Chương 6: H nhẹ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ngươi muốn ta chết, còn ta chỉ cần ngươi yêu ta." thanh âm nỉ non cứ như vậy mà quanh quẩn trong đại điện rộng lớn.

Hoa Doanh Vũ cúi đầu, yết hầu khô khốc, đau đớn đến không thốt nên lời.

Bản thân ta đã từng yêu y biết bao, nếu được lựa chọn, ta nguyện chết.... lúc ấy y liệu có yêu ta chăng?

Cắn chặt đôi môi trầm tư suy nghĩ, giấu đi biểu tình trên dung nhan tuyệt mỹ giờ đã tiều tụy, hắn muốn né tránh ánh mắt xem thường, khinh bỉ của nam nhân kia. Y là Vương gia, bên người luôn có vô vàng mỹ nhân cam tâm tình nguyện, sẵn sàng chờ y ban ơn mưa móc, còn mình, chỉ là có chút hương sắc, cho nên mới khiến y nảy sinh chút hứng thú đùa giỡn. Cũng bởi vì y là Vương gia, làm sao có thể tôn trọng, yêu thương một tên hạ nhân chuyên làm ấm giường.

Thân phận mình hiện giờ khác chi một tên nam sủng. Thế mà cứ mãi ảo tưởng đã chiếm được thứ tình cảm đẹp nhất thế gian.

Phải cố gắng lắm mới nén xuống được những giọt lệ phẫn uất chực chờ tuôn rơi!

Ôm Hoa Doanh Vũ vào phòng, thương tiếc xoa nhẹ lên gò má hắn, hắn vẫn cứ nhắm chặt hai mắt, quả thật ngay cả liếc mắt cũng không muốn nhìn đến mình sao?

Mang đến xích sắt được tôi luyện từ huyền thiết trăm năm, nam nhân chậm rãi vòng quanh tay Hoa Doanh Vũ, do dự một lát cuối cùng đã khóa xong tay chân của hắn.

Bỗng nhiên cảm thấy cổ tay truyền đến hơi lạnh, bỗng nhiên mở to hai mắt, phẫn nộ nhìn sợi sắt đen ác nghiệt chễm chệ quấn lấy cánh tay tuyết trắng, hắn làm sao chịu nổi loại khuất nhục này, nhưng dù cho cơn thịnh nộ có lớn đến đâu đi chăng nữa, hắn vẫn không thể thốt ra được tiếng mắng chửi, đành phải lạnh lùng nói: "Ngay tại đây giết chết ta đi, cần gì phải lãng phí đến hình cụ hiếm có này."

Ly Uyên cười khổ: "Giáo chủ võ công cao cường, ta sợ ngươi bỏ trốn."

Đột nhiên Hoa Doanh Vũ ngửa mặt lên trời mà cười như điên như dại: "Hôm nay là ngày mười lăm, cho dù không trúng nhuyễn cân tán, đến giờ hợi công lực của ta sẽ mất hết, hàn khí công tâm mà chết, ngươi đem ta nhốt ở chỗ này, ta cuối cùng vẫn chết, làm sao mà trốn được."

Ly Uyên ảm đạm cười, nhẹ nhàng vươn tay vuốt ve đôi gò má xinh đẹp của Hoa Doanh Vũ, vẫn giữ thái độ ôn nhu như trước kia: "Ta đâu nỡ để ngươi một mình chịu khổ, đêm nay có ta ở đây, ngươi nhất định sẽ khoái hoạt vượt qua thời khắc tán công."

Hoa Doanh Vũ kinh hãi, ý tứ trong lời nói của Ly Uyên rõ ràng là tối nay vẫn muốn cùng mình giao hoan. Tim hắn đau đớn run rẩy như có hàng vạn con trùng độc thi nhau gặm nhắm*, khóe miệng gợi nên nụ cười chua sót, hiện tại nhớ đến những giây phút ngọt ngào trong quá khứ, hắn chỉ cảm thấy căm phẫn, cùng nhục nhã, làm người ta chỉ muốn rút đao tự sát.

(* nguyên văn là "vạn nghĩ phệ tâm": nghĩa là hàng ngàn con kiến cắn xé tim gan, chợt thấy dùng "kiến" hơi kỳ, nên bạn mạn phép chế thành trùng độc, dù sao cũng là động vật bậc thấp, trùng độc thì hình dung sẽ ghê hơn 1 tí tẹo).

Ly Uyên tiếp tục nhẹ nhàng xoa nắn khuôn mặt tái nhợt của hắn: "Phu nhân...... Ta......"

"Đừng có dùng từ đó mà gọi ta!" Hắn điên cuồng phẫn nộ hét lên.

Trong lòng Ly Uyên dường như đau nhói, thanh âm nghẹn nào: "Ta...... Là bất đắc dĩ ......"

Hoa Doanh Vũ cơ hồ không cầm được nước mắt. Hắn nói hắn bất đắt dĩ...ha ha ...quả thật là bất đắc dĩ mà, bất đắc dĩ tiếp cận, đùa giỡn tình cảm của mình...... Bất đắc dĩ giẫm nát tâm can của mình......

Đồng tử nam nhân trở nên u ám, trong cung ngoài cung âm mưu quỷ kế tầng tầng lớp lớp, hại mình hại người, tình cảnh ngày hôm nay hắn cũng đã dự đoán trước được. Nhưng nếu cho y một cơ hội làm lại, ngày đó, y nhất định sẽ không cải trang lẫn vào Hoa Ảnh Giáo, mà sẽ dùng thân phận Vương gia, đường đường chính chính tiếp cận Hoa Doanh Vũ.

Nhưng thời gian làm sao có thể quay lại ...

Hôn nhẹ lên khuôn mặt trắng bệch của Hoa Doanh Vũ, thấp giọng nói: "Doanh Vũ, ta thích ngươi."

"Cái ngươi thích là thân xác của ta!" Cơ hồ là lập tức mở miệng, thanh âm không kiềm được run rẩy

"Doanh Vũ, ta thích ngươi."

"......"

"Doanh Vũ, ta thích ngươi."

Không biết làm sao giải thích với đối phương sự hối hận cùng tình cảm chân thành này, thiên ngôn vạn ngữ đến bên miệng cũng chỉ có thể thoát ra được năm chữ kia. Nam nhân cứ lặp đi lặp lại lời nỉ non, như muốn khắc sâu vào tâm trí người nọ, khiến hắn cảm thông và tha thứ cho mình.

"Ta van ngươi, đừng nói nữa." Cuối cùng Hoa Doanh Vũ nhịn không được nức nở từng tiếng đứt quãng, từng hạt châu lệ long lanh tràn ra từ khóe mắt, chậm rãi rơi xuống, đôi môi run rẩy không ngừng khép mở, "Ta van ngươi, van ngươi, đừng nói nữa......"

"Doanh Vũ, Doanh Vũ...... Ngươi đừng khóc......" Tâm trí rối loạn, tay chân luống cuống, giờ đây Ly Uyên không tài nào đoán ra được suy nghĩ của Hoa Doanh Vũ.

Hoa Doanh Vũ nhắm hai mắt lại, nhưng dòng lệ vẫn theo khóe mi chảy xuống, muốn ngừng cũng không ngừng được.

Ly Uyên gắt gao siết chặt hắn trong lòng: "Doanh Vũ, ta thích ngươi...... Ta thích ngươi...... Ta thích ngươi...... Ta thích ngươi......"

Nghe thấy nhiều ái thanh cùng một lúc, Hoa Doanh Vũ chỉ cảm thấy tâm can đau đớn như bị xé nát, cố sống cố chết kiềm chế không cho nước mắt chảy ra nữa, nhưng càng nén nhịn thì lệ tuôn càng thê thảm hơn.

Không biết đã trải qua bao lâu, ngoài cửa truyền đến thanh âm của Ly Tán, Ly Uyên đem Hoa Doanh Vũ đặt nằm ngay ngắn trên giường, sờ sờ hai má ướt đẫm nước mắt của hắn, miễn cưỡng mở miệng nói: "Ta có việc phải xử lý, nhĩ hảo nghỉ ngơi cho tốt, ta lập tức quay lại." Thanh âm vừa dứt liền xoay người bỏ đi, y sợ nếu cứ nấn ná sẽ luyến tiếc không thể buông hắn ra, sợ hắn không kiềm nén được xúc động mà gây tổn thương bản thân.

Ra khỏi phòng, không quên khóa cửa lại. Y lập tức biến trở về con người băng lãnh tuyệt tình – Ly Uyên.

Tại ngoại viện, Ly Uyên ngồi trong đại sảnh thưởng thức hương trà, nghe Ly Tán hồi báo: "Bạch đạo dưới chân núi đã giải tán, đám người Liễu Thanh Phong sau khi rời đi đã quay trở lại, hiện tại đang chờ ở bên ngoài, ca có muốn gặp không?"

"Truyền hắn vào đi."

Không lâu sau, Liễu Thanh Phong theo hạ nhân tiến vào, vừa thấy Ly Uyên, lão đã lon ton đến gần nịnh hót: "Chúc mừng Vương gia đại công cáo thành."

Ly Uyên lạnh lùng nhìn lão, liếc mắt một cái nói: "Chuyện này là lẽ đương nhiên, có gì đáng chúc mừng."

Liễu Thanh Phong cười cười xấu hổ, đảo mắt lại nói: "Không biết Vương gia có hài lòng với biểu hiện của Liễu mỗ trong ba năm nay?"

Ly Tán giễu cợt một tiếng, hóa ra Liễu Thanh Phong vì muốn được ban thưởng mới nấn ná ở đây, đúng là cái đồ ngụy quân tử.

"Ba năm nay, ngươi đã giúp Bổn vương chưởng quản Bạch đạo rất tốt, nhưng nhờ đó mà ngươi cũng đạt được không nhỏ ích lợi, vừa có danh, vừa có tiếng, sản nghiệp nhà ngươi ngày một sung túc, tứ phương xu nịnh, vậy thì còn cần Bổn vương ban tặng cái gì nữa?" Ly Uyên hơi hơi đề cao giọng. Mặc dù hôm y đã hoàn thành ước nguyện của ba năm qua, nhưng trong lòng không hề cảm thấy cao hứng chút nào, ngược lại, y có cảm giác vô cùng thống khổ. Khéo thay, ngay lúc này Liễu Thanh Phong lại tới gặp y đòi ban thưởng, trong lòng dĩ nhiên là giận sôi gan, ngữ khí theo đó cũng trở nên băng lãnh.

"Không dám không dám." Liễu Thanh Phong vốn là kẻ hiểu chuyện, nên vội vàng vâng vâng dạ dạ, lập tức biện giải: "Bời vì hành động lần này, ngay cả mạng của nữ nhi, tiểu nhân cũng không màng đến, trong lòng thật sự thương tâm, nhưng do Vương gia cần, tiểu nhân cũng không dám không dâng a." Rõ ràng là lão ra tay tàn độc với nữ nhi, thế mà qua lời nói ba hoa của lão đã biến thành tấm lòng sắc son vì chủ quên thân, vô cùng cảm động.

Ly Uyên thầm cười một tiếng, biểu tình trên mặt vẫn không chút thay đổi, bình thanh* nói: "Ta biết ngươi trung thành, tận tụy với Bổn vương, rất đáng khen, nên thưởng, không biết ngươi muốn ta ban cái gì?

Bình thanh: nói đều đều không lộ cảm xúc

Liễu Thanh Phong nở một nụ cười *** đãng: " Chuyện này......"

"Cứ nói thẳng, đừng ngại." Ly Uyên đã chờ đến mất kiên nhẫn.

Liễu Thanh Phong đứng thẳng người lên, nói: " Hoa Doanh Vũ kia chắc chắn sẽ không quy phục triều đình, tàn hại võ lâm, Vương gia nhất định là muốn xử tử hắn. Có điều......"

"Có điều cái gì?" Ly Uyên nén xuống tức giận, trong mắt lóe lên hàn quang cực kỳ nguy hiểm.

Ly Tán cười hì hì ngồi ở một bên hóng hớt, mặc dù không biết lão nhân kia muốn nói cái gì, nhưng có vẻ sắp có kịch hay để xem rồi nha.

"Có điều Hoa Doanh Vũ xinh đẹp như vậy, chết đi thật sự rất đáng tiếc, chi bằng để tiểu nhân phế đi võ công của hắn, cắt đứt gân tay, gân chân của hắn, nhốt vào mật thất, ngày ngày dùng mị dược dạy dỗ, tra tấn cùng giày vò thân xác hắn, Hoa Doanh Vũ này nhất định sẽ đau đớn tủi nhục đến sống không bằng chết, đồng thời giúp Vương gia thỏa cơn tức giận. Vương gia...... Ngươi xem...... Hắc hắc......"

Hai tay siết chặt thành nắm đấm, trên trán gân xanh bạo khởi, nam nhân tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, cười nói: "Hảo, thật sự là hảo."

"Đa tạ Vương gia."

Ly Tán hì hì cười: "Liễu Thanh Phong, ngày lành của ngươi sắp đến rồi!"

"Liễu Thanh Phong, ngươi thong thả về trước, ta thẩm vấn Hoa Doanh Vũ xong, lập tức giao hắn cho ngươi." Ly Uyên sắc mặt tái xanh nói.

Liễu Thanh Phong hắc hắc cười, cao hứng chấp tay thi lễ rồi lui ra ngoài, lão đã đi thật xa mà tiếng cười dâm đãng vẫn văng vảng không tan.

Ly Tán hì hì cười nói: "Đệ thấy Liễu Thanh Phong có vẻ sống an nhàn quá lâu rồi, muốn thưởng thức mùi vị địa ngục đây mà."

Ly Uyên cười lạnh hai tiếng, trong đôi mắt lộ ra quang mang lạnh lẽo: "Mùi vị địa ngục? Ta không giết lão. Chỉ chặt đi tứ chi, cắt bỏ mệnh căn tử*, ngâm lão trong thùng thuốc để lão hảo hảo sống tốt. Tìm giúp lão hai công cẩu to lớn, cho uống mị dược, thao lão đến chết đi sống lại!"(*)

(*) câu nói trong QT chỉ là "để lão sống không bằng chết", ồ như thế thì nhẹ nhàng quá, không thể hiện được bản mẹt tàn ác, biến thái, bịnh quạn của Uyên Uyên nha~~)

Trong đôi mắt càng phát ra hàn quang lạnh lẽo, tên cầm thú kia lại có thể nghĩ ra những biện pháp đồi bại như vậy để đày đọa phu nhân của mình, đáng chết. "Hì hì, công cẩu làm sao mà chơi vui được, theo đệ thấy thì nên tìm cái gì đó ghê tởm hơn một chút đi." Thiếu niên vừa nở một nụ cười thiên chân khả ái*, vừa thốt ra những lời hết sức độc ác tàn bạo.

(* Thiên chân khả ái: ngây thơ, dễ thương, trong sáng)

Ly Uyên hừ cười một tiếng, nhìn Ly Tán nói: " Việc giải độc Hoa Túy hoãn lại một thời gian, hiện tại Doanh Vũ cực kỳ thương tâm, ta làm sao nỡ động thủ với hắn."

"Còn đám Đường chủ kia phải tính làm sao?"

Khóe miệng vẽ nên nụ cười băng giá lạnh thấu xương: "Bọn hắn xứng đáng có được máu của Doanh Vũ?"

"Hì hì, đại ca quả nhiên là một kẻ điên!"

Trở về phòng, Hoa Doanh Vũ dường như đã ngủ say, trên khuôn mặt trắng bệch đầy nước mắt trong suốt, đôi mắt xinh đẹp vì khóc thương quá độ nên đã sưng mọng cả lên. Nhìn thấy y như vậy Ly Uyên không khỏi đau lòng, Doanh Vũ của hắn, phu nhân của hắn, kiêu ngạo ngang tàng là thế mà giờ đây lệ vương đầy mặt. Quả thật mình đã làm hắn tổn thương đến cực điểm. Thiên bất cai, vạn bất cai (*), hắn không muốn mang thân phận này nữa, không muốn cả hai có kết cục nghiệt ngã như vậy.

Thiên bất cai, vạn bất cai: ngàn vạn lần không nên....

Nhịn không được ngồi xuống đầu giường, từng chút từng chút một, đem dung nhan tuyệt mỹ kia khắc sâu vào tâm trí. Lại tiếp tục nhịn không được vươn tay vuốt ve đôi gò má tinh tế, chỉ trong một thời gian ngắn ngủi mà khuôn mặt này đã trở nên tiều tụy đáng sợ.

Đều là lỗi của ta....

Nhẹ nhàng, cẩn thận hôn lên đôi môi mềm mại như hoa giờ đã không còn một tia huyết sắc, dường như sợ đánh thức tiểu mỹ nhân, sợ nhìn thấy ánh mắt căm hận của hắn. Ly Uyên chậm rãi cọ sát, chậm lãi liếm mút.

Không biết đã ngồi ở đây bao lâu rồi, khuôn mặt kia dù có nhìn ngắm thật nhiều lần vẫn không thấy đủ. Bản thân mình thích cái tính khí trẻ con nũng nịu của Hoa Doanh Vũ, sự bướng bỉnh của hắn so với bất kỳ ai cũng vô cùng đáng yêu. Hắn đã cho mình nắm lấy tay, hắn đã cho mình ôm vào lòng, cuối cùng ngay cả tâm cũng trao nốt cho mình. Còn bản thân mình thì sao, tính kế với hắn, phản bội hắn, suốt ba năm đều giả tình giả nghĩa. Hắn vốn là người tâm cao khí ngạo, hống hách ngang tàng là vậy, làm sao có thể chấp nhận nổi sự thật này....hiện tại, làm sao có thể tha thứ cho người đã lừa dối hắn như mình đây.

Ngoài cửa sổ, ánh trăng bàng bạc lạnh lẽo chiếu rọi căn phòng u ám, tịch mịch. Lặng lẽ ngẩng đầu nhìn lên, đúng thật là trăng tròn.

Nguyệt viên là ngày đoàn viên....(nguyệt viên: ngày rằm, ngày trăng tròn)

Còn đêm nay, chẵng lẽ lại là ngày nguyệt viên nhân tán sao..... (nhân tán: ngày 2 đứa chia tay)

Trong cơn mơ ngủ, vì không thoải mái mà khẽ nhăn mày, tay đang muốn nâng lên, vô tình làm cho gông xiềng nặng nề chuyển động, tiếng kim loại va đập vào nhau kêu leng keng(*). Đột nhiên mở mắt ra, lập tức nhớ đến mọi chuyện phát sinh ngày hôm nay. Toàn thân trở nên cứng đờ, thân thể một mảnh lạnh ngắt.

Ly Uyên ngồi ở đầu giường vẻ mặt phức tạp quan sát hắn, đôi mày kiếm gắt gao nhăn lại.

Hoa Doanh Vũ trong lòng chua xót, ngày hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, còn để cho ngoại nhân nhìn thấy tình cảnh khốn đốn của mình. Vốn có lòng tự tôn rất mạnh, hắn làm sao chịu nổi loại sỉ nhục này. Vì quá giận dữ hắn mất đi sự tỉnh táo, không còn phân biệt được ai với ai nữa, thâm thù đại hận cũng quẳng luôn ra khỏi đầu, giờ phút này hắn chỉ muốn cái gã đang ngồi bên cạnh mình biến mất, hắn muốn yên tĩnh....Hắn há mồm gầm lên giận dữ: "Ngươi cút đi cho ta."

"Doanh Vũ, giờ hợi ......" Thanh âm vẫn cứ nhàn nhạt cất lên, không hề thay đổi.

Hoa Doanh Vũ cười to, cười đến vô cùng thê thảm: "Tốt, hôm nay để cho ta chết tại đây đi." Lời cuối cùng không kiềm nổi xúc động mà trở nên nghẹn ngào.

Ly Uyên thống khổ nhắm hai mắt lại, đôi tay run rẩy lấy ra một viên đan dược: "Hôm nay là ngày ngươi tán công...... hãy triệt để mà tán hết đi......"

Hoa Doanh Vũ hoảng sợ mở to mắt, thân mình sợ hãi run lên từng hồi, rụt lui về phía sau: "Ngươi muốn...... Phế đi võ công của ta?"

"Hoa giáo chủ võ công đệ nhất thiên hạ, giữ lại công lực của ngươi ...ta sợ ngươi sẽ chạy thoát, chi bằng phế đi tất cả"

Hảo một câu phế đi tất cả, chỉ với một câu đơn giản này đã đem hai mươi năm khổ luyện của mình đổ sông đổ biển. Tiếng cười càng trở nên thê lương, bi thảm: "Hảo, Hoa Doanh Vũ ta dù có thăng thiên, cũng sẽ nguyền rủa ngươi ngày ngày sống không bằng chết, vĩnh viễn chịu nỗi khổ của vạn kiếp luân hồi!" Một đôi mắt phượng xinh đẹp tràn đầy tơ máu như ngập chìm trong rừng lương trừng lớn nhìn nam nhân, oán khí
phát ra làm cho người ta phải e dè sợ hãi.

*Thăng thiên: chầu trời , die á

(Vì sao lại có vụ "cao lương ở đây" vì bợn Keng thấy trong QT nó ghi thế á, tác giả mang hình ảnh "cao lương" vào đây vì chắc là cái ruộng đó đỏ như máu....Trong bộ phim "cao lương đỏ" a nam chính đã cướp chị nữ chính từ trong kiệu hoa chạy vào rừng cao lương đỏ, abc-xyz trong đó 3 ngày thì chị có mang, sau đó.... Keng quên rồi....><. Và người ta cũng thường miêu tả ruộng cao lương như ruộng máu á....)

Phẫn hận nhắm chặt hai mắt, hé mở đôi môi tái nhợt, nuốt vào viên đan dược kia, trong miệng dâng lên mùi vị chua sót. Thân thể bây giờ dường như đã bị vây hãm trong băng tuyết ngàn năm, hàn khí lạnh lẽo xâm nhập làm hắn không thể chịu nổi đành phải thống khổ kêu gào.

Ly Uyên ôm chặt hắn vào lòng, kéo theo âm thanh leng keng của xiềng xích. Đặt một nụ hôn nóng bỏng lên môi hắn, thế nhưng Hoa Doanh Vũ lại xem cái hành động đó là sự ban ơn dành cho kẻ hèn mọn.

Dùng sức áp chế khớp hàm, cắn vào môi Ly Uyên, máu tươi chảy đầy trong khoang miệng hai người. Ly Uyên bị đau , bèn kiềm trụ cái cằm của Hoa Doanh Vũ, dùng một chút lực bắt hắn mở miệng ra.

Máu tươi nhiễm đỏ đôi môi, theo khóe miệng chảy xuống vương đầy trên y phục, bộ dáng kia thật sự vô cùng yêu mị mà kiều diễm.

Chợt nghe thấy tiếng cười tuyệt vọng của Hoa Doanh Vũ:

"Ly Uyên, hôm nay ngươi vì thân thể này phóng ta một con đường sống, nhưng ngày sau, ta sẽ đòi lại từ thân thể ngươi gấp bội! Ta Hoa Doanh Vũ, cho dù có hóa thành lệ quỷ, cũng bắt ngươi nợ máu phải trả bằng máu !"

Đôi mắt xinh đẹp lóe ra quang mang sắc bén, khóe miệng vẽ nên một nụ cười quỉ dị.

"Nếu đã vậy, ngươi hãy cùng ta dây dưa đời đời kiếp kiếp, mãi mãi không chia lìa."

Dồn dập ra sức hôn lấy hôn để, tay phải dùng sức kiềm chặt khớp hàm Hoa Doanh Vũ, ngăn cản không cho hắn tiếp tục giãy giụa, không cho hắn có cơ hội trốn tránh.  

Cả người bị nam nhân áp chế, đầu lưỡi kia thì tàn sát bừa bãi trong khoang miệng. Cho dù không bị thiết liên gông xiềng khóa chặt tứ chi, thì hôm nay hắn cũng khó mà thoát khỏi số kiếp, tránh không được bị nam nhân cường bạo.  

Đôi tay mạnh mẽ lướt qua làn da bạch ngọc trơn bóng, khi làn da lạnh lẽo tiếp xúc với hơi ấm từ bàn tay kia thì bất chợt nổi lên phản ứng.

Cơn rét lạnh lần này so với khi xưa càng lớn hơn, ngũ tạng lục phủ dường như bị ngâm trong tầng tầng băng tuyết, từng trận dục hỏa khô nóng kéo đến thiêu đốt thân thể, tình thế lúc này hệt như băng hỏa trong cơ thể đang đối kháng lẫn nhau.  

Hắn thật hận chính mình, cư nhiên vẫn ở dưới thân nam nhân nổi lên khoái cảm. Hắn cố chấp cắn chặt răng, không cho phép bản thân thốt ra tiếng rên rỉ, trong lòng hắn đau đớn uất hận, hắn biết rằng bây giờ không phải là lúc hưởng thụ niềm vui của việc ngư thủy chi hoan.

Giải khai xiêm y mỏng manh, cơ thể quang lõa trong không gian lạnh lẽo lập tức run rẫy, thấy vậy nam nhân nhanh chóng áp thân lên người hắn, mang đến hơi ấm dễ chịu.  

Dục vọng bị kích thích, hoa hành không khỏi cứng rắn hẳn lên, khiến cho Hoa Doanh Vũ xấu hổ không biết phải giấu mặt vào đâu.  

Đầu ngón tay nam nhân nhẹ nhàng vân vê nhũ tiêm, thân thể hắn hơi hơi chấn động một chút.

Ngay sau đó, ngọc hành cũng bị hàm trụ, nam nhân vẫn giống như trước kia xem cái tiểu bảo bối ấy như châu báu mà nâng niu chiều chuộng.  

Cẩn thận ngậm vào cả căn bộ, dùng đầu lưỡi liếm lộng quanh thân, một bàn tay thì chơi đùa với nhũ tiêm, tay còn lại thì cầm lấy nang đại của tiểu mỹ nhân.  

Cuối cùng Hoa Doanh Vũ nhịn không được cười cợt châm biếm:

"Đường đường một Bát vương gia tôn quý lại vì một hình phạm thấp hèn mà cố sức lấy lòng như vậy, thực sự làm cho Hoa Doanh Vũ ta thụ sủng nhược kinh nha!"

(thụ sủng nhược kinh: được iu chìu 'quá độ' nên khiếp sợ)

Biểu cảm trên mặt nam nhân trước sau vẫn thản nhiên:

"Ngươi không phải hình phạm, ngươi là phu nhân của ta...... Doanh Vũ của ta......"

Giờ đây hắn làm sao còn có thể nói cái gì khác được nữa, tâm hắn đã vỡ nát lâu rồi. Tên nam nhân này, mình đã vì hắn mà cam nguyện nương thân, thế nhưng đến nay hắn đều lừa gạt mình.

Ngay cả cười cũng không cười nổi, nhìn xuống hạ thân đang được nam nhân cẩn thận hầu hạ, lòng hắn nghẹn lại, suýt chút đã quên, bản thân còn có chút giá trị lợi dụng mà, dù sao trong tay vẫn còn có giải dược của Hoa Túy.

Nếu nam nhân biết máu của mình chính là giải dược thì sẽ ra sao đây? Trước tiên lấy huyết của mình rồi mới nghiền xương thành tro chăng !  

Nam tử cẩn thận hầu hạ, mạnh mẽ mút vào rồi nhả ra, Hoa Doanh Vũ khó có thể ức chế rên rỉ, cuối cùng ở trong miệng đối phương phóng thích dục vọng.

Nhìn nam tử không để phí giọt nào mà một ngụm nuốt xuống, Hoa Doanh Vũ cười khổ:

"Tại sao lại uống chúng, ngươi chỉ cần tự mình hưởng thụ là được rồi, quản ta làm chi?"

Ly Uyên cũng gượng cười, không để ý đến lời nói của hắn, mà còn hôn lên thân thể hắn, ở trên người hạ vô vàng hôn ngân, nâng lên hai chân Hoa Doanh Vũ, chăm chú quan sát hoa huyệt mê người, chung quanh đó còn có một ít nhung mao* tinh tế, bị nhìn triệt để như vậy hồng huyệt như e thẹn mà mà khép mở phập phồng.

*nhung mao: lông tơ, tác giả có cần tả kỹ vậy không ??

Trong tình cảnh này, Hoa Doanh Vũ vẫn như trước kia, không kiềm nổi một lần nữa động tình...

Ly Uyên chậm rãi cúi xuống chìa cái lưỡi nộn hồng, dịu dàng liếmm lộng vòng quanh mị thịt, Hoa Doanh Vũ thân mình run lên, chỉ cảm thấy khoái cảm từng đợt từng đợt đánh úp lý trí, hồi tưởng những đêm hoan ái trước kia, mỗi một lần điều rất kịch liệt.

Hoa huyệt do trải qua nhiều lần phóng túng, đã không còn chặt như lúc đầu, đầu lưỡi nam nhân nhẹ trượt đi vào, bên trong ấm áp ẩm ướt.  

Hoa Doanh Vũ kinh hãi, cơ thể bất động, vừa giận vừa hận, tên Ly Uyên này rốt cuộc muốn làm gì đây, hắn cho rằng chỉ cần khom lưng khụy gối là có thể trở lại như trước sao?  

Không kịp tự hỏi, không kịp phẫn nộ, thân thể gần như mất đi quyền tự chủ, trong đầu trống rỗng, trong phòng chỉ còn lại tiếng rên rỉ dày đặt.  

"Đi ra...... A...... Ân a...... Buông ra......" tiếng rên rỉ ngọt ngào rơi vào trong tai Ly Uyên liền trở thành liều thuốc thôi tình hữu hiệu nhất.

Phân thân cứng như sắt giờ đây đã sẵn sàng chờ hành sự, ôm lấy thắt lưng Hoa Doanh Vũ, dùng phân thân để sẵn ở hậu huyệt chậm rãi tiến vào.  

Hoa Doanh Vũ rên rỉ một tiếng, thân thể chảy ra mật hãn, thấm ướt những sợi tóc nhung huyền. Ly Uyên sớm đã không còn nhẫn nại, nghe thấy tiếng rên rỉ của Hoa Doanh Vũ, nhất thời mất đi tâm trí, trong lòng bấy giờ chỉ còn lại một ý niệm duy nhất cùng ái nhân thỏa sức mây mưa.

Khẽ động thắt lưng, hoàn toàn tiến nhập vào mật huyệt.Hoa Doanh Vũ khó có thể kiềm chế, nắm chặt tay thành đấm, vẫn nhịn không được rên rỉ.  

"Chậm một chút...... A...... A ngô...... Ân...... Ta từ bỏ......" hạ thân hoàn toàn bị cưỡng đoạt, vẫn giống như những lần hoan ái trước, hắn không hề tiếc rẻ những tiếng rên rỉ, kêu đến chấn động nhân tâm.  

Ly Uyên lúc này cũng đã ý loạn tình mê, tràn ngập nhu tình mật ý, ngôn ngữ phát ra càng xúc động lòng người:

"Phu nhân...... Phu nhân của ta...... Ta muốn ngươi...... Phu nhân......."

Rất nhanh tiến tiến xuất xuất, khiến cho thân thể hai người kết hợp làm một, khoái cảm dâng trào mãnh liệt.  

Đôi mắt Hoa Doanh Vũ đã trở nên mơ màng:

"Ta từ bỏ...... A ngô...... Thật thoải mái......"

"Không đủ...... Không đủ...... Ta muốn ngươi, cả đêm nay ta đều muốn ngươi ......"

Dùng sức đẩy nhẹ hạ thân tiến vào mơi sâu nhất, mật dịch bạch sắc không ngừng được phóng thích vào nơi tư mật của đối phương, hoa huyệt bé nhỏ chảy đầy thứ chất lỏng đặc sệt.

Phân thân chậm rãi rút ra, khéo theo mị thịt cùng cái thứ hỗn hợp màu trắng đáng xấu hổ, khung cảnh cực kỳ mị hoặc mê người, hạ thân nam nhân một lần nữa lại như có lửa đốt, phân thân lập tức cứng rắn lên.  

Cự vật nóng bỏng một lần nữa thô bạo xỏ xuyên qua người Hoa Doanh Vũ, bàn tay mạnh mẽ xoa nắn hoa hành tiểu mỹ nhân, nam nhân cúi xuống cắn nhẹ nụ hoa đỏ hồng trên ngực đối phương, nhẹ nhàng cắn một hơi rồi mới dùng sức mút vào, cái lưỡi xấu xa đùa nghịch đóa hoa đến sưng đỏ.  

Hoa Doanh Vũ thoải mái kêu rên hai tiếng. Tựa hồ vĩnh viễn đều phát tiết không đủ.

Ban đêm, tại tiểu viện không ngừng vang lên tiếng rên rỉ làm rung động lòng người.

Suốt cả một đêm dài cuồng loạn...mãi cho đến khi ánh trăng lạnh lùng cô độc kia không còn chiếu rọi lên song của sổ khắc hoa nữa, hai người mới dừng lại hoan ái, tiến vào mộng đẹp.  

Đêm nay có rất nhiều sự việc đã thay đổi, những hiểu lầm cho dù có được giải thích hay không thì sự tin tưởng lẫn nhau cũng đã không còn, những lời ái thanh, những lời thề non hẹn biển rốt cuộc trở thành những cái cạm bẫy ngọt ngào nhất.

Hoa Doanh Vũ đã hoàn toàn mất đi công lực, cuối cùng hắn vẫn hận nam nhân kia đến tận xương, tận tủy.

Ly Uyên, ngươi muốn cái gì? Muốn khối thân xác này? Hay muốn dung mạo của ta? Ngươi cứ cưỡng đoạt hết đi, cưỡng đoạt cho đến khi ngươi cảm thấy thỏa mãn đi!...

Rồi chờ đến lúc Hoa Túy phát độc, ta muốn ngươi và ta cùng nhau thống khổ, cùng nhau rơi xuống tận cùng địa ngục u tối.

Cả một đêm dài cuồng loạn, chìm đắm trong hố sâu dục vọng, khiến cho toàn thân hắn phát đau, bỗng nhiên trong phòng truyền đến hương khí của kê chúc , ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên liền trông thấy Ly Uyên. (kê chúc: cháo gà)

Kéo theo tiến va đập của những sợi xích sắt thô cứng lạnh lẽo, yêu – hận cùng nhau đan xen rối rắm như tơ vò, tình càng đậm thì hận càng sâu, hận ngươi không yêu ta, hận ngươi vứt bỏ ta.

Tóc huyền rối loạn che phủ dung mạo, cố gắng đè nén xuống những xúc cảm hỗn độn, hắn ngẩng đầu lên, sự căm thù cùng hận ý trong đôi mắt xinh đẹp đã biến mất không còn tung tích, hắn e thẹn cười:

"Vương gia thân thể ngàn vàng sao lại đến đây, ta chỉ là một hình phạm nho nhỏ, ngài đâu nhất thiết phải tự thân chiếu cố như vậy, cứ ban phát cho ta ít cơm thừa canh cặn là được rồi ."

Ly Uyên trong lòng đau xót, vẻ mặt trầm ngâm, người này khẩu khí nói chuyện vẫn như cũ, nhưng ai nghe qua cũng thấy trong ngôn từ tràn ngập sự châm biếm thái quá.

Chỉ muốn hắn giống như trước kia, động một chút thì mắng mình cẩu nô tài, chứ chẳng hề muốn hắn cung kính gọi mình một tiếng Vương gia, nghe thật nặng nề.  

Một bát kê chúc, một đĩa rau dưa muối, tuy đạm bạc nhưng thật sự là những món ăn rất tốt.

Múc một muỗng cháo, cẩn thận thổi cho nguội bớt, rồi mới đưa tới bên miệng Hoa Doanh Vũ, thanh âm thập phần ôn nhu:

"Ngươi mới vừa tan công, lại...... phóng túng cả đêm, hẳn là mệt mỏi rồi, ăn một chút món nhẹ đi , rồi hảo hảo nghỉ ngơi, nào... há mồm ra."

Nghe thấy lời nói dịu dàng kia, hắn cảm thấy càng chua sót, thiếu chút nữa không kiềm được mà buông xuôi tất cả.

Rất nhanh ổn định lại cảm xúc, cười đến rạng rỡ:

"Ta không dám để Vương gia ngài hầu hạ đâu, thật sự là quá đề cao Doanh Vũ nha."

Hắn muốn vươn tay nhận lấy bát cháo, nhưng tay chân giờ đây vô lực, nâng đến giữa không trung lại bị xiềng xích níu giữ, ngón tay run rẩy, cuối cùng vì không chịu nổi sức nặng của xích sắt mà buông thỏng xuống, đập mạnh vào thành giường cứng ngắt.

"Doanh Vũ!"

Ly Uyên lo lắng hét lên, lập tức đặt bát cháo xuống nắm lấy tay hắn,

"Để ta nhìn xem có bị thương không."

Trong lòng nổi lên một trận khổ sở , từng là giáo chủ võ công độc bá thiên hạ, hiện tại so với phế nhân còn không bằng, cho dù biết là hắn sẽ không có việc gì, nhưng vẫn cảm thấy thống khổ, đau đớn khôn nguôi.

Oán hận nhìn Ly Uyên chằm chằm, nghẹn ngào nói: "Ngươi còn muốn cái gì nữa?"

Ly Uyên thở dài: "Ta chỉ muốn ngươi."

"Điều đó càng làm ta căm ghét ngươi."

"Doanh Vũ......" thân thể Ly Uyên bắt đầu run lên, hận không thể giết chính bản thân mình.

Y cái gì cũng không cần, không cần làm cái thứ Vương gia bỏ đi này, không cần phải ra sức vì quốc gia, y bây giờ chỉ nguyện có thể đánh đổi mọi thứ để có được tình yêu của Doanh Vũ, mong sao Doanh Vũ quay lại như lúc xưa, yêu thương y...

Hoa Doanh Vũ bỗng chốc hơi thất thần, nhưng liền nhanh chóng thu hồi vẻ buồn bã, nhìn Ly Uyên cười dịu dàng, chớp chớp mắt:

"Vương gia không nên âu sầu như vậy nha, hay là bởi vì hôm qua Doanh Vũ hầu hạ ngài không được chu đáo? Tất cả là lỗi của Doanh Vũ, ngài cứ thẳng tay mà trừng phạt ta đi."

Cố gắng chống đỡ thân thể vô lực, hắn cúi người xuống làm lễ.

Tâm Ly Uyên tê rần, lao đến ôm lấy Hoa Doanh Vũ, miệng thốt ra thanh âm hoảng loạn như kẻ mất trí:

"Ta yêu ngươi, ta yêu ngươi, cho dù ta lừa gạt ngươi, nhưng ta vẫn như trước đây yêu ngươi, ta biết ta từ đầu đến cuối bày ra âm mưu với ngươi là lỗi của ta, dù vậy ta vẫn thật sự yêu ngươi, tới giờ phút này tình cảm của ta đối với ngươi không hề thay đổi, lời thề với ngươi ta đã thực hiện được rồi, ta đã tìm được phượng quan đẹp nhất cho ngươi, ta đã tìm được một viên Đông hải minh châu khảm ở mặt trên mũ phượng, ngươi đội vào nhất định rất đẹp, rất đẹp......"

Những lời cuối cùng vì xúc cảm nghẹn ngào mà thốt không thành tiếng, hốc mắt ươn ướt, miệng vẫn không ngừng nỉ non:

"Ngươi đã nói sẽ lấy ta ...... làm phu nhân của ta...... Ta...... Ta......"

Nam nhân vô cùng thương tâm, rối loạn, bỗng nhiên lại nghe thấy tiếng cười của Hoa Doanh Vũ, cúi đầu nhìn thân ảnh trong lòng mình, vẫn là nụ cười chấn động nhân tâm như trước, cười đến hai mắt vẽ thành hình nguyệt nha, rạng rỡ như nắng xuân ấm áp, tựa hồ làm cho người ta nghĩ rằng Hoa Doanh Vũ kiêu ngạo ngày xưa đã trở lại ......

Hoa Doanh Vũ hờn dỗi đẩy nhẹ nam nhân:

"Đáng ghét, Vương gia ngài cứ luôn trêu cợt Doanh Vũ thôi, xấu hổ chết người a." Khuôn mặt hắn đỏ bừng thẹn thùng.

Cơ thể trở nên cứng đờ, cổ họng Ly Uyên không thể phát ra nổi thanh âm, không nhớ bản thân làm cách nào đứng lên được, y bây giờ hệt như một cỗ thi thể vô cảm, tiêu sái ly khai căn phòng, thân mình lơ đễnh va vào chiếc bàn nhỏ, đánh đổ cả chén nhiệt chúc.

(Nhiệt chúc: cháo nóng)

Nam nhân ngồi ở trong viện bất động, không khác gì một tên hoạt tử nhân , cảm nhận nỗi đau đang gặm nhắm tâm can mình, tự nhủ bản thân phải nhớ kỹ ngày hôm nay, từ đây về sau không bao giờ đuợc phép làm tổn thương Doanh Vũ sâu đậm như thế nữa, đúng thật là quả báo, tự làm tự chịu, dù có đau đớn hơn nữa cũng phải chấp nhận.

Cuối cùng Ly Uyên nhắm chặt đôi mắt, khóe mi tràn ra hai hàng châu lệ, vô pháp thu hồi.

Cuồng phong nổi lên bốn phía, ngay cả gió cũng hệt như là lưỡi dao sắc bén cứa vào da thịt, Doanh Vũ, Doanh Vũ, miệng không dừng được lời nỉ non, làm sao để cứu vãn tình cảm của chúng ta đây, làm sao để thực hiện lời hứa trước kia với ngươi đây?

Bỗng dưng, trong tai hắn truyền đến thanh âm của tiếng bước chân rất khẽ, cùng khí tức rất nhẹ do được cố sức che giấu, người đang tới có vẻ lén lén lút lút, do dự không biết phải đi về hướng nào.

Ly Uyên nheo lại ánh mắt, chậm rãi giơ tay lên, đánh một chưởng về phía bóng đen đó, trong nháy mắt lãnh phong nổi lên, lá cây bị chân khí quét qua rơi lả tả trên mặt đất, vậy mà người đang tới kia lại  nhanh nhẹn tránh được, lập tức quay đầu bỏ chạy.

Ly Uyên linh hoạt chuyển động thân hình, nhanh như cắt đuổi theo.

Người bí ẩn có cước lực cực hảo, Ly Uyên truy đuổi phía sau mãi vẫn không thể thấy  được diện mạo của hắn.

Cuối cùng do bị dồn đến ngõ cụt, không thể tránh né, hắn mới miễn cưỡng dừng lại. (Cước lực: lực của bàn chân, nôm na là khinh công trong truyền thuyết).

Ly Uyên cũng đứng lại, đối với cái bóng bí ẩn kia hét lớn:

"Lớn mật, ngươi là ai?"

Người nọ ngơ ngác cả nửa ngày cuối cùng đành quay đầu nhìn nam nhân ngượng ngùng cười cười:

"Bát vương gia."

Là Sở Thiên Tầm!! Đôi môi mím chặt thành một đường cau có, lạnh lùng nói:

"Ngươi muốn gì?"

Ly Uyên từ sớm đã nhận ra Sở Thiên Tầm đối với Hoa Doanh Vũ nảy sinh tình ý ái mộ, hôm qua ở trong điện, hắn ngắm nhìn Hoa Doanh Vũ đến si mê cuồng dại.

Tiểu tử ngốc này nhất định là rất thích Hoa Doanh Vũ, nghĩ đến điều đó, trong lòng nam nhân khó chịu hệt như ăn phải giấm chua.

Chuyện này cũng chả có gì đáng ngạc nhiên, Hoa Doanh Vũ yêu kiều xinh đẹp, cười một cái nghiêng thành, tái cười một cái nghiêng nước, tiểu tử này chỉ mới sơ nhập giang hồ, tuổi cũng xấp xỉ Ly Tán, lòng dạ cực kỳ đơn thuần, không biết mưu ma chước quỷ là gì, ngốc đến nỗi làm cho người ta muốn khi dễ hắn.

Lúc trước, Hoa Doanh Vũ từng có chút hứng thú với hắn, thái độ đối với tiểu tử ngốc cũng khác với mọi người. Tâm Ly Uyên lại tê rần, cảm thấy giận đến không thốt ra lời.

Sở Thiên Tầm từ hôm qua đến giờ vẫn lo lắng cho Hoa Doanh Vũ, thứ tình cảm này không biết nên gọi tên là gì, hắn cảm thấy vướng bận, trong lòng bất an, không biết người kia bây giờ thế nào rồi.  

Lần này, hành động của triều đình thành công rực rỡ, mọi âm mưu đều được chuẩn bị từ ba năm trước, một khi Hoa Doanh Vũ bị bắt, nhất định sẽ phải chịu cực hình. Đắn đo cân nhắc rất lâu, cuối cùng vẫn nhịn không được đành phải lén lút thâm nhập vào Hoa Ảnh Giáo thám thính tin tức.  

Hoa Ảnh Giáo vốn luôn luôn dương dương tự đắc nên lúc trước canh phòng không có chặt chẽ như bây giờ, từ khi Ly Uyên trực tiếp lộ mặt, thì việc canh phòng trở nên nghiêm ngặt không có một khe hở.

Trừ bỏ giáo chúng, bên ngoài còn có cấm vệ quân của triều đình. Hắn thật vất vả mới trà trộn được vào viện tử của Hoa Doanh Vũ, người còn chưa nhìn thấy đã bị Ly Uyên phát hiện.  

Sở Thiên Tầm vốn tâm tư đơn thuần, hắn không cảm thấy sợ hãi mà chỉ thấy hơi ngại ngùng, trong lòng có chút thẹn, cúi đầu lẩm bẩm:

"Ta chỉ muốn  biết tình trạng Hoa Giáo chủ hiện giờ ra sao thôi."

Ly Uyên liếc nhìn hắn, thản nhiên nói:

"Doanh Vũ hết thảy bình an, ngươi hà tất phải lo lắng."

Sở Thiên Tầm hồ nghi nhìn Ly Uyên: "Thật không?"

Ly Uyên nén xuống cơn giận, hừ cười: "Chuyện đùa, Bổn vương lừa ngươi làm gì?"

"Ta không có ý này." Sở Thiên Tầm lập tức xua tay phủ nhận,

"Ta chỉ là......" Sở Thiên Tầm lại lập tức đỏ mặt, hắn chính là muốn gặp Hoa Doanh Vũ, xem người kia có tốt không thôi.

"Chính là cái gì?" Ly Uyên mất hết kiên nhẫn hỏi.

Sở Thiên Tầm cắn cắn môi, mũi chân cọ cọ vào mặt đất:

"Ta chính là muốn gặp hắn...... Xem hắn như thế nào ......"

Ngẩng đầu dò xét thái độ Ly Uyên xong, lại lập tức cúi đầu, khuôn mặt đỏ bừng, dường như sợ bị người ta nhìn thấu tâm tư trong lòng nên mới e lệ, tụt rè như vậy.

"Ngươi......" Ly Uyên do dự, "Ngươi thích hắn?"

Khuôn mặt Sở Thiên tầm lập tức trương lên đỏ ửng như quả cà chua, mở to hai mắt nhìn: "Ta...... Ta......" Lắp bắp cả nửa ngày cũng nói không xong một câu.

Ly Uyên siết chặt tay thành nắm, trên trán gân xanh bạo khởi, quanh thân nổi lên sát khí, ánh mắt nhìn chòng chọc Sở Thiên Tầm.

Nhưng Sở Thiên Tầm quả thực là rất đỗi ngây thơ, chỉ thấy Ly Uyên nhìn hắn không nhúc nhích, hoàn toàn không hề để ý đến đôi mắt của đối phương lóe lên tinh quang đầy phẫn nộ.  

Hắn rụt rè hướng về phía Ly Uyên, trong ánh mắt tràn ngập sự chờ mong:

"Có thể không...... Ta chỉ nhìn hắn một chút, nếu hắn không sao, ta sẽ rời đi, ta sẽ không làm cho ngài khó xử. Ha ha, thật ra ta với hắn cũng không tính là quen biết, cũng không có gì để nói với nhau, ha ha, cũng có thể là hắn không muốn gặp ta......"

Sở Thiên Tầm đứng ngẩn ngơ tưởng tượng ra đủ mọi chuyện rồi ngây ngô cười cười.

Ly Uyên tức giận nhe răng trợn mắt, hóa ra tiểu tử này thật sự ...... Ngốc!!! Ly Uyên khinh thường quay đầu nhìn về hướng khác, không thèm trả lời câu hỏi của hắn.

Bản thân mình mặc dù phiêu vân phúc vũ, nhưng cũng không cần so đo với một tên ngốc tử.

(Phiêu vân phúc vũ: tráo trở lật lọng/ sớm nắng chiều mưa/ tâm tính thất thường).

Chỉ là nhớ đến thái độ của Hoa Doanh Vũ đối với mình, hận không thể mang hắn giấu đi, không cho bất kỳ ai nhìn thấy, để cho hắn chỉ tiếp xúc với một người duy nhất là mình, có như vậy mới hi vọng hắn tha thứ, và một lần nữa tiếp nhận tình cảm của mình.

"Có thể chứ?" Sở Thiên Tầm lặp lại câu hỏi, rướn thẳng cổ, bộ dáng trông thật đáng thương.

Ly Tán cười lạnh một tiếng:"Ngươi quan tâm hắn làm gì? Hắn chính là kẻ chủ mưu sát hại nương tử ngươi a!"

Sở Thiên Tầm nghiêng nghiêng đầu suy nghĩ, nhịn không được hỏi:

"Hôm qua đã giải thích rõ ràng hết rồi ? Hắn không phải là hung thủ......"

"A, thật không ngờ, ngươi thấy sắc quên thù nha!"

Khóe miệng vẽ nên một đường cong, y cố ý chế giễu Sở Thiên Tầm Sở Thiên Tầm nghe xong thì đỏ mặt, liền ra sức biện giải:

"Không phải, ta chỉ muốn nhìn hắn một lát, không hề có ý gì khác, Vương gia, ta chỉ nhìn thoáng hắn thôi."

Vừa nói vừa bấn loạn mà khoa chân múa tay.

Ly Tán khinh bỉ nhìn hắn, trong lòng không hề nguyện ý cho hắn gặp Hoa Doanh Vũ, đừng nói là vì tâm trạng hôm nay không tốt, cho dù hôm nay trời êm bể lặng thì bản thân Ly Tán cũng chả muốn làm cái việc thừa hơi này.

Trên mặt nở  một nụ cười ôn hòa:

"Sở huynh đệ, ngươi làm cho Bổn vương khó xử nha, Hoa Doanh Vũ là trọng phạm triều đình, làm sao muốn gặp là gặp được, chẳng may xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Sở gia ngươi bị diệt môn không nói, ngay cả Bổn vương cũng bị rơi đầu !"

Vừa nói vừa cười dịu dàng, nhưng ẩn ý thì mười phần là đe dọa.

Sở Thiên Tầm chưa hề nghĩ tới tính nghiêm trọng của sự việc, hắn mở to mắt nhìn trân trân:

"Không đâu, ta chỉ nhìn lướt qua hắn thôi, chỉ đứng từ xa mà nhìn, sẽ không có chuyện gì đâu."

"Ta  cho Ly Tán dẫn ngươi đi." Ly Uyên buột miệng nói ra.

Sở Thiên Tầm sững sờ tại chỗ, hắn còn tưởng rằng Ly Uyên sẽ viện thêm nhiều lý do hơn để ngăn cản, không ngờ hắn lại đáp ứng nhanh như vậy.

Tuy rằng không nghĩ ra, nhưng niềm vui sướng đã lan tỏa đầy tâm trí, hắn vui vẻ gật đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro