Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Nói thật đi, em đang giở trò gì?" Bách Thanh gạt tay Tề Nhất Phong khoát trên vai sang một bên. "Gạt Trâu Thanh Hà ra ngoài có ý đồ gì?"

"Chậc chậc, bệnh đa nghi, còn là một nhà hóa học tương lai nghiêm cẩn. Anh không biết là cuộc sống vô cùng nhàm chán sao? Em ấy à, rất có hứng thú phá vụ án nhắc tới trong thư của Trâu Thanh Hà, anh biết chuyện anh họ em không?"

"Vị Từ gì đó hả?" Bách Thanh lắc đầu.

"Đúng rồi, ba năm trước không biết anh ấy gặp chuyện gì. Bị dọa sợ mất mật, dựa vào hít thuốc phiện ma túy để sống. Đầu óc có chút không rõ ràng lắm. Em ấy à, vẫn luôn muốn biết thiên phú thật sự của mình ở chỗ nào, tương lai làm nghề gì mới tốt, cũng muốn thử năng lực trinh thám một lần xem thế nào."

"Tự em chơi là được rồi, còn kéo anh xuống nước làm gì? Anh bận lắm."

"Thôi đi, nghiên cứu đó của anh, trễ một ngày sớm một ngày có liên quan gì? Anh không phải nghiên cứu sinh hóa sao? Chuyện này có lẽ cần kiến thức sinh hóa của anh."

"Lý do kéo Tiểu Trâu vào là gì?"

"Cậu ấy? Vì chơi rất vui! Cậu ấy là ngoại tộc trong đàn ông, một vị đồng tính, anh không biết chỉ điểm này thôi cậu ấy đã đầy đặc biệt sao? Em thật sự không nghĩ ra hai người đàn ông làm sao có thể sinh ra tình dục. Cậu ta ấy à, anh không thấy mới lạ sao?"

"Dừng lại!" Bách Thanh lạnh lùng đẩy mắt kính của mình: "Đừng để mình bị kéo vào trò này, nguyên lý khoa học sinh ra đầu tiên chính là phát hiện vấn đề. Sau khi phát hiện vấn đề sẽ tập hợp tư liệu tiến hành chỉnh sửa lại, thí nghiệm để giải thích vấn đề này, kết quả chính là chứng thật hoặc chứng thật để giải thích vấn đề tính giới thực sự."

"Anh muốn nói, em sẽ vì hiếu kỳ mà rơi vào trong tình yêu đồng giới? A ha, làm sao có thể? Sức kiềm chế của em rất được đó. Một câu thôi, anh có đi theo em không? Đừng quên anh nợ nhân tình của em. Cam tâm tình nguyện đi theo em, giải quyết xem anh họ ba năm trước rốt cuộc gặp chuyện gì ở Ánh Nguyệt sơn trang đi."

"Quan hệ của cậu và anh họ rất tốt?"

"Bình thường, nhưng mà dì đối với em rất tốt."

"Hỏi trực tiếp anh họ cậu không phải được rồi sao?"

"Suy nghĩ anh ấy bị thuốc phiện giày vò, ký ức hỗn loạn, ngay cả thôi miên cũng vô dụng. Thật giống như bị cao thủ thôi miên tiêu trừ một đoạn ký ức, bỏ thêm vào một ít ký ức khác khiến thần trí anh ấy rối loạn."

"Thế không phải rất nguy hiểm sao?"

"Em có mời lão lục Liễu gia tiếp nhận việc này rồi."

"Liễu Hạ Khê? Anh ta mặc dù tốt nghiệp trường cảnh sát, nhưng trong ngành này cũng không có tiếng tăm. Tuy nói anh ta xem như người đáng tin cậy, nhìn qua đầu óc cũng không tốt mấy."

"Ô? Thiên tài hóa học anh xem thường anh ta quá!"

"Cũng vậy, cũng vậy." Thiên tài hóa học Bách Thanh khiêm tốn cúi đầu xuống nói: "Người của Liễu gia cũng xem thường anh thôi."

Tề Nhất Phong khoái trá cười, "Em rất xem trọng anh ta, có chuyên tâm trong nghề, anh ta không hiểu sinh hóa, nhưng hiểu hình sự trinh thám."

"Tài nghệ anh ta không tồi."

"Đúng vậy đó?! Em đoán, anh ta có hứng thú không lớn với vụ án của anh họ em. Nhưng mà nếu Trâu Thanh Hà đi cùng em, anh ta ngày mai hẳn sẽ đuổi tới."

"Anh ta mới vừa bắt đầu làm việc, có thể xin nghỉ được?" Quả nhiên Tề Nhất Phong này để đạt được mục đích của mình không từ thủ đoạn.

"Cái này phải xem Trâu Thanh Hà có khiến em thất vọng hay không." Tề Nhất Phong buông đũa trong tay: "Trong thư cậu ấy càng nhanh nhẹn hoạt bát hơn so với hiện thực chút."

"Ồ." Bách Thanh nhàn nhạt lên tiếng.

"Này, anh phản ứng thêm chút có được không." Tề Nhất Phong bất mãn dùng đũa đoạt món hắn muốn gắp.

"Anh đang nghĩ, em và cậu ấy thư từ qua lại lâu như vậy cũng không chán, đại khái là con người và sự việc quanh em quá mức nhàm chán ha. Trước khi chưa gặp cậu ấy, trong lòng từng tùy ý phỏng đoán con người này, tưởng tượng kia là dựa theo hứng thú của em để hư cấu, đi vào hiện thực như vậy, còn oán giận cái gì."

"Chán mặt này của anh nhất."

"Cũng không phải hôm nay mới biết."

"Trâu Thanh Hà kỳ thật vô cùng tầm thường."

"Ha ha, em không biết lão lục Liễu gia này."

"Nói thế là sao?"

"Trâu Thanh Hà nếu là kiếm vừa lộ mũi nhọn, anh ta chính là vỏ kiếm ngăn trở quầng sáng ấy."

"Hở?"

"Không hiểu à." Bách Thanh nở nụ cười, "Người yêu của Liễu lão lục trước kia là một con bướm vô cùng xinh đẹp, thật sự... Vô cùng xinh đẹp... Lại bị sự dịu dàng giống như con nhện của Liễu lão lục bắt lấy đôi cánh, cuối cùng giãy giụa khỏi lưới nhện rồi cũng không còn sức tự do bay lượn. Tài hoa của Trâu Thanh Hà ở đâu? Kiếm đã ra khỏi vỏ sẽ không còn quầng sáng nữa, cuối cùng chỉ gỉ sắt cùng vỏ mà thôi."

"Lời này của anh nghe sao là lạ?"

"... Phải không? Đây không phải là anh nói đâu, là lão tam Liễu gia nói cho anh biết như thế đó."

"Ố? Thằng cha Liễu Trục Dương quái gở kia á?"

"Vô luận là em hay Liễu Trục Dương, anh đều không tán thành. Nhận thức, hiểu rõ một người không phải để bình luận người đó. Thời khắc khác nhau, hoàn cảnh khác nhau, cùng một người sẽ biểu hiện khác nhau, mãi đến cuối cùng em sẽ phát giác, à hóa ra tôi căn bản không hiểu người này."

"Đây lại là ai nói?" Lần này Tề Nhất Phong đã có kinh nghiệm, hắn nhớ lại Bách Thanh hay thích sao chép lời người khác, ai bảo tên này trí nhớ kinh người.

"Là lão đại Liễu gia." Bách Thanh cười, anh ta rất thích đả kích Tề Nhất Phong. "Thằng nhóc nhỏ con dư ra kia là ai?"

"Học sinh mới của học viện công nghiệp, học viện công nghiệp điều đầu tiên anh nghĩ đến là gì?"

"Khoa công trình y học sinh vật?"

"A? Không phải khoa quản lý công trình công nghiệp sao?"

"Thì sao chứ?"

"Nói không chừng là đơn vị kỳ binh đó."

"Chuyên ngành này có liên quan gì đến trò chơi trinh thám của em?" Bách Thanh nhún nhún vai.

"Không liên quan." Tề Nhất Phong có chút căm tức, Bách Thanh thế nào cũng phải... Bức cậu ta tới cùng: "Cậu ta là Trâu Thanh Hà mang đến, cứ muốn đi cùng. Nếu cậu ta không đi, chỉ sợ Trâu Thanh Hà cũng sẽ không đi nữa."

"Ồ, hóa ra là vật đính kèm." Thấy Tề Nhất Phong đã muốn trở mặt với mình, Bách Thanh nhảy dựng lên khoát tay với bên ngoài: "A, là ở đây."

Tề Nhất Phong oán hận thu cái tay muốn đánh anh ta lại.

"Ngại quá, để các anh đợi lâu." Trâu Thanh Hà cười nói.

"Hì hì." Tề Nhất Phong cười đến hụt hơi, nằm rạp trên bàn nện bàn. "Quá, quá khóa trương!" Con khỉ con này thật tiếu lâm."

Khương Viễn Hoa buồn bực rồi.

"Anh làm cái gì thế."

Cậu ta chẳng qua đeo trước ngực một cái túi đeo vai, bên trong có máy ảnh. Trên lưng có một túi tiền lớn, trên vai treo đầy bánh mì ăn vặt, trên lưng còn có một bao quần áo lớn mà thôi.

Bách Thanh chín chắn hơn Tề Nhất Phong, "Đến đây, ăn gì trước đi."

"Nhất Phong, trước khi đi nói mọi chuyện cho họ rõ ràng, để họ quyết định có đi hay không." Chờ một người đặt đũa xuống, Bách Thanh dặn dò phục vụ viên thu dọn sạch sẽ bàn xong đột nhiên mở miệng nói.

"Anh!" Tề Nhất Phong không ngờ rằng anh ta có một chiêu này.

"Vạn nhất có chuyện gì trong lòng mọi người cũng đã hiểu rõ." Ánh mắt Bách Thanh thỉnh thoảng cũng sẽ phát ra hàn quang bức người.

Trâu Thanh Hà nhiều ít có chút ngờ tới sự tình khởi đầu từ ba tờ thiếp mời nọ, mấu chốt chỉ sợ địa chỉ in trên thiếp mời: Ánh Nguyệt sơn trang. Ngoại trừ không liên lạc được anh Liễu có chút lo lắng ra, cậu rất muốn đi, cũng muốn từ miệng Tề Nhất Phong biết được nhiều tình hình hơn.

Khương Viễn Hoa hiếu kỳ: "Có nội tình? Phương diện này có nội tình?"

"Cậu là học viện công nghiệp khoa gì?" Tề Nhất Phong hỏi.

"Hả? Khoa công trình và quản lý công nghiệp, sao vậy?"

"Nhìn đi, em đúng."

"Phải phải phải" cũng đâu đánh cược, ai thua ai thiệt quan trọng sao? "Đừng chuyển đề tài. Nói đi." Bách Thanh dồn ép cậu ta thật chặt, anh cũng không muốn vì bốc đồng mà Tề Nhất Thanh đắc tội với người Liễu gia, nếu như là Trâu Thanh Hà tự quyết định, Liễu Hạ Khê cũng không tính sổ lên đầu mình được.

Tề Nhất Phong mỗi lần giao tiếp với Bách Thanh hiếm khi nào chiếm thượng phong, hết lần này tới lần khác lại vui vẻ chơi cùng anh ta tìm khổ. Ôi.

"Chuyện tôi biết cũng có hạn, sự việc xảy ra ba năm trước đây..." Nhìn thấy ba cặp sáu con mắt đồng loạt dõi theo mình, Tề Nhất Phong xòe hai tay: "Ba năm trước xảy ra chuyện gì tôi cũng không biết, chúng ta lần này đi vào không phải tham quan du lịch. Mà là điều tra đêm 15 trăng tròn tháng tám ba năm trước đây ở Ánh Nguyệt sơn trang xảy ra chuyện gì? Tạo thành ba người mất tích hai người thần kinh rối loạn."

"A, ba người mất tích hai người thần kinh rối loạn? Không phải chỉ có mình anh họ anh sao?"

"Người kia còn thảm hơn, bây giờ đang ở bệnh viện tâm thần Thanh Sơn, ba người mất tích hoàn toàn không có tin tức."

"Đêm trăng tròn âm khí nặng nhất. Loại chuyện này... Giao cho... Đạo sĩ... À, không, cảnh sát xử lý không phải tốt hơn sao?" Khương Viễn Hoa vừa nghe đến đó đã cảm thấy toàn thân sợ hãi, lạnh vù vù. Cậu ta sợ nhất là chuyện ma quỷ các loại.

Nghiêm trọng như thế? Khó trách anh Liễu lại phiền não không ngủ được. "Ừm, em cũng tán thành giao cho cảnh sát."

"Nhưng mà cảnh sát không tra ra được đó. Cảnh sát cho rằng, họ hít thuốc phiện, sinh ra ảo giác. Tiểu Hà, chẳng lẽ Liễu Hạ Khê chưa nói với em chuyện này?"

"Anh ấy..." Không biết nên trả lời thế nào đây.

"Quả nhiên có đạo đức nghề nghiệp." Tề Nhất Phong hài lòng gật đầu.

"Sự việc còn chưa chấm dứt, hai năm trước có việc gì xảy ra hay không?" Ba tờ thiếp mời, ngoại trừ năm ngoái...

"Ồ, em xem được thiệp mời rồi à. Không có, ngoại trừ năm đầu tiên. Về sau chưa từng xảy ra chuyện gì nữa, muốn biết tại sao? Không ai đến nơi hẹn cả, không một ai đến. Em nghĩ xem, nhà không ai ở có thể xảy ra chuyện gì được đây?"

"Cảnh sát không mai phục bên trong sơn trang xem sẽ xảy ra chuyện gì à?" Khương Viễn Hoa rốt cuộc vẫn lớn gan hiếu kỳ hỏi. Trâu Thanh Hà phát giác, tính cách của cậu ta rất tốt, cho dù lúc trước có tức giận hận đến nghiến răng nghiến lợi với bạn, chỉ chớp mắt đã quên mất.

"Cảnh sát đều không tin lý do thoái thác của họ, làm sao lại ngây ngốc ở đó coi chừng dùm? Khai phá một khu du lịch, lấy được sự tán thành của các cấp chính phủ địa phương, bọn họ đã sớm lặng lẽ đè ép thông tin bất lợi lại, vì danh dự và chính tích (thành tích làm việc trong khi tại chức của quan lại) cá nhân của địa phương, chân tướng được giấu trong bóng tối. Cho dù thật sự có chuyện gì, cũng bị tuyết giấu đi rồi."

Trâu Thanh Hà nghiêng đầu trầm tư, một lát sau mới nói: "Không điều tra từ ba người mất tích?"

"Rồi, cậu biết trong một năm có bao nhiêu người mất tích không? Cậu biết tìm kiếm nhân khẩu mất tích, nếu các thân nhân không để ý sít sao, có thể có bao nhiêu cảnh lực tới tìm? Người mất tích so với trẻ vị thành niên càng khó nhận được sự trợ giúp của cảnh sát hơn. Huống chi trong ba người mất tích kia, một nam một nữ chỉ là lưu dân."

"Lưu dân?"

"Dân lưu động vùng khác tạm thời đổ vào Bắc Kinh, họ làm công, thu tiền công rồi đi. Cảnh sát cho rằng anh họ suy nghĩ nhiều, người mất tích có lẽ đã đến thành phố khác tiếp tục làm lưu dân."

"A?" Chung quy cảm thấy lời kể của Tề Nhất Phong không mạch lạc lắm.

"Cái gì, không có chút xác định nào, khó trách cảnh sát không tin." Khương Viễn Hoa.

"Không gạt chúng tôi chứ?" Bách Thanh liếc nhìn, Tề Nhất Phong xòe hai tay: "Cần lừa mọi người sao?"

"Không giấu giếm gì chứ?"

"Này, xe anh còn chưa tới hả?" Tề Nhất Phong lại bắt đầu giả bộ ngớ ngẩn.

"A, gần đến giờ rồi." Bách Thanh nhìn đồng hồ.

"Hai cậu có đi không?"

"Tôi đi!" Khương Viễn Hoa chống lại tròng mắt đặc biệt khinh người kia của Tề Nhất Phong, trong lòng phụt lửa, cậu ta cũng không muốn bị người xem thường.

"Tiểu Hà, em thì sao?"

"Em muốn gọi điện thoại cho anh Liễu trước." Chung quy cảm thấy mấy người này không đáng tin.

"Ờ, vậy em đi đi, ngày mai sau khi tan ca, anh sẽ đón em." Trong điện thoại có giọng nói ôn hòa của anh Liễu, Trâu Thanh Hà thảnh thơi hơn.

Ha ha ha, lần này mình là tiên phong cho anh Liễu đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro