Trùng lửa chap 36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một thời gian sau bác Phụng tỉnh lại trong bệnh viện. Bác hoang mang khi phát hiện đôi chân của mình đã không còn. Dòng nước mắt mừng tủi bỗng trào ra. Bác Gái quỳ dưới sàn nhà mà khóc. Bác Phụng chỉ khẽ nói: còn mạng về với mình là tôi mừng lắm. Bố con chú Dũng sao rồi?

Bác Gái chỉ khóc rồi lắc đầu. Bác Phụng lên tiếng: mình nói đi. Chuyện là sao?

Bác Gái rưng rưng nước mắt: Chú Dũng lao ngược vào trong cứu hai bác cháu. Chú ấy vì đỡ cho hai người mà bị cái cây xà đổ lên người. Chú ấy...chú ấy....đi rồi.

Bác Phụng bật khóc nức nở: tôi ...là vì tôi hay sao? Cuối cùng chú ấy cứu tôi mà bỏ mạng. Thằng Tùng sao rồi?

- Thằng Tùng bị bỏng, cũng đang cấp cứu.

Bác Phụng ngước ánh mắt đỏ hoe ngửa cổ lên cố ngăn không cho dòng nước mắt tiếp tục rơi. Bác chậm rãi hỏi: chú Dũng lại mất phạm trùng đúng không? Thằng Tùng lại hợp bố nó.

Bác Gái nắm lấy tay bác Phụng: mọi chuyện đã qua rồi. Thầy pháp đã trấn được trùng. Mọi chuyện coi như đã giải quyết ổn thoả. Mình yên tâm đi. Thằng Tùng sẽ không nguy hiểm nữa. Bác sỹ nói nó chỉ bỏng độ 3, sẽ nhanh chóng được ra viện thôi.

Bác Phụng trăn trở: trùng tang liên táng nặng tới vậy, tôi chỉ e khó lòng mà trấn giải.

Bác Gái đáp: đúng là trùng quá nặng nên thầy buộc phải dùng bộ gạo nếp nặn thành 12 ông thần trùng, sau khi làm phép thì dùng dao chặt đầu rồi nặn thành 1 hình nhân đặt vào chiếc quan tài. Sau đó thầy lấy 1 quả trứng vịt cắm 13 cây kim, đoạn dùng bè chuối; chọn giờ thiên giải thả xuôi ra sông. Theo như sách cổ ghi chép cách đó là tối ưu nhất vì phải dùng tới phép trấn thần trùng. Vong Trùng sẽ không thể quay lại làm hại người thân được nữa. Ba năm sau chúng ta sang cát cho mẹ mới được thờ cúng tại nhà.

Bác Phụng giọng nghẹn nước mắt: vậy là tôi yên tâm rồi.

Bác trách cứ: cớ sao một lỗi sai từ thời cha ông mà lại khiến cho đời con cháu chúng ta phải chịu quá nhiều tang thương như vậy chứ? Rốt cuộc sao người đàn bà ấy lại mang oán hận sâu đậm tới vậy? Bà ta hận tới mức có thể chết chung cùng chúng ta nhằm đạt được mục đích hay sao?

- Bà ta bị ung thư giai đoạn cuối mình ạ! Bà ta biết mình không thể sống nên cố ý sắp xếp mọi chuyện như vậy.
- Nghĩa là bà ta vẫn còn sống hay sao? Ông trời đúng là quá bất công. Bà ta chỉ ngồi một chỗ không hề có ý chạy thì lại thoát chết. Chúng ta cố gắng hết sức vẫn lại là mất người.
- Âu cũng là cái nghiệp chúng ta phải gánh. Trả xong nghiệp này rồi chúng ta sẽ thanh thản mà sống. Mình đừng quá suy nghĩ tới việc này nữa. Bà ta sẽ phải trả giá cho những gì mình đã gây ra. Nếu chết ngay e rằng quá đơn giản cho bà ấy. Bà ấy phải chịu một bản án lương tâm trước khi chết mới cho bà ta thấu nỗi đau của tất thảy mọi người.

Thầy pháp từng nói ông Bộ đã gây ra nghiệp quá lớn. Ông đã cố ý giết người và bị vong oán mà phải bỏ mạng từ sớm. Tuy nhiên cái nghiệp ông gây ra trả một mạng của ông cũng không đủ nên con cháu của ông phải tiếp tục gánh nạn.

Cái hoạ con cháu cũng có thể tránh nếu như ngày ấy ông không đuổi cùng giết tận mẹ con bà Vu khiến bà ta sinh oán hận mà trả thù. Bác Phụng vẫn bị day dứt mãi bởi việc làm của bố đẻ khi đang tâm sai người giết hại chính đứa con gái của mình.

Sự việc sau khi giải quyết dứt điểm bác Gái lên chùa làm lễ cầu siêu cho những vong hồn chưa siêu thoát, trong đó có vong người đàn ông xấu số và vong hai người con gái của ông Bộ chưa một lần được gọi tên.

Thằng Tùng xuất viện về nhà. Cô Yên bị điên loạn sau sự số chú Dũng qua đời. Dường như cô quá dằn vặt bản thân khi suy nghĩ không thông suốt để bị bà Vu kia lợi dụng khiến gia đình tan đàn xẻ nghé, khuynh gia bại sản. Đau đớn hơn bản thân cô lại gián tiếp tạo đà cho trùng lửa xuất hiện và cướp đi mạng sống của tất thảy 5 người thân và cướp đi cơ hội là người lành lặn của bao nhiêu con người thân khác nữa.

Câu chuyện khép lại với quá nhiều tang thương cho một đại gia đình. Vốn dĩ gia đình họ đang trên đà hưng thịnh cuối cùng lại rơi vào diệt vong và suy tàn do chính cái nghiệp từ thời tổ tiên gây ra. Suy cho cùng, bản thân mỗi chúng ta hãy sống thiện để được thanh thản cho chính mình và góp phần tạo dựng phúc lâu bền cho con cháu để tới tận sau này con cháu không phải vướng bận bởi cái nghiệp đời trước để lại cho thế hệ tương lai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hoayêu