Chap 11 : Lũ hư hỏng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bờ tường sát nhà vệ sinh, nơi mấy con nghiện tụ tập mỗi lúc ra chơi. Nhã ổi thở gấp ra từng làn khói thuốc như 1 con nghiện thực thụ...

Mùi hôi hôi lợ lợ trộn lẫn mùi khét của thuốc lá từ thằng Chiến Biên tỏa ra bên cạnh hắn.

"May mà không có mùi dầu ăn" - Hắn lắc lắc đầu ngán ngẩm nghĩ thầm.

Có lẽ được thêm tí protein từ 2 mẩu bánh mì nên hắn có sức mà quan sát mọi thứ xung quanh.

Bài "Black - GD" nhạc chuông điện thoại của hắn réo rắt kêu trong tui quần lấp đi tiếng "Ợ" tưởng chừng như tắc nghẹn của Hiệp... Hắn vơ vội, màn hình sáng rõ hiện lên cái đuôi 842 và cái khuôn mặt quen thuộc của thằng bạn nối khố...

Bắt máy chưa kịp "alo" thì đầu dây bên kia đã nói như gắt mấy tiếng gọn lỏn :

- Cổng trường mày..!!!

Hắn chạy ra đón, hai thằng bạn cùng quê hắn đi vào...

- Mặt mày sao thế ? Có vụ gì à ? Cần tao giúp không ? - Chính ngố nhìn hắn cười hỏi.

- Thôi ! - Hắn nhát gừng.

Nhìn cái mặt hí hửng của nó khi thấy thằng bạn bị đánh, hắn chỉ muốn táng cho nó cái vào mồm.

So với Nhã "ổi" - Cái giống người tối cổ đầy lông lá chưa kịp tiến hóa hết thì hai thằng bạn của hắn còn quái dị hơn nhiều...

Thằng đi trước tên là Đạo "cõm", tóc nhuộm đủ bảy màu dựng đứng dựng ngược, khuyên tai khuyên mũi tùm lum, sơ mi chim cò, mặc quần ngố, đi giày da đen bóng...

Thằng Chính "ngố" đi đằng sau, bộ quần áo bò rách như giẻ lau nhà, mái tóc đen dài che lấp đi cặp mắt trắng dã, đôi môi dày bịch thâm sì trên cái khuôn mặt được tạo hóa nặn cho thành hình vuông, bên trong mặc cái áo sơ mi đã ngả màu cháo lòng, cởi phanh cái cúc thứ 3 khoe cái dây chuyền vàng to oạch nổi bật trên bộ ngực đầy lông lá...

Bộ râu quai nón lâu ngày không cạo khiến cho nó càng thêm có vẻ đáng sợ... Nhìn tổng thể thì cũng khá giống mấy anh giang hồ...

Hai thằng chẳng chào hỏi ai, Chính " ngố " ngẩng mặt ngạo mạn nhìn lũ bạn hắn một lượt, nhếch mép cười nhạt rồi trèo lên cái bờ tường ngồi xuống... Lôi điện thoại cắm mặt vào đấy bấm bấm, cứ như thể thế giới này chẳng có gì đáng để nó nhìn...

Đạo "cõm" đứng dựa lưng vào tường, khoanh tay hất hàm cười cười gọi hắn..:

- Về quê đi Phẻng !!

Hắn định mở mồm ra nói, thì Nhã ổi đã phá lên cười 1 tiếng cắt ngang lời... Nhã thở ra làn khói thuốc khét lẹt, mồm lẩm bẩm mấy câu có vẻ khinh bỉ...

- Phẻng á !! Hí hí...

Hắn mặc kệ Nhã, quay sang nói với Đạo...

- Có việc gì ???

Đạo nhát gừng :

- Họp hội ..!!

Nhã ổi phá lên cười chế diễu, mồm liến thoắng..:

- Nhìn mặt trời mà không chói lóa là... Hội người mù Việt Nam.

Chính ngố khạc một tiếng rõ to, nhổ một bãi nước bọt qua mặt hắn tới sát mép giày Nhã ổi, nhổm người nhảy xuống tường, định lao vào... Hắn đưa tay cản lại, mồm đánh lảng sang truyện khác..:

- Ra cổng trường uống nước đi..!!

2 thằng ở nhóm cũ của hắn...

Hội không có tên, nhưng hắn tự đặt cho nó cái tên "Hội của những thằng bệnh"...

*******

Đạo "cõm" khá bắt mắt ở trong quán nước, gợi đòn vì cái đầu 7 mầu, khuyên mũi khuyên tai dị hợm... Nó ngồi ngả người tới độ sắp ngã ra đằng sau cái ghế nhựa "Song Long", 2 chân gác lên thành bàn, mồm phì phèo điếu thuốc, lim dim nhìn hắn cười cười...

Chính "ngố" nói bằng cái chất giọng khàn khàn như phát ra từ cổ họng của một con cá chết :

- Thằng lông lá cùng lớp mày có vẻ khắm nhỉ ? Nói chuyện với nó chữa "táo bón kinh niên" chắc tốt, có cần tao nắn cằm nó hộ không..??

Hắn giật giọng :

- Bạn tao, tính nó hay trêu chọc thế đó... Kệ đi..!

Chính "ngố" không nói gì nữa, chăm chăm nhìn vào 2 cô nàng mặc váy ngắn, chân dài đùi trắng toát đang bước vào cổng trường... Nuốt nước bọt đánh "Ực" một cái...

Hắn nhìn Chính, tưởng tượng ra khuôn mặt của nó cũng như thế này cách đây 2 năm...

Quá khứ theo làn khói thuốc mờ mờ của hắn hiện về từng mảnh nhỏ như bong bóng...

Cái thứ gọi là "bang hội gì đó"... Thực ra chỉ là một nhóm nhỏ...

Hồi đó, gần hai chục thằng con trai tầm tuổi chơi với nhau, cái tuổi nổi loạn chưa biết nghĩ, cái tuổi muốn chứng tỏ bản thân, mơ hồ về "Tình bạn" và "Tình yêu"...

Thằng biệt danh là B69 trong hội bọn nó nghĩ ra cái ý tưởng lập hội như trong phim kiếm hiệp...

Chính nó là người đi tiên phong, nên tất cả lũ bạn coi nó như trưởng nhóm...

Chính nó cũng là thằng nghĩ ra những trò quậy phá được coi là khá thú vị trong đầu óc mấy thằng con trai mới lớn...

Mới đầu, bọn hắn cũng chỉ nghịch ngợm mấy trò con nít như : "Trộm hoa quả, trái cây ban đêm mang ra nghĩa địa ngồi kể truyện ma, rồi thằng nọ dọa thằng kia sợ hãi với những cái bóng vô hình. Cầm bình sơn xịt grafity đi vẽ lung tung lên tường mấy nơi công cộng, cởi trần mặc quần lót thi nhau nhảy ùm xuống sông ở cái cầu trên đường cao tốc... Vân vân và vân vân..."

Có những tối, chúng nó mang loa ,đài xách tay, bật nhạc ầm ĩ trên cánh đồng vắng. Ngồi nướng khoai, ngô ăn uống tranh giành nhau... Chí chóe mỗi buổi tối...

Rồi nhảy nhót quanh đống lửa cứ như là một bộ lạc nào đó trong rừng sâu...

Môi hắn chợt vẽ một nụ cười khi nghĩ tới cái mảnh kí ức thú vị đó...

Con đường mới chập tối, cứ bước tiếp trời càng tối mau, càng đi lại càng xa...

Ranh giới giữa bọn nghịch ngợm, quậy phá với "Lưu manh", "Côn đồ" chỉ cách nhau một quãng ngắn...

Hắn và lũ bạn cũ bập vào rượu và thuốc lá, những trận nhậu nhẹt tối ngày...

Cái ngày thằng đầu tiên trong nhóm thử châm điếu thuốc đầu tiên trong đời, chân còn không đứng vững, người tí ngã quỵ xuống đường vì say...

Thích những trận rượu chè, món đồ ăn hấp dẫn, cảm giác ngồi quây quần bên bếp lửa với những "người anh em" ..

Khoản tiền bố mẹ chu cấp cho mấy thằng học sinh không đủ, bọn hắn gấp tạm sách vở vào Rồi nghĩ ra cách kiếm tiền...

Thằng thì ăn trộm tiền của bố mẹ...

Thằng thì bán bớt đồ cá nhân,mang cầm cả xe máy, điện thoại...

Có những thằng như Chính "ngố" và Đạo "cõm" thì lại đi kiếm tiền bằng cách "mượn tạm", "xin đểu" và "trấn lột"... Ở ngay ngôi trường mà bọn nó... Đang học...

Chúng thay nhau cầm cuốn vở học sinh đi xin tiền khắp các lớp học, rồi bảo những người cho tiền bọn nó kí vào đó... Bao giờ có bọn nó trả...

Những người cho bọn nó tiền đều biết cái chữ "Bao giờ" của 2 thằng đấy có nghĩa là "Không bao giờ"

Hắn vẫn còn nhớ như in Chính và Đạo đã từng làm một việc mà những người "Có-lương-tâm" không thể làm nổi...

Thằng bé học lớp dưới 1 khóa, giơ hai bàn tay cáu bẩn, nứt nẻ với cái điện thoại Q-moblie bé tí ra mồm mếu máo :

- Em đi cạo nhựa thông cả tháng mới mua được cái máy. 2 anh mượn rồi trả sớm nhé...!!

2 thằng kia cười hề hề thô bỉ gật đầu cầm lấy, rồi cái máy điện thoại kia cũng mất hút trong một trận hát hò, nhậu nhẹt...

Thằng nhóc khổ sở đó cũng có vinh hạnh đi cùng các "anh" và dĩ nhiên, đó chính là lí do để thằng bé không thể mờ mồm ra đòi công sức cả tháng trời lao động...

Nghĩ lại thì cũng thấy tội thằng nhóc -_-...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro