Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Không được nhúng tay vào vụ án này, bị trục xuất khỏi quân doanh. Liễu Hạ Khê không hài lòng về quyết định của đoàn trưởng lắm. Đây là lần đầu tiên anh tiếp cận với hung án, rốt cuộc những gì đã học có thể được áp dụng, miễn bàn có bao nhiêu khẩn trương hưng phấn. Lý luận không áp dụng trên thực tế thì không được nghiệm chứng mà.

Cửa phía sau không chút khách khí đóng lại. Liễu Hạ Khê khống chế vẻ mặt thất vọng, trong lòng vẫn có chút bực tức. Không ngờ còn phái vệ binh theo sau, đây là giam lỏng trá hình mà.

Anh cũng có thể hiểu được tâm tình của đoàn trưởng. Trước khi sự tình chưa phai nhạt không thể đem chuyện tham mưu trưởng nhiễm AIDS truyền ra. Đồn đại sẽ tạo thành khủng hoảng cho cả quân doanh, dù sao những quân nhân này đối với virus AIDS không hiểu rõ triệt để. Hậu quả có khả năng nhất chính là: Những quân nhân cùng tham mưu trưởng từng có quan hệ tình dục trước khi chưa có kết quả chẩn đoán thật sự đã liều lĩnh tự lộ ra, cho rằng mình đã bị phán tử tình, tâm oán hận sinh ra khả năng khiến cho sự việc càng nghiêm trọng.

Mà loại người này không phải quần chúng bình thường, bọn họ có kỹ thuật bạo lực, một khi bức tường thành chống đỡ nội tâm sụp đổ, e rằng không còn phân thị phi đúng sai nữa.

Đoàn trưởng xem anh là người ngoài, hiển nhiên sẽ đề phòng anh.

Đây là lối suy nghĩ rào cản khiến kẻ khác không thoải mái.

Liễu Hạ Khê chán ghét loại không được tín nhiệm này. Anh thở dài một hơi, đã gần 9h rồi, anh còn chưa ăn cơm, bận bịu cả ngày anh cũng đói lắm rồi.

Lính của đoàn trưởng đi theo không hạn chế nơi đến của anh, anh xoa bụng hướng đến chỗ ở của chú. Phải biết rằng phòng ăn vào thời gian này cũng không còn thức ăn. Chỉ có thể đến chỗ của chú may ra có thể tìm được chút gì bỏ bụng.

Xem ra Giang Nguyên rất có ý thức trách nhiệm, phòng chú có sáng đèn. Liễu Hạ Khê vỗ đầu một cái: "Chẳng lẽ chú đã được thả? Nhanh như vậy?"

Đẩy cửa ra, quả thật chú đã trở về. Nguyên lai nơi giam lỏng chú ngay gian thứ 4 bên cạnh phòng tiếp khách, đến chỗ ở của đoàn trưởng còn gần hơn.

Chú nhìn thấy vệ binh đi theo sau Liễu Hạ Khê, mặt lập tức trầm xuống. "Đây là ý gì?" Liễu Hạ Khê nhún nhún vai.

Giang Nguyên hiểu chuyện, bước qua kéo Liễu Hạ Khê: "Ăn cơm chiều chưa?"

"Chưa đâu." Liếc mắt một cái nhìn thấy thức ăn bày trên bàn, vui vẻ vỗ vai Giang Nguyên: "Cám ơn."

Giang Nguyên sờ ót mình ngượng ngùng. Chú ngồi xuống chỉ cho Giang Nguyên một ánh mắt, đi theo ông đã vài năm Giang Nguyên rất quen thuộc với kiểu của ông, chậm rãi di chuyển sang trước cửa, chào hỏi vệ binh vừa đến nọ.

Vệ binh không muốn vào, nhưng ngại thân phận Phó đoàn trưởng. Vừa vào cửa Giang Nguyên đánh mạnh vào đầu vệ binh, đối phương té xỉu trên đất.

Giang Nguyên đỡ vệ binh đến gian phòng cách vách của mình.

Đóng cửa, Liễu Thương Vân hung hăng đem đồng hồ bỏ lên bàn: "Họ Nhâm kia rốt cuộc muốn thế nào? Chẳng lẽ muốn từ chuyện lần này mà đem những người không vừa mắt đá đi?"

Liễu Hạ Khê một bên lấp đầy bụng, một bên nói: "Chú phải bình tĩnh, đây là là việc không thể. Thân là đoàn trưởng đứng đầu phải chịu tội liên quan."

"Con đã tra được những gì rồi?" Liễu Thương Vân đặt mông ngồi bên cạnh thằng cháu, không thể chờ được hỏi.

Liễu Hạ Khê không vội, nhàn nhã ăn cơm, uống trà. Liễu Thương Vân nhìn có chút ngứa răng.

"Chú tư vẫn nên đem người mình có thể điều động nghiêm chỉnh đợi, để ngừa binh biến."

"Nghiêm trọng thế sao? Liên lụy rất lớn?" Liễu Thương Vân đương nhiên cũng biết sự tình tuyệt đối không chỉ đơn giản như vậy, nếu không làm sao lại đột nhiên giảm lỏng thân là phó đoàn trưởng như ông? Nghe Tiểu Giang nói bị giam lỏng không chỉ có mình ông. Tới cùng nội tình thế nào? Hung thủ dám giết tham mưu trưởng lá gan thật lớn! Quân đội đối với cấp trên có nghĩa vụ phục tùng tuyệt đối a.

"Một chuyện bị bốn người biết thì không còn là bí mật nữa." Liễu Hạ Khê cũng không muốn giấu giếm chú, người phe mình không cần giấu giếm, nói vậy quân y và Kỷ Sĩ Lâm cũng sẽ không thể giấu giếm người mình rồi: "Tham mưu trưởng bị AIDS."

"AIDS?" Liễu Thương Vân ngẩn ra: "Làm sao có thể?"

"Đúng là thế đó." Liễu Hạ Khê đẩy chén cơm ra: "Chú tư, chú phải cẩn thận có binh lính gây rối, việc này đến sáng mai phỏng chừng sẽ truyền ra. Chú tư phải hành động trước tìm ba người Kỷ Sĩ Lâm, Lưu Thành, và Tiểu Tề tới."

"Tiểu Tề? Họ Tề rất nhiều."

"Tiểu Tề của ban phụ cần trước đó vài ngày có giúp con dọn dẹp phòng."

Liễu Thương Vân không hỏi nhiều, đứng dậy gọi mấy cuộc điện thoại. Đầu tiên là gọi cho lãnh đạo quân khu, vị kia chính là nhân vật ngang hàng với ông nội Liễu Hạ Khê cũng không xa lạ, là bạn tốt của ông nội. Có loại quan hệ đó chú tư mới có thể ở trong trung đoàn Độc Lập này. Chú tư đương nhiên cũng không phải loại nóng nảy ngu ngốc như người ngoài nhìn thấy, ông ngắn gọn nói tham mưu trưởng bị người giết, cùng với chuyện một đám quan binh bị đoàn trưởng giam lỏng và tham mưu trưởng bị AIDS. Liễu Hạ Khê có thể khẳng định, nhiệm kỳ của đoàn trưởng sẽ không lâu nữa.

Cuộc gọi thứ hai thẳng đến cho Kỷ Sĩ Lâm, đối phương không nhiều lời liền sảng khoái đáp ứng: "Lập tức tới ngay."

Tiểu Tề không tìm được, buổi sáng cậu ta đã cầm giấy nghỉ phép rời khỏi quân doanh.

"Tìm cậu ta về đây, điều tra một chút xem cậu ta cùng những ai có giao tình tốt." Sắc mặt Liễu Hạ Khê đại biến.

"Cậu ta là hung thủ?"

"Kẻ tình nghi thôi, cậu ta và tham mưu trưởng có quan hệ tình dục, khả năng bị lây nhiễm hoặc bản thân cậu ta chính là nguyên nhân. Lập tức phái người tìm cậu ta vạn nhất có bị nhiễm AIDS chính mình lại không biết thì phiền."

Lưu Thành đã bị đoàn trưởng cách ly, căn bản không tìm được người.

"Đoàn trưởng ngay từ đầu đã hành sự cổ quái, chẳng những không cùng chú tư giúp đỡ nhau cùng bàn bạc việc này, ngược lại đột nhiên giam lỏng các chú, lý do giam lỏng cũng không vững."

Liễu Thương Vân ngẩng đầu nhìn Liễu Hạ Khê, híp mắt suy nghĩ: "Con cho rằng là đoàn trưởng?"

"Chỉ là cảm thấy không hợp lý, tham mưu trưởng và đoàn trưởng là bạn lâu năm. Cái chết của tham mưu trưởng đoàn trưởng vô cùng lãnh đạm." Liễu Hạ Khê lén lấy ra ảnh chụp đưa cho chú nhìn xem. Đó là ảnh chụp chung tập thể hai, ba mươi năm trước, bên cạnh tham mưu trưởng trẻ tuổi chính là đoàn trưởng trẻ tuổi.

Giang Nguyên mở cửa tiến vào báo cáo Liễu Thương Vân có các quan quân khác tìm ông.

Liễu Thương Vân đi ra ngoài lưu lại Giang Nguyên chăm sóc Liễu Hạ Khê, tối nay e rằng không ít người khó có thể ngủ say.

Kỷ Sĩ Lâm tiến đến nhìn chén cơm Liễu Hạ Khê đang ăn, thở dài. Anh ta còn chưa ăn gì đâu, cũng không có ai giúp anh ta chừa lại thức ăn, người của anh ta đều đã phái đi điều tra vụ án hết rồi.

"Lưu Thành đã nhận tội." Ngồi xuống, anh ta thở dài thườn thượt rồi nói một câu như vậy.

Liễu hạ Khê ngạc nhiên: "Làm thế nào cứ thế đã nhận tội rồi?"

"Kỳ thật cũng không phức tạp. Giữa trưa hôm nay tham mưu trưởng ở bên ngoài uống rượu rồi trở về phòng thì nằm sấp ngủ thẳng trên giường, Lưu Thành có chìa khóa, gã vẫn cùng tham mưu trưởng có quan hệ tình dục đối với tham mưu trưởng đã không thể nhịn được nữa, cho nên đã xuống tay."

"Hung khí đâu?"

"Tìm được trong phòng Lưu Thành rồi. Vẫn chưa ai thẩm vấn gã, gã mới bảo trì trầm mặc. Khi có người tìm tới gã lập tức nhận tội."

"..." Liễu Hạ Khê không nói gì.

Sáng sớm ngày thứ hai lúc Liễu Hạ Khê rời khỏi quân doanh nghe nói Lưu Thành đã tự sát chết.

"Đây là chân tướng?" Trâu Thanh Hà buồn bã.

"Anh dù gì cũng là người ngoài bị gạt ra, sự thật cuối cùng... Đương nhiên có chênh lệch, anh từng lén lút điều tra, Lưu Thành gã vào trung đoàn Độc Lập mới nửa năm, hồ sơ trước đó đã bị người rút đi."

"Anh ta là sát thủ có người mời tới?"

"Anh cũng nghĩ vậy, muốn lọt vào quân đội phải có bối cảnh nhất định." Liễu Hạ Khê thở dài một hơi.

"Sự tình sau này sao lại gây rắc rối cho anh?"

Liễu Hạ Khê không trả lời ngay, đứng dậy: "Ngủ đi, trời sắp sáng rồi."

"Không nói rõ ràng không ngủ được." Trâu Thanh Hà nằm trên giường, chống cằm, cách vách tiếng ngáy của Quý Giai rất vang. Tường vốn có hiệu quả cách âm tốt cũng chắn không được ma âm của y.

"Anh bưng canh đậu xanh đến, uống một chén người sẽ thoải mái hơn." Liễu Hạ Khê cho rằng nhiệt độ của hai người quá cao, gió này thổi không đủ mát, mới khiến Trâu Thanh Hà khó ngủ. Hoài niệm điều hòa Hitachi trong phòng ngủ mình của Bắc Kinh nha. Cũng chính là từ chỗ chú tư về, nghỉ hè còn chưa kết thúc cùng Lâm Tiểu Lạc đến công ty bách hóa mua điều hòa Hitachi nọ. Vô cùng thoải mái, đáng tiếc chưa hưởng thụ được bao lâu.

Toàn bộ tâm tư của Trâu Thanh Hà vẫn xoay quanh vụ án trên, uống xong canh đậu xanh vẫn như trước không buông tha Liễu Hạ Khê.

"Là Kỷ Sĩ Lâm."

"Kỷ Sĩ Lâm?"

"Chính là anh ta. Hầy, anh ta thừa lúc anh không chú ý trộm giấu tờ nhật ký của tham mưu trưởng, dùng để bắt chẹt quan lớn được nhắc tới trong nhật ký. Thật sự là người không sợ chết mà. Người thân ở chức cao như thế sao có thể dễ dàng bị anh ta bắt chẹt? Sau khi bị bắt anh ta lại đem chuyện nhật ký, ảnh chụp cùng với anh khai ra. Thật sự là tai bay vạ gió. Vì bảo vệ anh, ông nội rất đau đầu. Cũng bởi vì anh thật sự chưa xem qua nhật ký, mới không bị biến mất thủ tiêu. Kết quả bệnh AIDS và cái chết của tham mưu trưởng một lần nữa bị xốc lên, sự tình vẫn ầm ĩ đến kỳ thực tập của bọn anh, anh bị lưu đày. Trong Bắc Kinh không có đơn vị nào dám tiếp nhận anh. Mấy người bọn họ theo anh cùng nhau chịu xui xẻo."

Lòng Trâu Thanh Hà buồn bã, cái thế giới kia thật sự rất phức tạp! Có chút hiểu được lý do anh Liễu bị vùng quê không có gì đặc sắc này hấp dẫn, người nơi này đơn thuần hơn. "Về nhà anh muốn mang theo đặc sản không?"

"Không cần, quá phiền toái." Liễu Hạ Khê ôm vai cậu qua, Trâu Thanh Hà đẩy anh ra, nóng quá.

"Thất lễ là không tốt. Mang theo những gì thì tốt nhỉ?" Đêm nay có gọi điện thoại cho chị, không ngờ chị một tiếng liền đồng ý thả Thanh Hà tự do. Đến Bắc Kinh chơi đó nha! Lý Quả đặc biệt sang tặng 500 tệ, Trâu Thanh Hà không chịu nhận.

Liễu Hạ Khê nói câu: "Chờ em kiếm tiền gấp bội thì trả lại là được, anh rể của mình mà có gì đâu." Cha có nhờ Lý Quả nhắn câu: "Nhìn thấy các mặt của xã hội cũng tốt, nhưng đừng ham chơi quá."

"Thông báo đậu tốt nghiệp phải đợi một tháng nữa, thời gian đó rất khó chịu, không bằng ở bên ngoài vui chơi một vòng." Đây là nguyên văn lời của chị. Cô tin tưởng Liễu Hạ Khê.

Có số tiền kia, Trâu Thanh Hà vốn định mua vài bộ quần áo. Quý Giai dùng khẩu khí cười nhạo bình luận: "Đừng, trang phục nơi này không hợp thời trang, rất quê mùa."

Liễu Hạ Khê cũng không thèm để ý, chỉ nói: "Có thể mặc là tốt rồi. Chuyện tiền nong em cũng không cần để ý. Thân là học sinh trung học chưa đi làm kiếm tiền thì chẳng có gì phải mất mặt. Anh mời em đến nhà anh chơi, phí tổn hiển nhiên là anh bao toàn bộ. Còn nữa, hiện tại chúng ta đã là người một nhà, em đừng phân rõ ràng như vậy. Tài chính của anh biết đâu sau này phải dựa vào em nuôi đó nha."

Lời này nói xong, Trâu Thanh Hà mặc dù lập tức nở nụ cười. Thế nhưng tự ti về mặt tiền bạc là khúc mắc trong lòng, khi mẹ sinh bệnh, cha xài hết tiền cho thuốc men đành đi khắp nơi tìm người vay tiền. Trâu Thanh Hà hồi tưởng lại đã cảm thấy lòng chua xót. Loại tâm tính này không có khả năng chỉ nói mấy câu là có thể xóa tan.

"Mang theo chút đặc sản. Ngày mai... À, phải là hôm nay chứ, đến chợ dạo loanh quanh thôi." Trâu Thanh Hà chủ ý đã quyết, lúc này mới yên tâm nhắm mắt ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro