Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Như phản xạ có điều kiện, không ít lữ khách đều tự sờ ví tiền trong túi mình.

Quần áo mùa hè phong phanh có thể nổi bật đường nét bên ngoài của ví tiền trên túi áo trong hay túi quần.

Liễu Hạ Khê không cần nhìn cũng biết ví tiền của mình còn tồn tại an toàn, ví tiền của anh đặt ở túi quần, gần sát đùi có thể cảm nhận được.

Lại có người hô lên "Ví tiền của tôi cũng không thấy nữa." Toa xe bắt đầu ầm ĩ, nơi nơi đều là tiếng nghị luận và chửi rủa.

Liễu Hạ Khê đá xéo một cước về phía Quý Giai đối diện đang dựa lưng vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi. Cách trạm mới hơn một giờ, phỏng chừng y không ngủ nhanh như vậy. Quý Giai mở mắt, nhìn thoáng qua Liễu Hạ Khê liền hiểu được ý của anh: "Đã muộn, hẳn là lúc ở trạm thất lạc. Lên xe sẽ không động thủ nhanh như vậy. Trừ phi là Tán Tiên, chỉ có điều hành động này cũng có quy tắc của riêng mình, Tán Tiên nếu không phải là cao thủ trong cao thủ cũng khó có thể tồn tại."

Quý Giai vốn cũng không ngồi số đối diện xéo với Liễu Hạ Khê, mà cách bên kia lối đi, y đổi lại với người ta.

Ngồi bên cạnh y đối diện Liễu Hạ Khê chính là một cô gái khoảng 30. Quý Giai căn cứ theo nếp nhăn nơi khóe mắt và trên trán, phán đoán tuổi cô ta.

Có đặc thù rõ ràng của người miền nam, màu da là màu trà, người cực gầy, mặt nhỏ, mắt một mí, giữa mũi có chút lõm, môi mỏng, trên mặt có không ít nốt đậu.

Quần áo là tùy tiện mặc vào. Trong mắt người phương Bắc mặc vậy sẽ không thể ra ngoài: áo cộc tay ngắn cổ tròn màu đỏ thẫm dúm dó, quần âu dài đến gối màu đen rộng thùng thình, dưới chân là đôi dép cao su màu nâu. Một balô lớn màu lam sẫm tùy tiện nhét dưới chỗ ngồi.

Đôi mắt cô ta rất có thần thái, từ khi ngồi xuống liền rướn cổ lên vô cùng hiếu kỳ đánh giá người chung quanh. Điểm này khiến cho Quý Giai hay Liễu Hạ Khê đều cảm thấy phiền chán, bọn họ coi trọng việc riêng của mình chán ghét bị người nhìn trộm.

"Anh em các anh cảm tình thật tốt." Cô gái này đột nhiên mở miệng nói với Liễu Hạ Khê, không ngờ là tiếng phổ thông tiêu chuẩn.

Liễu Hạ Khê cười cười không đáp lời.

Quý Giai bĩu môi, từ trong bao thức ăn Trâu Thanh Hà chuẩn bị lấy ra hạt dưa, đậu phộng, đậu hà lan chia cho cô ta, một bên cười nói: "Cô thật nhạy bén, làm sao biết chúng tôi là anh em?"

Cô ta chỉ vào Trâu Thanh Hà trên đùi Liễu Hạ Khê: "Các anh là ba anh em? Lớn lên không giống nhau."

Liễu Hạ Khê một bên an nhàn quạt gió, nhún nhún vai. Vẫn không được tự nhiên nha, loại tình cảm không phụ thuộc về trào lưu xã hội này... Hơi thân mật chút phải chịu ánh mắt xét nét của quần chúng. Đương nhiên đó cũng là do mình có chút mẫn cảm.

Quý Giai nở nụ cười: "Mặt mũi phải giống nhau mới là anh em sao?"

Trong lúc thốt nhiên, tiếng ồn ào trong xe át cả tiếng nói chuyện của bọn họ. Quý Giai duỗi cổ nhìn ra sau, phát hiện có vài lữ khách đang vây quanh nhân viên tàu. Cẩn thận nghe là nói về chuyện bị trộm đồ. Lữ khách bị đánh cắp ví tiền yêu cầu nhân viên tàu kiểm tra mọi người trên xe lửa.

"Vô ích thôi." Quý Giai lắc đầu.

"Đúng vậy, đâu ai ngốc đến nỗi để tang vật trên người cho mọi người lục soát." Cô gái nọ gật đầu. "Nhưng mà, quá trình này cũng có lợi, bình ổn lại nạn nhân bị mất cắp."

"Nhân viên tàu chỉ có thể kiểm tra vé xe của lữ khách, không có quyền lục soát người lữ khách." Quý Giai lại lắc đầu.

"Không ai thích lục túi mình ra đưa cho người khác xem. Hơn nữa, phỏng chừng nhân lực và thời gian trên xe cũng không làm được chuyện này." Cô ta bắt đầu cầm hộp hạt dưa lên.

"Cậu thấy thế nào?" Quý Giai lấy đậu hà lan ném cho Liễu Hạ Khê.

"Nhân viên tàu sẽ kiểm tra vé thôi." Liễu Hạ Khê cao lớn, liếc mắt một cái là có thể rõ ràng nhìn thấy 10m hành lang phía trước mấy vị bị đánh cắp ví tiền đang bao vây nhân viên tàu. Vị dẫn đầu đỏ mặt tía tai kia thanh âm lớn nhất, tóc húi cua, mặt chữ điền không đặc thù lắm, ngũ quan bình thường lẫn vào đám người sẽ không để mắt tới.

Nữ nhân viên tàu khuôn mặt búp bê bị mắng đến sắp khóc, một nam nhân viên tàu khác nỗ lực giải thích "... Chúng tôi không phải cảnh sát, không có quyền nhìn ví của lữ khách, đừng nói chi là lục soát."

"Vậy gọi quản sự đến đi, trên xe lửa không phải có cảnh xa của xe đi theo sao?" Có lữ khách khác đang ngồi chen ngang.

"Tiểu Thanh Hà ngủ thật say, ầm ĩ như vậy cũng không tỉnh." Quý Giai đối với chuyện phát sinh rất không hứng thú.

"Thật hâm mộ mà, ngủ như quên hết thời gian." Cô gái bên cạnh 'tấm tắc' khen.

Trời nóng đặc biệt có mùi mồ hôi bốc ra trong người bắt đầu phiêu đãng trong xe.

Liễu Hạ Khê móc ra sổ ghi chép và bút máy, nhàn rỗi phác họa hình dạng của đám người kia và các nhân viên tàu.

"Anh học vẽ?" Cô gái bước tới nhìn bức vẽ phác họa của anh.

"Sở thích. Không phải chuyên nghiệp." Tay trái không dừng lại tiếp tục quạt cho Trâu Thanh Hà, tay phải cầm bút.

"Thật giống đó. Vẽ cho tôi một tờ được không?"

"Được." Thanh âm những người đó càng lúc càng lớn, ngay cả xe lửa trưởng và cảnh xa cũng đã đến.

Thật sự quá ầm ĩ. Trâu Thanh Hà đang ngủ say nhíu mày.

Quý Giai không chịu tịch mịch, nén không được lòng hiếu kỳ tiến lên nhìn xem. Trở về vui rạo rực nói: "Nữ nhân viên tàu mặt búp bê bộ dạng thật đáng yêu. Đôi mắt hồng như con thỏ vậy."

Toa xe của bọn họ số 17. Kết quả ồn ào cuối cùng là song phương đạt thành thỏa thuận: Chỉ có lữ khách của toa xe này phải kiểm tra hành lý và lục soát người (do xe lửa trưởng và cảnh xa chấp hành), lữ khách toa xe khác chỉ kiểm tra vé xe.

"Tôi không đáp ứng!" Cô gái ngồi trở lại vị trí của mình, kích động lớn tiếng kháng nghị "Các người nói xem? Không có lý gì mà các người nói tôi lục soát thì tôi phải cho các người lục soát, dựa vào cái gì? Tôi có quyền riêng tư của mình."

Mấy người mất đồ nọ nhanh chóng vây sang: "Cô nói gì? Đồ đạc không phải là cô trộm nên chột dạ đó chứ?" Giọng bản địa hung hăng.

Quý Giai nhìn xem không được, quá hung hăng với phụ nữ, có xu hướng đánh người rồi, y đứng lên: "Đừng ức hiếp phụ nữ."

"Ai ức hiếp cô ta?! Há, khốn kiếp, mày muốn đánh nhau sao? Toàn bộ tiền của bố bị trộm rồi!" Lớn tiếng hùng hồn hô.

Liễu Hạ Khê cười khổ, Trâu Thanh Hà đã bị đánh thức, xoa mắt ngồi thẳng, xoa thắt lưng đau nhức. "Xảy ra chuyện gì?"

"Rác rưởi!" Cô gái kia cũng không phải người thích bấm bụng chịu đựng. "Tao không để cho mày lục soát đó thì sao? Còn biết nói phải trái hay không?"

"Thời gian chậm trễ càng lâu, đồ đạc càng khó tìm về." Liễu Hạ Khê cao lớn, vừa đứng lên là có thể đè khí thế của người khác xuống.

Không ít lữ khách cũng bị việc này ầm ĩ đến phiền, có không ít tiếng nói hùa theo.

Hành khách không có bao nhiêu người cam nguyện bị kẻ khác nhìn ngó đồ đạc trong hành lý mình, đặc biệt nữ giới có vài vật phẩm riêng tư sao có thể quang minh chính đại xuất hiện trước mắt kẻ khác. Liễu Hạ Khê có thể hiểu được tâm lý của cô gái này.

Cuối cùng vẫn là toàn bộ đem hành lý mở ra cho người khác nhìn.

Liễu Hạ Khê đặc biệt lưu ý hành lý của cô ta một chút, kỳ thật cũng không có thứ gì không thể để người khác nhìn. Mấy bộ quần áo mùa hè, vài cuốn sách, một ít thức ăn vặt, một máy ghi âm bỏ túi. Cùng cây quạt kiểu dáng xinh đẹp. Quý Giai đã thấy thẻ học sinh của cô, người ta mới 22 tuổi là sinh viên đại học nào đó ở Bắc Kinh. Thật nhìn mà đoán không ra, già hơn so với tuổi thực.

Thời gian lục soát mất hơn một giờ, không thu hoạch được gì.

Trạm dừng nửa đường, có lữ khách mới đi lên.

Xe lửa một lần nữa xuất phát. Mấy người mất của nọ nối gót đi theo xe lửa trưởng đến toa xe khác.

"Các anh không cảm thấy mấy người kia rất khác thường sao?" Nhìn thẻ học sinh của cô gái biết cô họ Phục, là họ rất hiếm thấy, gọi là Phục Lệ Phân.

Trâu Thanh Hà vẫn không có tinh thần, đầu tựa trên thành xe, muốn đem vài đồ vật trên bàn dời đi để nằm lên thoải mái hơn.

Quý Giai đã đi theo xem náo nhiệt. Liễu Hạ Khê sửa sang lại hành lý vừa bị lấy ra. Thuận miệng đáp: "Tại sao nói vậy?"

"Không thể nói được lý do, chỉ cảm giác kỳ quái! Kẻ trộm đồ thường phải lựa người, chí ít tôi nghĩ phải tách khỏi loại người hung ác thế này."

"Ồ?" Liễu Hạ Khê có chút thú vị nhìn cô: "Có đạo lý."

Phục Lệ Phân tinh thần tỉnh táo: "Tôi đang đoán bọn họ đang theo dõi ai đó, hoặc tìm đồ, hoặc mượn cơ hội tìm người. Dù sao cũng không ai biết ví tiền của bọn họ có thật đã đánh mất hay không."

Lần này ngay cả Trâu Thanh Hà cũng bắt đầu hứng thú, cậu mở to hai mắt nghiêm túc nhìn cô, tràn đầy hiếu kỳ: "Chị làm sao cho ra được kết luận này?"

"Bình thường mà nói, đều phải biết ví tiền đã mất lâu vậy không có khả năng tìm được, đặc biệt trên xe lửa lưu lượng người quá lớn, cho dù kẻ trộm chen trên toa xe này. Lúc bọn họ ầm ĩ người ta đã sớm chạy rồi, đây cũng không phải không gian kín. Ví tiền có bao nhiêu? Móc tiền bên trong ra vứt xác ngoài cửa sổ xe, trên tiền lại không có đánh dấu, làm thế nào tra được? Bọn họ chẳng những mượn cớ muốn lục soát này, rồi lại không hề vội vàng. Còn muốn đi theo đến toa xe khác kiểm tra vé xe. Nói thế nào cũng không hợp lý." Phục Lệ Phân càng nói càng đắc ý.

Liễu Hạ Khê nhún nhún vai: "Có người quản chi là có một phần vạn hy vọng cũng không muốn từ bỏ. Bọn họ hy vọng kẻ trộm bị bọn họ tra ra."

"Không có ai ngốc như tên kia!"

"Không ai tra được vé xe của mấy người bọn họ." Trâu Thanh Hà tiếp nhận chai nước suối Liễu Hạ Khê đưa qua.

Liễu Hạ Khê cười: "Em đã nói trúng tử huyệt rồi. Không ai nghĩ đến việc kiểm tra vé xe của bọn họ."

"Đó là vì ví tiền của bọn họ bị trộm mà." Phục Lệ Phân không cho là đúng, số ghế ngồi của mấy người kia vừa rồi không có ai khác tranh. Nhất định là vị trí vé xe của họ."

"Tôi nhớ rõ mất ví tiền chỉ có hai người, bọn họ tổng cộng có sáu người. Hơn nữa vé xe lửa có bán trước, cũng có biện pháp có thể tính trước vị trí." Liễu Hạ Khê vừa nói xong Trâu Thanh Hà đồng ý gật đầu. Loại sự tình này trên xe lửa thường có chuyện giữ chỗ ngồi, tỷ như số 16 là vị trí ngồi chuyên dùng của tiếp viên hàng không.

"Các anh cho rằng, bọn họ không mua vé ngồi xe chùa à?" Phục Lệ Phân giật mình há hốc mồm, có thể nhét vào một cái trứng gà.

"Chỉ là loại khả năng, chưa chắc là sự thật." Liễu Hạ Khê cảm thấy cô gái này thú vị, nhàn nhạt nở nụ cười.

"Rừng lớn chim gì cũng có." Phục Lệ Phân gật đầu. "Nếu thật như vậy, trí tuệ bọn họ cũng rất cao đó."

"Đây chỉ là tôi tưởng tượng tư duy nghịch chuyển." Liễu Hạ Khê phát giác có không ít người vểnh tai nghe, tự mình xét lại có chút lời vẫn không thể nói quá kiêu ngạo, oan uổng cho khổ chủ là không tốt. Liền thêm một câu: "Cũng không thể coi là thật." Hôm nay không khống chế được miệng nha, việc này thật không giống anh tí nào, có chút thích khoe khoang rồi.

Trâu Thanh Hà lại nghiêm túc gật đầu: "Anh, em ủng hộ lý luận của anh." Kỳ thật lúc trước cậu cũng không ngủ say mà vẫn nghe được thanh âm bên ngoài, bị người tưởng thành anh em ruột, tự hiểu là không thể theo thói quen cũ xưng hô "Anh Liễu".

"Ha, nguyên lai cũng chỉ là suy luận tốt." Phục Lệ Phân cũng không dây dưa nhiều trên vấn đề này. "Ý, người anh em đi nhiều chuyện của cac vị hình như chưa trở về? Khi nào đủ bốn người có muốn chơi trò máy kéo không?"

"Máy kéo?" Trâu Thanh Hà không hiểu.

"Chính là chơi bài tây, hay là các anh chơi thăng cấp, 5. 10. K hoặc là phần trăm bài?" Phục Lệ Phân nhìn có vẻ là người kiến thức rộng rãi nhỉ, bài có thể kêu lên hơn N chữ.

Quê nhà Trâu Thanh Hà gọi chơi bài là 80 phân. Một bộ bài 80 phân chuyển cái. Liễu Hạ Khê đối với mấy cái tên này đều quen thuộc, hứng thú không cao.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro