Chương 38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Edit: SẮC team

"Anh họ Chiêm?"

"Chiêm Tuấn Thần.

Tiếng trung của hắn so với Charles chuẩn hơn rất nhiều. Mĩ Nhược vô thức dùng mu bàn tay vuốt tóc gáy, nói khẽ: "Họ Chiêm rất ít thấy."

"Vì vậy, cô cần phải quý trọng cơ hội quý giá này." Ngữ điệu của hắn có mùi vị dụ hoặc.

Mĩ Nhược nhớ tới, thành khẩn nói: "Tôi đã cự tuyệt Charles rất nhiều lần, cho tôi điều kiện thật sự không khôn ngoan. Đổi lại là anh mới đúng, đi ra ngoài, về nhà, quản tốt cháu ngoại của anh, đừng tới quấy rối tôi nữa."

"Bản năng của đàn bà là lạt mềm buộc chặt, Chiêm tiểu thư, tôi đã trải nghiệm rất nhiều thủ đoạn rồi."

Mĩ Nhược cười lạnh.

"Hãy suy nghĩ về đề nghị của tôi và đồng ý." Hắn buông một tấm danh thiếp lên bàn, sau đó rời đi.

Mĩ Nhược ném danh thiếp vào thùng rác, chuẩn bị đồ dùng tới Đồ Thư Quán.

"Mang Phi, mày ngoan ngoãn ở nhà, đừng nhảy ra cửa sổ, ra ngoài làm loạn. Những tên kia là giống đực vô cùng tự phụ, chỉ cần nhìn vào mắt người khác phái, liền nhận định họ bất trinh. Họ không tin lí do của người khác, bất quá là vì bọn họ cũng mang nhân cách ti tiện."

Trước khi đi ra ngoài, nàng quay đầu lại, nhặt lên danh thiếp, gọi điện thoại tới Tứ Phúc Cửu Hỉ.

"Chú Tứ Cửu, con tình cờ gặp một người Trung Quốc họ Chiêm. Hắn lưu lại cho con một tấm danh thiếp, không có chức vụ, chỉ có địa chỉ và điện thoại, đến từ Brussels. Chú có khả năng tra được lai lịch không?"

Mấy ngày sau, chú Tứ Cửu trả lời tin tức, rất kỳ quái. "Chú cho người đi điều tra, nhưng không điều tra được nhiều, quả thực chuyện gì đó. Trước mắt chỉ biết, Chiêm gia hơn ba mươi năm trước từ Đại Lục di dân tới Anh, không bao lâu sau Chiêm lão gia qua đời, lưu lại sản nghiệp giao cho con lớn Chiêm Lương Thần, Chiêm Lương Thần đã qua đời từ bảy năm trước, tài sản do em trai Chiêm Tuấn Thần tiếp nhận."

"Chú Tứ Cửu, Chiêm gia trước khi di dân, gia chủ tên là gì? Ở vùng nào của Đại Lục?"

"Chú điều tra không ra. Con phải biết, khi đó rối loạn, rất nhiều hồ sơ không còn, chú cũng chưa chắc có thể tìm được."

Mĩ Nhược có một chút thất vọng.

Chỉ nghe chú Tứ Cửu nói thêm: "Chiêm Tuấn Thần buôn bán kim cương và vàng, cũng giao dịch cổ phiếu. Hắn thường xuyên ở Bỉ, Thụy Sĩ và Anh. Tài sản không ít, ở khu vực cầu Warrior, có lẽ có không ít cửa hàng là của Chiêm gia. Vợ hắn chú nghe nói là không hòa hợp với hắn lắm, ở Khẳng Tân Đốn Viên trong thành phố, cùng Khẳng Tân Đốn Viên Cung cách nhau không xa. Chú Tứ Cửu cũng không ngờ rằng, ở Luân Đôn lại có người Hoa thần bí như vậy."

Mĩ Nhược trong lòng nghi ngờ.

"Hắn có hai chị gái, chị cả sau khi ly hôn thì sống một mình, chị hai gả cho một người họ Phương, cũng là người Hoa di dân qua Anh, con của chị hai là Phương Gia Hạo, có phải là bạn học của con? A Như, Chiêm Tuấn Thần quấy rầy con?"

"Không có ạ. Con hiếu kì về người họ Chiêm thôi. Chú Tứ Cửu, cảm ơn chú."

"Cảm ơn gì chứ, có con nhắc nhở, chú cũng sẽ chú ý nhiều hơn."

Mĩ Nhược đoán được chú Tứ Cửu đang sờ đầu, chỉ nghe bốn Cửu thúc kinh ngạc tự hỏi: "Chẳng lẽ chú già rồi?" Dứt lời truyền đến Tứ Cửu thẩm giễu cợt.

Vợ chồng bọn họ tình thâm, Mĩ Nhược không quấy rầy nữa, trò chuyện hai câu lời ong tiếng ve sau đó cúp máy.

Ngày thứ hai, nàng đồng ý gặp Phương Gia Hạo.

Phương Gia Hạo được gia đình bao bọc rất tốt, lòng dạ trong sáng, ngay thẳng không có quá nhiều tâm tư. Giống như Đinh Duy.

Bất quá Đinh Duy vì bệnh tật mà rất mẫn cảm, còn Phương Gia Hạo thì tinh lực tràn trề, làm việc hay nói chuyện đều rất phóng khoáng.

Hắn huýt sáo với nữ phục vụ, khen màu son môi nàng ta. Quản lí quán bar biết hắn, cùng hắn thảo luận về mùa bóng đá sắp tới.

Chờ hắn nhận thức được đang trong cuộc hẹn, Mĩ Nhược đã ngồi ngây ngốc nửa giờ.

Phương Gia Hạo lúng túng: "..."

Hắn cười ngây ngô với nàng, Mĩ Nhược phất tay, "Anh cứ tiếp tục."

"Không," Hắn ngồi thẳng, "Giờ khắc này, tôi chỉ muốn nói chuyện với em."

Mĩ Nhược im lặng.

Hắn phiền muộn, "Sau đêm giáng sinh, em không để ý tới tôi nữa."

"Lúc trước hình như cũng không có."

"Lúc trước cũng có một hai lần. Tôi nhớ đêm giáng sinh, em mặc một bộ lễ phục màu đen, tôi mời em khiêu vũ, mỗi một bước nhảy của em, trái tim của tôi như là trải qua một lần chết đi sống lại, thống khổ mà ngọt ngào."

"Charles, anh thật sự là học luật chứ không phải học Văn?"

"Lúc anh mười tuổi, mẹ anh đã từng khen anh có khả năng thiên phú về văn học."

"Xem ra tôi còn chưa hiểu rõ anh."

"Milan" Hắn kích động, phục trên bàn hỏi, "Em muốn biết cái gì? Tôi sẽ nói tất cả cho em nghe."

"Anh thật sự là người Trung Quốc? Trước khi cha tôi qua đời cũng nói, hy vọng tôi cho dù tha hương, cũng có thể giữ lại truyền thống người Hoa."

"Mẹ của anh họ Chiêm, cha họ Phương, nhà anh có người hầu nói tiếng Thượng Hải."

"Các người từ Thượng Hải đến?"

"Chắc vậy. Cha anh khi nhắc tới chuyện xưa, ông ấy nói ông nội thường dẫn ông ấy đi xem múa ở Bách Lạc. Milan, em còn muốn biết chuyện gì nữa? Mười bốn tuổi anh từng có một mối tình đầu, nhưng đó là trẻ con, anh không phải là động lòng, cho đến khi em xuất hiện."

Mĩ Nhược mất đi hứng thú. "Tôi chợt nhớ, ngày mai còn bài kiểm tra."

Nàng sám hối với Mang Phi: "Tao rất xấu hổ, lợi dụng người đơn thuần như hắn, lại một lần nữa làm cho hắn thất vọng."

"Nhưng mà Phương Gia Hạo có lẽ có rất nhiều phụ nữ yêu thích, cuộc sống của hắn so tao nhất định phong phú hơn nhiều."

Nàng quá cô đơn, cô đơn tới nỗi cùng một con mèo nói chuyện, nàng nhớ cô Bảy tới phát điên.

Thầy giáo khen người phương Đông chăm chỉ, hắn không hiểu, đó là bởi vì đó là chuyện duy nhất họ có thể làm.

Mĩ Nhược ngồi ở trong hiệu sách. Nàng tìm hiểu văn hóa Hi Lạp cổ điển tới văn hóa phục Hưng.

Chiêm Tuấn Thần kéo ghế xuống ngồi cạnh nàng.

Hắn mặc một áo sơ mi màu tro, quần dài màu xám, kiểu tóc như trước, rất cẩn thận tỉ mỉ.

Mĩ Nhược liếc mắt nhìn hắn: "Tôi đã từ chối hắn rất dứt khoát."

Hắn ngẩng đầu nhìn mái vòm thật lâu.

"Đã gần hai mươi năm tôi không có ngồi ở chỗ này."

Mĩ Nhược cắn bút nhìn hắn.

"Tôi tốt nghiệp ở học viện Christ." Hắn cười, "Milan, chúng ta là bạn học."

Nàng hé miệng nhưng không nói gì.

"Vì cái gì cô lại chọn lựa Oxford? Học nghệ thuật lịch sử, Andrew ở Scotland thích hợp hơn."

"Bởi vì nghe nói hoàng tử Jordan ở chỗ này, còn có cháu ngoại hoàng đế Na Uy, tôi mang tâm địa bất chính, hi vọng trở thành vương phi hoặc hoàng thân quốc thích, bay lên làm phượng hoàng, từ nay về sau không phải khổ sở nữa."

Hắn cười ra tiếng, những người xung quanh bất mãn. Hắn ghé sát đầu gần nàng, hạ giọng nói: "Tôi cũng có thể cho em."

Mĩ Nhược suy tư rồi nói: "Tôi không dám."

"Cùng tôi ăn cơm tối nhé?"

"Tôi không dám."

"Milan, thời gian này đừng nên lãng phí. Người con gái giống em, không nên vùi đầu vào sách vở làm gì." Hắn gấp sách của Mĩ Nhược lại. "Theo tôi đi, tôi mang em đi ăn tất cả các món Anh đến đồ Trung ngon nhất."

Lời mời của hắn làm cho tim người khác đập thình thịch, cũng bởi vậy, bộ dạng tươi cười nắm chắc thắng lợi của hắn vô cùng đáng ghét.

Chiêm Tuấn Thần lần này lái một chiếc xe thể thao, nửa đường, mưa phùn bay bay, hắn lơ đãng nói: "Hôm trước tôi có thấy một chiếc váy hoa sen, màu canh, rất đẹp, rất phù hợp với em. "

Mĩ Nhược không đáp, hắn thông minh không có tiếp tục.

Xe ra khỏi thành Oxford, đến một nông trường vùng ngoại ô, dây thường xuân bám đầy trên tường, từng đóa hoa xinh đẹp nở rộ trên hàng rào.

Chào đón bọn họ là một phu nhân da trắng, cánh tay to lớn ôm Chiêm Tuấn Thần, sự nhiệt tình ấy làm Mĩ Nhược lại nhớ cô Bảy.

"Shirley là người Do Thái, hồi nhỏ Thượng Hải, bà ấy có nấu nướng thiên phú, hồi còn ở trường tôi phát hiện ở đây bán đồ ăn Trung Quốc." Chiêm tuấn thần nói.

Chỉ có năm sáu bàn, Shirley tận tâm làm đồ ăn. Thịt bò xào cà rốt, sườn heo, Mĩ Nhược nếm thử quả giống tay nghề cô Bảy.

Hắn quan sát nàng, thấp giọng cười, "Ăn ngon không?"

Mĩ Nhược lúng túng gật đầu.

"Đây là mùi vị đồ ăn Quảng Đông. Milan, em nguyên quán ở đâu? Quảng Đông?"

"Có lẽ thế."

"Có lẽ?" Hắn ngẩng đầu nhìn nàng."Người ở Tứ Phúc Cửu Hỉ rất kín miệng, càng kín miệng càng làm cho người nghi hoặc."

"Anh điều tra tôi?"

"Tối đối với em rất hiếu kỳ."

Đây không phải dấu hiệu tốt. Mĩ Nhược bỗng nhiên mất hứng ăn, sờ chút trong đĩa đồ ăn, hoài nghi có phải mình lại tìm phiền toái lớn.

"Cô gái nhỏ, như vậy nhưng không giống thục nữ." Hắn ngăn lại nàng, chắt rượu cho nàng.

"Anh nguyên quán ở đâu?"

"Đại Lục, Chiết Giang, Dư Diêu." Hắn bỗng nhiên dừng lại, "Em biết?"

"Chúng ta Dư Diêu Chiêm Gia."

Tiếng nói của cô Bảy vọng tới, Mĩ Nhược dùng hết sức lực khắc chế, hít một hơi lạnh.

"Em biết?"

"Không biết." Mĩ Nhược lắc đầu, khó khăn mở miệng, "Là địa phương nào?"

Hắn nhíu mày, "Tôi cũng không rõ lắm, rời nhà lúc tôi được chị dâu ôm trong ngực, còn rất nhỏ."

"Học ở Christ rất khó."

"Anh cả cho tôi tiền."

Mĩ Nhược rất muốn hỏi: "Nhà của anh chạy dẫn theo mấy rương tiền? Rất giàu có." Lời nói đến bên miệng, nàng thở dài.

"Đừng thở dài, Hilton cũng rất không tồi đâu."

"Anh ở Oxford học cái gì? Có vui vẻ không?"

Mĩ Nhược liên tục đặt câu hỏi, chỉ có như vậy mới có thể để cho đầu óc tiếp tục linh hoạt.

"Có ít nhất mười thủ tướng tốt nghiệp từ Christ, đàn ông đều thích học ở đây. Thời niên thiếu tôi rất có dã tâm, ngấp nghé vị trí chính trị, may mắn rất sớm giác ngộ, nơi đây dù sao không phải là quê hương mình."

"Em không tập trung khi hẹn với tôi." Trước cửa kí túc, trước khi chia tay hắn nói như vậy.

"Tôi không có nhận tiền lương của anh, không cần phải chịu trách nhiệm với tâm tình của anh."

Hắn câm miệng, lập tức nói một câu: "Milan, dù sao em cũng vượt qua dự kiến của tôi."

Nếu như hắn phát hiện, bỗng nhiên xuất hiện một cháu ngoạt, hẳn là sẽ không kiêng nể gì cả mà nhìn bộ ngực của nàng như bây giờ.

Mĩ Nhược dựa cửa hỏi: "Anh muốn ở chỗ này? Đợi đến lúc Charles xuất hiện?"

Hắn trầm ngâm."Tháng sáu là em sẽ kết thúc học kì?"

Nàng gật đầu.

"Tôi có nhà trọ ở Paris, em có nguyện ý sau khi kết thúc học kì, cùng tôi đi nghỉ phép?"

Hắn hỏi xong lộ rõ nội tâm nóng lòng, chờ mong. Mà cô gái trước mặt, mặt hơi cúi thấp, lông mi dài vụt sáng.

Làn da nàng trơn bóng, nhuộm màu thanh xuân, trẻ tuổi non nớt, nhưng từng cử chỉ nghiễm nhiên rất thành thục, nữ tính phong tình.

Hắn đang chờ đợi đáp án của nàng, đồng thời lại không muốn nghe đáp án, thì cứ như vậy tốt.

"Anh muốn tôi làm cái gì?"

Nàng mở mắt, ánh mắt như có hơi nước, ướt át, trong sáng.

Chiêm Tuấn Thần bình tĩnh nhìn nàng, bỗng nhiên lắc đầu, bật cười tự giễu, "Tôi làm sao có thể miễn cưỡng em?"

Nàng nhếch miệng, nhỏ giọng nói "Tốt" .

Quay người nhẹ nhàng đóng cửa lại.

"Mang Phi," Mĩ Nhược ôm chặt Mang Phi thì thầm, "Muốn tôi làm kĩ nữ cho bọn hắn, lũ đàn ông đó nên xuống địa ngục hết đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#caoh