Chap 87

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


“Cậu đợi lâu chưa?” Gin hỏi khi thấy Shita đã đứng sẵn ở chỗ hẹn để chờ cô. “Không” Nói rồi, cậu đưa mắt nhìn cô. Hôm nay cô diện chiếc váy tennis ngắn màu caro xám cùng với chiếc áo sơ mi trắng mỏng manh và đôi giày bata đen lấp lánh. Mái tóc xoăn óng ả được cột đuôi gà trông rất cá tính. Cô cũng không quen đính thêm chiếc kẹp hình tia chớp vàng chói làm điểm nhấn cho mái tóc. Shita chau mày “Sao lúc nào chị trông cũng đẹp vậy?”. Gin đỏ mặt, cô ngẩng cao mặt cười mỉm ra vẻ tất nhiên rồi. Shita cười, rồi nắm tay cô dắt đi. “ Cậu thi được chứ?” “Chắc được, còn chị?” “Ổn”

Nigi sau khi trò chuyện với Ayman, cúp máy và bước ra chỗ bàn ăn. Cô ra vẻ bình thường khi mà các vệt nước mắt đã được lau đi. Ngồi vào bàn, cười nói một cách vui vẻ.

“Bill của quý khách đây ạ!” Anh phục vụ chìa tờ bill được kẹp với một miếng bìa. Joyce xem, rồi kẹp tiền vào trong đó rồi đưa họ. Bữa này, anh bao, xem như là ăn mừng vì hai đứa đã hoàn thành bài thi của mình.

Họ rảo bước ra về, vừa cách được cửa hàng vài mét thì vô tình, mặt chạm mặt. Joyce, Nigi, Fuu và Gin, Shita (chỉ còn thiếu Ayman), giữa dòng người đông đúc trong đêm đô thị đầy náo nhiệt. Họ nhìn nhau, không nói gì, rồi lướt qua nhau. Gin cúi đầu nắm chặt tay Shita trông khi Joyce khẽ liếc mắt nhìn cô, lòng nhói. Hóa ra, chỉ khi anh vừa tức giận với cô đêm đó, thì cô đã bên cạnh cậu ta rồi ư? Người con trai đó... Không nghĩ lung tung nữa, Joyce ra vẻ lạnh lùng trở lại rồi tiếp tục bước đi. Nigi khẽ nhìn anh hai mình, buồn. Rồi cô liếc mắt sang Fuu, cũng giương cao ánh mắt khuôn mặt lạnh lùng, đau.

Tối đó, Nigi lên giường trước chuẩn bị ngủ. Cô thẩn thờ lướt chiếc điện thoại của mình. Fuu sau khi đã vệ sinh cá nhân xong, liền nằm gối đầu lên đùi Nigi. Anh ngắm nhìn cô từ phía dưới, rồi tay nhẹ vuốt lên gò má mịn màn của cô. Họ nhìn nhau, không nói gì. Rồi, Fuu khẽ chạm vào khóe mắt Nigi “Sao em khóc?”. Trước câu hỏi của Fuu, cô hoàn toàn không biết trả lời thế nào. Quá bất ngờ, làm sao mà anh ấy có thể biết được. Nigi đỏ mặt quay chỗ khác vì bị phát hiện. Fuu ngồi dậy, áp sát vào Nigi. “Trả lời anh” Giọng Fuu nghiêm túc. Không thể nào mà chối hay im lặng, cô đành thú nhận “Lúc em vào nhà vệ sinh... Ayman có gọi chúc mừng...vì anh đã thành công...”

Fuu nheo mắt. Anh cũng hiểu ra được một chút rồi, cái nguyên nhân khiến đôi mắt Nigi phải rưng lệ. Anh ôm chầm cô vào lòng, siết chặt. Anh cũng hiểu chứ. Anh cũng đau lắm, chỉ là, anh cũng không dám nói ra, sợ phải thấy em khóc. Nigi cũng ôm chặt lấy Fuu, lệ bắt đầu rơi. “Nếu em không muốn, anh sẽ ở lại”, câu nói dịu dàng của Fuu khiến Nigi cảm thấy chạnh lòng. Cô liền chau mày, giọng đầy mạnh mẽ “Không được! Anh phải đi! Đi vì ba mẹ anh! Vì tương lai của anh, vì...” nói tới đây, cô lại không kiềm lại được sự nức nở của mình.

Fuu có hơi bất ngờ. Nhìn cô gắng giọng mạnh mẽ khi nước mắt vẫn chưa được lau sạch và đôi mắt rưng rưng khiến anh phì cười. Anh đưa tay nựng má cô, tiện lau đi những giọt nước mắt ấy “Và, vì tương lai của hai ta nữa” Nói rồi, anh hôn cô. Anh đè cô xuống, luồn tay vào bên trong bộ quần áo ngủ mỏng manh.

“Mai mình đi hẹn hò nhé!” Fuu ngỏ lời. “Nhưng mà...anh phải chuẩn bị...” “Hẹn hò với anh nhé! Nha em?” Đây là lần đầu tiên Nigi nghe Fuu nhõng nhẽo với mình. Cô nàng không nhịn được cười, liền gật đầu lia lịa rồi ôm chầm lấy anh.

Nigi và Fuu đã soạn sẵn bộ đồ Noel cực đẹp khoác lên mình cho buổi hẹn hò. Hai cô cậu hí hửng viết lại mẩu giấy nhỏ dán trên cửa tủ lạnh cho Joyce: Bọn em đi chơi đây, rồi tay trong tay dắt nhau ra khỏi cửa. Sáng nay ta sẽ bắt đầu nhẹ nhàng với một ly cà phê nóng nhỏ. Họ ngồi đối diện nhau trong một quán nước nhỏ, trang trí giản dị nhưng rất tinh tế. Buổi trưa nắng nóng thì còn gì tuyệt hơn là vào trong rạp chiếu phim vừa ngồi máy lạnh vừa được thưởng thức bộ phim kinh điển trên màn hình lớn. Họ ngồi ghế đôi, chắc chắn rồi, để có thể chạm vào nhau nhiều hơn, có thể dễ dàng ôm lấy nhau mà không sợ người khác bị làm phiền. Chiều tà, cô và anh nắm tay nhau đi dọc các ngã đường, tham gia vào các trò chơi gian hàng nhỏ dọc theo đấy.

“Tụi nhỏ đâu rồi?” Joyce vươn vai bước xuống cầu thang sau khi ngủ một giấc dài từ tối đêm qua cho tới chiều tà hôm nay. Rồi anh chợt thẩn thờ trước tủ lạnh, đôi mắt chăm chăm vào tờ giấy. Anh ngồi phịch xuống ghế, cười trừ, tay xoa đầu “Bọn nhỏ, thật là, vậy mà dám bỏ anh hai nó!”

Có tiếng chuông cửa, anh liền vội ra mở cửa, hy vọng rằng Nigi và Fuu về rồi. Nhưng, anh hoàn toàn bị làm cho thất vọng khi đằng sau cánh cửa là anh chàng phục vụ ở quán Bar hôm bữa mặt mày tươi rói kêu to “Merry Christmast!”. Ayman có hơi phần ngạc nhiên khi người mở cửa không phải là Nigi, cũng chẳng phải Fuu. Rồi anh chợt nhớ ra, đúng rồi, anh hai Nigi cũng ở chung nhà. Xoay xoay đầu, Ayman cười tươi “Anh này, hai cô cậu kia có nhà không thế?”. Joyce lắc đầu “Bọn nó hẹn hò đi chơi với nhau sáng giờ” “Thế à!” Ayman vẫn cười, rồi anh lấy trong balo mình ra một gói quà, bảo “Vậy anh đưa món quà này cho họ giúp tôi nhé! Anh cũng có phần trong đó đấy! Vậy nhé, Chào!” Sau khi Joyce vừa nhận món quà, chưa kịp cảm ơn thì Ayman đã tươi tắn vẫy tay rồi biến đi mất.
Đêm Noel. Người người khoác trên mình chiếc áo ấm dạo quanh khu phố cười đùa. Các quầy hàng cũng đông khách hơn hẳn. Gì chứ đêm Noel đi thưởng thức một ly sữa nóng và một chiếc bánh quy thì còn gì tuyệt hơn. Gia đình, ba mẹ cũng tranh thủ giành ra tí thời gian để dẫn con em mình đi nô đùa trong khoảnh khắc tuyệt vời ấy. Đường phố nhộn nhịp trông thấy.

“Này, nhớ chụp cho đẹp vào đấy!” Gin làm dáng trước ống kính của Shita trước một cây thông Noel lung linh. “Rồi rồi, hãy xem tài nghệ của tôi đây!” Nói rồi, Shita canh góc, liền tay bấm chụp một cái. “Đổi kiểu!” Cậu giơ tay ra hiệu. Sau vài hồi chụp hình tá lả, chị chạy lại chỗ Shita, ngước ngước mắt vào màn hình điện thoại. “Đẹp quá!!!!” Gin thốt lên. Đúng là đẹp thật, người mẫu đã đẹp sẵn rồi, dưới bàn tay của người chuyên nghiệp càng xinh xắn hơn. “Nhưng mà có gì đó thiếu thiếu thì phải” Shita chau mày. “Thiếu gì cơ?” Gin tỏ vẻ băn khoăn. Dứt lời, Shita liền giơ điện thoại lên, quay ngược camera lại, khuôn mặt hai người hiện lên trên màn hình “Thiếu người yêu của em”

Ayman bước lẻ loi trên con đường phố đầy đèn tấp nập. Hôm nay là đêm Noel, ai nấy cũng đều tay trong tay với người mình thương. Chàng trai tặng cho cô gái một bữa ăn ấm cúng, cô nàng cũng không quên cười tươi ngượng ngùng trao món quà ấm áp tự tay mình làm cho người yêu. Cây thông Noel không chỉ lấp lánh với những chiếc đèn dạ quang được điểm lên trên đó mà còn được tiếp thêm ánh sáng đèn flash của những tay chụp hình chuyên nghiệp. Tiếng cười tiếng nói rộn ràng khắp nơi. Ayman, một mình, vẫn tỏ ra bình thản. Anh suy nghĩ một cách lạc quan, chắc hẳn không phải mình anh. Tay anh bỏ vào trong túi áo khoác, mân mê chiếc điện thoại bên trong. Nên hay không? Mỗi lần anh nghĩ là nên, chắc không sao đâu và tính nhắn một tin chúc mừng giánh sinh cho Nigi thì chợt tự làm trái tim siết chặt khi nghĩ tới Fuu luôn bên cạnh cô ấy. Chắc món quà đó là đủ rồi. Anh tự nhủ.

Quán Bar hôm nay anh làm vẫn đầy ấp người trông thấy. Anh mặc trang phục của mình vào, rồi bất giác nhìn vào khu thay đồ, chỗ mà ngày đó, Nigi đã ở đây, ở bên anh, thân người ướt sũng, ánh mắt đầy nỗi buồn nhưng vẫn cố tươi cười. Đúng vậy, vì người con gái đáng yêu ấy, anh cũng phải mạnh mẽ lên. Anh bước vào chỗ làm việc của mình, lập tức gạt bỏ những suy nghĩ về người con gái ấy, nhập tinh thần vào công việc của mình. Với chiếc mũ Noel màu đỏ xinh xắn trên đầu, anh được nhiều cô gái quần áo ôm sát cực kì sexy săn đuổi. Có thể nhỏ tuổi hơn, có thể bằng tuổi, hoặc lớn hơn anh, đều có thể. Anh vẫn lạnh lùng, vẫn đem nụ cười lấp lánh ấy chào đón các cô nàng.

Không chỉ mình anh, đâu đó, ở một căn nhà, cũng có một ông anh đang ngồi một mình bên ly trà nóng, lật từng trang sách. Anh cố gắng tập trung vào những dòng chữ đó để quên đi sự lẻ loi lạnh lẽo hiện tại. Một tách trà nóng có lẽ không đủ với những đợt gió đông lạnh của một người cô đơn. Anh tự cho mình là người cô đơn. Vì sao, có lẽ không phải là vì bị hai đứa em bỏ rơi ở nhà bơ vơ, mà có lẽ là vì... Nghĩ rồi, anh cười, ngã lưng xuống chiếc ghế sofa. Không ngờ lại phải buồn vì một người con gái. Điện thoại cứ vang lên tiếng thông báo tin nhắn. Hàng loạt, toàn là tin nhắn từ ba mẹ, bạn bè đang lần lượt chúc mừng giáng sinh anh. Nhưng mỗi lần chạm vào điện thoại, anh lại phải tự nhắc nhở bản thân, kìm chế lòng mình nhắn tin cho ai kia, người con gái ấy. Rất muốn, nhưng hoàn toàn không thể, không được. Cái hình ảnh đó, hình ảnh cô tay trong tay với người con trai kia vào đêm đó lại hiện lên khi mỗi lần anh nhớ tới nụ cười của cô. Chắc là giờ, ai đó cũng đang vui vẻ bên ai kia. Hiện giờ, anh chỉ muốn thời gian trôi nhanh, để anh có thể bay đi khỏi nơi này, nơi gợi anh mãi về một cô nàng quyến rũ nào đó. Nhưng như thế thì, Nigi... Anh thở dài.

“Ayman!!!” Có người gọi anh khi anh đang dở tay pha chế một ly rượu cho một cô khách đáng yêu, nói đúng là chị mới phải. Là anh quản lý. “Có người gặp cậu nè!” “Vâng, tôi ra liền!” Ayman đáp. Khoảng vài phút sau, anh đặt ly rượu trước cô khách, dịu dàng “Của cô!” “Cảm ơn anh!” Cô nàng nháy mắt. “Ayman!!!” Anh quản lý lại gọi. “Rồi rồi!” Ayman mém tí nữa là quên mất có người tìm anh, liền chạy ra. “MERRY CHRISTMASSSSSS!!!!!” Pháo hoa cầm tay nhỏ bất ngờ bắn vào mặt anh khi anh vừa bước ra khỏi cửa nơi dành cho nhân viên. Ayman ngây người ra khi những miếng giấy pháo dính đầy mặt và tóc, rơi lã chã trên vai anh. Là Nigi và Fuu. Nigi mặt mày tươi rói cười híp cả mắt.

“Bất ngờ không!!!???” Cô nàng hỏi khi thấy khuôn mặt Ayman vẫn chưa khỏi ngạc nhiên. Nigi liền lấy hộp quà giấu sau lưng đưa trước mặt anh “Nè! Anh nhận nhé!?” Ayman nhìn gương mặt Nigi, rồi đột ngột ôm chầm lấy cô (trước mặt Fuu). “A...Anh...” Nigi đỏ mặt. Cô khẽ liếc qua Fuu và nén để khỏi bật cười khi nhìn thấy khuôn mặt đang tức giận mà phải kiềm chế lại. “Cảm ơn em, nhiều lắm!” Ayman xoa đầu Nigi. “Hì, không có gì đâu!” Trong giây phút đó, Ayman dường như vô thức hôn nhẹ lên má Nigi. Điều đó hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cặp đôi kia. Trong khi Fuu mở to mắt thì Nigi chẳng biết nên đáp trả thế nào, ngượng ngùng vô cùng. Sau một hồi im lặng, Ayman mới chợt nhận ra, hình như là... Anh khẽ đưa mắt nhìn Fuu đang chằm chằm nhìn thẳng vào anh như sắp ăn tươi nuốt sống anh vậy. Trong hoàn cảnh này, Ayman đành... ôm lấy cả Fuu. Anh vỗ vỗ lưng cậu bạn “Cảm ơn cậu nữa nhé!”

“...” Shita đưa mắt ra qua phía xa khi đang cùng Gin bước vào một quán ăn nhỏ gần đó. Cô nàng vẫn đưa mắt nhìn vào điện thoại để xem những tấm hình của mình một cách say sưa. Ở đằng kia, là Nigi và Fuu đang vui vẻ cười đùa với nhau. Trái đất tròn đến đáng sợ. Họ không thấy cậu trông khi cậu đăm đăm nhìn về Nigi. Cô ấy, cười vui quá. Nhưng mà, cậu đã không còn mấy quan tâm về nụ cười đó. Có một chút hối tiếc khi lỡ đánh mất cô nàng đáng yêu kia, nhưng, hiện tại cậu thấy vô cùng hạnh phúc mỗi khi nhìn ngắm gương mặt quyến rũ của Gin. “Hở?” Gin ngước mắt lên khi phát hiện Shita nhìn chằm chằm vào mình mãi “Sao thế?”. Cậu cười, dịu dàng “Không có gì, chỉ là, tôi thích ngắm chị” Gin đỏ mặt. Cô liếc mắt chỗ khác thì bất ngờ bị Shita ôm vào người hôn nhẹ lên má cô.

Sau một hồi nằm chễm chệ trên ghế sofa lướt điện thoại, Joyce bật dậy, ngoáp một cái rõ dài. Anh phân vân giữa việc có nên đến quán Bar hay không, rồi cuối cùng quyết định sẽ lên giường ngủ cho yên ngày dày. Anh bước vào trong bếp để uống một cốc nước thì có tin nhắn đến. “Anh hai! Anh lên phòng tìm giùm em trên bàn có chứng minh nhân dân của em không với! Em tìm hoài trong bóp không thấy! Em nhớ là có mang đi mà... Có thì báo em cái nha!” Anh đọc, rồi thở dài. Cái con bé này, thấy thứ quan trọng vậy mà không biết giữ gìn, mất cái lại khổ thân. Thế là, Joyce bước lên phòng Nigi, mở cửa và lục tìm trên bàn. Không có. Anh mở hộc tủ ra, cũng không có. Kệ sách gần đó, cũng không có. Có khi nào nó bỏ trong cặp? Anh do dự mở cặp Nigi ra vì dù gì cô cũng là con gái, nhẹ nhàng tìm kiếm, không thấy. Anh lật mấy trang vở ra cũng không có. Joyce bèn nhắn tin lại “Bàn, hộc tủ, cặp đều không có” Vài giây sau, Nigi liền đáp một cách nhanh chóng “Vậy anh coi trên giường rồi xung quanh giùm em với!” Joyce lại mò mẫn tìm kiếm khắp phòng. Anh lục tìm đằng sau gối lót đầu của Nigi thì chợt thấy có một hộp quà được giấu bên dưới. Trên đó có đính kèm tờ note ghi dòng chữ thật to [Ông anh hai già]. Rồi đột ngột, có tiếng động dưới nhà, rồi tiếng nhạc mừng Giáng sinh vang lên. Ngẩng người ra một lát, rồi Joyce xoa đầu bật cười “Hai đứa nhóc này”

Joyce bước ra khỏi phòng, chân chậm rãi bước xuống cầu thang, tay cầm hộp quà được gói ngay ngắn trong lớp giấy màu bạc lấp lánh cùng với cái nơ to hơn cả cái hộp. “MERRY CHRISTMASSSSSS” Nigi và Fuu đứng phía dưới cầu thang kêu to đồng thời bắn bắn pháo giấy khắp phòng, bắn lên cả người Joyce. Joyce mặt lạnh lùng, giương mắt nhìn cô em gái của mình đang cười thật tươi. Cả Fuu nữa, trông cả hai đều rất vui. “Chịu về rồi đấy à? Không đi thâu đêm à?” Joyce bảo, giọng có chút giận hờn. Nigi chạy lại gần, kéo tay anh hai mình “Thôi nào! Xuống đây ăn với tụi em nào, đói lắm rồi!”

Hóa ra nhắn tin nhờ anh lên tìm đồ giùm chỉ là một cái cớ. Trong lúc đó thì hai đứa nó lén vào nhà rồi chuẩn bị cả một bữa đồ nướng trong bếp. Joyce ngồi đối diện Nigi, Fuu thì luôn đảm nhận chiếc ghế bên cạnh cô. Trong giây phút ấm áp đấy, mọi hờn giận lúc trước của Joyce vì bỏ anh ở nhà một mình dường như tan biến. Hóa ra anh không hề cô đơn, bên cạnh anh vẫn còn những người thân thương, luôn quan tâm và nhớ đến anh. Mùi thơm ngào ngạt của thịt nướng lan tỏa khắp phòng. Bụng ai nấy cũng kêu cồn cào, vừa ăn vừa trò chuyện cực vui.

“À, có quà của cậu Ayman nãy ghé nhà gửi cho em” Joyce bảo. Nigi nghe đến quà là mắt sáng rỡ “Đâu đâu cơ?” “Gần tivi phòng khách!” Cô nàng nhanh chóng chạy ra và mang vào hộp quà ấy. Món quà lớn dành tặng cho cả ba người. Lập tức Nigi liền lấy điện thoại ra nhắn tin cảm ơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro