#76-80:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Chào thím, cháu thật sự rất tò mò, thím kết hôn với chú Lăng Trầm từ lúc nào vậy, thím có thể nói cho cháu biết không?” Lam Anh San cứ như rất thân quen, buông Hoắc Lăng Trầm ra, tới khoát tay lên khuỷu tay của Niên Nhã Tuyền, cả gương mặt đơn thuần lại hiếu kỳ hỏi thăm.

Niên Nhã Tuyền vì ngại mà giật giật khóe môi, thành thật trả lời, “Chú thím đã kết hôn ba năm rồi, chỉ có điều lúc trước chồng thím bận rộn, không ở cùng nhau mà thôi.”

“Ơ.. Chú Lăng Trầm như vậy là không đúng rồi! Thím cũng đã gả cho chú ba năm rồi, chú mới chịu dẫn tới giới thiệu với mọi người.” Lam Anh San ra vẻ không vui răn dạy Hoắc Lăng Trầm.

Hoắc Lăng Trầm cũng không hề tức giận, cười nhàn nhạt cầm tay Niên Nhã Tuyền, “Ừm, đúng thật là chú không đúng, sau này sẽ không như vậy nữa.”

Gương mặt của Niên Nhã Tuyền có chút nóng lên, cô phát hiện Hoắc Lăng Trầm luôn luôn vô tình hay cố ý trêu chọc cô, chọc cho trái tim nhạy cảm của cô phơi phới không ngừng, xấu hổ ngượng ngùng.

Một đoàn người tiến vào hội trường của yến hội, bên trong đã có rất nhiều người, đều là các nam thanh nữ tú trẻ tuổi, đang ăn uống vui vẻ.

Nhìn thấy một đoàn người đi vào, không ít nữ nhân bắt đầu thét lên, “Thật sự có mấy người Hoắc Lăng Trầm kìa!”

“Wow! Đẹp trai quá đi! Bốn người đàn ông đều siêu cấp đẹp trai, ai tôi cũng thích thì phải làm sao bây giờ?”

“Anh San thật sự không gạt chúng ta, quan hệ của cô ấy và Hoắc thiếu đúng thật là không tầm thường! Thế nhưng mà, cô gái bên cạnh Hoắc thiếu là ai vậy?”

“Đúng nhỉ, mặc dù chưa từng thấy qua bao giờ, nhưng dáng dấp cũng không tệ.”

* * *

Hàn Tiêu bị hai mỹ nữ trực tiếp lôi đi, Lục Khải Hàng dẫn Tống Từ đi theo hướng vừa rồi, Lê Cảnh Sâm bị Lam Anh San kéo đi chỗ khác, chỉ còn lại cô và Hoắc Lăng Trầm thì đứng nguyên đó.

Nhân viên phục vụ bưng các loại rượu tới, Hoắc Lăng Trầm lấy một ly rượu đỏ. Niên Nhã Tuyền cho rằng ly rượu đỏ còn lại kia là cho cô, kết quả Hoắc Lăng Trầm nói với nhân viên phục vụ, “Đi chuẩn bị một ly nước chanh.”

“Vâng, Hoắc thiếu.”

Hoắc Lăng Trầm nhấp một hớp rượu đỏ, hỏi Niên Nhã Tuyền, “Bên kia có thức ăn, ăn trước chút gì đó rồi hẳn chơi?”

Niên Nhã Tuyền rất hiếu kì nhìn hắn, “Tại sao lại gọi nước chanh?”

Người đàn ông nhìn cô một cái, “Cho em.”

“.. Đến những chỗ như thế này, anh bảo tôi uống nước chanh?” Niên Nhã Tuyền cạn lời nhìn nam nam nữ nữ chung quanh, có người nào mà không cầm rượu đỏ rượu đế Champagne cocktail này kia, tại sao tới lượt cô lại là nước chanh? “

” Ừm. “Anh không thích trông thấy cô uống rượu.

* * *

Không bao lâu sau có một nhân viên phục vụ bê nước chanh tới, Niên Nhã Tuyền chán nản cầm ly nước chanh đi theo Hoắc Lăng Trầm đến khu thực phẩm. Lấy một miếng bánh bông lan Hokkaido đưa lên miệng, Niên Nhã Tuyền hỏi,” Tối nay có tiết mục gì không? “

” Ừm, Cảnh Sâm mời một nữ minh tinh mà con bé thích đến biểu diễn. “Hoắc Lăng Trầm lười biếng tựa vào cái bàn sau lưng.

Niên Nhã Tuyền nhịn không được hỏi,” Cô bé đó rốt cục là ai? Một cô gái có thể đồng thời khiến cho tứ thiếu của Việt Thành đều sủng ái. “

” Lam Anh San. “

“.. Tôi biết cô bé đó tên là Lam Anh San, ý của tôi là.. “

Nhưng cô lại bị Hàn Tiêu chen ngang, Hàn Tiêu ôm hai mỹ nữ dáng người cao gầy trong ngực,” Hoắc Lăng Trầm, vừa rồi Tiểu Anh San tìm cậu đấy! “

” Ừm, tôi đi qua xem một chút, em ở đây cứ đi dạo thoải mái. “Hoắc Lăng Trầm dặn dò Niên Nhã Tuyền xong liền rời khỏi khu thực phẩm.

Sau đó, Niên Nhã Tuyền liền thấy Lam Anh San kéo Hoắc Lăng Trầm, vừa cười vừa nói tiến vào một căn phòng, mười mấy phút liền cũng chưa thấy ra.

Đang đúng lúc cô do dự có nên đi tìm Hoắc Lăng Trầm hay không, Tống Từ không biết lúc nào đi tới bên cạnh cô, giơ ly Champagne trong tay lên,” Nhã Tuyền, đi thôi, chúng ta đi khiêu vũ. “

Lúc này trời cũng đã nhá nhem tối rồi, âm nhạc đinh tai nhức óc phát ra trêи hòn đảo, trêи sàn nhảy mười mấy cái cặp đôi nam nữ đang cuồng hoan.

Niên Nhã Tuyền nhịn không được nhìn thoáng qua căn phòng mà Hoắc Lăng Trầm vừa vào, gật đầu với Tống Từ cùng nhau lên sàn nhảy.

Không nghĩ tới Tống Từ bề ngoài ôn nhu, nhưng một khi lạc vào ma trận của DJ, trong nháy mắt liền biến thành một cô gái xinh đẹp nhảy nhót uyển chuyển. Dựa vào tiết tấu của âm nhạc, vòng eo gợi cảm khẽ đung đưa.

Niên Nhã Tuyền nhìn thấy vậy cũng không nhịn được liền nhảy theo, nhưng cũng chỉ là nhảy thôi. Không phải là cô không biết, chỉ là không có tâm trạng.

Cô đang suy nghĩ, có phải là mình đã suy nghĩ nhiều rồi không..

Tống Từ đang nhảy hăng say bỗng nhiên ngừng lại, kéo Niên Nhã Tuyền đến gần sát bên tai mình nói với cô,” Chị cũng vừa có suy nghĩ giống em, cho là bản thân đã suy nghĩ nhiều rồi, nhưng mà.. Nhã Tuyền, nhớ kỹ, phải đề phòng Lam Anh San. “

Nói xong, không cho Niên Nhã Tuyền cơ hội nói chuyện, nét mặt của Tống Từ tươi cười như hoa, đi đến nơi cách đó không xa tìm Lục Khải Hàng.

* * * Niên Nhã Tuyền nhìn bóng lưng của Tống Từ, đứng trêи sàn nhảy một trận mê mang.

Chị Tống Từ, có ý gì nhỉ?

Bên này Lục Khải Hàng nhìn thoáng qua Niên Nhã Tuyền trêи sàn nhảy, bất đắc dĩ nói,” Có phải em lại không ngoan rồi không, nhảy có vui không? “

Tống Từ thân mật kéo tay hắn,” Chúng em vừa mới bắt đầu, anh đã đến dẫn em đi rồi, Nhã Tuyền sẽ tức giận đấy! “

” Nếu không thì em cứ tiếp tục quay lại điên với cô ấy đi? “Lục khải Hàng cười khẽ, không ai hiểu rõ Tống Từ hơn hắn. Bề ngoài nhìn qua thì ôn nhu như nước, thức ra lại rất không thành thật.

” Không được, em phải trông chừng chồng của em, không chừng lại bị cô em gái nào đó dắt đi mất. “Tống Từ ý chèn trong lời, Lục Khải Hàng cũng không nghĩ nhiều, ấn trán cô hôn xuống.

Sau đó Tống Từ ra vẻ vô ý hỏi,” Vừa rồi em nhìn thấy Tiểu Anh San và Lăng Trầm cùng vào phòng, đi làm gì đó? “

Lục Khải Hàng gõ vào đầu cô, khiến Tống Từ thốt lên một tràng,” Lục Khải Hàng, anh không yêu em! “

” Chú ý đến Lăng Trầm như vậy làm gì? Cậu ta chỉ là cùng với Tiểu Anh San nghiên cứu một bức tranh sơn thủy triều đại nhà Thanh của một người bạn đưa cho nó, không biết thật giả. “

” Ơ? Lăng Trầm cũng hiểu biết đồ cổ nữa sao? “

” Dù sao cũng đã gặp nhiều rồi, nhiều ít cũng hiểu đôi chút. “

Tống Từ lặng lẽ bĩu môi, không nói tiếp nữa. Một lát sau, cô buông tay của Lục Khải Hàng ra,” Nhã Tuyền trêи sàn nhảy một mình anh cũng yên tâm? “

” Yên tâm. “Lục Khải Hàng thành thật trả lời.

” Tất cả mọi người đều thấy Niên Nhã Tuyền vắt tay Hoắc Lăng Trầm cùng xuất hiện ở đây, kẻ không biết nội tình cũng có thể hiểu, buổi tối hôm nay Niên Nhã Tuyền chính là nữ nhân của Hoắc Lăng Trầm, sẽ không có ai dám động vào cô ấy đâu. “

Hơn nữa nơi này cũng không phải là nơi khác, không có mấy loại người bát nháo bồ chao, ngoài ra Nhã Tuyền còn biết võ, cho nên, buổi tối hôm nay Niên Nhã Tuyền có thể yên tâm mà chơi.

Lục Khải Hàng cũng đã nói như vậy rồi, Tống Từ cũng không tiếp tục kiên trì nữa, tiếp tục bồi bên cạnh Lục Khải Hàng.

Niên Nhã Tuyền chơi được một lúc, được hai cô gái mời cùng đi ra biển, cô lúc đầu muốn nói với Hoắc Lăng Trầm một tiếng, nhưng lúc đó lại không tìm thấy anh, cho nên cứ thế trực tiếp đi cùng họ.

Có điều, cũng may trước khi đi, cô nhìn thấy Tống Từ, liền thuận tiện kéo cô ấy cùng đi chung. Cho nên, Lục Khải Hàng cũng biết cô ra biển.

Lục Khải Hàng ở một bên khác sắp xếp tài xế lái thuyền,” Trời đã tối rồi, đừng đi xa quá, đi vòng vòng gần đây là được rồi. “

” Vâng, Lục thiếu. “

Trêи thuyền có không ít người, Niên Nhã Tuyền mặc dù nhìn thấy người xa lạ thì sẽ không thích nói chuyện, nhưng dù sao tính cách cũng hoạt bát, rất nhanh đã có thể hòa nhập cùng mọi người.

Trêи tàu có sẵn dụng cụ chơi nhạc, Niên Nhã Tuyền tiện tay lấy một cây ghita, hát bài “Nổi gió rồi” trợ hứng cho mọi người,” Dọc theo con đường này vừa đi vừa nghỉ, thuận theo vết tích của chàng thiếu niên phiêu lưu, bước đến nhà ga trước mắt, lại có một chút do dự..”

Một ca khúc kết thúc, tiếng vỗ tay và tiếng ca ngợi của mọi người nổi lên bốn phía.

“Nhã Tuyền, sau này nếu cô làm ca sĩ, mở show diễn, tôi nhất định sẽ đến.”

“Sao cô phải đến học viện Quản Lý Kinh Tế? Cô nên chọn học viện m Nhạc. Một mầm non ca sĩ lại bị che mất.”

Đối với lời tâng bốc của bọn họ, Niên Nhã Tuyền chỉ coi như là hiệu ứng Hoắc Lăng Trầm.

Bởi vì muốn gián tiếp lấy lòng Hoắc Lăng Trầm, bọn họ mới khen cô.

Tàu lướt trêи biển một giờ mới quay về đảo, lúc bữa tiệc kết thúc đã là hơn mười hai giờ đêm, rốt cuộc Niên Nhã Tuyền cũng thấy Hoắc Lăng Trầm.

Chỉ là, Lam Anh San vẫn đứng bên cạnh anh tươi cười rạng rỡ, hai người đang tiễn khách, trai tài gái sắc, không biết còn tưởng rằng bọn họ mới là một đôi.

Lần nữa đè xuống nỗi chua xót trong lòng, Niên Nhã Tuyền không chút nghĩ ngợi đi tới, khoác tay Hoắc Lăng Trầm: “Tôi mệt rồi, muốn về nhà.”

Hoắc Lăng Trầm nhìn đồng hồ trêи tay, đã hơn mười hai giờ rồi, đúng là cần phải quay về.

Chỉ là không đợi anh nói chuyện, Lam Anh San ở bên cạnh tươi cười mở miệng nói: “Chú à, hôm nay cháu không lái xe, vốn muốn ở lại đây một đêm, nhưng mọi người đều đi hết cả rồi, lát nữa cháu có thể quá giang xe của chú không?”

Một thỉnh cầu nho nhỏ đơn giản như vậy, đương nhiên Hoắc Lăng Trầm sẽ không từ chối.

Niên Nhã Tuyền thấy Hoắc Lăng Trầm không từ chối, trong lòng trầm xuống, cười miễn cưỡng, chán ngắt đi tìm điện thoại của mình, vừa chơi điện thoại, vừa chờ bọn họ tiễn khách.

Tất cả mọi người đều đi hết, đã là một giờ rồi, bọn họ cũng lên thuyền trở về.

Dày vò một phen, Niên Nhã Tuyền cuối cùng cũng lên được đất liền, thấy Đế Tước của Hoắc Lăng Trầm, cô thuận theo tự nhiên đi đến ghế phó lái.

Chỉ là, sau lưng bỗng nhiên nhảy ra một cô gái, tung ta tung tăng nhanh hơn cô một bước ngồi vào ghế phó lái, còn nhìn Niên Nhã Tuyền mà hô: “Thím, mau lên đây đi, đã trễ lắm rồi.”

* * * Đương nhiên cô biết đã trễ lắm rồi, đã kêu thì cứ kêu đi, còn ngồi vào ghế phó lái làm gì?

Vậy còn cô thì sao?

Lúc cô còn đang nghĩ lung tung, Hoắc Lăng Trầm rất lịch sự đưa tay chặn nóc xe cho Lam Anh San, Lam Anh San ngồi vào, Hoắc Lăng Trầm đóng cửa lại.

Lúc này mới mở cửa sau, đưa tay làm tư thế mời với Niên Nhã Tuyền.

Niên Nhã Tuyền hoàn toàn hết buồn ngủ, vậy nên, người được gọi là cháu gái này của anh, quan trọng hơn người vợ là cô?

Cô thật muốn hô to một tiếng: “Tôi không ngồi.”

Nhưng nhìn xung quanh một vòng, chỉ có chiếc xe này của Hoắc Lăng Trầm.

Không đếm xỉa đến động tác mời của Hoắc Lăng Trầm, cô trầm mặt mở cánh cửa xe phía bên kia, tự mình ngồi vào.

Lúc này Hoắc Lăng Trầm mới phát hiện Niên Nhã Tuyền không đúng, đi vòng qua phía bên này, anh cuối nửa người vào xe: “Sao vậy?”

Niên Nhã Tuyền nhắm mắt lại: “Buồn ngủ.”

“Ừ, chúng ta đưa Tiểu Anh San về trước, rồi về nhà sau.”

Người đàn ông nói xong, đóng cửa xe lại, ngồi vào ghế lái.

Niên Nhã Tuyền: “…”

Trong đêm tối, chiếc xe lướt nhanh trêи đường cái rộng rãi, Niên Nhã Tuyền nhìn ra ngoài cửa xe, hoàn toàn không buồn ngủ. Nghe cô gái phía trước mặt cười nói, hận không thể bịt tai mình lại.

Hoắc Lăng Trầm vẫn không nói nhiều, nhưng mỗi lần nói chuyện, anh sẽ đáp lại mấy câu. Người đàn ông giữ bầu không khí cuộc trò chuyện rất tốt, nghĩa là cho dù lúc anh không nói chuyện, cũng sẽ không khiến cho Lam Anh San lúng túng.

Cuối cùng đưa Lam Anh San đến tiểu khu cao cấp của cô ta, nhìn căn hộ cao mấy chục tầng, Niên Nhã Tuyền suy đoán, có phải nhà của Lam Anh San là Hoắc Lăng Trầm mua cho cô ta không..

Không đợi cô nghĩ xong, xe dừng lại, chỉ nghe người đàn ông nói: “Chú đưa cháu lên, đã trễ thế này rồi, không an toàn.”

Rốt cuộc Niên Nhã Tuyền không nhịn được thầm mắng, mẹ nó. Lam Anh San này mới là vợ anh sao? Đã đến dưới lầu rồi, còn không an toàn?

Tiểu khu cao cấp như vậy, luôn có bảo vệ tuần tra ra vào đấy có được không?

“Vâng, chú.” Lam Anh San không từ chối.

Hoắc Lăng Trầm nhìn cô gái ngồi sau xe, hai mắt nhắm chặt, cho là cô đã ngủ, trực tiếp xuống xe.

Niên Nhã Tuyền đợi dưới lầu hai mươi mấy phút, Hoắc Lăng Trầm vẫn chưa xuống.

Cô bị tức đến phát cười, Hoắc Lăng Trầm này đưa người lên giường luôn sao?

Nếu là bình thường, có người dám chọc giận cô như vậy, cô đã sớm nổi cáu rồi.

Cô không dám nổi giận với Hoắc Lăng Trầm, nhưng cô cũng không hầu theo được!

Đẩy cửa xe ra, trực tiếp xuống xe, đi tới cửa tiểu khu.

Mười phút sau, điện thoại trong túi xách reo lên, quả nhiên là Hoắc Lăng Trầm, cô cười lạnh một tiếng nhận điện thoại: “Tổng giám đốc Hoắc tiễn người xong rồi sao?”

“Em ở đâu?”

Niên Nhã Tuyền cũng tức giận, bắt đầu không giữ mồm giữ miệng nữa: “Đương nhiên là đi rồi. Không đi chẳng lẽ chờ các người ngủ xong? Hoặc là đi lên xem các người ngủ à?”

Đâu dây bên kia trầm mặc một chút, nửa phút sau người đàn ông mới trầm giọng mở miệng: “Tiểu Anh San là con nuôi của tôi và Cảnh Sâm, đừng nghĩ bậy.”

“A! Hóa ra là con nuôi, quả nhiên tổng giám đốc Hoắc nhiều tiền thật. Tôi nghĩ bậy? Tổng giám đốc Hoắc, trước khi nói tôi đừng nghĩ bậy thì xem lại hành động của các người xem có thể khiến người khác hiểu lầm không cần thiết không?”

Không để ý tới lời giễu cợt của cô: “Em đang ở đâu?” Có một số việc gặp mặt giải thích với cô tốt hơn.

“Không cần phải quan tâm tôi đang ở đâu, tạm biệt.”

Nói xong, trực tiếp cúp điện thoại.

Bên này là tiểu khu cao cấp, với lại cũng đã là giờ này rồi, dọc đường đi rất ít xe riêng, đừng nói là taxi. Niên Nhã Tuyền chỉ dành cầm điện thoại dùng phần mềm gọi một chiếc xe tới.

Nhưng mà, cô vừa mở điện thoại lên, Hoắc Lăng Trầm lại gọi đến.

Không chút nghĩ ngợi liền trực tiếp tắt máy, mở phần mềm gọi xe ra, lại gọi tới.. cho tới khi Niên Nhã Tuyền ngay cả một chiếc xe cũng không gọi được.

Tức đến đau gan.

Cuối cùng nhận được một tin nhắn của Hoắc Lăng Trầm: “Còn không nhận điện thoại nữa, em cứ thử xem.”

* * * Thật sự là uy hϊế͙p͙ trắng trợn.

Nhận cuộc gọi của anh gọi tới lần nữa, trực tiếp oán giận: “Tổng giám đốc Hoắc, tới giờ tôi cũng không biết, sao anh lại mặt dày như vậy, tôi không nghe điện thoại của anh có nghĩa là tôi không muốn để ý đến anh, hiểu không?”

Hoắc Lăng Trầm cũng bị cô chọc tức, sắc mặt âm trầm, có điều, đúng lúc đó, anh thấy bên tay phải đường có một bóng người quen thuộc, anh không lên tiếng trực tiếp cúp máy.

Niên Nhã Tuyền đứng tại chỗ nhìn điện thoại bị tắt, vô cùng cạn lời, sao anh cũng tức giận được chứ?

Một ánh đèn xe chiếu tới, Niên Nhã Tuyền theo phản xạ có điều kiện quay đầu lại, ánh đèn quá chói mắt, cô lui về phía sau hai bước nhắm mắt lại. Cho đến khi xe dừng lại bên cạnh cô, cô mới nhìn rõ là xe Đế Tước màu đen của Hoắc Lăng Trầm.

Người đàn ông từ trêи xe bước xuống, trực tiếp kéo tay cô, dùng sức một cái, cô ngã vào lòng anh.

“Buông tôi ra.” Cô kéo cổ tay mình, nhưng người đàn ông vẫn không nhúc nhích.

“Em còn náo gì nữa chứ?” Cho tới nay không có cô gái nào dám ở trước mặt anh buông thả và càn rỡ như vậy, Niên Nhã Tuyền tuyệt đối là người đầu tiên, cho nên anh cũng không hiểu lòng phụ nữ, chỉ cảm thấy không thể hiểu được vì sao Niên Nhã Tuyền tức giận.

“Náo loạn cái gì? Tôi không náo loạn gì cả! Tôi sao dám gây sự trước mặt tổng giám đốc Hoắc chứ?” Mỗi câu cô nói đều mang theo gai nhọn, Hoắc Lăng Trầm cảm thấy cô cần phải yên tĩnh một chút.

Im lặng nhét cô vào ghế phó lái, sau khi đóng cửa xe thắt dây an toàn cho cô xong, bản thân sải bước đi vòng trở về ghế lái.

Động tác của anh quá nhanh, bên này Niên Nhã Tuyền mới vừa cởi dây an toàn ra, cửa ghế lái bên kia đã bị đóng lại, đồng thời bốn cánh cửa xe cũng bị khóa lại.

* * *

Sau năm phút xe khởi động, người đàn ông nhàn nhạt mở miệng: “Nếu em giận vì Lam Anh San, thật sự không cần thiết.”

Cô gái yên lặng, tựa lưng vào ghế nhắm mắt dưỡng thần.

Hoắc Lăng Trầm nhìn cô một cái, giữa chân mày mơ hồ hơi đau, rốt cuộc anh nên nắm bắt cô thế nào đây?

Trở lại biệt thự, xe mới dừng lại, Niên Nhã Tuyền mở cửa xe liền xông ra ngoài. Trở về phòng khóa trái cửa lại, mới thở phào nhẹ nhõm.

Hoắc Lăng Trầm vặn chốt cửa phòng Niên Nhã Tuyền, biết cửa phòng đã bị khóa trái từ bên trong. Nhìn đồng hồ trêи cổ tay, đã hơn ba giờ rồi, hôm nay để cô nghỉ ngơi trước, có chuyện gì ngày mai nói.

Trở về phòng, Hoắc Lăng Trầm gọi điện thoại cho Hàn Tiêu, tóm tắt chuyện vừa mới xảy ra với anh ta. Đối với một người đàn ông mà nói, một vài chi tiết vẫn bị bỏ quên, ví dụ như anh quên đã cùng Lam Anh San vào phòng thật lâu, lại ví dụ như Lam Anh San ngồi ở vị trí phó lái, lại ví dụ như đưa Lam Anh San lên lầu, giúp cô ta giải đề số học cô ta không hiểu..

Cho nên, khi anh nói xong, Hàn Tiêu cũng mơ hồ: “Chẳng lẽ cậu đắc tội với cô ấy lúc ở trêи đảo sao?”

Hoắc Lăng Trầm lắc đầu: “Rất rõ ràng, cô ấy bởi vì Tiểu Anh San mới tức giận.”

Anh không quên hai câu nói kia của cô.

“A, đó chính là vì cô ấy hiểu lầm quan hệ của cậu và Tiểu Anh San nên ghen. Cậu giải thích với cô ấy, dỗ ngọt là được rồi.”

“Nói rồi, đã nói Tiểu Anh San là con nuôi của tôi và Cảnh Sâm rồi.”

“Sau đó thì sao?”

Hoắc Lăng Trầm ném áo sơ mi vào sọt: “Vẫn còn tức giận, về tới nơi thì trực tiếp khóa trái cửa phòng lại rồi.”

“…”

Hàn Tiêu cảm thấy loại phụ nữ giống như Niên Nhã Tuyền, đối với đàn ông mà nói, là một kẻ khiêu chiến. Cho nên mới xuất hiện một màn như vậy, một thánh tình lưu luyến hoa thơm, một tổng giám đốc lớn của công ty đa quốc gia, hơn nửa đêm không ngủ để phân tích lý do tại sao cô lại tức giận.

Mấu chốt là ngay cả thánh tình cũng không biết tại sao cô lại tức giận, bạn nói có đáng giận hay không.

Thở dài một hơi, Hàn Tiêu suy đoán lung tung: “Nếu không phải cô ấy đang tranh cãi vô lý, thì chính là tính chiếm hữu quá mạnh, hoặc là tính chiếm hữu quá mạnh mẽ dẫn đến tranh cãi vô lý.”

Hoắc Lăng Trầm: “…”

“Thật là thì cách đơn giản nhất chính là làm, làm đến khi cô ấy nhượng bộ không tức giận nữa mới ngừng.” Anh ta cũng đã từng đối xử với cô gái kia như vậy.. Có điều đúng thật là rất có hiệu quả.

Đáng tiếc, “Cô ấy vẫn còn là một cô gái bé nhỏ.”

Một câu nói của Hoắc Lăng Trầm, khiến cho Hàn Tiêu qua nửa ngày sau mới tìm lại được phản ứng vốn có, khó tin nhảy cẫng lên: “Cậu đừng nói với tôi là giữa cậu và vợ cậu vẫn còn thanh khiết đấy nhé?”

Giờ phút này, nghe Hàn Tiêu hỏi như vậy, Hoắc Lăng Trầm đột nhiên cảm thấy thật mất mặt.

“Hoắc Lăng Trầm, là cậu không được, hay cô ấy là đồng tính, hay là cậu thích đàn ông?”

Anh ta vừa nói xong câu đó liền khiến Hoắc Lăng Trầm tức quá phải chửi thề: “Tôi không có sở thích cưỡng bức phụ nữ, tôi muốn cô ấy cam tâm tình nguyện ngủ cùng tôi.”

Hàn Tiêu: “.. Vậy thì cậu tiếp tục giữ sự ổn định của cậu đi, mẹ nó đừng hơn nửa đêm rồi còn gọi cho tôi, cậu có biết trêи giường tôi hiện giờ còn hai người phụ nữ đang chờ tôi không?”

“Hai người phụ nữ? Tiêu Tử, Mộ Thiển Ca có biết không?”

“…”

Bên kia yên tĩnh một lát, chỉ nghe thấy Hàn Tiêu quát một tiếng: “Cút hết ra ngoài cho tôi.”

Hoắc Lăng Trầm bình tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ, hút thuốc.

Cho đến lúc bên kia vang lên tiếng đóng cửa, Hàn Tiêu mới nặng nề nói: “Cô ấy ở đâu?”

“Vốn dĩ Mộ Thiển Ca đã xuất hiện rồi đấy chứ, nhưng nhìn thấy cậu ôm trong lòng một người phụ nữ đi vào quán bar, liền quay về New Zealand rồi.”

Hàn Tiêu hốt hoảng đứng lên khỏi salon, lấy áo vest đỏ của mình, ném cho Hoắc Lăng Trầm một câu: “Người anh em, nếu không muốn cưng chiều người phụ nữ của cậu lên tận trời, thì hãy nhượng bộ cô ấy cho đến khi cô ấy mềm lòng, tôi đi trước đây!”

Trực tiếp cúp điện thoại.

* * *

Niên Nhã Tuyền ngủ một giấc, thẳng đến giữa trưa ngày hôm sau mới rời giường, choáng váng nhìn quanh phòng của mình, thật lâu sau mới nhớ ra, mình về nhà lúc nửa đêm hôm qua.

Đồng thời cũng nhớ tới chuyện Hoắc Lăng Trầm và Lam Anh San.

Rửa mặt xong, lúc xuống lầu ăn trưa, chuông cửa biệt thự reo lên, thím Lưu mở cửa ra, là Trịnh Phi tới.

Trong tay xách mấy túi xách đi về phía Niên Nhã Tuyền: “Chào buổi trưa, phu nhân.”

Niên Nhã Tuyền gật đầu một cái: “Chào anh.”

“Phu nhân, đây là đồ tổng giám đốc Hoắc mua, bảo tôi đưa tới cho cô.”

Động tác ăn cơm của Niên Nhã Tuyền ngừng lại, nhìn về phía túi xách Trịnh Phi cầm, khi cô thấy rõ nhãn hiệu phía trêи, hai mắt sáng lên. Đó là thương hiệu son môi cô vô cùng ước ao và khát vọng, bởi vì quá đắt, một cây cũng đã hơn mấy ngàn, cho nên chưa mua được.

Nhưng mà, “Ý tốt của tổng giám đốc Hoắc tôi nhận, còn quà thì tôi không cần, anh mang về cho anh ta, bảo anh ta đưa cho người phụ nữ khác đi.”

Trịnh Phi: “…”

Cậu ta nhịn không được nói đỡ giúp Hoắc Lăng Trầm mấy câu: “Phu nhân, món quà này là do tổng giám đốc Hoắc tự mình lựa chọn lúc sáng nay, tôi chưa từng nhìn thấy ngài ấy tự mình chọn đồ cho cô gái khác.”

Niên Nhã Tuyền ăn một miếng cơm, tùy tiện nói: “Quà sinh nhật của Lam Anh San thì sao?”

Trịnh Phi: “…”

Cái này thì đúng là do tổng giám đốc Hoắc tự chọn.

Nhưng chuyện này liên quan gì đến Lam tiểu thư? Trịnh Phi không hiểu, mặc dù không rõ nhưng cũng không thể phí công đi một chuyến về đây nhưng lại không có kết quả như vậy: “Phu nhân, ngài không biết rồi, sáng sớm nay lúc tổng giám đốc Hoắc ra ngoài sắc mặt rất lạnh lừng, nhưng lúc chọn quà cho cô, tâm trạng khá tốt!”

“Tâm trạng rất tốt? Anh ta cười thật hay là chính miệng anh ta nói với anh tâm trạng rất tốt?”

Trịnh Phi: “…”

Cậu ta chắc chắn và cũng khẳng định, chẳng những phu nhân đang tức giận, hơn nữa còn là rất rất rất tức giận.

Đừng thấy năng lực làm việc của Trịnh Phi rất lợi hại, nhưng đối với việc vật lộn với phụ nữ cũng không có kinh nghiệm, nếu như có thiên phú dỗ phụ nữ, anh ta cũng sẽ không ly hôn, nhất thời cũng không biết nên nói gì: “Cô có biết tổng giám đốc Hoắc, không thích cười.. Tâm trạng tốt hay xấu, cũng sẽ không dùng ngôn ngữ để biểu đạt..”

“Tôi biết!” Niên Nhã Tuyền dứt khoát đáp một câu, khiến cho Trịnh Phi lần nữa không còn gì để nói.

Niên Nhã Tuyền cũng không muốn làm khó Trịnh Phi: “Mang son về cho Hoắc Lăng Trầm đi, tôi không cần!”

Ai ngờ Trịnh Phi trực tiếp đặt son xuống bàn, liền xoay người rời đi: “Phu nhân, ngài có cần hay không, cứ tự mình đi nói với tổng giám đốc Hoắc, tôi chỉ phụ trách giao hàng.”

Lời này vừa nói xong, cửa biệt thự cũng bị đóng lại.

Ngoài cửa, Trịnh Phi lau mồ hôi lạnh trêи trán, nhìn nắng gắt, bỗng nhiên thấy nhớ Trọng Hải Trình, quan hệ của cậu ta và phu nhân không phải là rất tốt sao? Trợ lý Trọng à, nhanh quay về đi, cậu quay về rồi tôi cũng không cần gánh vác mấy chuyện cực khổ như vật lộn giữa vợ chồng bọn họ nữa.

Trọng Hải Trình đang khuân gạch với mọi người trêи công trường xa xôi bỗng nhiên hắt xì một cái, là ai đang chửi cậu ta, hay là nhớ cậu ta vậy. Thật ra thì, anh ta cũng muốn nói là, tổng giám đốc Hoắc, tôi nhớ anh quá, tôi cũng muốn quay về bên cạnh anh..

Suy nghĩ một chút, anh ta cầm điện thoại gọi cho Trịnh Phi: “Trịnh Phi, gần đây quan hệ giữa tổng giám đốc Hoắc và phu nhân thế nào rồi?”

Trịnh Phi vừa đến cửa công ty, nghĩ lại son môi mà Hoắc tổng tặng, tuy rằng không biết tại sao Niên Nhã Tuyền lại từ chối, nhưng có thể tặng quà tức là biểu hiện của “Tốt lắm mà.”

“Được, tôi biết rồi.” Cúp điện thoại của Trịnh Phi xong, Trọng Hải Trình gọi lại cho Niên Nhã Tuyền.

Nhìn trêи màn hình hiện lên ba chữ trợ lý Trọng, Niên Nhã Tuyền mới nhận thấy rằng, mình cũng đã lâu rồi không liên lạc với Trọng Hải Trình.

“Alo, Trợ lý Trọng.”

“Hu hu hu.. Chào phu nhân.”

Nghe thấy cậu ta đang khóc, Niên Nhã Tuyền rùng mình một cái, “Anh làm sao vậy?”

Sau đó, giọng nói của Trọng Hải Trình càng trở nên cẩn thận hơn, “Phu nhân, Hoắc tổng có đang ở bên cạnh ngài không?”

“Không có.” Cô đang chuẩn bị đến công ty tìm Hoắc Lăng Trầm trả lại son môi đây.

Vừa nghe thấy hai người họ không cùng ở đó, âm thanh của Trọng Hải Trình liền thay đổi.. “Phu nhân, tôi chỉ vì bao che cho ngài mà bị đuổi đi khuân gạch đã hơn một tháng trời, chịu nhiều đau khổ, ngài thì tự do vui vẻ sống ở biệt thự, lúc nhớ đến tôi ngài không đau lòng chút nào sau?”

“…”

Trọng Hải Trình chuyển đi rồi? Còn là vì bao che cho cô?

Cô mới biết đó có được không?

“Tôi không biết anh chuyển đến công trường!”

Trọng Hải Trình mặt dày nói, “Bây giờ phu nhân đã biết rồi, có thể giải cứu tôi thoát ra ngoài được không? Nếu ngài có thể giúp tôi về lại công ty, tôi xin cam đoan với phu nhân nhất định sẽ làm trâu làm ngựa cho ngài!”

Niên Nhã Tuyền nhịn không được hỏi: “Anh làm trâu làm ngựa cho tôi, vậy Hoắc tổng thì sao?”

“.. Làm trâu làm ngựa cho hai người luôn được chưa.”

“…”

Cúp điện thoại, Niên Nhã Tuyền ngẩn ngơ nhìn mấy hộp son, vốn có thể lấy một lý do chính đáng để trả son lại. Thế nhưng giờ lại lọt ra một Trọng Hải Trình bị đày đến công trường, vấn đề trả lại son này, cần phải lập kế hoạch lâu dài mới được..

Tập đoàn ZL

Đây là lần thứ ba Niên Nhã Tuyền đến công ty của Hoắc Lăng Trầm, nghe nói Hoắc Lăng Trầm mới vừa đàm phán hợp tác với khách hàng về.

Bước vào công ty, người tiếp đón cô cũng chính là nhân viên trước đây tên Vương Nhiễm.

Lần này khi nhìn thấy cô, ngay lập tức tiến lên đón tiếp, mỉm cười mở miệng, “Xin chào ngài, Niên tiểu thư đến tìm Hoắc Tổng sao? Hoắc Tổng vừa trở về, tôi đưa cô đi gặp nhé.”

Sự nhiệt tình của cô ta khiến Niên Nhã Tuyền có chút cạn lời, chỉ mở nụ cười đáp lại, “.. Được, cảm ơn.”

Đi thẳng một đường đến tầng sáu mười sáu, người đầu tiên nhìn thấy cô là một nữ thư ký – Diệp Vân.

Lần đầu tiên Niên Nhã Tuyền đến công ty, cô không chú ý, lần thứ hai đến thì cô ta không có ở đây. Lần này gần như là lần đầu tiên gặp Niên Nhã Tuyền, bước lên chào hỏi, “Thư ký Vương, vị này là?”

Vương Nhiễm giải thích, “Thư ký Diệp, vị này chính là Niên tiểu thư, tổng tài đã căn dặn vị này được phép trực tiếp vào văn phòng tổng tài.”

Nghe cô ta nói như vậy, Diệp Vân đánh giá Niên Nhã Tuyền thêm vài lần, cuối cùng nhàn nhạt nói, “Tôi đưa cô ấy đi vào.”

Niên Nhã Tuyền mỉm cười, lễ phép nói, “Cảm ơn, làm phiền rồi.”

Diệp Vân nghiêng người liếc cô một cái, không nói gì, xoay người đi đến văn phòng tổng tài.

Nhìn dáng vẻ của cô ta, Niên Nhã Tuyền bĩu môi, đã từng gặp qua ba người thư ký của Hoắc Lăng Trầm, chỉ có duy nhất một một mình cô ta là mắt mọc trêи đỉnh đầu, lỗ mũi hỉnh lên trời.

Cửa phòng làm việc vang lên tiếng gõ cửa, giọng nói của Hoắc Lăng Trầm truyền ra, “Vào.”

Đẩy cửa phòng làm việc ra, Diệp Vân cung kính nói, “Hoắc tổng, vị Niên tiểu thư này đến tìm ngài.”

Niên Nhã Tuyền đi từng bước từng bước một tới, thấy rõ tình hình trong phòng.

Hoắc Lăng Trầm đang ngồi làm việc trêи sofa, còn bàn làm việc vốn của anh lại có một cô gái đang ngồi, đang ngồi làm bài tập – Lam Anh San.

“A, là Nhã Tuyền đến à, Nhã Tuyền mau vào đây!” Lời của Lam Anh San vừa dứt, cô ta cũng đã phóng tới ngay trước mặt Niên Nhã Tuyền.

A! Lần này không chịu gọi là thím sao, là vì có thư ký của Hoắc Lăng Trầm đang có mặt ư? Niên Nhã Tuyền vốn không cố ý nghĩ Lam Anh San như vậy, phải nhịn hết nổi rồi cô mới có thể nghĩ như vậy.

Hoắc Lăng Trầm buông tài liệu trong tay xuống, nhẹ giọng trách cứ Lam Anh San, “Không biết lớn nhỏ như vậy à.”

Lam Anh San thân mật kéo tay Niên Nhã Tuyền, “Chú à, tuổi của Nhã Tuyền cũng không chêch lệch mấy với cháu, nhiều lắm cháu cũng chỉ có thể gọi là chị thôi, đúng không Nhã Tuyền!”

Nhìn thấy dáng vẻ và ánh mắt mong chờ của Lam Anh San, Niên Nhã Tuyền thật sự cười không nổi. Cô cũng biết Lam Anh San cũng chẳng có ý gì, nhưng không biết vì sao lại có chút địch ý.

Cô miễn cưỡng nhếch khóe môi, gật gật đầu, coi như đáp lại.

Hoắc Lăng Trầm cũng không nói gì nữa, từ sofa đứng dậy, “Vào đi.”

Niên Nhã Tuyền cắn môi dưới, lại nhìn thoáng qua vở bài tập này kia trêи bàn làm việc, cuối cùng từ chối. Cô cũng lười bước vào, cái túi đang cầm trong tay tiện thể đưa luôn cho Lam Anh San, “Không cần đâu, tôi chỉ tới đưa chút đồ, tôi đi trước đây.”

Lam Anh San thấy lạ muốn gọi cô lại, “Này, Nhã Tuyền..”

Niên Nhã Tuyền cũng không để ý.

“Đứng lại!” Giọng điệu lạnh như băng từ sau lưng cô truyền đến.

Diệp Vân đứng bên cạnh thầm hít lấy một ngụm khí lạnh, cuối cùng cô gái này là ai, có quan hệ thế nào với Hoắc tổng.

Niên Nhã Tuyền dừng bước, xoay người quay đầu lại, “Có chuyện gì sao Hoắc tiên sinh, tôi phải đi học gấp, có ý kiến gì không?”

Cũng cùng lúc đó, Lam Anh San mở túi son môi ra. Giống như không cảm thấy giữa hai người có gì đó là lạ, nên vội kêu lên, “Son môi này đẹp thật đấy, màu này đúng đẹp! Cháu còn chưa từng thấy qua màu này đâu! Chú à, là chú bảo chị Nhã Tuyền mua cho cháu sao?”

Niên Nhã Tuyền, Hoắc Lăng Trầm, “…”

Niên Nhã Tuyền xác định chắc chắn, vừa rồi cô nói trả đồ này lại, không phải là tặng đồ, Lam tiểu thư sao lại cho rằng Hoắc Lăng Trầm bảo cô tặng cho cô ta chứ?

Cô hừ lạnh một tiếng, ánh mắt dừng lại trêи người Hoắc Lăng Trầm, “Đúng vậy, quà đó là chú của cô mua tặng cho cô đấy, số lượng giới hạn, vô cùng quý giá!”

Lam Anh San bỏ son môi vào túi đang cầm trong tay, vui vẻ chạy đến trước mặt Hoắc Lân Trầm, “Cám ơn chú, cháu rất thích!” Dưới cái nhìn chăm chú của Niên Nhã Tuyền, cô ta kiễng mũi chân, chụp một cái hôn lên má Hoắc Lăng Trầm.

Giống như Lục Khải Hàng vậy, cũng hôn Hoắc Lăng Trầm một cái y thế.

* * *

Diệp Vân thấy một màn như vậy lặng lẽ trở về chỗ làm việc, thì ra cô ta đoán chính xác, Lam tiểu thư thật sự muốn trở thành Hoắc phu nhân của bọn họ. Tuy rằng nhỏ hơn mười tuổi, nhưng nếu thật sự yêu, tuổi tác không phải là khoảng cách..

Chỉ có điều cô gái kia, sao lại không biết điều thế chứ, mắt thấy hai người họ bắt đầu ân ái rồi, còn đứng ở đó không đi, phải nghĩ cách đuổi cô ấy đi mới được.

Niên Nhã Tuyền khϊế͙p͙ sợ nhìn Lam Anh San, cô ta thật sự dám.. Đêm đó trước mặt Tống Từ hôn Lục Khải Hàng. Hôm nay lại làm trò trước mặt cô hôn Hoắc Lân Trầm.

Đột nhiên, cô dường như đã hiểu ra được ý trong câu nói phải đề phòng Lam Anh San của Tống Từ.

Sau đó Lam Anh Sang như ý thức được việc mình làm, lúng túng quay lại giải thích với Niên Nhã Tuyền, “Nhã Tuyền, thật xin lỗi, thói quen lúc trước của tôi, nếu đã biết cô thím của tôi rồi, sau này tôi sẽ không như vậy nữa..”

Đã thành thói quen? Vậy Lam Anh San đã hôn Hoắc Lăng Trầm bao nhiê lần rồi?

Bọn họ hôn nhau có giống với lúc cô và Hoắc Lăng Trầm hôn môi không?

Cô hít sâu một hơi, mỉm cười, lời nói sâu xa, “Tôi biết cô lớn lên ở Na-uy từ nhỏ, tư tưởng cởi mở, nhưng phụ nữ truyền thống ở nước ta, tư tưởng vẫn còn chút bảo thủ, lần sau Anh San không thể như vậy, thím sẽ hiểu lầm đấy!”

Lam Anh San ngoan ngoãn gật đầu, “Ừm ừm, chú, nếu không thì cháu về trước đây, không quấy rầy hai người nữa.”

“Vậy cũng được, dù sao chú của cô cũng đã kết hôn rồi, các người ở cùng nhau như vậy cũng không thích hợp lắm, chúng ta cùng nhau đi thôi!” Không đợi Hoắc Lăng Trầm mở miệng, Niên Nhã Tuyền trực tiếp nói thẳng.

Nói xong, còn vứt cho Hoắc Lăng Trầm một ánh mắt quyến rũ, “Ông xã, lát nữa em về trường học, cũng thuận đường nên sẽ bảo tài xế tiễn Anh San một đoạn.”

Hoắc Lăng Trầm nhàn nhạt nói, nhìn thoáng qua Lam Anh San đang thu dọn bài tập, “Anh San, để chú bảo tài xế đưa cháu về.”

Lam Anh San một mặt ngờ vực, sau đó vô tội hỏi, “Hai người cháu nên đồng ý với ai đây!”

Hoắc Lăng Trầm cho Niên Nhã Tuyền một ánh mắt cảnh cáo, đi ra ngoài cửa, nói với Diệp Vân, “Thư ký Diệp, bảo tài xế đưa Anh San về.”

“Vâng, Hoắc Tổng.” Diệp Vân lập tức cầm điện thoại gọi cho tài xế.

Cuối cùng Lam Anh San cũng đi rồi.

Niên Nhã Tuyền cũng xoay người chuẩn bị đi, nhưng tay bị Hoắc Lăng Trầm nắm lại, “Vào đây.”

“Tôi không vào!” Cô trực tiếp từ chối, trong giọng nói hàm chứa ý chắc chắn.

Cô từ chối, làm cho toàn bộ những thư ký bên ngoài đều hít vào một ngụm khí lạnh, má ơi, có người dám từ chối Hoắc tổng? Mọi người vội vàng cúi đầu làm việc, sợ chính mình bị lửa giận lan đến.

Lửa giận của Hoắc tổng, bọn họ chịu không nổi..

Hoắc Lăng Trầm không buông tay đang nắm tay cô ra, chỉ có điều giọng nói có thêm vài phần lạnh lùng, “Tôi nói đi vào!” Lời nói của cô hàm chứa ý định chắc chắn, nhưng lời nói của anh lại không cho bất kỳ ai có cơ hội từ chối.

Lần này Niên Nhã Tuyền trực tiếp rút tay khỏi tay anh, “Tôi không vào là không vào!”

Lúc cô chuẩn bị xoay người, cả người bỗng nhiên bị nhấc lên trời, ngay sau đó cô liền rơi vào lòng ngực của Hoắc Lăng Trầm, bị người đàn ông kia ôm vào văn phòng.

* * *

“Hoắc Lăng Trầm, anh thả tôi xuống! Tên đáng ghét! Nếu không tôi sẽ không khách khí với anh đâu, buông tôi ra..” m thanh phản kháng của cô dần dần biến mất sau tiếng đóng cửa.

Có mấy người ở khu vực thư ký, anh nhìn tôi tôi nhìn anh, cả gương mặt đều mang vẻ sợ hãi mê mang..

Trong văn phòng

Niên Nhã Tuyền được thả xuống, mặc dù có dùng vài chiêu với Hoắc Lăng Trầm rồi, nhưng cuối cùng cô vẫn bị đặt trêи ghế sofa. Vừa muốn mở miệng, miệng cô liền bị bịt kín lại..

Động tác của người đàn ông mạnh mẽ, sau một lúc lâu sau mới buông người con gái dưới người ra, thở gấp, “Niên Nhã Tuyền, đừng khiêu khích giới hạn của tôi!”

Mùi hương trêи người anh rất dễ chịu, thơm thoang thoảng khiến Niên Nhã Tuyền thiếu chút nữa lạc ở trong ngực anh.

Hít sâu một hơi, bốn mắt nhìn nhau với người đàn ông đó, cô thản nhiên châm biếm, “Giới hạn? Giới hạn của Hoắc tổng e rằng cũng chỉ là Tiểu Anh San thôi nhỉ?”

Quả nhiên, sắc mặt người đàn ông xấu đi vài phần, sức khống chế tay cô cũng mạnh thêm vài phần, “Đừng để tôi phải lặp lại nhiều lần cùng một lời nói, Anh San chính là con nuôi của tôi và Cảnh Sâm, em không nhất thiết phải liên tục chống đối con bé.”

Chống đối? Máu nóng trong người Niên Nhã Tuyền gần như muốn nổ tung, có ý đồ muốn đẩy người đàn ông đang ép trêи người mình ra, nhưng đẩy vài lần, cô vẫn là bị ép trêи sofa, tư thế không thay đổi.. “Con mẹ anh đó.. ưm ưm ưm.”

Câu nói tục bị anh ép trở về.

Mấy phút sau, Niên Nhã Tuyền tham lam hít lấy không khí mới mẻ, nếu Hoắc Lăng Trầm không buông cô ra, cô sẽ trở thành người đầu tiên trêи thế giới bị hôn đến mức tắt thở!

Giờ phút này, cô cũng cho rằng, bọn họ không cần thiết phải tiếp tục nói đến vấn đề này nữa, “Tôi còn đi học, anh buông tôi ra!”

Anh không chút nhúc nhích, “Còn quậy không?”

Quậy quậy quậy, quậy cái em gái nhà anh, “Không quậy nữa.” Quậy tiếp thì còn ý nghĩa gì nữa, dù sao bọn họ cũng chỉ là vợ chồng hữu danh vô thực, nghĩ đến đây, tâm trạng của Niên Nhã Tuyền thoải mái hơn một chút.

“Em không vui.” Anh không phải là đang hỏi, mà là đang nói chắc chắn.

“Không có, Hoắc tổng nghĩ nhiều rồi.”

Hoắc Lăng Trầm cũng không thể ngay cả chút khả năng phán đoán này cũng không có, cuối cùng vẫn buông cô ra, nhưng lại không hề thả cô đi. Mà là để cô ngồi lên đùi mình, bàn tay trái của anh vừa nhấc lên, chính xác bắt lấy cổ của cô sau đó giữ chặt.

* * *

Niên Nhã Tuyền liếc mắt một cái với không trung, người đàn ông này thật khó đối phó!

Hoắc Lăng Trầm cảm thấy bọn họ cần phải nói chuyện tử tế với nhau, liền mở lời trước, “Sao lại trả son lại?”

Cô hỏi lại, “Vì sao tôi phải nhận?” Ngữ khí có chút quái gỡ.

“Đó là quà tôi mua cho em, em nhất định phải nhận.”

Niên Nhã Tuyền tức phát cười, “Ơ! Tôi nói này Hoắc tổng, dựa vào đâu mà cái gì anh mua thì tôi nhất định phải lấy? Logic của anh là kiểu gì đây? Anh tặng tôi, tôi từ chối đó là quyền của tôi?”

Nghĩ đến mấy hộp son môi bị Lam Anh San cướp lời, cô thật sự đau lòng! Không không không, chẳng những đau lòng, thịt cũng đau, cả gan cũng đau nốt! Phổi đau! Lá lách dạ dày cũng đau!

Anh lại còn bị Lam Anh San hôn nữa, Hoắc Lăng Trầm vậy mà lại không có chút phản ứng nào, vừa rồi còn nói hôn là theo thói quen.

Không để ý đến sự quái gỡ của cô, người đàn ông bá đạo ra lệnh, “Sau này bất cứ quà gì tôi tặng cho em, không cho phép em từ chối!”

“Cũng không phải là không thể!” Niên Nhã Tuyền cuối cùng cũng có cơ hội ra điều kiện với Hoắc Lăng Trầm.

Người đàn ông nghe vậy nghi ngờ nhìn cô.

Niên Nhã Tuyền quét đi hết những tức giận vừa rồi, hai tay vòng lên cổ anh, “Vậy anh phải đồng ý với tôi ba điều kiện.”

Có lẽ cô đã quên rồi, Hoắc Lăng Trầm là một thương nhân, còn là một thương nhân thành công. Một điều đổi ba chuện.. “Tôi có thể đáp ứng ba điều kiện của em, nhưng em cũng phải đáp ứng ba điều kiện của tôi.”

Hả? Cô cũng phải đáp ứng ba điều kiện của hắn? Vừa nghe thì cứ tưởng là ba đổi ba, nhưng.. hình như có chút gì đó không đúng, nhưng nhất thời cô cũng không tìm ra được là chỗ nào không đúng.

Vì để anh đáp ứng ba điều kiện của mình, cô gật đầu, “Anh nói đi.”

“Ưu tiên nữ trước.”

“.. Một, anh tự mình gọi điện cho Lam Anh San bảo đem son môi trả lại đây, mở hộp ra rồi thì tôi không cần nữa.”

Khóe môi của người đàn ông khẽ cong lên, “Đã cho đi thì không có đạo lý lấy lại, tôi mua cái khác cho em.”

“Tôi không đấy, tôi chỉ lấy cái hộp kia thôi!” Dựa vào đâu mà cho Lam Anh San được ngư ông đắc lợi chứ.

Hoắc Lăng Trầm trầm mặc.

Cô gái nghe thế thì từ trêи đùi anh đứng phốc dậy, “Nếu đã như vậy, hai điều kiện còn lại kia, chúng ta không nhất thiết phải nói nữa.”

Lần đầu tiên trong cuộc đời, Hoắc Lăng Trầm bị một cô gái chỉnh đến bị động như vậy..

Người đàn ông nhếch khóe môi một cái, “Được rồi, nói điều thứ hai đi.” Niên Nhã Tuyền, cũng có bản lĩnh đấy nhỉ!

“Sau này lúc cùng cô ta ở riêng, không được quá năm phút.. Không được, lỡ như phương diện kia của anh có trở ngại thì sao, ba phút thì sao? Như vậy đi, không được quá một phút đồng hồ!” Cùng lúc đó sắc mặt của người đàn ông càng lúc càng xanh mét, Niên Nhã Tuyền cứng đầu cứng cổ, giơ một ngón tay lên.

* * *

Đàn ông có chết cũng không thể chịu nhục.

Hoắc Lăng Trầm không cho rằng năng lực phương diện nào đó của anh bị đả thương nghiêm trọng, vẫn còn có thể cười được.

Dùng sức một cái, Niên Nhã Tuyền liền ngã gọn trong ngực anh, “Ơ, này, làm gì đấy? Anh vẫn chưa đồng ý với tôi mà!”

Đang muốn đi đâu đây?

Chỉ thấy người đàn ông ôm cô đi về phía phòng nghỉ, vào phòng nghỉ làm gì?

Nhập Số Trang

Chương 80: Em không nhất thiết phải chống đối con bé

Cô hít sâu một hơi, mỉm cười, lời nói sâu xa, “Tôi biết cô lớn lên ở Na-uy từ nhỏ, tư tưởng cởi mở, nhưng phụ nữ truyền thống ở nước ta, tư tưởng vẫn còn chút bảo thủ, lần sau Anh San không thể như vậy, thím sẽ hiểu lầm đấy!”

Lam Anh San ngoan ngoãn gật đầu, “Ừm ừm, chú, nếu không thì cháu về trước đây, không quấy rầy hai người nữa.”

“Vậy cũng được, dù sao chú của cô cũng đã kết hôn rồi, các người ở cùng nhau như vậy cũng không thích hợp lắm, chúng ta cùng nhau đi thôi!” Không đợi Hoắc Lăng Trầm mở miệng, Niên Nhã Tuyền trực tiếp nói thẳng.

Nói xong, còn vứt cho Hoắc Lăng Trầm một ánh mắt quyến rũ, “Ông xã, lát nữa em về trường học, cũng thuận đường nên sẽ bảo tài xế tiễn Anh San một đoạn.”

Hoắc Lăng Trầm nhàn nhạt nói, nhìn thoáng qua Lam Anh San đang thu dọn bài tập, “Anh San, để chú bảo tài xế đưa cháu về.”

 

Lam Anh San một mặt ngờ vực, sau đó vô tội hỏi, “Hai người cháu nên đồng ý với ai đây!”

Hoắc Lăng Trầm cho Niên Nhã Tuyền một ánh mắt cảnh cáo, đi ra ngoài cửa, nói với Diệp Vân, “Thư ký Diệp, bảo tài xế đưa Anh San về.”

“Vâng, Hoắc Tổng.” Diệp Vân lập tức cầm điện thoại gọi cho tài xế.

Cuối cùng Lam Anh San cũng đi rồi.

Niên Nhã Tuyền cũng xoay người chuẩn bị đi, nhưng tay bị Hoắc Lăng Trầm nắm lại, “Vào đây.”

“Tôi không vào!” Cô trực tiếp từ chối, trong giọng nói hàm chứa ý chắc chắn.

Cô từ chối, làm cho toàn bộ những thư ký bên ngoài đều hít vào một ngụm khí lạnh, má ơi, có người dám từ chối Hoắc tổng? Mọi người vội vàng cúi đầu làm việc, sợ chính mình bị lửa giận lan đến.

Lửa giận của Hoắc tổng, bọn họ chịu không nổi..

Hoắc Lăng Trầm không buông tay đang nắm tay cô ra, chỉ có điều giọng nói có thêm vài phần lạnh lùng, “Tôi nói đi vào!” Lời nói của cô hàm chứa ý định chắc chắn, nhưng lời nói của anh lại không cho bất kỳ ai có cơ hội từ chối.

Lần này Niên Nhã Tuyền trực tiếp rút tay khỏi tay anh, “Tôi không vào là không vào!”

Lúc cô chuẩn bị xoay người, cả người bỗng nhiên bị nhấc lên trời, ngay sau đó cô liền rơi vào lòng ngực của Hoắc Lăng Trầm, bị người đàn ông kia ôm vào văn phòng.

* * *

“Hoắc Lăng Trầm, anh thả tôi xuống! Tên đáng ghét! Nếu không tôi sẽ không khách khí với anh đâu, buông tôi ra..” m thanh phản kháng của cô dần dần biến mất sau tiếng đóng cửa.

Có mấy người ở khu vực thư ký, anh nhìn tôi tôi nhìn anh, cả gương mặt đều mang vẻ sợ hãi mê mang..

Trong văn phòng

Niên Nhã Tuyền được thả xuống, mặc dù có dùng vài chiêu với Hoắc Lăng Trầm rồi, nhưng cuối cùng cô vẫn bị đặt trêи ghế sofa. Vừa muốn mở miệng, miệng cô liền bị bịt kín lại..

Động tác của người đàn ông mạnh mẽ, sau một lúc lâu sau mới buông người con gái dưới người ra, thở gấp, “Niên Nhã Tuyền, đừng khiêu khích giới hạn của tôi!”

 

Mùi hương trêи người anh rất dễ chịu, thơm thoang thoảng khiến Niên Nhã Tuyền thiếu chút nữa lạc ở trong ngực anh.

Hít sâu một hơi, bốn mắt nhìn nhau với người đàn ông đó, cô thản nhiên châm biếm, “Giới hạn? Giới hạn của Hoắc tổng e rằng cũng chỉ là Tiểu Anh San thôi nhỉ?”

Quả nhiên, sắc mặt người đàn ông xấu đi vài phần, sức khống chế tay cô cũng mạnh thêm vài phần, “Đừng để tôi phải lặp lại nhiều lần cùng một lời nói, Anh San chính là con nuôi của tôi và Cảnh Sâm, em không nhất thiết phải liên tục chống đối con bé.”

Chống đối? Máu nóng trong người Niên Nhã Tuyền gần như muốn nổ tung, có ý đồ muốn đẩy người đàn ông đang ép trêи người mình ra, nhưng đẩy vài lần, cô vẫn là bị ép trêи sofa, tư thế không thay đổi.. “Con mẹ anh đó.. ưm ưm ưm.”

Câu nói tục bị anh ép trở về.

Mấy phút sau, Niên Nhã Tuyền tham lam hít lấy không khí mới mẻ, nếu Hoắc Lăng Trầm không buông cô ra, cô sẽ trở thành người đầu tiên trêи thế giới bị hôn đến mức tắt thở!

Giờ phút này, cô cũng cho rằng, bọn họ không cần thiết phải tiếp tục nói đến vấn đề này nữa, “Tôi còn đi học, anh buông tôi ra!”

Anh không chút nhúc nhích, “Còn quậy không?”

Quậy quậy quậy, quậy cái em gái nhà anh, “Không quậy nữa.” Quậy tiếp thì còn ý nghĩa gì nữa, dù sao bọn họ cũng chỉ là vợ chồng hữu danh vô thực, nghĩ đến đây, tâm trạng của Niên Nhã Tuyền thoải mái hơn một chút.

“Em không vui.” Anh không phải là đang hỏi, mà là đang nói chắc chắn.

“Không có, Hoắc tổng nghĩ nhiều rồi.”

Hoắc Lăng Trầm cũng không thể ngay cả chút khả năng phán đoán này cũng không có, cuối cùng vẫn buông cô ra, nhưng lại không hề thả cô đi. Mà là để cô ngồi lên đùi mình, bàn tay trái của anh vừa nhấc lên, chính xác bắt lấy cổ của cô sau đó giữ chặt.

* * *

Niên Nhã Tuyền liếc mắt một cái với không trung, người đàn ông này thật khó đối phó!

Hoắc Lăng Trầm cảm thấy bọn họ cần phải nói chuyện tử tế với nhau, liền mở lời trước, “Sao lại trả son lại?”

 

Cô hỏi lại, “Vì sao tôi phải nhận?” Ngữ khí có chút quái gỡ.

“Đó là quà tôi mua cho em, em nhất định phải nhận.”

Niên Nhã Tuyền tức phát cười, “Ơ! Tôi nói này Hoắc tổng, dựa vào đâu mà cái gì anh mua thì tôi nhất định phải lấy? Logic của anh là kiểu gì đây? Anh tặng tôi, tôi từ chối đó là quyền của tôi?”

Nghĩ đến mấy hộp son môi bị Lam Anh San cướp lời, cô thật sự đau lòng! Không không không, chẳng những đau lòng, thịt cũng đau, cả gan cũng đau nốt! Phổi đau! Lá lách dạ dày cũng đau!

Anh lại còn bị Lam Anh San hôn nữa, Hoắc Lăng Trầm vậy mà lại không có chút phản ứng nào, vừa rồi còn nói hôn là theo thói quen.

Không để ý đến sự quái gỡ của cô, người đàn ông bá đạo ra lệnh, “Sau này bất cứ quà gì tôi tặng cho em, không cho phép em từ chối!”

“Cũng không phải là không thể!” Niên Nhã Tuyền cuối cùng cũng có cơ hội ra điều kiện với Hoắc Lăng Trầm.

Người đàn ông nghe vậy nghi ngờ nhìn cô.

Niên Nhã Tuyền quét đi hết những tức giận vừa rồi, hai tay vòng lên cổ anh, “Vậy anh phải đồng ý với tôi ba điều kiện.”

Có lẽ cô đã quên rồi, Hoắc Lăng Trầm là một thương nhân, còn là một thương nhân thành công. Một điều đổi ba chuện.. “Tôi có thể đáp ứng ba điều kiện của em, nhưng em cũng phải đáp ứng ba điều kiện của tôi.”

Hả? Cô cũng phải đáp ứng ba điều kiện của hắn? Vừa nghe thì cứ tưởng là ba đổi ba, nhưng.. hình như có chút gì đó không đúng, nhưng nhất thời cô cũng không tìm ra được là chỗ nào không đúng.

Vì để anh đáp ứng ba điều kiện của mình, cô gật đầu, “Anh nói đi.”

“Ưu tiên nữ trước.”

“.. Một, anh tự mình gọi điện cho Lam Anh San bảo đem son môi trả lại đây, mở hộp ra rồi thì tôi không cần nữa.”

Khóe môi của người đàn ông khẽ cong lên, “Đã cho đi thì không có đạo lý lấy lại, tôi mua cái khác cho em.”

“Tôi không đấy, tôi chỉ lấy cái hộp kia thôi!” Dựa vào đâu mà cho Lam Anh San được ngư ông đắc lợi chứ.

Hoắc Lăng Trầm trầm mặc.

Cô gái nghe thế thì từ trêи đùi anh đứng phốc dậy, “Nếu đã như vậy, hai điều kiện còn lại kia, chúng ta không nhất thiết phải nói nữa.”

Lần đầu tiên trong cuộc đời, Hoắc Lăng Trầm bị một cô gái chỉnh đến bị động như vậy..

Người đàn ông nhếch khóe môi một cái, “Được rồi, nói điều thứ hai đi.” Niên Nhã Tuyền, cũng có bản lĩnh đấy nhỉ!

“Sau này lúc cùng cô ta ở riêng, không được quá năm phút.. Không được, lỡ như phương diện kia của anh có trở ngại thì sao, ba phút thì sao? Như vậy đi, không được quá một phút đồng hồ!” Cùng lúc đó sắc mặt của người đàn ông càng lúc càng xanh mét, Niên Nhã Tuyền cứng đầu cứng cổ, giơ một ngón tay lên.

* * *

Đàn ông có chết cũng không thể chịu nhục.

Hoắc Lăng Trầm không cho rằng năng lực phương diện nào đó của anh bị đả thương nghiêm trọng, vẫn còn có thể cười được.

Dùng sức một cái, Niên Nhã Tuyền liền ngã gọn trong ngực anh, “Ơ, này, làm gì đấy? Anh vẫn chưa đồng ý với tôi mà!”

Đang muốn đi đâu đây?

Chỉ thấy người đàn ông ôm cô đi về phía phòng nghỉ, vào phòng nghỉ làm gì?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngontinh