườm y một cái, vén lên vạt áo của y, hắn vươn tay đi vào dò xét, mặt đỏ bừng: "Như vậy được không?"

"Ngậm lấy nó......" Trong mắt y lộ ra ý tứ xấu xa, kề sát vào người ái nhân, cắn nhẹ vành tai tinh tế của Hoa Doanh Vũ.

Hoa Doanh Vũ hầu như là lập tức phản bác: "Ta không làm."

"Phu nhân...... Cũng nên cho vi phu sảng khoái một chút chứ...... Ta muốn xem bộ dáng ý loạn tình mê của ngươi nha~~......" Ly Uyên vân vê nhũ tiêm Hoa Doanh Vũ, lúc nặng lúc nhẹ

Hoa Doanh Vũ hừ cười một tiếng: "Hạ lưu!" Hắn bất mãn từ trên người Ly Uyên trượt xuống, quỳ gối trên mặt đá cẩm thạch, bàn tay nhỏ bé cầm lấy phân thân nóng bỏng, hơi thở mùi đàn hương từ miệng chậm rãi tỏa ra, trong đầu hiện lên hình ảnh khi Ly Uyên thay hắn ngậm lấy tiểu bảo bối mà liếm hút.

Tâm tình Ly Uyên dị thường kích động, nhìn dáng vẻ ái nhân quyến rũ dịu dàng như thế, y xém chút nữa không khống chế được mà đem hắn đặt ở dưới thân, điên cuồng xỏ xuyên qua. Người dưới thân y đã hé mở làn môi đỏ mọng, đôi cánh hoa mềm mại hơi hơi chạm vào đỉnh lỗ nhỏ, thân thể lập tức truyền đến một trận khoái cảm mãnh liệt. Ngay tại thời khắc cuồng nhiệt này, Hoa Doanh Vũ lại do dự, ngẩng lên nhìn Ly Uuyên ra sức lắc đầu.

Nén xuống dục vọng đang bừng bừng thiêu đốt, y vuốt nhẹ làn tóc đen của hắn hỏi: "Sao không tiếp tục?"

"Nó rất to...... Ta quả nhiên không thể bao lấy hết......" biểu tình vô cùng ủy khuất.

Ly Uyên gần như đã không thể khống chế được bản thân, phu nhân nguyện ý vì y mà làm loại chuyện này khiến lòng y tràn đầy kích động, không nghĩ tới người nọ muốn cho y khoái hoạt mà cố hết sức hầu hạ tận tâm. Do đó Ly Uyên lập tức cúi xuống thân mình hôn lên đôi môi mềm mại của Hoa Doanh Vũ, sung sướng mút lấy đầu lưỡi hắn.

Hàm trụ: môm na là ngậm lấy

"Uyên...... Ta chỉ hàm trụ đỉnh được không?"

Nào còn chuyện gì tốt hơn nữa, nghe thấy lời nói đáng yêu của đối phương, thiếu chút nữa y đã bắn ra, cuối cùng vẫn là nhịn xuống, đè thấp thanh âm nói: "Hảo......"

Hoa Doanh Vũ chầm chậm mở miệng, run rẩy hàm trụ, cái miệng nhỏ nhắn của hắn đương nhiên ngậm không hết quái vật cực đại kia, buộc lòng phải vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm lộng.

Đột nhiên đồng tử Ly Uyên phóng đại, thiếu chút nữa y đã tiết ra. Cúi xuống nhìn thấy bàn tay to lớn của mình đang xoa nắn cái mông trắng nõn của đối phương, ngón tay y đang ve vãn chơi đùa tại huyệt khẩu đỏ thắm mềm mại, thâm nhập vào giữa hai chân Hoa Doanh Vũ một ngón tay, thân thể hắn run lên, răng nanh không cẩn thận cọ xát một chút vào cái vật to lớn dưới hạ thân nam nhân, làm cho chất dịch nóng ấm phun trào ra.

Hoa Doanh Vũ ngước mặt lên, bất mãn oán giận nhìn Ly Uyên, chất lỏng màu trắng ngà vì quá tải mà tràn ra khóe miệng, khung cảnh *** mỹ đến cực điểm, Ly Uyên kinh ngạc phát hiện phân thân chính mình vì thế mà lập tức ngẩng cao đầu.

Ly Uyên dỗ dành Hoa Doanh Vũ, thay hắn lau chất lỏng đang tràn ra ở khóe môi, buồn cười hỏi hắn: "Sao thở phì phì vậy, rất khó uống sao?" Ôm lấy Hoa Doanh Vũ đặt lên đùi mình.

Hoa Doanh Vũ cắn cắn bờ môi đỏ mọng: "Nhiều lắm...... Ta nuốt không hết!"

Hóa ra là vậy! Ly Uyên một lần nữa cực kỳ cảm động, tại sao người này luôn thốt nên những lời nói thật đáng yêu, làm cho người ta muốn ngừng mà cũng không ngừng được.

Ly Uyên một bên xoa nắn ngọc hành của Hoa Doanh Vũ, một bên liếm lộng hai hạt hồng đậu trước ngực, làm cho Hoa Doanh Vũ lại một lần nữa chìm đắm trong bể *** vọng.

Ngón tay kiên nhẫn xâm nhập hoa huyệt ấm áp ẩm ướt, khiến người dưới thân thở gấp liên tục.

"Uyên...... Ta muốn ngươi...... Ân...... A......" Tiếng rên rỉ mê loạn mà liêu nhân.

"Hôm nay ngươi tự mình tới."

Hoa Doanh Vũ đỏ mặt trừng mắt liếc y một cái, chậm rãi mở ra bờ mông tuyết trắng cắn môi dưới từ từ ngồi xuống. Động tác này làm cho mạch máu của Ly Uyên hầu như muốn nổ tung

Hai tay hắn quấn chặt lấy vai Ly Uyên không ngừng vặn vẹo vòng eo, Ly Uyên nâng thắt lưng hắn chuyển động theo quy luật.

"Ly Uyên...... Uyên...... Thật thoải mái...... A ngô...... Ân......" Vì sức nặng của thân thể nên mỗi lần xuất nhập đều tiến vào chỗ sâu nhất, sâu đến tận cùng.

Khóe miệng Ly Uyên cong lên, trên khuôn mặt tuấn mỹ tràn ngập vẻ thỏa mãn, "Còn sớm, hôm nay ta muốn dốc sức yêu thương ngươi, bằng không ta tuyệt đối không buông tha cho ngươi đâu."

"Ô...... Quá sâu ...... Ly Uyên...... Ly Uyên......"

"Ta ở đây." Tứ thần mập hợp, Ly Uyên đối với đôi môi như hoa như ngọc của Hoa Doanh Vũ hết gặm lại cắn, ngón tay từ bên hông trượt ra vuốt ve khuôn ngực nhẵn nhụi, trong không khí nóng bỏng tỏa ra mùi xạ hương nồng đậm, rất lâu sau đó mới có thể tiêu tán bớt đi.

Tứ thần mập hợp: hiểu đơn giản là deep kiss or snake kiss, minh họa xuống cuối bài nhá.

"A...... Từ bỏ...... Ta chịu không nổi ......" Cực độ khoái cảm cuồn cuộn dâng trào như thủy triều lên làm hắn không sao chống đỡ nổi, mỗi lần cọ sát gần như là chết đi sống lại, linh hồn lơ lửng trên không trung, cả thân thể dường như không còn là của mình nữa, nhẹ nhàng bay bổng lên cõi thần tiên.

"Gọi tên ta." Ly Uyên làm còn chưa đủ, tựa hồ như muốn đem toàn bộ dục vọng của ba năm nhẫn nhịn thống khổ mà phát tiết lên trên thân đối phương. Mỗi một động tác va chạm đều mang theo tiếng hút nước *** loạn, cùng thanh âm rên rỉ của Hoa Doanh Vũ đan xen, hòa quyện vào nhau, khiến cho nam nhân không tài nào khống chế được bản thân.

"Uyên...... Uyên...... A...... Chậm một chút......" Hoa Doanh Vũ giờ đây đã gần kề trạng thoái cuồng loạn, thân thể vô ý mà vùng vẫy quơ quào loạn xạ.

"Gọi ta phu quân......"

"Phu quân...... A...... Từ bỏ...... Từ bỏ...... đủ rồi......" Hoa Doanh Vũ liên tục lắc đầu, mồ hôi chảy ra đầm đìa

"Rất nhanh sẽ xong." Cuối cùng y cũng tiết ra trong thân Hoa Doanh Vũ, chất lỏng nồng đậm do quá nhiều mà chảy ra khỏi huyệt khẩu, mị thịt có chút hỗn độn, tiểu huyệt màu phấn hồng phập phồng khép mở, Ly Uyên nuốt khẩu nước bọt, có vẻ như một nơi nào đó trên thân y lại muốn cương cứng lên.

Hoa Doanh Vũ yếu đuối cuộn tròn trong lòng Ly Uyên, hắn bây giờ dù có cố gắng cũng không nhất nổi tay chân.

Ly Uyên ôm hắn vuốt ve cái lưng bóng loáng, cọ cọ vào hai gò má xinh xinh.

"Uyên...... theo tiểu lộ* trở về, ta muốn tắm rửa, dính dính như vầy khiến ta khó chịu....." Khuôn mặt hắn lúc này trông thật nhu hòa, hồng hồng đáng yêu, cực kỳ mê người.

Tiểu lộ: đường tắt, đường nhỏ

Ly Uyên ghé vào tai hắn thì thầm: "Chúng ta về dục trì làm một lần nữa, được không?"

Hoa Doanh Vũ quấn lấy cổ Ly Uyên: "Sao trên đời lại có một kẻ hư hỏng như ngươi thế này! Cứ muốn cùng ta làm cái loại chuyện đó."

Ly Uyên cười cọ xát vào mặt của hắn: "Ai bảo phu nhân của ta yêu kiều diễm lệ như vậy, với ngươi dù có làm bao nhiêu lần vẫn không thấy đủ."

Hoa Doanh Vũ hừ một tiếng cắn vào ngực hắn một ngụm, Ly Uyên bỗng nhiên nhíu mày, cúi đầu rên rỉ, hạ thân lại rụt rịch ngẩng đầu, cương cứng.

"Ngươi!" Hoa Doanh Vũ thẹn thùng đỏ mặt nhìn nhũ tiêm Ly Uyên,cắn cắn môi nhỏ giọng nói, "Trở về rồi làm, không nên ở đây nữa."

Ly Uyên mừng rỡ lập tức lấy y phục khoác cho Hoa Doanh Vũ, rồi nhanh chóng ôm hắn rời khỏi đại điện.

Hai người triền miên cả một buổi chiều, tới khi hoàng hôn Hoa Doanh Vũ đã mệt mỏi say ngủ, khóe miệng mang theo ý cười ngọt ngào, bộ dáng nhu thuận đáng yêu. Ly Uyên nằm bên cạnh chăm chú ngắm nhìn mỹ nhân, vươn ngón tay nhẹ nhàng đùa nghịch hàng mi dày cong vút của Hoa Doanh Vũ.

Hoa Doanh Vũ khó chịu nhắm chặt hai mắt, hơi hơi bĩu môi, có vẻ như đang oán giận.

Ly Uyên nhỏ giọng cười vài tiếng, nhẹ nhàng bước xuống giường, mang vào ngân bạc diện cụ rồi lặng lẽ li khai. Đóng cửa lại, thoáng nhìn qua người trong phòng, khóe miệng tiểu mỹ nhân hơi nhếch lên, thật sự làm cho lòng người rung động.

Quay về phòng mình, đã thấy Ly Tán ngồi đợi bên trong, trông thấy Ly Uyên, Ly Tán vội vàng kéo hắn ngồi xuống, rồi đóng chặt cửa lớn.

Ly Tán cười hì hì nhìn Ly Uyên: "Gần đây trông ca có vẻ thư sướng nhỉ?" Đôi mắt to tròn linh động lóe lên tinh quang.

Ly Uyên cười mà không đáp, không thể tiết lộ, không thể tiết lộ.

Ly Tán trêu đùa: "Giáo chủ đại nhân quả là một tiểu mỹ nhân nha, vừa quyến rũ vừa đáng yêu, ta còn tưởng rằng ca sẽ không bao giờ có cơ hội nữa chứ, không ngờ ca lại nhanh chóng chiếm được tiện nghi của người ta như thế."

Ly Uyên hừ cười một tiếng, trên mặt thoáng lộ ra nét cười quỷ quyệt: "Nhanh gì mà nhanh, ta chỉ may mắn tính toán đúng thời cơ."

Ly Tán vẫn giữ cái bộ dáng hi hi ha ha nói: "Đại ca, ngươi thật đúng là một tên phiến tử, vừa chiếm thân vừa gạt tình người ta, giáo chủ đại nhân nếu biết sự thật chắc sẽ tức đến hộc máu mà chết."

Phiến tử: tên bịp bợm, dối trá, lừa đảo.

Ly Uyên lạnh lùng lườm Ly Tán: "Ai nói với ngươi ta lừa hắn? Doanh Vũ là phu nhân của ta, là tẩu tử của ngươi, hiện tại cũng như sau này ngươi phải luôn luôn tôn trọng hắn."

Ly Tán hơi sửng sốt, nhưng lập tức khôi phục lại dáng vẻ tươi cười, chớp chớp mắt: "Đại ca ngươi quả nhiên bị đại tẩu mê hoặc."

Ánh mắt Ly Uyên tràn ngập sự đắc ý, ngân bạc diện cụ không thể che giấu hết sự nhu tình, vui vẻ trên dung mạo hắn. Ngay cả khi Ly Tán nhìn thấy cũng chấn động, nguyên bản hắn vẫn nghĩ Hoa Doanh Vũ kiêu ngạo như thế sẽ không có khả năng thần phục dưới thân nam nhân hầu hạ, cho dù kẻ ấy có địa vị tôn quý vĩ đại như Ly Uyên, nhưng mà Ly Uyên đã thật sự làm được. Lúc trước Ly Tán còn cho rằng Ly Uyên chơi chán Hoa Doanh Vũ rồi sẽ buông tay, hiện tại xem ra mọi chuyện đã có sự chuyển biến thú vị.

Ly Uyên nãy giờ vẫn còn đắm chìm trong hồi tưởng ngọt ngào, ngơ ngẩn một lúc mới thu lại ý cười, hỏi: "Khi nào Bạch đạo động thủ?"

"Mười bốn tháng này."

"Đổi sang mười lăm." Không chút bận tâm, y rót cho mình chén trà, một hơi uống cạn.

Ly Tán cả kinh, mở to mắt, cuối cùng gật đầu nở nụ cười: "Như vậy cũng tốt, cho hắn trở tay không kịp."

"Làm việc cẩn thận một chút, đừng để lộ dấu vết." Ly Uyên thản nhiên phân phó, trong đôi mắt sắc bén ẩn chứa quang mang biến hoá kỳ lạ liên tục thay đổi, làm cho người ta rụt rè sợ hãi.

Ly Tán vẫn điềm nhiên khi thấy chuyện quái dị, vẫn giữ cái bộ dáng tươi cười quen thuộc."Dạ, đại ca, hì hì, nhẫn nhịn ba năm cuối cùng có thể hoạt động chân tay rồi, ta thật sự mong muốn nhìn biểu cảm kinh ngạc của đám giáo nhân kia "

Ly Uyên liếc nhìn hắn một cái: "Ly Tán, đệ quả nhiên ngoạn tâm thái trọng."

Ngoạn tâm thải trọng: theo Keng chắc là thủ đoạn độc ác

"Đệ như thế gọi là tiếu lí tàng đao!" hắn không phục bĩu môi cãi lại.

Ly Uyên đứng dậy phủi phủi áo choàng, "Không ở đây nói chuyện phiếm với ngươi nữa, ta lo Doanh Vũ ngủ không yên giấc, ta đi trước đây." Dứt lời cũng không quay đầu lại liền rời đi.

Ly Tán nhức đầu, người này quá mức mê luyến giáo chủ rồi, chỉ có nửa khắc mà cũng luyến tiếc không nỡ rời xa?

Nửa đêm, bụng đói cồn cào khiến Hoa Doanh Vũ đang thư thư phục phục say ngủ chợt tỉnh dậy, nam tử bên người vòng tay ôm lấy thắt lưng hắn vẫn an ổn yên giấc, Hoa Doanh Vũ cảm thấy ngây ngốc, nam nhân này có chân mày thật dày, bất giác hắn khẽ chạm vào đôi chân mày nhu liễu của mình, ánh mắt nam nhân cũng rất linh động, thật sắc bén, không giống với ánh mắc mị hoặc quyến rũ của mình. Khi nam nhân ngủ, lòng ngực phập phồng hơi thở trầm ổn. Nhìn đến đôi môi mỏng manh kia, Hoa Doanh Vũ muốn cắn một ngụm lên đó. Nghĩ vậy, hắn liền nhướng người lên tiếp cận đôi cánh hoa ngọt ngào của nam nhân, mút lấy nhấm nháp một hơi.

Nam nhân đang ngủ say sưa, cảm giác bên môi có vật gì đó mềm mại bao phủ, ánh mắt còn chưa mở, khóe miệng đã cong lên nhanh chóng nhiệt liệt đáp trả.

Sờ sờ hai gò má xinh xắn của tiểu mỹ nhân, y cười đến vô cùng ôn nhu hỏi: "Sao không ngủ? Có phải bị đói nên tỉnh?"

Hoa Doanh Vũ vuốt cái bụng lép xẹp oán trách: "Tất cả là tại ngươi, tiêu hao nhiều thể lực của ta như vậy"

"Ta gọi người mang bữa khuya đến ngay, ngươi nằm chờ một chút." Dứt lời hắn mặc quần áo đứng lên.

"Giờ nào rồi?"

"Gần đến giờ Sửu."Nam nhân nhẹ nhàng đặt lên môi hắn một nụ hôn rồi xoay người ra cửa, đi chưa được vài bước đã gặp Mạc Vấn đang vội vàng đi tới. sắc mặt Mạc Vấn vừa lo lắng vừa tái nhợt, y như cái chòm râu hoa râm của lão.

Thấy Ly Uyên lập tức đến gần, la lớn: "Giáo chủ đâu? Ta có việc rất gấp cần bẩm báo."

Ly Uyên thản nhiên nói: "Hắn vừa mới gọi ta hầu hạ, hiện giờ đang ở trong phòng chờ bữa khuya, ngươi có việc gấp gì?"

"Việc liên quan đến chuyện ban sáng, ta phải nhanh chóng tìm giáo chủ, nhưng giáo chủ không cho phép người khác ra vào tùy tiện trong viện tử của mình, phiền Ly Phó giáo chủ truyền lời hộ ta một tiếng."

"Được, ngươi chờ ta một lát." Ly Uyên phân phó hạ nhân lập tức vào bẩm báo cho Hoa Doanh Vũ, Mạc Vấn đứng bên ngoài chờ mà lòng nóng như lửa đốt, trên mặt mồ hôi thi nhau túa ra.

Một lúc sau nghe tiếng gọi của Ly Uyên, hắn ngay lập tức phóng nhanh vào viện tử của Hoa Doanh Vũ. Giáo chủ ngồi ở đình lý chờ hắn, Ly Uyên thì giúp giáo chủ phủ thêm ngoại bào, dưới ánh trăng trong suốt lung linh, giáo chủ tựa như một tiên nhân xinh đẹp.

Thấy bộ dáng lo lắng của Mạc Vấn, Hoa Doanh Vũ không khỏi buồn cười nói: " Chuyện gì khiến cho Mạc Đường chủ bị dọa đến mất mật thế?"

Mạc Vấn lau đi lớp mồ hôi trên trán: "Giáo chủ, thuộc hạ vừa nhận được tin, bọn Bạch đạo quyết định ngày mười lăm này sẽ tiến đánh chúng ta."

Hoa Doanh Vũ lớn tiếng cười to: "Quả thật buồn cười chết được, bọn Bạch đạo cũng không phải lần đầu tiên muốn gây chiến với Hoa Ảnh Giáo, cần gì phải kinh hãi? Chỉ có vậy mà làm ngươi sợ đến nông nỗi này, thật là làm mất mặt giáo phái ta!" Câu cuối cùng tràn đầy khinh thường.

Thân thể Mạc Vấn run rẩy, thanh âm nhỏ đến mức cơ hồ nghe không rõ: "Bởi vì, đó là ngày mười lăm a......"

Hoa Doanh Vũ chống cằm, nở nụ cười duyên dáng, nhẹ nhàng nói: "Ngươi chính là sợ ta sẽ không phát giải dược?"

Mạc Vấn lập tức quỳ xuống, kích động biện giải: "Thuộc hạ không dám, thuộc hạ chỉ muốn vì đại cục suy nghĩ, sợ giáo chủ quên mất chuyện đó...... Vì giáo chủ sắp xếp cục diện chu toàn mà thôi."

Hoa Doanh Vũ hừ cười một tiếng: "Tâm tư của các ngươi ta làm sao không nhìn thấu, nếu ta giải độc cho các ngươi, các ngươi chắc chắn làm phản rồi cắn lại ta, nói cho ngươi biết, truyền lệnh đi xuống, ngày mười lăm dù bất cứ giá nào cũng phải dốc toàn lực chiến đấu, nếu dám chây lười, dù có đánh lui được địch nhân, một viên giải dược ta cũng không phát!"

Ly Uyên đang đứng ở một bên nghe những lời đó, mặt vẫn không chút thay đổi, bỗng nhiên khóe môi cong lên thoáng hiện tia đắc y, thật không ngờ Ly Tán làm việc hiệu quả đến thế, mới vừa hạ lệnh sửa lại ngày mười lăm, bạch đạo lập tức liền thay đổi thời gian.

"Dạ, dạ dạ, giáo chủ nói rất đúng, thuộc hạ sẽ dốc lòng chiến đấu, tuyệt đối không có nửa điểm lười biếng."

"Nghe rõ đây, lập tức mang Si Mị Võng Lượng* xuống chân núi bày trận, ngày mười lăm phải mang đầu tướng lãnh bọn Bạch đạo về đây, ta muốn xem rốt cuộc bọn chúng mặt mày tròn méo ra sao mà dám đến đây khiêu chiến". Trong mắt hắn lóe lên tia nhìn lạnh lùng tàn khốc.

Mạc Vấn hậm hực lui xuống, Hoa Doanh Vũ trong lòng tức giận cũng không nói gì thêm. Ly Uyên từ phía sau ôm choàng lấy hắn, dịu dàng hỏi: "Sao lại sinh khí?"

Hoa Doanh Vũ cực kỳ phiền muộn, tuy rằng võ công hắn rất cao, nhưng hắn cũng chả muốn thu phục lòng người, nếu không có Hoa Túy, trong giáo từ trên xuống dưới liệu có mấy ai cam tâm tình nguyện phục tùng hắn chứ? Mà cái chức giáo chủ này hắn cũng có muốn làm đâu, đời đời đều là giáo chủ, phát huy Hoa Ảnh Giáo đã trở thành tổ huấn không thể làm trái, khi được sinh ra đã phải gánh lấy cái trách nhiệm này. Ngoại nhân đều xầm xì hắn là loại ái nam ái nữ, không một ai chịu hiểu tâm tư của hắn, chỉ mong sao được làm thân nữ nhi, nếu hắn là nữ nhi, phụ thân chắc chắn sẽ cưới thêm kiều thê, để sinh ra một nam tử tiếp nhận Hoa Ảnh Giáo.

Chỉ nguyện thân là nữ nhi......

Hoa Doanh Vũ mỉm cười hôn lên khuôn mặt của Ly Uyên, oán giận nói: "Sao lại không tức giận chứ, cản trở ta ăn khuya, làm ta đói muốn chết." Nhu nhược vô cốt, nhẹ nhàng ngã vào lòng Ly Uyên, quấn lấy cổ hắn làm nũng.

Nhu nhược vô cốt: vô = không, cốt= xương: nôm na mềm như bún, anh dẹo còn hơn giảo xà.

Ly Uyên ôn nhu hôn nhẹ môi hắn: "Có biết rằng dáng vẻ này của ngươi làm tim ta đau nhói không, phu nhân của ta đói bụng đến nhương này sao? Để ta đi thúc giục bọn chúng." Nói là làm, hắn liền đứng dậy định rời đi.

Đột nhiên Hoa Doanh Vũ kéo hắn lại, tựa vào trong lòng hắn có chút âu sầu nói: "Đừng đi, bọn chúng chuẩn bị đồ ăn tốt mới dám mang đến, ta có chút mệt mỏi, muốn ngươi ôm ta." Vùi đầu vào ngực Ly Uyên, như muốn chôn giấu đi nỗi cô đơn đang dâng trào.

Ly Uyên ôm hắn, hắn cũng không nói gì, đành để mặc hắn tựa vào lòng ngực mình, nhẹ nhàng vuốt ve từng lọn tóc đen mượt, nỗi thương tiếc tràn ngập trên dung nhan tuấn mỹ.

"Ly Uyên......" Thanh âm rầu rĩ.

"Ân?"

"Nếu không có Hoa Túy, ngươi có tốt với ta không?" Hắn dùng sức nép sát vào nam nhân, cái đầu nhỏ nhắn chôn thật sâu trong lòng đối phương, không muốn người kia nhìn thấy biểu cảm của hắn lúc này.

Ly Uyên muốn nâng mặt hắn lên, nhưng Hoa Doanh Vũ mạnh mẽ đẩy tay đối phương, cái đầu cố chấp không chịu ló ra.

Ly Uyên thở dài: "Năm ấy, ta mười bảy tuổi, lần đầu tiên gặp ngươi tại Lạc thành, từ đấy về sau hồn khiên mộng nhiễu, thân ảnh ôn nhu động lòng người của ngươi cứ mãi tồn tại trong tâm trí ta không hề phai nhạt, cuối cùng ta quyết định đi tìm ngươi. Ly Tán vẫn cho rằng ta đã phát cuồng, kiên quyết theo ta lên núi, sợ ta bị hồ ly tinh mê hoặc, và ta đã lưu lại đây ba năm. Ngươi nói xem, không có Hoa Túy, ta có thể đối tốt với ngươi không?"

Hồn khiêu mộng nhiễu: hồn khiêu: câu dẫn linh hồn; mộng nhiễu; quấy phá giấc ngủ, túm lại 1 câu: tương tư thành cuồng.

Chậm rãi nâng đầu của hắn lên, thấy trên mặt tiểu mỹ nhân ngập tràn nước mắt, từ trước đến giờ chưa từng thấy qua Hoa Doanh Vũ rơi lệ ...... Nam nhân lòng đau như cắt, hôn đi những hạt châu lấp lánh trên dung nhan tuyệt mỹ, mặt nhăn mày níu, nói: "Sao lại khóc? Hôm nay, ngươi thật sự muốn thấy ta đau lòng mới cam tâm ư!"

"Ly Uyên, ta......" Dường như hắn khóc càng thêm thảm thiết, nước mắt toàn bộ thấm vào quần áo của Ly Uyên, cái mũi trở nên đỏ hồng, miệng vặn vẹo đi, ôm chặt cổ Ly Uyên không ngừng rơi lệ.

Bộ dáng kia cũng cực kỳ đáng yêu.

Ly Uyên vỗ nhẹ lưng hắn: "Đừng khóc, khóc lớn như vậy sao giống với một giáo chủ khí thế trương dương bạt hỗ a."

Trương dương bạt hổ: cao ngạo, bướng bỉnh; kiêu căng hợm hĩnh; ngông nghênh hách dịch

Khuôn mặt Hoa Doanh Vũ vẫn chan chứa nước mắt, liếc nhìn nam nhân, bộ dáng đáng yêu đến cực hạn.

Ly Uyên trong lòng đau xót, con người luôn luôn kiêu ngạo không ai sánh bằng hiện giờ lại yếu ớt như ngọc lưu ly, chỉ cần nhẹ nhàng chạm vào sẽ vỡ tan thành từng mảnh. Tâm hắn tê dại, lời ngon tiếng ngọt đã đến cửa miệng cũng không cách nào thốt ra được.

Ly Uyên kéo tay áo mình lau đi hạt lệ còn vương nơi khóe mắt ái nhân: "Ta sẽ mãi mãi đối tốt với ngươi, mãi mãi bên cạnh ngươi, đừng khóc nữa."

Hoa Doanh Vũ đè nén cảm xúc, từ trong lòng nam nhân đứng lên, lập tức biến trở về bộ dáng Hoa Doanh Vũ cao ngạo bình thường, khuôn mặt diễm lệ tái mét nhưng vẫn cố làm ra vẻ giận dữ: "Bổn giáo chủ khóc hồi nào? Con mắt nào của ngươi thấy ta khóc? Coi chừng ta móc cẩu nhãn của ngươi ra!"

Khẩu khí mắng người thật là đanh đá, chua ngoa...

Nếu là người bên ngoài thấy cảnh tượng này, chắc chắn sẽ sợ đến mức vãi cả ra quần, chỉ có Ly Uyên giờ phút này đang cố nén cười, sủng nịch nói: "Phu nhân có khóc à?" Lại nói: "Đến đây cho vi phu ôm nào, trong ngực trống trãi làm cho ta cảm thấy thiếu thiếu một cái gì đó."

Hoa Doanh Vũ mấp máy môi, thanh âm oán than rầu rĩ từ miệng thoát ra, thân thể chủ động nép sát vào lòng Ly Uyên, để cho hắn ôm lấy mình thật chặt.

Ly Uyên ôm lấy hắn, bống nhiên cười nói: " Hôm nay phu nhân thật đẹp."

Hoa Doanh Vũ vừa trừng mắt liếc hắn, vừa cười: "Thế ngày thường ta không đẹp sao?"

Ly Uyên cười to: "Quả nhiên ngươi thích nghiền ngẫm từng chữ một, khen ngươi một câu ngươi liền suy bụng ta ra bụng người."

Hoa Doanh Vũ do vừa rồi khóc lóc thảm thiết, nên trên mặt đỏ bừng làm cho người ta chỉ muốn cắn yêu một ngụm, ngồi dựa vào Ly Uyên làm cho hắn tâm tư xao động. Ly Uyên cố nén nỗi lòng, bỗng nhiên nói: "Doanh Vũ, ta muốn đưa ngươi về nhà bái đường thành thân, muốn ngươi đường đường chính chính trở thành phu nhân của ta."

Hoa Doanh Vũ trong lòng chấn động, không phải hắn không thích, chính là điều này có thể xảy ra sao, không nói đến thân phận hắn đường đường là giáo chủ Hoa Ảnh Giáo, mà chỉ cần nói đến chuyện nam nhân thân cận nhau đã làm cho thế nhân rất khó tiếp nhận rồi. Nhưng trong lòng hắn lại vô cùng hoan hỉ, vừa nghĩ tới có thể quang minh chính đại làm phu nhân của Ly Uyên, cái loại cảm xúc này khiến cho tâm hồn hắn lâng lâng bay bổng.

Sau một lúc do dự thật lâu, vẫn không nói nên lời

Ly Uyên thấy hắn ngẩn ngơ cả buổi, có vẻ nhìn ra nỗi băn khoăn của hắn, lại nói: "Trong nhà ta, ngoại trừ phụ mẫu đã tạ thế, chỉ còn Ly Tán là đệ đệ, hắn đương nhiên nguyện ý ngươi làm đại tẩu của hắn. Còn bọn người trong giáo, nếu ngươi không muốn cho bọn chúng biết sự thật, thì chúng ta cứ như hiện giờ che giấu, ở trước mặt ngoại nhân, ngươi đội hồng khăn, ngoại trừ ta sẽ không ai biết ngươi xuất giá, ta thật sự mong muốn nhanh chóng được chiêm ngưỡng dáng vẻ của ngươi khi mặc vào hỉ phục."

Hoa Doanh Vũ luôn luôn thích tiên diễm xiêm y, trong lòng chợt tưởng tượng ra hình ảnh mình đội hồng khăn, thân mặc giá y, đường đường chính chính bước vào hỉ đường cùng với Ly Uyên làm lễ thành hôn, trong lòng cực kỳ xao động, tim đập thình thịch, vui mừng đến nỗi muốn ngất đi.

Hiện tại quan hệ của hai người chẳng khác gì phu thê, còn chuyện thành hôn hắn phi thường mong muốn, nếu Ly Uyên đã mở miệng, bản thân cũng không ngại từ chối, khuôn mặt trở nên đỏ bừng, tiểu mỹ nhân nhẹ nhàng gật đầu đồng ý.

Ly Uyên vui mừng khôn xiết, nâng khuôn mặt diễm lệ của hắn lên, hôn lấy hôn để như không muốn dừng lại.

Hoa Doanh Vũ làm ra vẻ tức giận, chỉ vào mũi nam nhân sẳng giọng: "Bớt vui mừng quá sớm đi, nếu giá y cùng phượng quan không đẹp, ta sẽ không lấy ngươi."

Ly Uyên còn tâm trí đâu mà quản mấy cái chuyện này, hiện tại cho dù bắt hắn lên trời hái sao, hắn cũng sẽ mất trí mà bắt thang đứng hái, được ôm mỹ nhân trong lòng, Ly Uyên còn mong muốn gì hơn.

"Nhất định là tốt nhất! Phu nhân của ta đương nhiên xứng với thiên hạ đệ nhất bảo vật!"

Hoa Doanh Vũ tươi cười như đóa hoa tuyệt sắc, dưới ánh trăng bàng bạc quả thật xinh đẹp đến nỗi làm cho người ta thất hồn lạc phách.

—————————————–

thư thư phục phục: thoải mái

Si Mị Võng Lượng: đầu trâu mặt ngựa

(ngoài lề – theo Bát Nhã Ba La Mật Đa Tâm Kinh Lược Giải)

.....Những hạng người người có trí tuệ mà không có thiện căn đa số đều từ quỷ quái yêu ma mà sanh ra trên thế gian. Như sơn tinh ở núi lâu năm thành yêu quái, là loài si mị võng lượng (quỷ xuất sanh từ gỗ đá). Những loại quỷ thần đầu trâu mặt ngựa này là những yêu tinh lâu năm thường ăn thịt người, hay những yêu quái đã chết lâu rồi, nay trở lại làm người. Chúng rất thông minh như những người khác. Tuy nhiên, chúng làm việc gì cũng đều không thông minh, luôn làm những việc sai lầm, chuyên môn không giữ luật lệ. Những việc có hại đến người khác thì chúng đều làm. Chúng thường nói những điều làm loạn trật tự xã hội, vì sợ thiên hạ không bị loạn. Loại người này có trí tuệ mà không có thiện căn.

Giá y: y phục của tân nương khi kết hôn

phượng quan: mũ phượng

ặc, ước mơ của Vũ ka chỉ là được ăn ngon mặc đẹp, lên xe bông về nhà chồng thui sao, .... anh ước gì mờ 3 trấm thế " —————————-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro