Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Dưới đây là suy luận của Tần Dục Minh.

"Suy luận của Tiểu Trâu... Tôi cho rằng chuyện xảy ra ở suối Ánh Nguyệt có liên quan đến đêm trăng tết trung thu bốn năm trước là chính xác. Chẳng qua những phát triển sau đó dùng 'Báo thù' làm điểm tiếp nối, tôi cho rằng là sai lầm. Một người muốn báo thù, đối phó một đám người... Về năng lực là không có khả năng làm được. Hơn nữa, các quản sự của Ánh Nguyệt sơn trang cũng sẽ không mặc kệ cho sự kiện máu me xảy ra không ngừng, sơ hở rất nhiều! Đại khái là đã đọc nhiều tiểu thuyết kiếm hiệp phải không. Trên đời này nào có chuyện vì báo thù là bất chấp tất cả? Tôi cho rằng là 'tống tiền'... Phát triển về sau dùng 'tống tiền' làm đầu mối chính.

"Sự kiện đẫm máu xảy ra bốn năm trước, khiến đám người kia như chim sợ cành cong. Họ hẳn là những nhân vật có chút thân phận và năng lực kinh tế. Sau chuyện tết trung thu bốn năm trước, nhất định có một người hoặc mấy người thay họ xử lý sự kiện này. Đây không phải là xử lý miễn phí không trả giá. Sự kiện xảy ra không có khả năng quét sạch, một kẻ hoặc vài kẻ trong đám người kia đã bị danh dự, tiền bạc vân vân uy hiếp đương nhiên không cam lòng để người ta uy hiếp mình. Vì vậy, có người trong đó đề nghị tập hợp mọi người trong đám người năm đó lại, cùng thương lượng đối sách để đối phó với kẻ muốn tống tiền. Hắn tạo ra thiệp mời, trên thiệp mời đó có chứa tính ám chỉ rõ ràng, đương sự vừa nhìn là có thể hiểu được, đám người kia lần nữa tập hợp lại rồi quyết định tái hiện lịch sử. Đây là mưu sát có mục đích, họ không hít thuốc phiện cũng không uống rượu quá chén, rất lạnh lùng tiến hành sự kiện mưu sát. Thế nhưng, lần này đã xảy ra ngoài ý muốn, chính là người ủy thác Tiểu Liễu không đến, mà đến người khác. Hắn đã phản bội đám người kia, những người này đương nhiên cũng không chịu buông tha kẻ phản bội này. Lữ Văn Thương thay mặt hắn tham dự cũng đã bị tập kích, gã không chết, chỉ có thể nói rằng mạng gã lớn. Mà vì dân công họ Lưu kia, e rằng sẽ chính là một trong đối tượng mưu sát lần này. Tôi đoán chừng, người này chính là một trong những kẻ tống tiền. Người ủy thác của tôi có lẽ đã chết trong lần loại bỏ 'kẻ tống tiền và kẻ phản bội' ba năm trước. Năm thứ hai, tôi nghĩ hẳn không xảy ra chuyện gì, thiếp mời nọ chỉ sợ là để cảnh cáo và trừng phạt kẻ phản bội. Năm ngoái không xuất hiện thiếp mời, phỏng chừng họ cho rằng sự việc này đã tuyên bố kết thúc, tất cả mọi người lần nữa trở về với cuộc sống vốn có của mình. Năm nay tại sao lại xuất hiện? Đương nhiên là: Phát giác có người vẫn còn đang điều tra xoay quanh chuyện xảy ra bốn năm trước và ba năm trước, họ nhất thời sợ hãi, đành phải lần nữa triệu tập đồng bọn thương lượng đối sách."

Trâu Thanh Hà cúi đầu, không thể không thừa nhận, sư huynh anh Liễu suy luận có sức thuyết phục hơn mình nhiều.

"Họ không phải đám ngốc, đã có người để ý suối Ánh Nguyệt này không tha, làm sao đến năm nay lại tập hợp lần nữa?" Bách Thanh trào phúng nhìn anh ta, hắn đã vứt giáo dưỡng của mình sang một bên rồi đây. "Được rồi, lần này có thể ăn cơm chưa."

Không để ý đến lời cay nghiệt của hắn, Tần Dục Minh tiếp tục nói: "Tôi đang nghĩ, lần ba năm trước ấy họ hẳn đã hẹn xong địa điểm hội họp lần sau, cùng với đối sách ứng phó khi có chuyện xảy ra. Tôi nghĩ, chúng ta thủ tại chỗ này đợi lễ trung thu qua đi cũng sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Họ chỉ dùng thiếp mời để xáo trộn tầm mắt của chúng ta mà thôi. Họ nhất định có cơ sở ngầm ở đây, âm thầm quan sát được tất cả người tới nơi này, phân tích biến hóa sự việc. Nói thí dụ như, Lưu Dược cũng rất có vấn đề. Đáng ghét! Bốn năm trước rốt cuộc có mấy người tham gia vào huyết án suối Ánh Nguyệt, họ làm thế nào xử lý thi thể! Nói không chừng Cung Cường chính là bị họ bắt được."

"Biện pháp để thi thể biến mất không ít." Liễu Hạ Khê nhìn đồng hồ, đã khuya rồi. Bách Thanh không thể đói, một khi đói cơn nóng giận sẽ vụt lên thấy rõ, nhiều năm rồi cũng chưa hề thay đổi. "Ăn cơm, ăn cơm." Giống vậy, Thanh Hà hiển nhiên cũng đã rất đói bụng, thờ ơ vỗ bụng. Đứa nhỏ này không có loại tính tình đó, nhịn được đói, chẳng qua bộ dáng rất đáng thương.

"Bách Thanh, cậu thấy thế nào?" Vừa đi ra ngoài, vừa hỏi hắn.

"Tôi không nghĩ phức tạp sâu xa như mấy người, cho dù xảy ra chuyện gì, nhất định cũng là ngoài ý muốn."

"Ngoài ý muốn? Làm sao có thể?" Tần Dục Minh cao giọng.

"Anh cho rằng, nơi này cho phép người làm bậy sao? Tết trung thu bốn năm trước cũng có thể có không ít phục vụ viên trực ở đây. Những người đó cứ trơ mắt nhìn huyết án xảy ra trước mặt mình? Hay là mọi người đều bị diệt khẩu chết hết rồi? Anh cho rằng bây giờ ai đang nắm quyền hả, làm sao có thể cho phép loại huyết án vô căn cứ này xảy ra? Ừm, theo ý của anh, ngoại trừ chuyện xảy ra bốn năm trước, ba năm trước địa ngục máu lại lặp lại lần nữa. Trong mắt mấy anh, người quản lý sơn trang ngu ngốc vậy sao? Để người khác ở trên đầu mình làm xằng làm bậy?"

"Cậu! Rõ là người phát ngôn của chính phủ nhỉ." Tần Dục Minh nhụt chí.

"Tùy việc mà xét, có chứng cứ là sự thật mới có thể định tội người, suy đoán bừa bãi có ích lợi gì."

"..." Liễu Hạ Khê chỉ có thể cùng sư huynh nhìn nhau cười khổ.

"Tâm trạng Bách Thanh không tốt à?" Trâu Thanh Hà dựng thẳng gối lên dựa vào, gối thật mềm thật thoải mái. Nghiêng mặt nhìn Liễu Hạ Khê ngồi trên giường cầm giấy bút trầm tư. Trên tờ giấy kia là ký họa bút máy của suối Ánh Nguyệt, vẽ thật đẹp mắt.

"Ừm, thằng bé này. Lúc bình thường mọi người nhìn không ra cậu ta không bình thường. Anh đã biết cậu ta từ sớm rồi. Khi chị dâu và đại ca còn đang cặp kè, cậu ta là cái đuôi của chị dâu, mà đại ca anh cũng thích mang anh theo, hẹn hò luôn là bốn người đấy. Cậu ta có chút cố chấp, tính cách vui buồn bất định, rất khiến người ta ăn không tiêu. So sánh tiếp, cậu ta không có bạn bè, Tề Nhất Phong xem như bạn đại học duy nhất của cậu ta. Em không cần để ý tới cậu ta, cứ theo bước chân của mình mà đi là tốt rồi, muốn ở chung vui vẻ với ai đó rất khó."

"Ừm, còn đang suy nghĩ vụ án?"

"Ừm, anh đang nghĩ... Cung Cường có thể bị giấu ở một nơi nào đó trong khu khách VIP không."

"Anh cho rằng là Lưu Dược làm?"

"Không, nếu là hắn làm, Cung Cường căn bản không vào được Ánh Nguyệt sơn trang, em không thấy kỳ quái sao? Sau khi Hướng Minh Viễn nhận tội ngoại trừ Tề Nhất Phong và Khương Viễn Hoa, những người khác đều không rời đi. Người Trung Quốc có tâm lý chung là xu cát tị hung, nhưng người này ngược lại không đi, nghĩ thế nào cũng không hợp lý. Nói tới Lưu Dược này, anh nghĩ hắn càng như là thần thủ hộ của sơn trang. Chỉ cần là chuyện không gây nguy hiểm cho lợi ích của sơn trang hắn sẽ không ra tay, người như thế được gọi là chó trung thành, chẳng qua mù quáng nghe theo lời một người, bảo vệ cho lợi ích của một người thôi."

"Trên đời không ngờ có tồn tại người như vậy sao?"

"Đương nhiên là có, thời đại nào cũng có loại người này."

"... Khó có thể giải thích."

Liễu Hạ Khê nở nụ cười: "Em còn trẻ, không hiểu được vũ khí cực mạnh trên đời này là gì."

"Đừng xem thường em, không phải là vũ khí hạt nhân sao?"

"Haha, sai rồi, loại vũ khí đó chỉ có thể phá hủy tính mạng con người. Trước mắt, sinh mệnh nhân loại vẫn sinh sôi không ngừng, người chết nhiều, kẻ sinh cũng nhiều, nhân số tăng từng năm. Anh nói, vũ khí cực mạnh trên đời là tẩy não. Não người đã sáng tạo ra văn minh nhân loại trên thế giới, não người cần phải có thế giới quan của mình để chỉ đạo hành vi của mình. Từ cổ chí kim kẻ thống trị đều đánh vào mặt tư tưởng phù hợp này để thống trị giương cờ khoác lác ngu dân. Kẻ cầm quyền cổ đại khống chế bách tính dựa vào chế độ tính nô đã cắm rễ thật sâu trong nội tâm của bách tính, dựa vào quân vi thần cương. Nho gia cũng vậy, pháp gia cũng thế. Nhật Bản xâm chiếm Trung Quốc và Hitler cũng là vận động đại tẩy não tập thể toàn dân. Trên đời này có một loại người có thể hiểu rõ nhân tâm, áp đặt ý chí của mình vào con người, mà kẻ thừa nhận căn bản không cảm thấy bản thân bị lợi dụng."

"Thật đáng sợ! Không ngờ có người như thế." Loại như Hitler, trong sách sử có, kẻ cặn bã như vậy nghĩ tới thật đáng sợ.

"Người có lực ý chí kiên cường không dễ bị người ta thôi miên, kẻ càng cổ quái ngược lại lực ý chí càng kiên cường. Đó em xem tại sao phải bắt Cung Cường chứ? Thật làm người ta nghĩ không ra." Liễu Hạ Khê cười, khép lại sách, "Tắt đèn, ngủ thôi."

Rõ ràng rất buồn ngủ. Đại não vẫn không nghe theo chỉ huy.

"Lý do muốn bắt Cung Cường có rất nhiều mà. Gã là tội phạm quốc tế lại là kẻ buôn ma túy gây hại cho xã hội, hơn nữa là người có tâm muốn trả thù kẻ tổn thương chị gã." Trâu Thanh Hà im lặng một lát mở miệng nói.

"Không hợp lý nhất là ở chỗ này, gã là kẻ mang thân phận nặng nề như thế. Không bằng giao gã cho cảnh sát thì hơn, nếu là cái sau càng không nên động thủ tại thời kỳ mẫn cảm này, Cung Cường thân là một thành viên xã hội đen, tài nghệ của gã hẳn rất ổn, bắt gã cũng không dễ dàng. Vô luận là mặt nào cũng đều phải cẩn thận đối xử với gã mới đúng..." Liễu Hạ Khê rốt cuộc cơ thể cường tráng mấy cũng không phải làm bằng sắt cũng sẽ biết mệt mỏi, giọng nói càng ngày càng thấp, cuối cùng phát ra tiếng hít thở đều đều.

"A! Giết người rồi!" Tiếng gào thê thảm đột ngột cắt ngang màn đêm yên tĩnh.

Liễu Hạ Khê từ trên giường bật dậy. Trâu Thanh Hà đau khổ ôm đầu "Em nghe có ai đang kêu gào cái gì?" Ngủ chưa bao lâu. Nhìn đồng hồ, 1h16' sáng.

Khi anh ra khỏi cửa, Bách Thanh ở cách vách cũng mở cửa đi tới.

"Xảy ra chuyện gì?" Họ xuống lầu, Tần Dục Minh ở tầng dưới cũng đi ra.

Bên ngoài có người đang chạy, đốt đuốc lên, thỉnh thoảng có tiếng nói chuyện truyền tới: "Có người chết."

Trước bức trướng thứ ba khu khách VIP có năm, sáu bóng người. Liễu Hạ Khê nhìn thấy đầu tiên là Lưu Dược đang giơ cây đuốc, trên mặt phát ra sát khí rét lạnh. Trước mặt hắn là Vương cán sự đang đứng hai tay đầy máu. "Sao ông lại vào khu khách VIP!" Giọng hắn bén nhọn đến mức khiến thính giác khó chịu, vượt hẳn phạm vi thính giác bình thường có thể tiếp thu.

"Anh em họ Nhậm... Người đầy máu, chết bên trong." Vương cán sự toàn thân do kinh hoảng mà run rẩy, ngược lại không nghe được ông ta đang nói gì. "Người không phải tôi giết... Không phải tôi giết... Xin tin tôi." Ông ta cầu cứu nhìn lần lượt khuôn mặt từng người.

Có hai khuôn mặt xa lạ. Ước chừng là khách của khu khách VIP, mới tới đêm nay hay trước đó rồi?

"Tôi là cảnh sát." Liễu Hạ Khê theo lệ thường lấy ra giấy chứng nhận. Tần Dục Minh theo sát sau anh vào mở cửa căn biệt thự số 3, Lưu Dược muốn ngăn anh, cuối cùng giang hai tay lại không lên tiếng ngăn cản.

Bách Thanh mặt đặc biệt xanh, đi tới cạnh anh ta, lạnh lùng nhìn chằm chằm Lưu Dược. Trâu Thanh Hà cách hắn không xa nghe được rõ ràng hắn hạ giọng nói với Lưu Dược: "Xem cậu quản lý nơi này thành cái động giết người rồi."

Sắc mặt Lưu Dược dưới ánh đuốc đặc biệt trắng. "Thật xin lỗi."

"Ba chữ này cậu nói với người chết đi! Ai cũng có thể tự do đi vào khu khách VIP sao?! Anh em họ Nhậm vào bằng cách nào? Vương cán sự vào bằng cách nào? Cậu rốt cuộc đang làm gì? Ngoại trừ hai vị khách VIP ra hai tên bảo vệ làm sao có thể vào?"

"Hai, hai vị này, là trợ thủ của tôi, là tôi thất trách..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro