hoade c1-11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1: Dĩ mệnh vi họa (Lấy sinh mạng vẽ tranh)

Cầm gia, thi gia, họa gia trong vòng trăm năm nay vốnđược xưng tụng là thiên hạ tam đại thế gia, không chỉ bởi ba nhà đảnsinh ra nhân tài như mây, gia sản cự vạn, mà bởi vì gia chủ của ba nhàlần lượt sở hữu ba môn tuyệt học đệ nhất đương thời: Thiên Âm Quyết,Vạn Tự Huyễn Điển, Tâm Kính Bảo Lục.

Trên đỉnh Phong Trụ sơn, hai trăm dặm về phía tây Sa Mộc trấn, dù làgiữa trưa nhưng ánh mặt trời không thể xuyên thấu qua làn sương mùquanh năm bao phủ. Đối diện một vách đá thẳng đứng nhẵn nhụi tồn tạihai thân ảnh một cao một thấp. Người lớn hơn là một trung niên trêndưới bốn mươi, toàn thân áo bào trắng, hai tay chắp sau lưng. Phía sauhắn là một đứa nhỏ tuổi chừng mười ba, mười bốn.

"Ba ba, có thật là có cách cứu được mụ mụ không?"

Đứa trẻ ngẩng đầu hỏi trung niên nhân.

"Phong nhi ngoan, dĩ nhiên ba ba có cách"

Đưa tay xoa đầu đứa nhỏ, trung niên nhân vẫn đăm đăm nhìn vào vách đá:"Mười năm, rốt cục sau mười năm ba ba đã đột phá tầng thứ bảy của BáchTâm Tả, có thể vẽ ra được Cửu U Môn. Xuyên qua Cửu U Môn này, là có thểcứu sống lại mẹ của con rồi."

Bách Tâm Tả, đúng là một trong ngũ đại thủ pháp của Tâm Kính Bảo Lục -Họa gia tuyệt học. Hai người này dĩ nhiên chính là Họa gia gia chủ LụcThiên Nhậm cùng con trai Lục Thiên Phong. Mười năm trước, Lục phu nhânđột ngột qua đời vì bạo bệnh. Lục gia chủ để lại gia sản cho nhị đệ,một mình dắt theo con trai chu du tứ hải.

"Theo bổn gia Bảo Lục ghi chép, phàm là còn giữ được nhất hồn nhấtphách, là có thể thông qua Cửu U Môn hồi sinh một mạng. Dĩ nhiên,nghịch thiên pháp tất có trừng phạt, nhưng để cứu lại mẫu thân con, tachấp nhận mọi giá."

Tay phải song chỉ duỗi thẳng, bàn tay Lục gia chủ trở nên trong suốt,xuyên qua thủy tinh thủ, có thể nhìn thấy rõ ràng gân mạch cùng xươngcốt. Tay trái chụm lại trước người, lòng bàn tay tràn ngập huyết sắc.

"Lấy chỉ làm bút, lấy huyết làm nghiên, hiện ra đi Cửu U Chi Môn".

Phi thân lên vách đá, tay phải Lục Thiên Nhậm bắt đầu vũ lộng. Từngđường huyết tuyến hiện lên trên thạch bích, không hề khô đi mà lưu độngtựa như gân mạch bình thường. Từng nét bút mang theo lực đạo mạnh mẽphác xuống, không tới nửa canh giờ trên thạch bích bắt đầu hiện hìnhmột tòa cự đại môn. Trên hai cánh cửa lưu động thiên vạn chủng thú cùngnhân hình, không ngừng động đậy như muốn phá bích mà ra. Tinh vụ nồngnặc, cùng âm khí toát ra từ khe cửa làm người ta khó thở, khiến LụcThiên Phong phải bước lui hơn mười bước.

Lúc này, Lục Thiên Nhậm sắc mặt đã trắng bệch. Dùng hơn một phần balượng máu trong cơ thể dẫn họa, trông hắn đột nhiên già đi cả chụctuổi, kiệt sức hạ xuống bên cạnh con trai. Run run thò tay vào trướcngực lấy ra một chiếc cổ hạp, Lục gia chủ từng bước đi đến trước phiếnđại môn. Cổ hạp này, chính là lưu giữ nhất hồn nhất phách của Lục phunhân, trước khi qua đời được hắn phong lại.

"Cửu U vạn chuyển, miễn bất luân sinh, hồn phách tựu tại, nhất mệnh năng hồi. Khai môn đi."

Kì dị một màn xảy ra, phiến đại môn bắt đầu chậm rãi chuyển động. Khihai cánh cửa hoàn toàn mở ra, chỉ thấy bên trong là một vòng xoáy hắcvụ cùng tử khí bạch sắc lẫn lộn. Một tia khói cực mỏng từ trong cổ hạpbị hút vào trung tâm vòng xoáy. Mơ hồ có một tiếng rên rỉ tựa như thỏamãn vọng ra, đồng thời Cửu U Chi Môn cũng từ từ mà khép vào.

"Không thể thế được"

Hai cha con cùng kinh hãi lao tới. Đáng tiếc, vụ khí càng ngày càng dầykhiến không ai tiến lên được nửa bước, thậm chí Lục Thiên Phong cônglực thấp kém còn bị sức ép đến ngất đi.

Khàn đục một tiếng, lúc này hai cánh của đã hoàn toàn khép lại. Độtnhiên, vạn tiếng rít gào đồng thời nổi lên, những đồ hình con người vàmuông thú trên mặt cánh cửa lại càng thêm điên cuồng. Phía tả môn, mộtnhân hình bị trăm cánh tay đẩy ra, nặng nề rơi xuống mặt đất. Cũng đồngthời, hữu môn vươn ra trăm cánh tay khác như vẫy gọi. Không trung hấplực trống rỗng sinh ra, kéo lê đứa nhỏ Lục Thiên Phong đang hôn mê trênđất, càng ngày càng nhanh, rồi như cọng cỏ bắn đến vách đá. Không có vachạm xảy ra. Lục Thiên Phong như hòa tan vào Cửu U Chi Môn.

Tinh khí chậm rãi tiêu mất, vách đá vẫn còn mờ mờ đường nét của mộtphiến đại hình môn. Dưới mặt đất vẫn là hai thân hình, nhưng là một namnhân quì phục ôm lấy một mỹ phụ. Một người nhắm mắt như ngủ say, cònmột người hai mắt vô thần nhìn chăm chăm vào vách đá.

Có thật là nghịch thiên phải trả giá, dùng một mạng đổi lấy một mạng?Dĩ mệnh vi họa, nhất mệnh hoán nhất mệnh. Nhưng không phải lấy tử hoántử, mà chỉ là một bắt đầu một cuộc hành trình mới của Họa đế Lục ThiênPhong mà thôi.

Lúc bé,nghỉ học là chuyện lạ.Lớn lên mới biết,chuyện lạ là đi học...

Lúc bé,tưởng đến trường là phải học. Lớn lên mới biết,đến trường còn được ...

Lúc bé,tưởng thi xong là hết.Lớn lên mới biết,sau thi còn có thi lại...

Lúc bé,tưởng điểm 10 mới là giỏi.Lớn lên mới biết,chỉ 2 thôi đã quý lắm rồi...

Lúc bé,cho 10 ngàn là dư,giờ cho 10 triệu cũng ko đủ!

Báo cáo bài viết này

Đầu trang

Xem thông tin cá nhân Gửi tin nhắn Gửi Email

Thanks Trả lời với trích dẫn

Ngoại tuyến denis_love

Tiêu đề bài viết: Re: Họa Đế - Tác giả: Lư trung hỏa

Gửi bàiĐã gửi: Chủ nhật Tháng 8 09, 2009 4:37 am

moderator

Ngày tham gia: Thứ 6 Tháng 6 26, 2009 7:12 pm

Bài viết: 707

Đến từ: Hà Nội

Thanks: 303

Thanked: 23 times trong 16 posts

Chương 2: Tinh Vũ đại lục

"Tiểu Phong, nướng lâu như vậy còn chưa chín sao? Ta sắp đói đến ngất đi rồi!"

Mới cất tiếng nói là một đại hán trọc đầu thân hình khôi vĩ, mặt màynhăn nhó. Hai mắt chăm chăm nhìn vào một đầu sơn dương chín vàng đượcxâu trên một thanh sắt lớn, đang chậm rãi xoay trên ngọn lửa.

"Đúng đúng, Tiểu Phong đại trù sư, thơm quá. Ngươi xem tỉ tỉ bụng đãbắt đầu réo rồi đây này." Một giọng nữ nhân khác khúc khích vang lên.

Trời đã tối, giữa mảnh hoang lâm chỉ có một đốm lửa thu hút mục nhân.Quây quanh ngọn lửa là bảy bóng người cao thấp bất đồng. Ánh mắt khônghẹn mà gặp khẩn trương hướng tới một tiểu nhân ảnh đang nướng thịt.Đúng rồi, không phải ai khác, chính là tiểu nhân vật chính của chúngta: Lục Thiên Phong.

"Hắc hắc, mọi người đừng vội, thêm vào chút gia vị là có thể ăn được rồi."

Lôi trong túi áo ra một lọ vị gia, rải đều lên thân sơn dương nướng,từng giọt mỡ chảy xuống làm lửa bùng cháy. Nhất thời mùi thịt thơm nồngdậy lên, khiến mọi người bất giác nuốt nước miếng.

"Được rồi, chín rồi, mọi người ăn từ từ kẻo nóng đó. Để đệ đem thức ăn qua cho đội trưởng cùng Lôi ca."

Không đợi Thiên Phong, không, từ khi đến thế giới này, phải gọi là TiểuPhong, dứt lời, đại hán trọc đầu đã chồm đến xé một đùi cầm trong tay.Nhất thời một tiếng thét chói tai vang vọng trong đêm, đánh động khôngít tiểu muông thú. Tay trần chạm vào mỡ nóng, cầm chắc đại hán trọc đầubỏng tay rồi.

"Đội trưởng, huynh nghỉ một chút đi. Đệ đem phần thịt nướng cho huynh đây."

Tiểu Phong hướng đến một tảng đá bên ngoài bước tới. Ngồi trên tảng đálà một trung niên nhân mặc võ sĩ trang phục. Mái tóc dài đen nhánh tùyý phi tán trên vai. Gác bên người là một thanh cự hình trọng kiếm.

"Hừ, cái tên đầu gỗ Lữ Thạch này, lúc nào cũng hấp tấp như thế, vạnnhất thu hút một ít cường đại ma thú, ta lập tức đem hắn ra làm mồi hisinh."

"Đại ca lo xa làm gì, cả khu hoang lâm này đến một con B cấp tiểu mathú còn không có, nói gì cao cấp ma thú mà phải lo. Oa, thịt nướng thơmvậy, cám ơn tiểu đệ nhé."

Một thân hắc ảnh béo lùn đột ngột hiện ra sau lưng Tiểu Phong, dọa hắnsuýt chút nữa đánh rơi phần ăn đang cầm trên tay. Người vừa cất tiếngtrước là đội trưởng của nhóm người này, đội trưởng của Phi Ưng tầm bảođội, Mã Thiên Vân. Mà "bóng ma" cất tiếng sau không phải ai khác chínhlà Lôi ca mà Tiểu Phong vừa nhắc tới, cũng là thích khách giả duy nhấtcủa Phi Ưng đội.

Từ khi bị cuốn vào Cửu U Chi Môn, Tiểu Phong thủy chung vẫn ngất đi.Đến khi tỉnh dậy, đã thấy bị nhốt trong một lồng gỗ cùng ba, bốn ngườikhác, vây quanh là gần chục tên dã nhân mặt mày hung tợn.

Từng ngày, lũ dã nhân lại lôi một người ra xé xác ăn tươi. Cũng may, vìTiểu Phong nhỏ tuổi ít thịt, nên được để lại cuối cùng. Thẳng đến khilũ dã nhân hướng ánh mắt hau háu nhìn hắn co ro trong cũi, thì Phi Ưngđội đi ngang qua, lôi đình nhất kích đuổi chạy lũ ăn thịt người, cứuthoát được hắn.

Mất hơn một năm ở cùng Phi Ưng tầm bảo đội, Tiểu Phong mới có thể đạikhái hiểu được mình đã bị đưa đến một thế giới với ngôn ngữ và hoàncảnh thập phần bất đồng.

Nơi này gọi là Tinh Vũ đại lục, cũng gọi là nhân loại chi gia, phânbiệt cùng Vô thần đại lục, ma quỷ chi gia ở phía tây. Giữa hai phiếnđại lục là Hỗn Loạn chi hải, tương truyền là đến cả thần cũng vô phápvượt qua.

Vốn phiến hải dương này có tên là Thái Bình Dương, bởi cuộc đại chiếnnhân ma ngàn năm trước ảnh hưởng sinh ra một tầng khí lưu ma pháp hỗnloạn, qua năm tháng không hề tan bớt mà ngày càng điên cuồng, lôi điệnngập trời, lốc xoáy bất chợt, bành trướng đến tám phần đại dương, biếnnơi đây thành một vùng cấm địa.

Tinh Vũ đại lục, tuy gọi là nhân gia nhưng thực chất không chỉ có nhânloại. Cùng tồn tại trên phiến đại lục còn có một số chủng tộc đặc biệtnhư Tinh Linh tộc, Ải Nhân Tộc, Nhân Mã tộc...Thậm chí tương truyền nơicực bắc còn có một Long đảo thần bí. Thần Long cùng Phượng Hoàng, đó làhai minh hữu cường đại của nhân loại trong nhân ma đại chiến khi xưa,đáng tiếc cũng vì trận chiến đó mà cơ hồ đi tới diệt vong, cho đến naycòn không ai dám chắc họ còn tồn tại hay không nữa.

Ngay cả lũ dã man nhân lúc đầu Tiểu Phong gặp phải cũng không phải lànhân loại. Chúng được gọi là Thực Nhân Quỷ, là hỗn huyết kết tinh củathú nhân cùng ma nhân.

Một ngàn năm cũng quá đủ để khôi phục một đại lục. Tinh Vũ đại lục hiệnnay ngoại trừ cực bắc băng giới cùng cực nam sa mạc hải là cơ hồ khôngcó sinh vật sinh sống. Trung tâm lục địa sau mấy trăm năm tranh đấuchia làm ba quốc gia theo thế chân vạc. Phía bắc chiếm cứ gần nửa diệntích lục địa là Mãnh Khắc đế quốc. Hướng tây nam có Bôn Lâm đế quốc,còn nhỏ nhất là Thủy Bình đế quốc chiếm cứ một dải lục địa ven biển.Xét về thực lực, Mãnh Khắc đế quốc hoàn toàn áp đảo hai quốc gia kia.Vì sinh tồn, Bôn Lâm quốc cùng Thủy Bình quốc đành ngấm ngầm kết minh,tạm thời giữ thế giằng co.

Lúc bé,nghỉ học là chuyện lạ.Lớn lên mới biết,chuyện lạ là đi học...

Lúc bé,tưởng đến trường là phải học. Lớn lên mới biết,đến trường còn được ...

Lúc bé,tưởng thi xong là hết.Lớn lên mới biết,sau thi còn có thi lại...

Lúc bé,tưởng điểm 10 mới là giỏi.Lớn lên mới biết,chỉ 2 thôi đã quý lắm rồi...

Lúc bé,cho 10 ngàn là dư,giờ cho 10 triệu cũng ko đủ!

Báo cáo bài viết này

Đầu trang

Xem thông tin cá nhân Gửi tin nhắn Gửi Email

Thanks Trả lời với trích dẫn

Ngoại tuyến denis_love

Tiêu đề bài viết: Re: Họa Đế - Tác giả: Lư trung hỏa

Gửi bàiĐã gửi: Chủ nhật Tháng 8 09, 2009 4:39 am

moderator

Ngày tham gia: Thứ 6 Tháng 6 26, 2009 7:12 pm

Bài viết: 707

Đến từ: Hà Nội

Thanks: 303

Thanked: 23 times trong 16 posts

Chương 3: Phi Ưng tầm bảo đội

Tại Tinh Vũ đại lục, cường giả vi tôn, đấu sĩ đạikhái chia làm ba dạng chính: Vũ kỹ chiến sĩ, ma pháp sư cùng khoa kỹchú tạo sư. Trong đó ma pháp sư cùng khoa kỹ chú tạo sư gây cho TiểuPhong tò mò lớn nhất, bởi thế giới trước đây của hắn không hề tồn tạichức nghiệp này.

Ma pháp sư có khả năng điều động ma pháp nguyên tố trong không trung,thông qua tinh thần lực của bản thân, nhờ chú ngữ dẫn động gọi về mapháp có sức sát thương lớn.

Khoa kỹ chiến sĩ, chính là dựa vào chú tạo cơ khí vật phẩm phụ gia thêmma pháp làm vũ khí. Phổ biến nhất trong khoa kỹ chiến sĩ là xạ thủ, mapháp súng của họ lực sát thương vượt xa trường cung thông thường. Ngoàira, các vật phẩm cơ khí khác của khoa kỹ văn minh cũng cực kỳ hữu dụngtrong cuộc sống. Thậm chí, trong truyền thuyết còn nói qua, đỉnh caocủa khoa kỹ là nhân tạo trí tuệ, đã gần đạt đến cảnh giới đoạt quyềntạo hóa.

Cả đại lục, ngoài số lượng bình dân không có chiến đấu lực, vũ kỹ chiếnsĩ chiếm đa số. Số lượng ma pháp sư ít hơn nhiều. Nhưng thê thảm nhấtlà khoa kỹ chú tạo sư, chỉ bằng một phần mười số pháp sư mà thôi.

Không phải khoa kỹ chiến sĩ yêu cầu thiên phú hơn ma pháp sư. Nhưng yêucầu cơ bản của dạng chiến sĩ này là phải am hiểu đồng thời khí độnghọc, cơ giới học, ma pháp cùng ma pháp trận lý thuyết, trong khi nănglực cơ thể cũng phải đáp ứng yêu cầu chú tạo và điều khiển. Cùng mộtlực chiến đấu, đa phần mọi người sẽ chọn hướng đi đơn giản hơn rồi.

Có khuyết điểm đồng dạng sẽ có ưu điểm. Được một khoa kỹ chú tạo sư giacố một chút vào vũ khí, tổng thể chiến lực sẽ có sự khác biệt lớn. Khoakỹ chú tạo sư cấp bậc tông sư lại càng đắt giá, cơ hồ là mục tiêu giànhgiật sống chết của mỗi quốc gia.

Vũ kỹ chiến sĩ trên Tinh Vũ đại lục được chia làm sáu cấp: Nhất tinh chiến sĩ, nhị

tinh chiến sĩ, tam tinh chiến sĩ, tinh đấu vũ đế, tinh đấu chiến vương, tinh đấu chiến thần.

Đồng dạng ma pháp sư cũng có sáu cấp: Sơ cấp ma pháp sư, trung cấp mapháp sư, cao cấp ma pháp sư, tinh hồn đạo sư, tinh hồn đại ma sư, tinhhồn ma thánh.

Riêng khoa kỹ chiến sĩ chỉ có bốn cấp là cơ khí sơ tạo giả,cơ khí thao khống giả, cơ khí vi thân giả, cơ khí đại tông sư.

Từ cấp bậc chiến vương, đại ma sư hay vi thân giả trở lên, chín phầnmười đều đầu quân cho ba đại đế quốc. Cấp bậc thấp hơn, nếu không thamgia quân đội thì đa phần lựa chọn trở thành võ sĩ tự do. Một số thì tụtập lại thành nhóm nhỏ, được gọi là tầm bảo đội.

Công việc của tầm bảo đội phi thường phong thú, tỷ như săn tìm báu vật,truy bắt cao cấp ma thú, hộ tống v.v..Các chiến đội này nằm trong tầmquản lý của tổ chức tầm bảo công hội. Chỉ có các tầm bảo đội đăng kínơi đây mới có thể tiếp nhận nhiệm vụ cũng như tiến hành đánh giá thăngcấp, qua đó có thể tiếp cận với những nhiệm vụ khó khăn nhưng thù laohậu hĩnh hơn.

Phi Ưng tầm bảo đội trực thuộc Mãnh Khắc đế quốc tầm bảo công hội, vốnchỉ là một tiểu đội B cấp trung bình. Không phải bởi vì thực lực PhiƯng đội viên kém cỏi, mà bởi vì đội trưởng Mã Thiên Vân gần như quá eohẹp trong việc nhân tuyển. Bao gồm cả Tiểu Phong, Phi Ưng tầm bảo độivẻn vẹn chỉ có tám người, hai nữ sáu nam:

- Đội trưởng Mã Thiên Vân, cận chiến hệ tinh đấu vũ đế, vũ khí cự kiếm.

- Đội phó Liễu Như Hồng, trị liệu hệ tinh hồn đạo sư, vũ khí ma pháp sách.

- Thích khách giả Tiết Lôi, đột kích hệ tam tinh chiến sĩ, vũ khí trủy thủ.

- Công kích giả Ngã Đốn, cận chiến hệ tam tinh chiến sĩ, vũ khí quyền sáo.

- Triệu hoán giả Lữ Thạch, triệu hoán hệ cao cấp ma pháp sư, sủng vật song đầu hắc báo

- Công kích giả Lâm Vân, hỏa hệ cao cấp ma pháp sư, vũ khí pháp trượng

- Xạ thủ Trữ Phong Linh, viễn trình cơ khí thao khống giả, vũ khí súng trường.

- Bổ cấp Lục Tiểu Phong, lực chiến đấu chưa xác định.

Không phải Tiểu Phong không thông thạo chiến đấu. Trước đây, hắn đãđược cha truyền thụ toàn bộ yếu quyết pho Họa gia tuyệt học Tâm KínhBảo Lục. Tuy mỗi loại thủ pháp mới chỉ đạt được đệ nhất thành, nhưngTiểu Phong hắn đã một lần tay không hạ một đầu D cấp hỏa vân dã trư,khẳng định lực chiến đấu tuyệt không kém nhất tinh chiến sĩ.

Trong năm thủ pháp của Họa gia, cơ bản Bách Tâm Tả dùng để rèn luyệnkiên định lực, Họa Chất bách khoa thư thiên về lý thuyết, chỉ có ba môncông phu khả dĩ áp dụng vào thực chiến, là Thủy Tinh Thủ, Dạ Nhãn vàMiêu Liễu bộ.

Lí do duy nhất hắn chưa xác đinh lực chiến đấu, bởi Tiểu Phong năm nay mới mười lăm tuổi.

Tại Tinh Vũ đại lục, tất cả thanh niên mười sáu tuổi mới phải tham giađợt chiến lực khảo thí. Theo đó mà tiến hành phân cấp và đưa tới cáchọc viện của tam đại đế quốc. Nếu không tốt nghiệp học viện nào, thìngay cả chiến sĩ chứng nhận đều không có.

Mà ba tháng nữa, chính là đợt khảo thí định kỳ hàng năm trên toàn đại lục.

Lúc bé,nghỉ học là chuyện lạ.Lớn lên mới biết,chuyện lạ là đi học...

Lúc bé,tưởng đến trường là phải học. Lớn lên mới biết,đến trường còn được ...

Lúc bé,tưởng thi xong là hết.Lớn lên mới biết,sau thi còn có thi lại...

Lúc bé,tưởng điểm 10 mới là giỏi.Lớn lên mới biết,chỉ 2 thôi đã quý lắm rồi...

Lúc bé,cho 10 ngàn là dư,giờ cho 10 triệu cũng ko đủ!

Báo cáo bài viết này

Đầu trang

Xem thông tin cá nhân Gửi tin nhắn Gửi Email

Thanks Trả lời với trích dẫn

Ngoại tuyến denis_love

Tiêu đề bài viết: Re: Họa Đế - Tác giả: Lư trung hỏa

Gửi bàiĐã gửi: Chủ nhật Tháng 8 09, 2009 4:40 am

moderator

Ngày tham gia: Thứ 6 Tháng 6 26, 2009 7:12 pm

Bài viết: 707

Đến từ: Hà Nội

Thanks: 303

Thanked: 23 times trong 16 posts

Chương 4: Kiên định lực

"Lôi ca, tốc độ của huynh là nhanh nhất, huynh có thể bắt hộ đệ một đầu Tử Sắc Phi Thử được không?"

Trong Phi Ưng tầm bảo đội, Tiểu Phong thân thiết nhất với 2 người,người thứ nhất là tỷ tỷ Trữ Phong Linh, người còn lại, chính là thíchkhách giả Tiết Lôi.

"Hắc hắc, không thành vấn đề, đệ chỉ cần nói tốt về huynh trước mặt Như Hồng, mười đầu Phi Thử cũng được."

Ái mộ Như Hồng, chính là "bí mật" lớn nhất mà Tiết Lôi đã kể cho TiểuPhong. Đáng tiếc, vị trị liệu sư ôn nhu này lại không hề để ý đến hắn.

Nói đi cũng phải nói lại, Tiết Lôi quá là mất hình tượng đi. Không kểthân thể có phần phì nộn thấp lùn, chỉ riêng hàng ria mép cùng đôi mắtđạo tặc của hắn cũng đủ để nữ nhân tránh xa. Suốt một năm liền, TiểuPhong chưa hề thấy Tiết Lôi thể hiện phong phạm của một thích kháchgiả. Suốt ngày hoạt nháo, trêu chọc mọi người. Nếu không phải nhìn thấynhẫn giả hắc sắc phục trang của hắn, cùng bản lĩnh khinh công chuyên đểhù dọa nhân, có đánh chết Tiểu Phong cũng không tin vị Lôi ca của hắnlà một cao cấp thích khách.

"Hình tượng đối với một thích khách giả chỉ là phù phiếm!"

Bát nháo thì bát nháo, nhưng Tiết Lôi đối xử với mọi người cực tốt.Chính hắn là người dạy cho Tiểu Phong ngôn ngữ cùng tình thế đại lục.Trong mắt Tiết Lôi, Tiểu Phong không khác gì thân đệ đệ của hắn. Thôngqua Phong Linh, Tiểu Phong mới hiểu được tại sao Tiết Lôi đối với hắnlại đặc biệt hảo như vậy.

Từ năm mười tuổi, ngôi làng nơi Tiết Lôi sinh sống bị một bầy Thực NhânMa tấn công, ba mẹ hắn vì cứu hắn mà tử nạn. Thân là cô nhi, Tiết Lôilang thang cho đến khi gặp được Phi Ưng đội trưởng Mã Thiên Vân, truyềnthụ sơ cấp vũ kỹ. Sau khi tốt nghiệp thích khách hệ loại ưu, việc đầutiên Tiết Lôi làm là trở lại ám sát tên Thực Nhân thủ lĩnh và đánh sậphang ổ của lũ Thực Nhân Ma kia. Việc thứ hai, chính là quay lại Phi Ưngtầm bảo đội, thề đi theo hộ pháp Mã Thiên Vân cả đời.

Nếu tình hình đại lục là do Tiết Lôi giảng giải, thì ma pháp cùng khoakỹ lý thuyết Tiểu Phong đều học được từ vị nữ viễn trình cơ khí thaokhống giả Trữ Phong Linh.

Phong Linh bản thân không phải là nhân loại, mà la bán ải nhân. Nếu nóitrên đại lục, ải nhân tự nhận là đệ nhị khoa kỹ chế tạo giả, thì khôngdân tộc nào dám tự xưng là đệ nhất.

Lần đầu tiên được Phong Linh giảng giải về ma pháp cùng khoa kỹ, TiểuPhong chỉ là tò mò, nhưng rất nhanh, hắn trở nên kinh ngạc.

Ma pháp, bản chất chính là sử dụng tinh thần lực khu động thất nguyêntố kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, quang, ám trong không gian, thông qua chúngữ đặc thù áp súc lại thành ma pháp lực. Khác với vũ kỹ ai cũng có thểluyện, chỉ có những người có tinh thần lực cường đại mới có thể trởthành ma pháp sư.

Phong Linh từng đưa hắn một máy kiểm tra tinh thần lực, kết quả ngoàisức tưởng tượng, tinh thần lực của Tiểu Phong tương đương trung cấp mapháp sư! Mười lăm tuổi, nên nhớ Tiểu Phong chỉ mới mười lăm tuổi thôi a!

Trong khi Phong Linh còn đang há hốc mồm, nghi ngờ tinh thần lực dò xétđồ của mình có vấn đề, Tiểu Phong đã rất nhanh có đáp án.

Kiên định lực. Tinh thần lực không phải đâu xa chính là kiên định lực!

Tâm Kính Bảo Lục sở dĩ được bài danh đệ nhất trong tam đại tuyệt học ởcựu giới, chính bởi đặc thù kiên định lực này. Bách Tâm Tả có thể thôngqua việc họa tranh mà không ngừng nâng cao kiên định lực của họa sư.Kín đáo dò hỏi rồi so sánh, Tiểu Phong nhận thấy tốc độ đề tăng kiênđịnh lực của Bách Tâm Tả chí ít cũng phải gấp ba bốn lần việc minhtưởng thông thường để rèn luyện tinh thần lực.

Mà tu luyện Bách Tâm Tả, là phải thông qua họa tranh.

Họa thư có thể mua tại bất cứ thành thị nhỏ nào, họa chất lại càng đơngiản. Nghiền nát phấn thạch, trộn cùng lục diệp và nhựa cây theo tỷ lệnhất định trong Họa Chất bách giải, chính là họa phẩm tự nhiên.

Tiểu Phong nhờ Tiết Lôi săn hộ một đầu Tử Sắc Phi Thử, chính bởi vì bộlông mượt mà của nó. Tử sắc mao, cự nhiên là vật liệu cực tốt để chếtạo mao bút.

Vốn tại tiền giới, Tiểu Phong đã bắt đầu tu luyện cả năm loại thủ pháptrong Họa gia Bảo Lục. Lưu lạc tới Tinh Vũ đại lục, khát vọng trở vềcàng khiến hắn khắc khổ tu luyện. Chỉ có cường đại lực lượng, mới có hivọng phản hồi, tái kiến thân nhân.

Mã Thiên Vân không thích ràng buộc, bởi vậy nhiệm vụ của Phi Ưng TầmBảo đội thường là liệp sát ma thú hoặc tìm kiếm hi hữu quáng thạch.Ngoại trừ thời gian về trả nhiệm vụ, cả đội thường hoạt động ngoàihoang sơn hoặc sâm lâm.

Tác phong này khiến Tiểu Phong vô cùng thoải mái. Ngoại trừ thời giannấu nướng bổ cấp, Tiểu Phong không hề bị quản thúc. Nên nhớ, trước đâyhắn đã gần mười năm theo cha chu du tứ hải. Chuyên tâm tu luyện, TiểuPhong mơ hồ cảm giác được Bách Tâm Tả cùng Thủy Tinh Thủ của mình sắpđột phá tới đệ nhị tầng.

Lúc bé,nghỉ học là chuyện lạ.Lớn lên mới biết,chuyện lạ là đi học...

Lúc bé,tưởng đến trường là phải học. Lớn lên mới biết,đến trường còn được ...

Lúc bé,tưởng thi xong là hết.Lớn lên mới biết,sau thi còn có thi lại...

Lúc bé,tưởng điểm 10 mới là giỏi.Lớn lên mới biết,chỉ 2 thôi đã quý lắm rồi...

Lúc bé,cho 10 ngàn là dư,giờ cho 10 triệu cũng ko đủ!

Báo cáo bài viết này

Đầu trang

Xem thông tin cá nhân Gửi tin nhắn Gửi Email

Thanks Trả lời với trích dẫn

Ngoại tuyến denis_love

Tiêu đề bài viết: Re: Họa Đế - Tác giả: Lư trung hỏa

Gửi bàiĐã gửi: Chủ nhật Tháng 8 09, 2009 4:41 am

moderator

Ngày tham gia: Thứ 6 Tháng 6 26, 2009 7:12 pm

Bài viết: 707

Đến từ: Hà Nội

Thanks: 303

Thanked: 23 times trong 16 posts

Chương 5: Sơn thủy họa đồ

Tiểu Phong họa tranh, cho tới nay tất cả đều là sơn thủy đồ. Không phải vì yêu thiên nhiên, mà vì cảnh giới không đủ.

Bách Tâm Tả từ đệ nhất tới đệ tam tầng không cho phép họa nhân. Phongcảnh hữu tình dễ họa, nhưng nhân tâm ẩn tình khó tả. Không có tinh thầnlực cực cao, vô pháp đem sinh linh nhập tranh.

Nửa tháng trước, Phi Ưng tầm bảo đội tiếp nhận một nhiệm vụ B cấp, thuthập 20 viên băng tinh hạch các loại. Băng tinh hạch, chỉ có thể tìmthấy khi liệp sát C cấp băng hệ ma thú trở lên. Chính bởi vậy, ThiênVân đội trưởng mới quyết định đi tới vùng Tuyết Lạp Sơn giáp ranh cựcbắc băng nguyên. Trong một tháng, dù nhiệm vụ có hoàn thành hay không,cả đội cũng sẽ lên đường trở về Tạp Lạc thành, một trong tam đại thànhthị của Mãnh Khắc đế quốc, để giúp Tiểu Phong tiến hành chiến lực khảothí.

Không ngờ, chuyến đi vô cùng may mắn, chỉ hơn nửa tháng, đã thu đượchơn 30 viên băng tinh hạch, thậm chí còn có 2 viên B cấp băng tinh hạchcủa hai đầu Băng Phong địa long. Phi Ưng tầm bảo thành viên bởi thếđược nghỉ ngơi vài ngày trước khi phản hồi thành thị.

Cũng vì lí do đó, hôm nay Tiểu Phong có thêm một quan khán giả, nữ bán ải nhân Phong Linh.

Tay trái nâng họa nghiên ngang bụng, tay phải cầm mao bút hờ hững trướcbạch quyển, Tiểu Phong đột nhiên trở nên vô cùng chăm chú. Vốn TiểuPhong ngoại hình bình thường chỉ dùng hai chữ ôn hòa ưu nhã để hìnhdung, lúc này đột ngột toát ra khí thế nghiêng trời lệch đất. Đôi mắtto tròn lam thẫm hơi nheo lại, tuy chỉ đứng bất động nhưng lại toát rakhí tức ngạo nhân cộng thêm vài phần tôn nghiêm.

Họa tranh thủ pháp, tối quan trọng là một chữ "khán". Quan sát một giờ,hạ bút một khắc. Ngước mắt nhìn mảnh băng lâm trước mặt, đồng tử củaTiểu Phong cơ hồ trở nên mù mịt. Tinh thần chăm chú quan sát hết thảyba động của thiên nhiên. Từng phiến tuyết bạch, từng ngọn dã thảo, thậmchí là chút hàn phong thổi qua đều không bỏ sót.

Sau nửa canh giờ, Tiểu Phong rốt cuộc cũng động bút. Ngọn mao bút nhưnhảy múa trên họa quyển, cực nhanh, một mảng băng lâm dần hiện hình.Lúc này, hắn không hề ngẩng đầu lên một lần. Dường như đối với hắn, lúcnày thiên địa hết thảy chỉ có bức họa trước mặt mà thôi.

"Tuyệt đẹp! Tiểu Phong, đệ nhất định phải dạy ta họa pháp mới được. Saunày đệ gặp tiểu mỹ nhân nhà nào, họa tặng người ta một bức, tỷ tỷ khôngtin là cô nương đó không đổ."

Ải nhân, không chỉ là thiên hạ đệ nhất khoa kỹ giả, mà còn là thiên hạ đệ nhất bộc trực nhân.

Bị trêu chọc một câu, khuôn mặt Tiểu Phong nhất thời trở nên đỏ bừng.Hắn dù gì cũng mới chỉ có mười lăm tuổi. Từ nhỏ đi theo cha, không phảichưa từng nhìn qua nữ nhân, nhưng cũng là cực kỳ ngây thơ trong quan hệnam nữ. Vốn họa tranh yêu cầu chăm chú lực cực cao, lúc này cả ngườihắn ướt sũng mồ hôi, mái tóc lam sắc vương trên trán, hơi thở nặngnhọc, nhưng nhìn qua lại thập phần đáng yêu.

"Phong Linh tỷ tỷ, đệ cảm giác được trong khu rừng kia có tinh thần lực ba động rất nhỏ"

"Di? sao ta không cảm giác đuợc, đệ có khẳng định không?"

Trữ Phong Linh dù sao cũng là một khoa kỹ sư, nhất định tinh thần lựccũng không tệ, nhưng dù nàng có thúc dục toàn bộ tinh thần lực dò xét,cùng không phát hiện có sinh vật nào. Nên nhớ đây là một phiến bănglâm, ma thú cực kỳ thưa thớt, còn bình thường dã thú không thể có tinhthần lực được.

Ngón tay chỉ lên một hắc điểm nhỏ trên bức họa, là một động khẩu, giọng nói của Tiểu Phong thập phần kiên định:

"Tinh thần lực phát ra ở đây, cực kỳ yếu ớt, nếu không phải chú tâm họa tranh, đệ cũng không cách nào cảm nhận được."

Hắc động không lớn, nhưng cũng đủ để hai người thoải mái bước vào..Phong Linh vì tò mò nên hấp tấp vượt lên trước. Chỉ hơn ba chục bước,cả hai đã đi đến cuối động

"Oa, Tiểu Phong ngươi mau lại xem, là hai đầu tiểu hùng."

Dưới nền hang, đúng là hai đầu tiểu bạch hùng vô cùng đáng yêu. Cả haicòn rất nhỏ, chỉ cao đến chân Tiểu Phong. Phát hiện ra người lạ, đầubạch hùng lớn hơn ngẩng lên kêu một tiếng sợ hãi, cố sức bước lên chechắn cho em mình, trong miệng không ngớt phát ra tiếng gầm gừ yếu ớt.

"Đệ xem, có vẻ hai đầu bạch hùng này rất suy yếu rồi. Không hiểu cha mẹ chúng đâu."

Đúng là cả hai đã đói lả, ba ngày nay mẹ chúng rời hang không về. Đầubạch hùng lớn hơn tiếng gầm gừ càng ngày càng yếu, rồi cũng biến thànhrên rỉ. Tiểu Phong vội lôi trong đồng hồ không gian ma pháp của mình rahai miếng thịt tươi.

Đồng hồ này, là chế phẩm đắc ý của khoa kỹ sư Phong Linh tặng cho hắn.Không chỉ để xác định thời gian chính xác, mà còn có khả năng nén khônggian, dùng để chứa vật cực kỳ tiện lợi.

Mải mê quan sát hai đầu tiểu hùng ăn, đột nhiên một luồng huyết tinh từsau lưng ập tới. Phong Linh cùng Tiểu Phong cực nhanh xoay người đứngdậy, nhưng đã quá muộn. Che kín cửa hang là một đầu đại hùng ma thú cựclớn, ánh mắt đỏ rực vì thù hận.

Bất hảo, cho tiểu hùng ăn, lại bị mẫu đại nương trở về bắt gặp.

Lúc bé,nghỉ học là chuyện lạ.Lớn lên mới biết,chuyện lạ là đi học...

Lúc bé,tưởng đến trường là phải học. Lớn lên mới biết,đến trường còn được ...

Lúc bé,tưởng thi xong là hết.Lớn lên mới biết,sau thi còn có thi lại...

Lúc bé,tưởng điểm 10 mới là giỏi.Lớn lên mới biết,chỉ 2 thôi đã quý lắm rồi...

Lúc bé,cho 10 ngàn là dư,giờ cho 10 triệu cũng ko đủ!

Báo cáo bài viết này

Đầu trang

Xem thông tin cá nhân Gửi tin nhắn Gửi Email

Thanks Trả lời với trích dẫn

Ngoại tuyến denis_love

Tiêu đề bài viết: Re: Họa Đế - Tác giả: Lư trung hỏa

Gửi bàiĐã gửi: Chủ nhật Tháng 8 09, 2009 4:42 am

moderator

Ngày tham gia: Thứ 6 Tháng 6 26, 2009 7:12 pm

Bài viết: 707

Đến từ: Hà Nội

Thanks: 303

Thanked: 23 times trong 16 posts

Chương 6: Tử Vân Tuyết Hùng

"Không ổn, là Tử Vân Tuyết Hùng, Tiểu Phong, mau lùi lại."

Từ lúc bắt đầu đi tới băng lâm, đội trưởng Thiên Vân đã kể qua cho TiểuPhong những loại ma thú nguy hiểm không nên lại gần. Thứ nhất là địalong, thứ nhì là tuyết hùng, khi trưởng thành đều là B cấp ma thú.Không có tổ nhóm phối hợp, tuyệt đối không phải đối thủ.

Mà Tử Vân Tuyết Hùng, chính là tuyết hùng vương giả.

Đầu tuyết hùng này phi thường to lớn, tuy bạo ngược nhưng vẫn thập phầnxinh đẹp. Bộ lông trắng như tuyết cộng thêm những đường vân tử sắc baoquanh bốn chân khiến nó trông như đang đạp lên mây. Đáng tiếc, đôi mắtmẫu hùng lúc này đã trở nên đỏ sẫm hận thù chằm chằm nhìn hai người,trước ngực nó là một vết thương kinh khủng khiến máu thấm đẫm một tảnglông lớn. Hiển nhiên, bởi vết thương này mà mẫu hùng chậm trễ trở vềhang.

"Phong Linh tỷ không thông thạo cận chiến, ở sau yểm trợ cho đệ đi"

Cảm nhận được sát khí từ đầu đại hùng, Tiểu Phong không do dự phi thân chắn trước người Phong Linh.

"Tiểu Phong, dùng tạm đao này, cố gắng cầm cự."

Là một xạ thủ, Phong Linh hiểu rõ dù nàng có đối chiến với đầu tuyếthùng này cũng không đỡ nổi một chiêu của nó. Lúc này, tin tưởng vàođồng đội, ở sau yểm trợ hắn, đồng thời tìm cách liên lạc gọi tiếp việnmới là lựa chọn sáng suốt nhất.

Tiếp lấy thiết trụ Phong Linh ném sang, Tiểu Phong vội ấn nút cơ quan.Một loạt tiếng lách cách cực nhỏ vang lên, khối thiết trụ đã tái sắpxếp lại thành một thanh cương đao hoàn chỉnh.

Mà lúc này, đầu Tử Vân Tuyết Hùng đã lao tới, gầm lên một tiếng, hùng chưởng đã nhằm đầu Tiểu Phong vỗ xuống.

Cho dù là bị trọng thương, nhưng dù gì Tử Vân Tuyết Hùng cũng là A cấpma thú, một chưởng này của nó tuyệt đối có thể đánh nát một khối cươngthiết cứng rắn.

Mắt thấy hùng chưởng vỗ đến, Tiểu Phong không hề loạn, hai chân cựcnhanh lùi ra sau ba bước, cả người xoay ngang, đồng thời nhằm chân cựhùng bổ xuống một đao. Miêu Liễu bộ, tuy không phải đệ nhất tốc độkhinh công, nhưng tuyệt đối đứng đầu trong xảo diệu né tránh.

Một đao chém xuống, Tiểu Phong đã dùng toàn lực, nhưng phảng phất nhưchém vào đá tảng, trượt theo bộ lông tuyết hùng, hiển nhiên không khiếnnó trầy xước chút nào. Tử Vong Tuyết Hùng nổi danh chính là khả năngphòng ngự công kích vật lý cùng ma pháp cực mạnh.

Chưởng đầu đánh trượt, cự hùng đương nhiên vô cùng tức giận. Đang khi nó chuẩn bị lao tới lần nữa, Phong Linh đã ra tay.

Liên tiếp hai quả tiểu tên lửa phóng tới, tính toán cực chuẩn nhằm lúcTiểu Phong nhảy sang một bên mà bắn ra. Tiểu hình hỏa tiễn pháo là vũkhí có lực sát thương lớn nhất của Phong Linh lúc này. Đáng tiếc, mỗilần chỉ có thể bắn tối đa 2 viên, mà thời gian nạp đạn cùng làm nguộinhanh nhất cũng phải bốn canh giờ.

Quả tên lửa đầu tiên bị cự hùng đẩy văng lên nóc động, nhưng quả thứhai đã chính xác nổ trúng ngực nó. Hai tiếng nổ vang nối tiếp, khói bụicùng đá vụn trên trần hang rơi xuống, cả động khẩu dường như cũng rungđộng.

Trong lớp thạch bụi, có thể nghe thấy rõ ràng đầu tuyết hùng vương thởnặng nhọc. Bị bắn trúng vết thương cũ mà còn gượng dậy nổi, lực phòngngự của cự hùng này quả thực quá ghê gớm.

Rất nhanh, khói bụi tan hết, hiện ra thân ảnh run rẩy của cự hùng. Vếtthương trước ngực nó lúc này rách toạc, máu chảy ra nhuộm đỏ cả nền đấttrước mặt. Ngửa cổ rống giận một tiếng như không cam lòng, cự hùng lạilao tới lần thứ ba. Tuy cực mạnh, nhưng trong lúc bất cẩn nó bị mộttoán tầm bảo nhân phục kích đả thương một ngày trước. Thụ thương nặng,đầu tuyết hùng vương vẫn cố lết về tới đây. Nào ngờ, vẫn bị hai nhânloại chặn giết.

Thu hết tàn lực, Tử Vân Tuyết Hùng vương chồm lên, hai chân trước phongkín cả động. Quyết tâm một chưởng tiêu diệt hai nhân loại đáng chếttrước mặt.

Mà giờ đây, Tiểu Phong đã không có đường lui. Tránh không được, ngạnh đỡ càng không thể.

"Gru gru gru."

Đúng lúc này, hai đầu tiểu tuyết hùng từ sau chân Phong Linh chạy vượt lên, ngơ ngác kêu gọi mụ mụ.

Trên thế giới, tình mẫu tử luôn luôn là thiêng liêng nhất. Nhân loạicũng vậy, ma thú cũng vậy. Nhìn thấy hai con, đầu Tử Vân Tuyết Hùng độtnhiên chững lại.

Cùng lúc, hai mắt của Tiểu Phong tinh quang bạo phóng. Đồng tử bắn ra hai đạo tinh quang kì dị trực tiếp xuyên vào não cự hùng.

Bách Tâm Tả phối hợp Dạ Nhãn, đạt đến đệ nhị tầng có thể thi triển Dạ Mộng, hiệu quả khiến đối thủ lập tức trầm mê.

Vốn Tử Vân Cự Hùng cũng có tinh thần lực cực cao, nhưng trải qua haitrận chiến khiến thể lực tiêu hao gần hết, lại nhất thời bị phân tâm,không còn lực phản kháng. Cả thân thể cự đại mất khống chế đổ xuống.

"Tiểu Phong, đầu Tử Vân Tuyết Hùng kia thực sự chết rồi sao?"

Phong Linh giọng nói có chút run rẩy, nhìn hai đầu tiểu hùng thương tâm gào khóc chạy đến bên thân mụ mụ của chúng.

"Còn không có, đệ vừa rồi chỉ là tập trung tinh thần lực phản công khiến nó chìm vào hôn mê mà thôi"

Vừa trả lời vừa thở dốc, Tiểu Phong dựa vào vách động, một chiêu vừarồi do sinh tử áp lực khiến hắn đột phá đệ nhị tầng, nhưng cũng khiếntinh thần lực tiêu hao gần hết.

"Nhân danh đại địa rộng lớn, ẩn tàng nơi sâu thẳm, nghe ta triệu gọi, xuất hiện đi kim cương địa mâu!"

Phía ngoài cửa động bỗng nhiên vang lên một câu chú ngữ, cùng lúc mặtđất rung động, một cây địa thứ cực nhọn đột ngột trồi lên, đâm xuyênqua thân thể bất động của đầu Tử Vân Tuyết Hùng vương. Một kích này,mới chính thức đem tới tử vong cho đầu mẫu hùng.

Lúc bé,nghỉ học là chuyện lạ.Lớn lên mới biết,chuyện lạ là đi học...

Lúc bé,tưởng đến trường là phải học. Lớn lên mới biết,đến trường còn được ...

Lúc bé,tưởng thi xong là hết.Lớn lên mới biết,sau thi còn có thi lại...

Lúc bé,tưởng điểm 10 mới là giỏi.Lớn lên mới biết,chỉ 2 thôi đã quý lắm rồi...

Lúc bé,cho 10 ngàn là dư,giờ cho 10 triệu cũng ko đủ!

Báo cáo bài viết này

Đầu trang

Xem thông tin cá nhân Gửi tin nhắn Gửi Email

Thanks Trả lời với trích dẫn

Ngoại tuyến denis_love

Tiêu đề bài viết: Re: Họa Đế - Tác giả: Lư trung hỏa

Gửi bàiĐã gửi: Chủ nhật Tháng 8 09, 2009 4:43 am

moderator

Ngày tham gia: Thứ 6 Tháng 6 26, 2009 7:12 pm

Bài viết: 707

Đến từ: Hà Nội

Thanks: 303

Thanked: 23 times trong 16 posts

Chương 7: Hắc Liên tầm bảo đội

Chẳng lẽ là Phi Ưng đội tới cứu? Tuy Phong Linh đãkịp thông qua đồng hồ ma pháp kêu gọi hỗ trợ, nhưng cũng không thểnhanh như thế được. Thêm nữa, chú ngữ vừa rồi rõ ràng là kim cương địamâu, nếu không phải là thổ hệ tinh hồn ma sư, tuyệt đối không đủ khảnăng thi triển. Trong Phi Ưng tầm bảo đội, không hề có một gã ma phápsư nào như vậy.

Mang theo nghi vấn, hai người vòng qua xác Tử Vân Tuyết Hùng, bước ra ngoài cửa động.

Lúc này, trước cửa động đã có hơn ba chục người, tất cả đứng thành hìnhvòng cung, đều đang chăm chú nhìn vào Tiểu Phong cùng Phong Linh. Hiểnnhiên, bởi vì việc đột ngột xuất hiện hai nhân loại đi ra từ hang ổ mathú vương mà cảnh giác.

"Xin hỏi, hai vị cùng đầu Tử Vân Tuyết Hùng này có liên quan gì không?"

Một gã trung niên cao gầy, khoác bộ trường bào ma pháp sư màu thổ hoàngđứng ở chính giữa cất tiếng hỏi. Khuôn mặt hắn thủy chung vẫn khuấttrong mũ trùm,chỉ lộ ra vài lọn tóc đen rũ rượi. Nhìn qua cây ma pháptrượng trên tay, cùng màu sắc đặc hữu của bộ ma pháp bào, có đến chínphần mười chú ngữ vừa rồi là do hắn phát ra.

"Không có, chúng ta chỉ đi vào đây xem xét, đúng lúc đầu Tuyết Hùng này về tới. Xin hỏi, mọi người là?"

Xác định không phải là Phi Ưng đội, Tiểu Phong có chút cảnh giác, âmthầm đứng lui lại sau, cố gắng hồi phục tinh thần lực. Mà người cấttiếng hỏi là Phong Linh nữ bán ải nhân.

Vị ma pháp sư cao gầy rất nhanh liếc nhìn khẩu hỏa tiễn pháo trong tayPhong Linh, ánh mắt sau mũ trùm lóe ra chút ngạc nhiên, nhưng cũng cựcnhanh tiêu mất, khoát tay giới thiệu:

"Không giấu gì hai vị, chúng tôi là Hắc Liên tầm bảo đội, đang trênđường làm nhiệm vụ. Đầu Tử Vân Tuyết Hùng này, là do chúng tôi đã hơnmột tuần phục kích, rất vất vả mới có thể đánh trọng thương nó, rồi lầntheo dấu vết đến đây. Ô, đằng sau hai vị chẳng phải là...?"

Đang nói, đột nhiên hoàng bào nhân chỉ tay ra sau hai người, bộ dángngạc nhiên. Theo tay hắn chỉ, Tiểu Phong cùng Phong Linh bất giác quayđầu lại. Lúc này, nếu có mắt sau lưng, chắc hẳn cả hai sẽ cực kỳ kinhsợ.

Bởi cùng lúc hai người quay đầu đi, ánh mắt hoàng bào nhân lóe lên sátkhí, mà ba chục người sau lưng hắn cũng đồng thời động thân.

"Duy Long, các ngươi muốn làm gì?"

Một đạo thanh âm cực kỳ hùng hậu vang lên, khiến hai người bọn TiểuPhong quay lại, đồng thời khiến nhân mã Hắc Liên đội lập tức thu liễm.Giọng nói đó, không phải ai khác chính là của đội trưởng Mã Thiên Vân,đang đẫn đầu nhóm người Phi Ưng tầm bảo đội kịp thời phi tới.

Nhưng tiếp cận hai người nhanh nhất, lại là thích khách giả Tiết Lôi,như ảo ảnh đột ngột chắn trước người Tiểu Phong. Đồng thời, Tiết Lôicũng khẩn trương truyền âm cho hai người:

"Hai người cẩn thận, lũ Hắc Liên tầm bảo đội trước mặt tuyệt đối khôngcó thành ý. Cũng may chúng ta đến kịp, nếu không e rằng gã Duy Long kiađã ra tay giết người diệt khẩu rồi."

Duy Long, là gã mặc thổ hoàng sắc ma pháp bào, thổ hệ tinh hồn ma sư, đồng thời cũng là đội trưởng Hắc Liên tầm bảo đội.

Lúc này, hắn đã lột bỏ mũ trùm đầu, hiện ra khuôn mặt trắng bệch, cóchút nhăn nheo vì tức giận. Một vết sẹo dài kéo qua mắt phải xuống đếngò má, khiến khuôn mặt hắn càng thêm dữ tợn. Âm mưu bất thành, Duy Longcao giọng:

"Mã Thiên Vân, chúng ta và các ngươi nước giếng không phạm nước sông.Đầu Tử Vân Tuyết Hùng này, là do chúng ta săn được, các ngươi đừng nêntham gia vào."

Phong Linh lúc này đã hiểu ra mình vừa suýt chút nữa mắc bẫy, căm hận chỉ vào mặt Duy Long:

"Ngươi nói thối lắm. Đành rằng Tử Vân Tuyết Hùng lúc trở về đã bịthương, nhưng cũng là do ta và Phong đệ hạ gục, các ngươi lấy gì màmuốn giành hết phần?"

"Hạ gục? Nực cười, bằng vào một ải nhân xạ thủ cùng một thằng nhóc cũngnghĩ đến việc hạ một đầu Tử Vân Tuyết Hùng ư? Rõ ràng đầu tuyết hùngvương này bị chúng ta đánh trọng thương chạy tới đây thì gục xuống,cũng chính là ma pháp của ta dứt điểm. Không cần nói nhiều nữa, cácngươi có thể tùy tiện mang người đi, nhưng xác mẫu hùng và hai tiểuhùng kia, thì phải để lại."

Mã Thiên Vân cùng mọi người đã tới bên bảo hộ cho hai người, nãy giờ imlặng nghe cuộc đối thoại, cũng phần nào rõ ràng nguyên nhân xung đột,âm trầm cất tiếng:

"Bằng vào cái gì hai người bọn họ lại không thể đây? Mà cho dù theo lờingươi kể, mẫu hùng do các ngươi phát hiện, vậy hai đầu tiểu hùng ngượclại là do bọn họ tìm được."

Căm giận nhìn Thiên Vân, Duy Long nắm chặt tay thành quyền. Theo bảntính của hắn, bình thường không cần giảng đạo lý, ám toán thất bại thìcũng lôi thủ hạ lao lên giết người đoạt bảo rồi. Nhưng trước mặt làtoàn bộ Phi Ưng tầm bảo đội a. Tuy số lượng Hắc Liên tầm bảo đội thànhviên vượt trội, nhưng xét về chiến lực thì còn chưa biết ai sẽ chiếmthế thượng phong.

"Hảo, không phải tiểu ải nhân xạ thủ của các ngươi nói rằng nó và thằngnhóc kia hạ gục Tử Vân Tuyết Hùng sao? Ta muốn lĩnh giáo một chút bảnlĩnh của hai người bọn chúng. Nếu quả thực cầm cự được ta nửa canh giờ,hai đầu tiểu hùng Thiên Vân ngươi có thể giữ."

Cảm thấy không thể nuốt trôi miếng xương cứng, Duy Long lúc này muốntrút giận lên đầu hai người Tiểu Phong. Hắn dù sao cũng là cấp bậc tinhhồn đại ma sư, đối phó hai tiểu nha đầu trước mắt nửa canh giờ hiểnnhiên quá đơn giản.

Nghe điều kiện quá vô lý, Thiên Vân đang muốn phản bác, trong đầu đã vang lên một giọng tinh thần truyền âm:

"Thiên Vân ca, để đệ đối phó hắn, lần này làm ơn tin tưởng vào đệ."

Đồng thời, Tiểu Phong đã bước lên trước, cao giọng nói:

"Để mình ta tiếp ngươi."

Duy Long có mơ cũng không nghĩ Tiểu Phong dám ăn gan hùm một mình chấp nhận lời khiêu khích của hắn, giễu cợt hỏi:

"Ta là Duy Long, địa hệ tinh hồn đại ma sư. Nhóc con, ngươi tu luyện là...?"

"Ta tên Tiểu Phong, còn chưa có thông qua xếp hạng chiến lực. Ta chấpnhận thách thức của ngươi, đương nhiên kèm với hai điều kiện."

Lúc bé,nghỉ học là chuyện lạ.Lớn lên mới biết,chuyện lạ là đi học...

Lúc bé,tưởng đến trường là phải học. Lớn lên mới biết,đến trường còn được ...

Lúc bé,tưởng thi xong là hết.Lớn lên mới biết,sau thi còn có thi lại...

Lúc bé,tưởng điểm 10 mới là giỏi.Lớn lên mới biết,chỉ 2 thôi đã quý lắm rồi...

Lúc bé,cho 10 ngàn là dư,giờ cho 10 triệu cũng ko đủ!

Báo cáo bài viết này

Đầu trang

Xem thông tin cá nhân Gửi tin nhắn Gửi Email

Thanks Trả lời với trích dẫn

Ngoại tuyến denis_love

Tiêu đề bài viết: Re: Họa Đế - Tác giả: Lư trung hỏa

Gửi bàiĐã gửi: Chủ nhật Tháng 8 09, 2009 4:44 am

moderator

Ngày tham gia: Thứ 6 Tháng 6 26, 2009 7:12 pm

Bài viết: 707

Đến từ: Hà Nội

Thanks: 303

Thanked: 23 times trong 16 posts

Chương 8: Lôi đình nhất kích - Ngũ quan cấm chế

Tinh hồn đại ma sư tiêu biểu cho cái gì? Đến Mã ThiênVân, muốn trong nửa canh giờ hạ gục Duy Long còn không có dễ dàng. Đừngnói là hai điều kiện, cho dù là hai mươi điều Duy Long hắn còn có lợi.

"Điều kiện thứ nhất, ngươi không được sử dụng ma pháp trượng."

Duy Long tươi cười gật đầu, không giống chiến sĩ coi trọng vũ khí, mapháp sư chỉ cần pháp trượng hỗ trợ thêm tốc độ hoàn thành ma pháp màthôi, cho dù tay không, ma pháp sư vẫn có thể niệm chú ngữ như thường.

"Điều kiện thứ hai, trong vòng ba chiêu đầu, ngươi không được chủ động tấn công."

Nghe xong hai điều kiện, không chỉ Duy Long nhíu mày, mà tất cả mọingười đều khó hiểu. Ai cũng nghĩ Tiểu Phong hắn sẽ đưa ra điều kiệnthật có lợi cho mình. Phải nhớ, trong thất hệ tinh thần mà pháp sư,không kể quang ám hai hệ chuyên khắc chế lẫn nhau, địa hệ ma pháp luônđứng đầu trong phòng thủ. Muốn đột phá phòng ngự của Duy Long trong bachiêu, quả thực khó hơn lên trời.

"Khoan đã, ta phải nói trước, ba chiêu thì ba chiêu, nhưng ngươi không được trì hoãn thời gian."

Một là Tiểu Phong hắn bị mất trí, hai là trong điều kiện có bẫy. Luậnvề xảo trá, Duy Long hắn còn cao hơn mọi người ở đây mấy bậc. Nếu trongnửa canh giờ Tiểu Phong không xuất đủ ba chiêu, đương nhiên Duy Long sẽbị tính thua.

Nhìn sắc mặt Tiểu Phong tái đi, Duy Long càng thêm đắc ý. Nhóc con, không phải quỷ kế của ngươi bị ta nhìn thấu rồi sao?

Cắn môi, Tiểu Phong miễn cưỡng gật đầu.

Điều khiển cơ mặt biểu hiện tâm tình biến hóa, Họa gia đệ tử nào cũngphải thông thạo. Tiểu Phong hắn không ngu dại gì đưa ra một cái bẫy lộliễu như thế. Thủ đoạn hèn hạ của Duy Long đã khiến hắn nổi giận thựcsự. Nhưng thực lực chênh lệch là không thể chối cãi. Muốn chiến thắng,không chỉ cần xuất kỳ chiêu, mà còn cần tâm cơ.

Tâm cơ đã thành công, không một ai không nghĩ Duy Long có thể bại. Mà kỳ chiêu, đó là cái Họa gia không thiếu.

Cầm thanh cương đao Phong Linh đưa lúc trước, Tiểu Phong không lập tứcphát động tấn công, mà lướt đao cứa vào bắp tay trái một đường.

Phía bên kia, Duy Long càng cười thầm. Tiểu tử này không phải đã mấthết chiến ý rồi sao. Chiến sĩ muốn đối phó với ma pháp sư, cách duynhất là áp sát càng nhanh càng tốt, khiến ma pháp sư không kịp hoànthành chú ngữ. Một khi chú ngữ hoàn thành, là ma pháp sư đã nắm chắcphần thắng.

Nhưng có điều hắn không biết, Tiểu Phong không phải là chiến sĩ. Lẳnglặng nhìn Duy Long ngâm xướng chú ngữ phòng ngự, Tiểu Phong cắm thanhđao xuống đất, lôi trong ngực ra một cây họa bút.

Không lo lắng bị tấn công, Tiểu Phong quệt máu làm mực, tay phải cầm bút, bắt đầu họa một đồ hình kỳ dị lên lòng bàn tay trái.

Khi đồ hình hoàn thành, thì bên kia Duy Long đã hoàn toàn tạo nên mộtbức tường ma pháp bảo vệ kiên cố quanh thân thể. Ba thổ tường thuẫn lơlửng xoay tròn quanh thân, một thổ giáp bao phủ ngực và bụng, lại thêmmột phản ma kính, có thể nói hắn đã vũ trang đến tận răng.

Mà lúc này Tiểu Phong đã bắt đầu tấn công. Tay trái giấu sau lưng, tay phải Tiểu Phong cầm đao lao tới.

Nếu nói hành động lúc trước của Tiểu Phong làm Duy Long có chút nghihoặc, thì chiêu này là cực kỳ khinh thường. Không thèm né tránh, hắn đểmặc một đao chém xuống. Không ngoài dự đoán, thanh đao chạm vào thổthuẫn, chỉ vang lên một tiếng ca sát, văng ngược ra.

Áp sát lại, mục đích duy nhất là gây chú ý. Tiểu Phong không do dự xòe bàn tay ra trước mặt đối thủ.

Đối chiến thông thường, ma pháp sư không bao giờ để đối thủ áp sát, màđối với chiến sĩ, hành động giơ tay như thế của Tiểu Phong không khácgì nói chặt tay ta đi.

Điều Duy Long chú ý, chính là bàn tay trái kia. Đáng tiếc, chính vì sự chú ý này, mà hắn đã thua.

Đồ hình bằng máu trong bàn tay kia đập vào mắt Duy Long. Đó là một vòngtròn, bao quanh bởi rất nhiều hình vẽ kỳ dị. Mà chính giữa vòng tròn,là một chữ "Khẩu" rất rõ ràng.

Thông qua họa đồ thu hút sự chú ý của đối thủ, trực tiếp từ mắt in sâuvào tâm trí của địch nhân, gây ra ảo giác. Ngũ quan cấm chế là mộttuyệt chiêu của họa gia, từ đệ nhị tầng Bách Tâm Tả đến đệ lục tầng, cóthể khiến đối thủ tạm thời trong một canh giờ mất điều khiển với mộttrong ngũ quan, lần lượt là miệng, mũi, tai, mắt và cảm xúc trên da.Đương nhiên, không thể điệp gia tác dụng, cũng không thể dùng trên mộtđối tượng quá một ngày một lần.

Đồ hình này ứng với cấm khẩu, vừa vặn thực lực Tiểu Phong có thể thitriển. Cũng vì chiêu này mà hắn tự tin chấp nhận thách thức của DuyLong. Tại tiền kiếp, cấm khẩu có thể là vô dụng nhất, nhưng ở thế giớinày, đối phó với ma pháp sư, cấm khẩu không nghi ngờ lại gây ra tácdụng kinh hoàng nhất.

Một ma pháp sư không thể phát âm niệm chú ngữ, cũng giống như một khoa kỹ chiến sĩ không có vũ khí.

Tiểu Phong lúc này cũng không có tiếp tục tấn công, nhảy lùi về sau, lạnh lùng nói ra hai chữ:

"Ngươi thua."

Duy Long đương nhiên không hiểu. Vừa muốn mở miệng phản bác, hắn ngaylập tức nhận ra sự thực kinh khủng. Mở miệng khó khăn, uốn lưỡi cũngkhông thể, ngay một thanh âm nhỏ nhất cũng không xuất hiện chứ đừng nóilà nói chuyện.

Hai phe ngơ ngác. Hết kinh ngạc nhìn Tiểu Phong đứng đó, lại quay sangnhìn Duy Long đứng sững như trời trồng, hai tay ôm cổ. Da mặt hắn vốntrắng bệch, lúc này đã sưng đỏ, vết sẹo trên má nhăn nhúm trông càngthêm kinh khủng.

"Mọi người không cần lo lắng, Duy Long hắn chỉ mất đi khả năng nóichuyện cùng niệm chú ngữ. Có lẽ không cần đánh tiếp nữa, tràng tháchđấu này, là ta thắng rồi."

Thu thanh đao lại thành thiết trụ giắt bên hông, Tiểu Phong lui về, cúi xuống ôm hai đầu tiểu tuyết hùng.

Không chỉ Hắc Liên tầm bảo đội nhìn hắn như quái vật, mà Tiểu Phong cònnhận thấy trong mắt đồng đội cũng xuất hiện quang mang sợ hãi.

Hít một hơi, người đầu tiên cất tiếng là đội trưởng Mã Thiên Vân:

"Theo giao ước, là chúng ta thắng. Ta thành thật khuyên Hắc Liên độicác ngươi nên lo cho đội trưởng hơn là manh động. Mọi người, chúng tađi."

Lúc bé,nghỉ học là chuyện lạ.Lớn lên mới biết,chuyện lạ là đi học...

Lúc bé,tưởng đến trường là phải học. Lớn lên mới biết,đến trường còn được ...

Lúc bé,tưởng thi xong là hết.Lớn lên mới biết,sau thi còn có thi lại...

Lúc bé,tưởng điểm 10 mới là giỏi.Lớn lên mới biết,chỉ 2 thôi đã quý lắm rồi...

Lúc bé,cho 10 ngàn là dư,giờ cho 10 triệu cũng ko đủ!

Báo cáo bài viết này

Đầu trang

Xem thông tin cá nhân Gửi tin nhắn Gửi Email

Thanks Trả lời với trích dẫn

Ngoại tuyến denis_love

Tiêu đề bài viết: Re: Họa Đế - Tác giả: Lư trung hỏa

Gửi bàiĐã gửi: Chủ nhật Tháng 8 09, 2009 4:45 am

moderator

Ngày tham gia: Thứ 6 Tháng 6 26, 2009 7:12 pm

Bài viết: 707

Đến từ: Hà Nội

Thanks: 303

Thanked: 23 times trong 16 posts

[B]Chương 9: Huyết ma pháp sư[/B]

Tại băng lâm, lửa trại thường được đốt suốt đêm. Mộtphần để tránh tiểu ma thú quấy rầy, một phần để xua đi khí lạnh. Đã nửađêm, khung cảnh cực kỳ tịch mịch, phảng phất chỉ nghe thấy tiếng củikhô cháy lách tách. Giữa bốn căn lều trại, ngọn lửa nhảy múa, hắt xuốngđất một bóng người ngồi im lìm.

Đã hai ngày kể từ sau trận chiến với Hắc Liên tầm bảo đội, Tiểu Phong không ngủ được.

Nếu nói về chiến đấu, đây không phải là cuộc chiến đầu tiên của TiểuPhong. Trước đây, trong thời gian chu du cùng cha, hắn đã sớm trải quanhiều cuộc chiến với dã thú. Sang đến Tinh Vũ đại lục, tuy ma thú cókhả năng chiến đấu cao hơn, nhưng hắn cũng đã chạm trán không ít.

Nhưng thực sự đối chiến với nhân loại, lại là đối thủ có thực lực vượt xa bản thân, đây là lần đầu tiên.

Dưới áp lực, cơ thể người có thể có rất nhiều phản ứng khác nhau. Cóthể sợ hãi, lo lắng, có thể chán nản bỏ cuộc. Những võ giả bẩm sinh, đaphần đều cảm thấy kích thích, hưng phấn.

Đối mặt với địch nhân đầu tiên trong đời, Tiểu Phong ngoài giận dữ ra,còn cảm thấy vô cùng sáng suốt. Phảng phất như có thể nắm được cả chiếncuộc trong tay, cảm giác như trận chiến này hắn đã đánh đi đánh lại cảtrăm lần. Hoàn toàn tự tin. Loại phản ứng này, hầu như chỉ xuất hiện ởnhững thiên tài võ học.

Đương nhiên Tiểu Phong biết, thắng lợi của hắn đa phần cũng nhờ vậnkhí. Những trận chiến sau, chắc chắn sẽ không dễ dàng như thế. Muốnsinh tồn trong thế giới này, thực lực mới là quyết định.

Tiểu Phong bất chợt thở dài.

Trận đấu chỉ là một phần lý do làm Tiểu Phong suy nghĩ. Vuốt ve bộ lôngmềm mại của hai đầu tiểu bạch hùng trong tay, Tiểu Phong hắn lại nhớđến ánh mắt của mọi người nhìn mình sau đó. Có kinh ngạc, nhưng cũng cóhoảng sợ. Mặc dù sau đó mọi người vẫn đối xử với hắn cực kỳ tốt, nhưngTiểu Phong vẫn cảm thấy có một chút gượng gạo.

Lúc này, một bàn tay khẽ đặt lên vai Tiểu Phong. Một bóng người khôi vĩnhẹ nhàng ngồi xuống cạnh hắn, cúi người nhặt một nhánh củi khô thả vàongọn lửa.

Hôm nay triệu hoán sư Lữ Thạch gác đêm. Vị đại hán trọc đầu vốn ăn tonói lớn, lúc này lại ngồi im lặng, cùng Tiểu Phong ngắm nhìn từng đốmtàn lửa tan vào bóng tối sâu thẳm của băng lâm.

Suốt một lúc lâu, bất chợt Lữ Thạch cất tiếng, âm thanh âm trầm như tự nói với bản thân:

"Tiểu Phong, để ta kể cho đệ một chuyện xưa. Về cuộc nhân ma đại chiến cách đây một ngàn năm..."

Tiểu Phong nhất thời hướng mắt nhìn Lữ Thạch.

"Một ngàn năm trước, nhân loại cùng ma thú tồn tại trên Tinh Vũ đạilục, còn ma quỷ tồn tại trên Vô Thần đại lục, cả hai không phải vì đượcHỗn Loạn chi hải phân cách, mà là cách nhau một tầng thần chi ma pháptương truyền được chí cao thần bày ra.

Trong khi Vô Thần đại lục hoàn cảnh phi thường khắc nghiệt, thì Tinh Vũđại lục lại cực kỳ phồn vinh. Ngoài các chủng tộc đặc biệt, nhân loạitrên Tinh Vũ đại lục cầm đầu bởi bốn đại thế lực lớn, liệt kê là LựcKiên tông, Linh Đức tháp, Hoan An phái cùng Huyết Đồ tộc.

Vốn vách ngăn của thần từ phía ma quỷ chi gia cực kỳ kiên cố, ma quỷcủa Vô Thần đại lục không có cách nào vượt qua, nhưng từ hướng nhânloại đại lục lại khá mỏng manh. Dĩ nhiên, chẳng ai nghĩ đến việc nguxuẩn tiến vào Vô Thần đại lục cằn cỗi, nên cân bằng của hai phiến đạilục vẫn được giữ vững. Cho đến một ngày, vì một chút xung đột, bốn thếlực sinh ra xích mích. Chính cuộc nội chiến này mang lại tai họa hủydiệt, chút nữa phá hủy cả thế giới.

Lực Kiên tông liên kết cùng Linh Đức tháp đàn áp hai thế lực kia. HoanAn phái bị diệt sát, xóa sổ khỏi lịch sử. Mà Huyết Đồ tộc rốt cục lựachọn một giải pháp ngu xuẩn: kêu gọi thế lực tà ác từ ma quỷ chi giatrợ giúp.

Huyết Đồ tộc dựa vào ma pháp gia tộc bí ẩn, khai mở một khe hở trênvách ngăn của thần, Từ vết rách đó, ma quỷ tràn sang Tinh Vũ đại lục,trước hết là hủy diệt chính Huyết Đồ gia tộc, sau đó dồn ngược lại hoàntoàn phá tan thần chi ngăn cách.

Kết quả của nhân ma đại chiến ai cũng biết, nhưng sự phản bội của HuyếtĐồ gia tộc cơ hồ chỉ có hậu nhân còn sót lại của Lực Kiên tông và LinhĐức tháp tường tận.

Huyết Đồ gia tộc, vốn phương thức chiến đấu là sử dụng ma pháp trậnđược khắc họa bằng máu tươi. Cũng vì thế, bọn họ còn được gọi là huyếtma pháp sư."

Tiểu Phong vẫn chăm chú nghe, lúc này mới rõ ràng tại sao mọi người lạinhìn mình bằng con mắt như thế. Ngũ quan cấm chế, cách sử dụng chẳngphải giống hệt như những huyết ma pháp sư kia sao?

"Lữ Thạch ca ca, đệ không có liên quan đến Huyết Đồ gia tộc, huynh phải tin vào đệ."

Giọng nói của Tiểu Phong đã bắt đầu có chút khẩn trương. Hai năm nay,Phi Ưng tầm bảo đội trong lòng hắn đã gần như trở thành gia đình thứhai. Hắn tuyệt đối không muốn vì một chút hiểu lầm mà phải mất đi nhữngngười thân yêu một lần nữa. Vội vàng giải thích sơ qua tác dụng của ngũquan cấm chế.

"Đồ ngốc, dĩ nhiên ta tin đệ không phải, mọi người trong đội cũng sẽtin đệ. Nhưng lòng người khó dò, sau này khi tiếp xúc với thế giới, nếukhông phải lúc khẩn cấp, đệ cũng nên hạn chế sử dụng chiêu kia."

Đưa tay xoa đầu Tiểu Phong, Lữ Thạch thở dài:

"Kỳ thực, có là hậu duệ của Huyết Đồ gia tộc thì đã sao? Cả ngàn nămrồi, những gì thuộc về quá khứ, cũng không nên để hậu nhân gánh chịu..."

Lúc bé,nghỉ học là chuyện lạ.Lớn lên mới biết,chuyện lạ là đi học...

Lúc bé,tưởng đến trường là phải học. Lớn lên mới biết,đến trường còn được ...

Lúc bé,tưởng thi xong là hết.Lớn lên mới biết,sau thi còn có thi lại...

Lúc bé,tưởng điểm 10 mới là giỏi.Lớn lên mới biết,chỉ 2 thôi đã quý lắm rồi...

Lúc bé,cho 10 ngàn là dư,giờ cho 10 triệu cũng ko đủ!

Báo cáo bài viết này

Đầu trang

Xem thông tin cá nhân Gửi tin nhắn Gửi Email

Thanks Trả lời với trích dẫn

Ngoại tuyến denis_love

Tiêu đề bài viết: Re: Họa Đế - Tác giả: Lư trung hỏa

Gửi bàiĐã gửi: Chủ nhật Tháng 8 09, 2009 4:49 am

moderator

Ngày tham gia: Thứ 6 Tháng 6 26, 2009 7:12 pm

Bài viết: 707

Đến từ: Hà Nội

Thanks: 303

Thanked: 23 times trong 16 posts

Chương 10: Lôi cùng Vân

"Gruh gruh"

Khoan khoái vì được sưởi ấm, hai đầu tiểu tuyết hùng lơ mơ ngủ, khẽ rênlên những tiếng thỏa mãn. Tiếng kêu tuy nhỏ, nhưng trong cảnh tĩnh mịchcủa nửa đêm về sáng, cũng khiến cả hai người đang lâm và trầm tư chú ý.

"Phải rồi, từ trận chiến hôm trước, ta còn chưa hỏi đệ định xử lý hai đầu tiểu gia hỏa này ra sao nữa."

Hai ngày nay, quả thực Tiểu Phong cũng chưa nghĩ đến việc xếp đặt chohai đầu tiểu tuyết hùng này thế nào. Tuy hai đầu tiểu tuyết hùng cònrất nhỏ, tử sắc vân lộ nơi chân còn chưa thấy hiện ra, nhưng kể cả nhậnhai đầu tuyết hùng bình thường làm sủng vật, cũng đã làm ngoại nhân chúý rồi. Đồng hồ không gian ma pháp không thể chứa sinh vật sống, cònmang theo hai đầu A cấp tiểu ma thú mà không có thực lực bảo vệ chúngthì đúng là một hành động ngu xuẩn.

"Đệ không cần phải suy nghĩ, đừng quên ta là một triệu hồi sư, loại sựtình này, cách giải quyết vốn là rất đơn giản. Ma thú và nhân loại, kỳthực có một loại cộng sinh phương thức, gọi là ma thú khế ước."

Nghe Lữ Thạch nói, Tiểu Phong nhất thời thông suốt. Ma thú khế ước, còngọi là chủ tớ khế ước, là một loại ấn chú giữa nhân loại và ma thú, chophép ma thú cộng sinh trong tinh thần hải của con người. Khế ước này,ngoài điều kiện ma thú phải còn nhỏ, hoàn toàn tự nguyện chấp nhậntuyệt đối phục tùng chủ nhân, thì chủ nhân cũng phải có tinh thần lựcnhất định. Không những thế, nếu tinh thần lực của chủ nhân phát triển,thì ma thú cũng được hưởng lợi ích tiến hóa rất lớn. Ngược lại nếu chủnhân chết đi, ma thú cũng chết theo.

Nên nhớ, ma thú sinh trưởng kỳ lâu hơn nhân loại cả chục lần. Việc tiếnhóa tự nhiên là vô cùng khó khăn. Tuy khế ước này hưởng lợi là nhânloại, nhưng đối với ma thú cũng không phải không có chỗ tốt.

Từ lời kể của Phong Linh, lại chính mắt quan sát cuộc chiến của TiểuPhong, Lữ Thạch có thể đoan chắc tinh thần lực của Tiểu Phong khôngkém. Về phía hai tiểu ma thú cũng không thành vấn đề. Từ lúc mẫu hùngchết đi, chúng chỉ quấn lấy Tiểu Phong, ngoại trừ Phong Linh còn có thểvuốt ve chúng nó một chút, những người khác hễ chạm vào là xác định sẽphải thu tay về với hai dấu răng nho nhỏ.

"Cách thực hiện ma thú khế ước cũng không khó, đệ chỉ cần thả lỏng tinhthần, nhỏ một giọt máu lên trán ma thú, đặt tay lên người chúng, đemmột phần tinh thần lực dồn sang. Nếu tiểu ma thú chấp nhận, chúng sẽđược tinh thần hóa, thu vào cơ thể đệ, không chỉ sau này có thể gọi rachiến đấu, mà cơ thể cũng sẽ được cải tạo đáng kể theo tố chất của mathú đó. Còn nữa, trừ phi hai ma thú hoàn toàn tương đồng, ma thú khếước chỉ nên thực hiện một lần, nếu không sẽ xảy ra tinh thần lực xungđột, hậu quả rất khó lường."

Triệu hồi sư, chính là chủ nhân của ma thú khế ước. Song đầu hắc báo mathú duy nhất của Lữ Thạch là một B cấp ma thú. Tuy tốc độ của Lữ Thạchtrong đội còn thua kém Tiết Lôi, nhưng luận về khả năng gia tốc cùng sựdẻo dai của cơ thể, Tiết Lôi chắc chắn không bằng hắn.

Hai đầu tuyết hùng ma thú là một đôi huynh đệ, dĩ nhiên việc huyết mạchtương liên sẽ không gặp trở ngại khi thu phục cùng lúc. Cắn tay nhỏ mộtgiọt máu lên trán cả hai, Tiểu Phong chậm rãi dồn tinh thần lực vào cơthể chúng. Cảm giác được luồng tinh thần lực nhu hòa bao phủ, hai đầutiểu hùng khẽ run lên. Từ từ trở nên mờ mịt, chậm rãi thu vào lòng bàntay Tiểu Phong.

Khế ước thuận lợi thành công.

"Ấm áp quá, ca ca, ở trong này không khác gì nằm trong lòng mụ mụ cả"

Nhắm mắt cảm thụ tinh thần hải, lúc này đã có thêm hai tiểu linh hồn,Tiểu Phong giật mình khi nghe chúng cất tiếng. Cảm giác rõ ràng linhhồn tương thông, Tiểu Phong nhẹ nhàng truyền âm:

"Ta tên là Tiểu Phong, hai huynh đệ các ngươi tên gọi là gì?"

"Ca ca, muội cũng không biết, từ lúc có ý thức, mụ mụ còn chưa có kịp đặt tên cho hai huynh muội chúng ta nữa."

Giọng nói non nớt vang lên, là của tiểu tuyết hùng em.

"Phong ca, đệ cũng không nhớ, mụ mụ chỉ toàn gọi chúng ta là lũ nhỏ. Đệchỉ nhớ hàng đêm, mụ mụ thường hóa thành nhân hình, ngồi trước của hanglẩm nhẩm hai chữ Lôi Vân thôi. Đại ca, huynh phải giúp chúng ta giếtchết tên mặt sẹo kia, báo thù cho mụ mụ nha"

Nhớ đến mẫu thân, linh hồn hai đầu tiểu hùng lại rung động như muốnkhóc. Mà Tiểu Phong lại thấy kinh ngạc. Có thể hóa thân thành hìnhngười chính là tiêu chuẩn của S cấp ma thú. Nhưng thực lực của Tử VânTuyết Hùng kia thậm chí so với A cấp ma thú bình thường còn yếu hơn mộtchút. Kìm nén nghi hoặc, Tiểu Phong vỗ về hai đầu tiểu tuyết hùng:

"Đã vậy, cứ gọi hai ngươi là Tiểu Lôi cùng Tiểu Vân. Ngoan nào, cả haicứ nghỉ đi, ca ca hứa nếu có cơ hội, sẽ tìm tên kia trả thù cho mẫuthân các ngươi."

Tiểu Lôi cùng Tiểu Vân ngoan ngoãn nghe lời, cuộn tròn hưởng thụ tinhthần lực ấm áp trong linh hồn Tiểu Phong, chìm sâu vào giấc ngủ.

Nén một tiếng thở dài, Tiểu Phong cũng cảm thấy có chút hổ thẹn. Tuymình không phải trực tiếp ra tay giết chết mẹ của Tiểu Lôi và Tiểu Vân,nhưng cũng chưa hề nghĩ đến hậu quả của việc giết chóc ma thú. Xem ra,không phải vạn bất đắc dĩ, cũng nên hạn chế sát sinh.

Sắc trời đã bắt đầu sáng. Tiêu hao một lượng tinh thần lực, Tiểu Phong cũng cảm thấy có chút mệt mỏi, bắt đầu chìm vào minh tư.

Cùng lúc, tại sâu trong Hỗn Loạn chi hải, trong một phiến hải vực điêncuồng lôi điện, từ dưới nước bỗng từ từ trồi lên một thân ảnh cự thúcực kỳ khổng lồ. Trong phương viên trăm thước, sấm sét như càng điêncuồng, bị thu hút đánh tới trên người nó. Đôi mắt tử sắc mở ra, mờ mịtdõi về phía xa, quang mang ẩn chứa vài phần nghi hoặc, lại có vài phầnnhớ thương.

Ngày tham gia: Thứ 6 Tháng 6 26, 2009 7:12 pm

Bài viết: 707

Đến từ: Hà Nội

Thanks: 303

Thanked: 23 times trong 16 posts

Chương 11: Biệt ly

Trải qua vài giờ minh tưởng, Tiểu Phong đã cảm thấytốt hơn rất nhiều. Vốn trong đội Tiểu Phong ngủ cùng lều với Tiết Lôi,lúc nào cũng là Tiểu Phong dậy trước, vậy mà hôm nay nhìn sang bên cạnhchăn đệm đã được gấp gọn gàng từ lúc nào rồi.

Vén tay kéo tấm vải nơi cửa lều, bất chợt một tia nắng chiếu rọi vàomặt, khiến Tiểu Phong khẽ nheo mắt. Hắn vui vẻ hít căng lồng ngực lànkhông khí khô lạnh của khu băng lâm. Suy yếu của trận chiến hôm trướcđã khỏi hẳn, tâm hồn thư thái, khiến Tiểu Phong cảm thấy tràn trề lựclượng.

"Ta còn tưởng đệ không biết ngủ nướng là gì chứ. Tiểu Phong mau lại đâyxem bộ yên cương mới tỷ tỷ đặc biệt chuẩn bị cho ngươi đi."

Cất tiếng gọi là Phong Linh. Một tay cầm cả chùm dây cương của đàn tốc điểu, một tay rối rít vẫy Tiểu Phong.

Tốc điểu, là vật cưỡi chủ yếu của Tinh Vũ đại lục. Ở thế giới này khônghề có ngựa. Đã có lần Tiểu Phong họa lại hình dáng của ngựa cho PhongLinh xem, cuối cùng Phong Linh quả quyết đó là tranh vẽ một vị Nhân Mãbị biến dị, hoặc một con Độc Giác Phi Mã bị cụt sừng.

Nhân Mã thì đừng nói là cưỡi, bản tính vốn cực kỳ căm ghét nhân loại,lại gần bọn họ mà không bị ăn vài mũi tên đã là may mắn. Độc Giác PhiMã càng không cần kể đến, chúng nó hầu như chỉ còn lại trong truyềnthuyết mà thôi.

Tốc điểu tuy gọi là điểu, nhưng không hề biết bay. Ngoại hình tựa nhưmột đầu tiểu kê ngoại cỡ. Bộ lông vàng mượt mà của chúng làm Tiểu Phongcực kỳ yêu thích. Khả năng chạy đường dài của tốc điểu, cả về tốc độlẫn sự dẻo dai đều hơn xa ngựa bình thường.

Hôm nay, đàn tốc điểu gần chục con của cả Phi Ưng đội đều được đóng yêncương đầy đủ. Nhiệm vụ đã hoàn thành, cũng đến lúc cả đội lên đường trởvề, đồng thời đưa Tiểu Phong tới Tạp Lạc thành khảo thí chiến lực.

Tuy mỗi đầu tốc điểu có thể miễn cưỡng chở được hai người, nhưng để giữsức, trong đội chỉ có Tiểu Phong, đội trưởng Thiên Vân và Ngã Đốn làmỗi người cưỡi một con. Lữ Thạch thì kiên quyết cưỡi song đầu hắc báosủng vật của hắn. Còn lại một cỗ điểu xa đi sau dành cho hai nữ tử NhưHồng, Phong Linh cùng vị ma pháp sư Lâm Vân, ba người có thể lực yếunhất đội.

Vốn Tiểu Phong cũng được quyền ngồi xe, nhưng hắn cực kỳ thích thú cảmgiác cưỡi tốc điểu, thong thả ngắm cảnh vật hai bên đường. Ngược lại cómột người nóng như lửa đốt, chỉ hận không được phi lên xe thế chỗ chogã pháp sư Lâm Vân may mắn. Không phải nói cũng biết, chính là thíchkhách giả Tiết Lôi si tình của chúng ta.

Tiết Lôi trước đây đã từng hướng Mã Thiên Vân đòi lên xe, viện cớ thânphận thích khách giả của hắn cưỡi tốc điểu không hợp nhãn chút nào,nhưng bị Thiên Vân phũ phàng từ chối. Không những thế, hắn còn bị épthành xa phu bất đắc dĩ.

Thời tiết trên Tinh Vũ đại lục lúc này đang là cuối xuân đầu hạ. Càngđi xuống phía nam, khí hậu bắt đầu ấm áp dần lên. Khung cảnh hoang vutuyết trắng của vùng Tuyết Lạp Sơn dần được thay thế bởi những cánhrừng tươi tốt. Còn mười ngày nữa mới tới ngày bắt đầu kỳ thi chiến lựckhảo thí, nên đoàn người của Phi Ưng tầm bảo đội không quá vội vàng.

Dù gì, lần này nếu Tiểu Phong thông qua kỳ thi, hắn cũng sẽ phải ở lạihọc tập ít nhất là bốn, năm năm. Cũng có nghĩa là thời gian hắn ở cùngPhi Ưng đội chỉ còn hơn tuần nữa. Hai năm qua, Phi Ưng đội đã coi hắnnhư một tiểu thành viên. Sáng ngày khởi hành, Mã Thiên Vân đã nói vớihắn, sau khi tốt nghiệp cũng không cần quay lại tìm mọi người làm gì.Nam nhi chi chí như chim bằng bay cao vạn dặm, Thiên Vân hắn tin chắcTiểu Phong tương lai sẽ không bị bó hẹp trong một Phi Ưng tầm bảo độinho nhỏ thế này.

Tiểu Phong hiểu, nhưng khi hắn thấy chút lệ quang lóe lên trong mắt MãThiên Vân khi hắn quay bước đi, trái tim bỗng nhói lên một chút.

Ly biệt dù có níu kéo, cũng sẽ vẫn phải tới. Sau tám ngày đường, látinh kỳ của Tạp Lạc thành cũng đã hiện ra phấp phới trước mắt mọi người.

Tạp Lạc thành, là thành thị trù phú nhất của Mãnh Khắc đế quốc. Cửathành được mở suốt ngày đêm, người ra vào tấp nập. Sắp tới kỳ chiến lựckhảo thí, số lượng người đổ về đây càng đông, trên tường thành binhlính canh phòng tuần tra có nhiều hơn một chút. Tuy vậy so với thủ đôÁo Tư Lan, còn gọi là khoa kỹ thiên đường hay thành Mã Nhĩ Thiết ở biêngiới phía nam, được xưng tụng là pháo đài bất khả xâm phạm, độ nghiêmngặt của Tạp Lạc thành chẳng tính vào đâu.

Dù sao, nằm ở phía bắc Mãnh Khắc đế quốc, không hề bị chiến cuộc vớiBôn Lâm và Thủy Bình đế quốc ảnh hưởng, Tạp Lạc thành cũng không cần gìphòng thủ lực.

Thiên Vân hắn quyết định chia tay từ ngoài thành. Sau khi dặn dò TiểuPhong cách thức đi đứng, mọi người còn nhất quyết dúi vào tay hắn mộttúi Tử tinh tệ để làm chi phí đăng ký và sinh hoạt.

Nên biết lưu hành trên Tinh Vũ đại lục thấp nhất là Ngân tinh tệ, mộttrăm Ngân tinh tệ là một Kim tinh tệ, mà một trăm Kim tinh tệ mới đổiđược một Tử tinh tệ. Túi Tử tinh tệ này, thừa đủ để hắn có thể tiêudùng thoải mái trong vài năm.

"Mọi người bảo trọng."

Tuy trong lòng là thiên ngôn vạn ngữ, lúc này Tiểu Phong chỉ có thể nóira bốn chữ đơn giản. Nhưng nếu nhìn vào ánh mắt hắn, có thể thấy đượcPhi Ưng đội đối với hắn quan trọng đến thế nào.

"Ngươi cũng bảo trọng, Tiểu Phong"

Tiết Lôi nắm lấy hai bả vai Tiểu Phong, khó khăn cất tiếng. Trong mắt mỗi người, lúc này dường như đã có một tầng vụ thủy.

Đặt một bức họa quyển vào tay Tiết Lôi, Tiểu Phong dứt khoát quay bướcvào thành. Mái tóc lam sắc phi tán sau vai, nhẹ nhàng như một cơn giónhỏ bay vào thiên không.

Trong họa quyển, là cảnh một nhóm người quây quanh ngọn lửa nơi sơn dã,cười nói vui vẻ. Một tiểu nam hài ngồi giữa, khuôn mặt tràn đầy hạnhphúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#doa