Phiên Ngoại - Kích tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Xoay người ngã sang một bên, mệt!

Thở phì phò, nghiêng mặt sang nhìn lồng ngực Thanh Hà phập phồng bất định, thật sự là thân thể đầy xinh đẹp! Sau đó chống lại ánh mắt có chứa lửa giận kia của Thanh Hà. Chưa từng thấy em ấy nổi giận nha, đầy mới mẻ.

Thấy ánh mắt trêu tức của anh, Trâu Thanh Hà từ trong xoang mũi "hừ" mạnh một tiếng, tỏ vẻ bất mãn của mình. Sườn cổ chuyển động một chút liền khó chịu.

"Anh yêu em." Liễu Hạ Khê hôn lên trán cậu. "Rất yêu rất yêu."

Lời này có tác dụng ru ngủ, mệt mỏi uể oải muốn ngủ. Trâu Thanh Hà nhắm mắt lại, như trước có thể cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng kia. Yêu? Cần phải làm loại sự tình này sao? Trời đất chứng giám, bắt đầu thì rất thoải mái, bồng bềnh mỹ hảo như tiên. Thế nhưng về sau có thể so với địa ngục vậy, cậu tình nguyện đừng có sự mỹ hảo lúc trước.

Yêu không thể im lặng mà gần nhau sao? Cậu đột nhiên nghĩ: Lâm Tiểu Lạc nọ có phải là chịu không được loại sự tình này mới rời khỏi anh Liễu hay không?

Thế nhưng, trong lòng cậu lại không muốn hạ thấp anh Liễu. Có lẽ tối nay chỉ là trường hợp đặc biệt nhỉ? Hai người kia đã cùng một chỗ nhiều năm rồi nha, nếu chịu không được đã sớm rời đi.

Liễu Hạ Khê kỳ thật đủ sức nhìn thấu bộ dáng của Trâu Thanh Hà cũng cảm thấy hối hận: "Đã làm quá rồi." Lần đầu tiên vốn phải một lần là đủ.

Tự chủ biến yếu sao? Không, là khối thân thể này quá mê người.

Bảo vật trời sinh vẫn tồn tại.

Ôm lấy cậu. Trâu Thanh Hà mang theo đôi mắt mở lớn chỉ trích. Trong ánh mắt này có chứa ngôn ngữ rõ ràng như thế. Liễu Hạ Khê cười nói: "Rửa thân thể sạch sẽ ngủ mới ngon giấc." Trâu Thanh Hà lúc này mới yên tâm một lần nữa nhắm mắt lại. Liễu Hạ Khê từ trên khuôn mặt màu hồng biến thành màu đỏ của cậu tinh tường đọc được hai chữ "mất mặt" này.

Tắm Trâu Thanh Hà từ trong ra ngoài đến thơm phức, có chút quá độ rồi, nơi riêng tư sưng lên rồi. Aha, sớm đã chuẩn bị tốt thuốc mỡ giảm sưng. Làm đầy đủ khúc dạo đầu, nứt không nghiêm trọng. Máu có ra, không nhiều lắm. Đứng trên sàn nhà ôm Thanh Hà thiếu chút nữa trượt chân, chân bắt đầu run rẩy.

Sau khi sấy khô tóc, thả Thanh Hà lại trên giường, chính mình lại không có cách nào ngủ được.

Qua loa thu dọn một phen, bao gối vứt vào máy giặt, tẩy rửa chiếu, đem phơi. Bận rộn xong đã hơn 4h sáng, may là ngày mai không cần đi làm. Từ trong tủ lạnh cầm bình nước uống, lạnh thấu tim thoải mái. Đầu tóc cũng đã tự khô.

Trở về phòng nhìn Thanh Hà, cậu đã ngủ say.

Nhìn kỹ mặt cậu, càng ngày càng cảm thấy khó dời mắt. "Thật sự là đứa trẻ xinh đẹp." Anh khẽ lẩm bẩm. Ôm cậu vào trong ngực mình nghiêng người nằm xuống, vui sướng khẽ nhoẻn miệng.

"Hóa ra đây mới là tâm linh và dục vọng chân chính cùng kết hợp a."

***

"Đây là một quá trình từ nô lệ lên tướng quân." Trâu Thanh Hà âm thầm nghĩ. Nhìn Liễu Hạ Khê bận lên bận xuống, nấu cháo lau nhà... Rất có xúc cảm: Anh Liễu bình thường luôn làm bộ dáng lạnh nhạt tự tại ôn văn nhĩ nhã, trở về nhà cũng lười động tay để ý việc nhà. Trong phòng không thấy loạn là vì anh cầm đồ vật lên thả đồ vật xuống rất có quy luật, nếu không phải nói là chúa sạch sẽ. Mấy ngày cậu ở lại trường học, về nhà vừa nhìn, không ít chỗ tích bụi thật dày. Phòng bếp căn bản cũng không có dấu vết đụng đến. Việc nhà luôn do Trâu Thanh Hà làm đều ngấm ngầm được anh đảm nhiệm hết, Trâu Thanh Hà là đứa trẻ vệ sinh chịu không được bẩn, nhìn Liễu Hạ Khê cao chồng ngồng mà lau nhà thật có chút không hòa hợp. Người như thế không nên quanh quẩn trong nhà làm mấy chuyện vụn vặt.

Cậu nằm trên giường, toàn thân đau nhức cũng không thấy có bao nhiêu nhàn hạ. Đành nghĩ đông nghĩ tây phân tán cảm giác khó chịu.

"Anh ấy cố ý." Lúc ẩn lúc hiện trước mặt cậu, Trâu Thanh Hà lần thứ hai ý thức được. Hôm nay sau khi tỉnh dậy, cậu liền cự tuyệt phản ứng anh Liễu. "Không thể nhượng bộ!" Trâu Thanh Hà có bản năng xu cát tị hung, trong tiềm thức biết phải lăn qua lăn lại anh Liễu để anh ấy khuất phục, bằng không cuộc sống thường ngày của mình chỉ sợ sẽ lặp lại địa ngục đêm qua.

Ban ngày Liễu Hạ Khê an toàn. "Người hai mặt." Trâu Thanh Hà chu miệng lẩm bẩm.

Ủ rũ mất tinh thần vốn không phải tác phong của cậu a.

Nhìn anh bưng cháo trắng đến bên giường bộ dáng như nàng dâu nhỏ chịu ức hiếp. Aiz... Trâu Thanh Hà hiện tại còn chưa ý thức được bị đàn ông đè là tổn thương tự tôn. Giải thích của cậu: Tự tôn là trên phương diện tiền bạc không chịu đồ bố thí, không lấy lòng người khác, tự mình vươn lên. Nhưng cũng đều làm không đến đích, tiền bạc chịu sự trợ giúp của một nhà anh rể. Hy vọng bản thân nhanh chóng có thể kiếm tiền trả lại cho đối phương.

Rốt cuộc vẫn mềm lòng. Mặt khác Trâu Thanh Hà cũng đói bụng rồi, tiếp nhận cháo trắng được đút tới. "Sau này không làm loại chuyện kia nữa." Thanh âm vẫn có chút khàn khàn.

Liễu Hạ Khê cười nói: "Sau này không làm quá mức như vậy nữa." Có chút chuyện không thể quá mức nhượng bộ đúng không? Hai người dùng cách lý giải của riêng mình đạt tới nhận thức chung. Sau đó Liễu Hạ Khê lại bổ sung một câu: "Anh không cầm lòng nổi, tha thứ cho anh được chứ?"

Trâu Thanh Hà đảo trắng mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro