Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ta khép cánh hoa lại, bắt đầu thả hồn theo tiếng mõ tụng kinh vẳng đến. Từ một bông hoa sắp chết héo vì khô cạn, ta đang hồi sinh theo từng ngày. Nhìn vào trong hồ, người ta chỉ thấy mấy gốc sen già cỗi và úa tàn, nhưng chẳng ai biết cứ đúng thời khắc chuyển giao của ngày, một đóa hoa lặng lẽ vươn mình đón nhận những hạt sương đêm duy trì sự sống. Ta cứ nghĩ cuộc sống của ta cứ bình lặng như vậy như hàng trăm năm trước, nếu không có đợt hạn kia, nếu ta không gặp người đó.
Vầng trăng vằng vặc tỏa một thứ ánh sáng dễ chịu xuống thế gian, ta vén tàu lá héo sang một bên, từ từ vươn mình lên lắc lư theo làn gió. Không phải núp dưới bùn đen quả là một niềm hạnh phúc lớn lao. Còn đang uốn éo làm mình làm mẩy với một cơn gió mồ côi, chợt tiếng khóc thút thít vẳng đến. Ta tò mò thò cổ ra tìm tòi thì bắt gặp ngay tiểu hòa thượng đang gạt nước mắt bên cầu đá một cách hết sức đáng thương . Ta biết tiểu hòa thượng này, cách đây không lâu, tầm vài năm trước, trong một đêm mưa gió bão bùng, khi sư cụ trụ trì nghe tiếng đập cửa chạy ra thì bắt gặp một đứa bé đỏ hỏn quấn trong tã lót đang rướn cổ khóc oe oe. Nó bị bỏ ở cửa chùa, từ đó trở thành hòa thượng. Hằng ngày, sư cụ bế nó trong tay, đi vùng quanh mấy làng dưới chân núi xin sữa nuôi nó lớn. Thoắt một cái, từ đứa bé nhỏ xíu hôm nào đã biết chạy nhảy, nói cười rồi. Ngày nào nó cũng dậy rất sớm, quét một lượt sân chùa đợi khách hành hương. Nhưng chẳng hiểu sao, chắc là do phong thủy, họa hoằn lắm mới có khách ghé thăm. Mỗi lần như vậy, nó vui lắm, đúng là trẻ con.
Ta là một đóa hoa yêu, nương nhờ đất Phật từ khi còn là một bông hoa sen vô tri vô giác. Khi tụ thành một linh hồn biết điều sai lẽ đúng ngôi chùa này đã ngót trăm tuổi rồi. Trải qua thịnh vượng rồi lại suy vi, ngôi chùa lụi tàn dần, đến nay, trừ một sự cụ già thì chỉ còn ông sư con này thôi, chẳng trách nó buồn là phải.
Cứ nghĩ nó mải khóc, chẳng để ý gì đến xung quanh, ta bèn vươn hẳn người lên tò mò nhìn nó, ai ngờ nó bất chợt ngẩng phắt lên, vậy là ta chẳng còn kịp trốn. Hai bên nhìn nhau một hồi, cùng cảm thấy đối phương đúng là một sự xuất hiện thần kì. Đợi nấc đến lần thứ 29 thì nó lấy lại được sự tò mò cố hữu của trẻ con:
- Ngươi là ai?
Ta nghĩ , đằng nào cũng chẳng giấu được nữa, vì vậy, tách hẳn khỏi đài hoa, bay đến ngồi cạnh nó.
- Ta à ? – ta rút hài, kê xuống dưới mông, bắt đầu cà kê kể chuyện – ngày xưa, khi trời đất còn hợp làm một, thế gian có thần, tiên, yêu, ma và con người. Tất cả chung sống với nhau hòa bình, cho đến khi lợi ích các bên trở lên xung đột, thế là xảy ra chiến tranh. Lúc đó xuất hiện một vị chiến thần, ông thu phục tất cả những kẻ hiếu chiến, sau đó lấy tay xé đôi đất trời, quy định một cuộc sống mới. Thần tiên cư ngụ trên 9 tầng trời, con người thống trị mặt đất, yêu, ma vì những tội lỗi của mình phải bị trả giá, bị đày xuống 9 tầng địa ngục, mãi mãi không được hưởng sự ấm áp của Thái Dương.
Thằng nhóc đã thôi khóc từ lâu, chăm chú lắng nghe. Thấy tôi nói đến đây, nó đưa một ánh mắt tự cho là kín đáo liếc tôi một cái, bặm môi lại đầy vẻ suy nghĩ. Tôi thấy lạ bèn hỏi:
- Sao vậy ?
Nó rụt rè đưa tay quơ về phía tôi, chợt khuôn mặt cứng lại khi ngón tay xuyên qua bóng hình mờ ảo của một con yêu quái.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro