Chap 17 : Luật rừng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


8 giờ sáng, Cường "Hùng" lò mò dẫn đường lên núi...

Không biết thằng này có phải muốn troll hắn không, đi bộ mãi cũng chẳng đến nơi... Hắn thắc mắc thì luôn nhận được câu trả lời :

- Được một nửa, một nửa thôi anh...

Hắn rút điện thoại ra xem, 10h25 phút sáng, còn một vạch sóng duy nhất...

Nhanh tay ấn số gọi cho Hiệp "gà", có tiếng ho hăng hắng của nó bên kia thay từ "alo" thường lệ :

Hắn liến thoắng :

- Thứ 2 viết giấy xin nghỉ vài hôm cho tao... Cứ kêu tao đi phẫu thuật...

- Mấy hôm ?? Phẫu thuật gì ??

Hiệp hỏi lại...

- Cứ xin nghỉ một thời gian đi, tao phẫu thuật cắt bao quy đầu...

Hắn cười khoái trá rồi dập luôn điện thoại, nhưng chợt lo lắng vì không biết cái thằng thật thà đó có ghi thế vào giấy xin phép hay không nữa, định nhấc điện thoại gọi lại thì đã mất sạch sóng...

Hắn làu bàu chửi thề, chợt ngã dúi dụi vào cái hố trước mặt cao đến bụng...

Hắn cất tiếng gọi đầy đau đớn :

- Mả cha chúng mày, đi gì nhanh thế! Đỡ tao cái Chính ơi...

Cường "Hùng" chạy lại giơ tay kéo hắn dậy, 2 ngón tay nó đưa lên mồm ra dấu im lặng rồi khẽ bảo hắn :

- Trên rừng đừng gọi tên anh ơi !! Ma vất vưởng nó đi theo đó...!!

Hắn gật gật đầu mặt nghiêm trọng tỏ ra biết ý...

Cả lũ ngồi nghỉ trên một tảng đá, hắn rửa tay sạch rồi lôi mấy quả xoài chín trong balo ra gọt để vào đĩa cho bọn nó ăn...

Toàn cái mồm đói khát, vừa để được một miếng ra thì đã có thằng bốc mất, hắn cố ý gọt thật mỏng để chiếm lấy mấy cái hột... -_-

Chính "ngố" liếm mép, lấy tay đưa cái đĩa trống không lên mũi hít hít.ra chiều thòm thèm...

Nhìn thấy cảnh đấy hắn vừa cười vừa nói :

- Thằng vét đĩa !!

Chính "ngố" cười hềnh hệch cãi:

- Tao còn "VÉT MÁNG" ý !

Cả lũ cười bò ra, Cường "Hùng" là người dân tộc thiểu số, ít tiếp xúc với công nghệ và ngôn ngữ "teen" nên chưa chắc đã hiểu nhưng cũng cười hôi cho có bạn có bè...

Nó chợt nhíu mày nhìn chăm chăm, rút súng kíp ra, nhằm thẳng lên cái cây đằng sau hắn rồi siết cò...

Tiếng "Đòm..!!" đinh tai vang động cả núi rừng, 2 con chim chào mào đầu đỏ từ trên cây rơi xuống, người găm đầy bi sắt, chân giãy giãy như bị điện giật, nó nhặt lên phủi phủi rồi nhét luôn vào cái túi vải đeo ở bên hông quần... Mồm làu bàu :

- Dám giao phối trước mặt anh hả??

Đạo "cõm" cười cười :

- Ác thế ? Không để nó đạp mái xong hẵng giết, chưa kịp sướng !!

Cường "Hùng" không trả lời, mặt tỉnh bơ nói với bọn hắn :

- Đi tiếp thôi mấy anh, kẻo tối !

Rồi chỉ tay lên cái hang tít xa xa trên cái núi kể :

- Hang "Khóc" đó mấy anh, năm 47 Pháp nhảy dù xuống đây, dân làng đi chạy giặc. Có cả một dòng họ hai chục người trốn trên đó, đứa trẻ con lên 3 đói khóc ngặt nghẽo, ông bác nó sợ lộ vị trí nên bóp cổ cho đến chết...

Giặc Pháp cuối cùng vẫn tìm ra, giết gần hết, vài ba người sống sót nhảy cả xuống vách đá què cẳng...

Từ đó buổi tối đi qua đây thi thoảng người ta vẫn nghe thấy tiếng gào khóc, đôi khi là tiếng trẻ con cười ngặt nghẽo... Sợ lắm anh ạ...

Hắn không biết có ma ở đó thật hay không, nhưng năm 47 pháp nhảy dù xuống đây thì ông hắn đã từng kể lại chi tiết, và trong sách lịch sử lớp 11 cũng ghi rõ ràng...

Cường "Hùng" vừa dứt lời, tầm mấy giây sau có tiếng trẻ con cười khanh khách, cả lũ giật mình, hắn ôm chầm lấy Đạo "cõm" mếu máo... Đạo "cõm" cũng mặt cắt không còn hột máu..!

B69 bực tức :

- Con mẹ cậu, tắt cái chuông điện thoại đi, trên rừng đừng đùa...

Chính "ngố" tay cầm cái điện thoại 1200, nhét vào túi quần nhìn bọn nó chọc quê rồi phá lên cười khinh bỉ, thằng trời đánh đó nhà gần bãi tha ma, nửa người nửa ngợm như nó từ bé tới lớn có sợ ma quỷ là gì đâu... Lớn lên một tí nữa còn sắp buôn thần bán thánh tới nơi rồi ý...

Cả lũ lóc cóc đi theo "thằng dẫn đường", chẳng biết phải trèo qua bao nhiêu tảng đá, vượt bao nhiêu bụi rậm mới tới nơi...

Hắn giở điện thoại ra xem giờ, cũng đã gần 3 rưỡi chiều...

Gọi là trang trại nhưng thực ra nó cũng chỉ là cái lán nhỏ, nằm ở thế khá đắc địa...

Một mảnh đất bằng phẳng, Ít cây rừng, đằng sau dựa lưng vào núi, đằng trước có một con suối rộng, nằm bên dưới cái thác nhỏ chảy từ trên núi xuống, nước trong vắt...

Đường xa mệt và nóng, hắn chạy vội tới con suối ngồi bệt lên tảng đá, thò 2 chân xuống nước, nước suối lạnh ngắt thấm vào da thịt, hắn lim dim mắt hưởng thụ...

Dưới suối, những con cá sọc xanh đỏ bơi lại tung tăng, thoăn thoắt nhìn rất thích mắt, nước chỉ ngang bụng...

Hắn nhảy xuống giơ tay ra bắt, nhưng toàn chụp hụt... Cố lắm cũng chỉ bắt được một con cá bống xù xì, cầm giơ lên khoe...

Cường "Hùng" phì cười nói :

- Cá dưa lê đó, lẹ không bắt nổi đâu ! Vào nhà thay quần áo tí em bảo cách bắt...

Hắn trèo lên, trời cuối thu khá lạnh, cái áo len và cái quần bò ướt sũng... Run lẩy bẩy...

Hắn chỉ tay vào một tảng đá, nơi có một con vật giống cua to bằng cả bàn tay, toàn thân xanh lè vì bám đầy rêu mốc hỏi Cường "Hùng":

- Con cua gì kia??

- Cua đá đó anh, thịt dai và ngọt hơn cua biển nhiều... Bắt đi anh!!!

Hắn thoăn thoắt chạy vào, Cường "Hùng" gọi giật giọng :

- Dùng cành cây anh ơi ! Càng nó khỏe lắm, cắp là đứt ngón tay như chơi ..!

Hắn hơi chùn chân lại, con cua đá lẩn nhanh vào hang núi, Chính "ngố" đi tới lấy tay gạt hắn ra một bên, mồm cười nói :

- Tránh ra !! "Móc cua" thì anh chuyên nghiệp lắm...

Hắn chửi đểu :

- Thằng trai bao...

Chính "ngố" chọc chọc cái que vào hang mồm xùy xùy mấy tiếng như đuổi bò trên cặp môi thô bỉ thâm sì của nó..:

Con cua đá bò ra, giơ hai càng nghênh chiến với "kẻ lạ mặt"...

Chính "ngố" dẫm chân lên mình con cua, vẻ mặt nghênh ngang đắc thắng đầy ngạo mạn...

Hắn "chửi con cua" :

- Mẹ kiếp mày, dám dây với siêu nhân biến thái, con bệnh con tật là anh Chính của tao hả ?? Dây với anh ấy ngang dây phải cứt...!!

Cả lũ phá lên cười, Chính "ngố" bực tức cười trừ vì không nói lại được hắn...

Người hắn run bần bật vì ướt và lạnh, đi vào trong lán cùng bọn nó...

Anh họ Cường "Hùng" tóc dài ngoằng như "Tarzan", nhìn thấy bọn hắn mừng như dân thấy Bác Hồ về làng... Chạy lại bắt tay bọn hắn thân mật rồi liến thoắng nói luôn :

- May các chú lên trông thay anh...!! Anh xuống núi ăn cưới thằng bạn vài hôm... Gạo ở chum, rau ở vườn.!! Gà thì đầy đằng sau nhà ý, thịt ra mà ăn... Mấy khi anh em lên đây...!!

Rồi dắt con dao vào cạp quần, đi phăm phăm xuống núi, để mặc bọn hắn ngơ ngác vì "chưa-kịp-hiểu-chuyện-khỉ-mẹ-gì-đang-xảy-ra"...

Cường "Hùng" cười trừ, kêu cả lũ thay quần đùi rồi kéo nhau ra suối phân công :

- Ai theo em lên rừng bắn chim, biết đâu vớ được con nhím hoặc cầy, còn một khẩu súng kíp này !..

Còn lại mấy anh xuống suối bắt cá với cua tối anh em uống rượu...

Hắn bực tức :

- Cá nhanh thế tao dùng răng mà bắt hả ??

Cường "Hùng" phì cười đưa cho hắn một cái túi vải rồi nói :

- Hạt cây "Mác" đó anh, chặn bớt dòng chảy rồi giã hạt này xuống nước, cá nó say nổi lên đầy...

B69 vác súng theo Cường "Hùng" lên rừng...

Chính "ngố", Đạo "cõm" lười đi lại nên theo hắn xuống suối bắt cá, hò nhau khênh đất đá chặn mấy dòng suối thành vũng nước trũng, giã chỗ hạt Cường "Hùng" đưa cho xuống...

Nước chuyển dần thành màu lục, những con cá bống bám hai bên vách đá, những con cá sọc xanh đỏ lờ đờ nổi lên dày đặc mặt nước...

Mấy thằng hắn thích thú vớt lấy...

Ném đầy lên mặt một tảng đá phẳng...

Những con cá to bằng hai, ba ngón tay nhảy nhót trên đó, vảy bắn tung tóe lấp lánh ánh bạc trong ít ánh nắng còn sót lại của buổi chiều thu trông như những đồng xu... Thật đẹp...

Lâu lâu trên núi lại có tiếng : "ĐÒM" vọng lại, hắn nghĩ bụng...

- "Chẳng biết mấy thằng này có bắn được con cờ hó nào không nữa, hay lại bắn nhầm vào nhau..." -_-

Trên núi tối nhanh, 5h30 mà đã nhọ mặt người... Cường "Hùng" vác một xâu lủng lẳng toàn chim chết rũ rượi đi xuống hớn hở, B69 đi đằng sau xách được 2 con chim bé bằng 2 ngón tay đi xuống cười khổ sở...

- Lần đầu đi săn chỉ thế thôi... Hắn vỗ vai B69 an ủi..!!

Cường "Hùng" chợt thay đổi sắc mặt, ném xâu chim xuống đất, rút con dao quắm ở đằng sau lưng lao nhanh như cắt về phía hắn...

Hắn giật mình tưởng nó phát rồ nhảy vội qua một bên...

Cường "Hùng" vung tay chém mạnh ra tảng đá đằng sau hắn làm đứt luôn đầu con rắn, phần đuôi giãy dụa máu bắn tung tóe...

Nó nhặt lên ngắm nghía thích thú :

- Rắn ráo, loại này cắn không độc, chỉ buốt thôi... Để tối em làm chả...

Hắn nhún vai, lè lưỡi :

- Rắn ăn làm gì ? Vứt đi !!

Cường "Hùng" mặt trùng xuống :

- Rừng có luật anh ơi, giết nó là phải ăn nó, nếu bỏ đì thì đừng có giết...

Hồi xưa nhà em có một ông chú, ông săn bắn giỏi lắm, lần nào vác súng lên rừng cũng vác về một vài con thú...

Lúc nai lúc hoẵng, khi thì con khỉ..

Ăn không hết đem chia cho hàng xóm, rồi thì lột da để đó... Có lúc bắn được nhiều quá ông không mang được về còn đem vứt lại trên rừng...

Bữa đi bẫy, bắt được con khỉ con mang về cho em chơi, thế nào mà bị nó cắn cho một nhát...

Vết cắn không sâu, chỉ sứt ngoài da...

Mà nó cứ tím bầm lại, sưng tấy lên...

Lâu dần bị hoại tử, phải cắt bỏ cả cánh tay...

Sau bị bại liệt nằm một chỗ, lúc khóc lúc cười mà nước mắt cứ chảy dài ra, bữa thì ăn đến 7, 8 bát cơm mà người chỉ còn da bọc xương...

Cất tiếng the thé như khỉ con lạc đàn gọi mẹ...

Mời thầy về xem thì thầy bảo ông ý chết rồi, bị ma rừng nhập, cơm mà ông ý ăn chỉ là con ma đó ăn... Rồi lắc đầu bỏ đi vô phương cứu chữa...

Mời mấy ông sư về đọc kinh ba ngày, ông ý ngồi bật dậy máu mồm rỉ ra đen ngòm, chết thẳng cẳng...

Cường "Hùng" cười, nụ cười đầy chua xót hiện ra trên khuôn mặt của nó...

Hắn hơi buồn... Mồm lẩm bẩm...

- Luật mà... Ăn của rừng, rưng rưng nước mắt...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro