CHƯƠNG 25: Bạch Mã Hoàng Tử Là Em Rể?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tôi đã kết hôn có vợ. . . . . . ."


"Anh nói dối!" Kim Nhật không đợi Hách Mãnh nói xong, liền buồn bực cao giọng cắt ngang lời của hắn: "Anh còn trẻ như vậy, sao có thể đã kết hôn có vợ rồi! Không ngờ chỉ vì không muốn chịu trách nhiệm với tôi, không chịu cưới tôi làm vợ mà anh lại có thể bịa ra lời nói dối mà đến cả đứa trẻ con 3 tuổi cũng không thèm tin. Tôi tuyệt đối không bị anh lừa, anh phải chịu trách nhiệm với tôi, phải cưới tôi!"


Bản thân mình cũng không ngờ là vì không muốn chịu trách nhiệm với mình, không cưới mình mà hắn có thể nói dối đã kết hôn có vợ rồi, hắn thực sự là tra tới cực điểm!


Yêu phải cái loại siêu cấp tra như này thì mình thật sự rất thảm, số khổ quá!


Hách Mãnh lại nheo mắt lại, nghi hoặc đầy bụng. Nhìn phản ứng của con đĩ này, chẳng lẽ cậu ta không biết chuyện của mình với "cô ta" sao? Thậm chí không biết quan hệ của mình với "cô ta"? Không thể nào như vậy được!


Hách Mãnh vừa định nói không có lừa Kim Nhật, hắn thật sự đã kết hôn có vợ rồi, hơn nữa Kim Nhật hẳn là có biết vợ của hắn, Kim Nhật và vợ hắn thật sự rất giống một cặp song sinh, để xem thử Kim Nhật phản ứng như thế nào, từ đó phán đoán xem Kim Nhật có biết chuyện của mình và "cô ta" không, sau đó sẽ biết rõ được quan hệ của Kim Nhật và "cô ta", xem Kim Nhật có phải là tiếp cận mình vì âm mưu gì đó không. Nhưng bên ngoài lại có tiếng chuông cửa vang lên.


Hách Mãnh và Kim Nhật đều nhíu mày, không hẹn mà cùng nhìn về phía cửa, tự hỏi không biết là ai nhấn chuông cửa, chẳng lẽ nhân viên khách sạn lại có việc nên nhấn chuông cửa.


Hách Mãnh không muốn để ý tới người ở bên ngoài, nhưng chuông cửa lại cứ vang lên, cực kỳ ồn ào, khiến người ta khó chịu, hắn đành phải không kiên nhẫn đi ra mở cửa. Sau khi thấy người đứng bên ngoài, sắc mặt hắn lập tức biến đổi, suýt chút nữa là bị dọa sợ tới ngây người. . . . . . . .


"Ông xã, sao mãi anh mới ra mở cửa vậy!" Ngoài cửa đột nhiên vang lên giọng thiếu nữ vừa ngọt vừa quyến rũ, còn mềm mại nhẹ nhàng khiến cho đàn ông thấy mềm lòng.


Tiếng nói lọt vào tai Kim Nhật đang ở trong phòng khiến cậu choáng váng. Ông xã? Người bên ngoài gọi Hách Mãnh là ông xã sao? Có phải là mình nghe nhầm hay không! Với lại sao giọng nữ bên ngoài lại quen tai như vậy, giống như. . . . . . giọng nói của em gái Kim Nguyệt? Cô gái bên ngoài cửa là ai?


"Ông xã, tìm được anh khiến em mệt muốn chết, mau cho em vào phòng nghỉ ngơi một chút." Giọng nữ ngọt ngào, còn mềm mại nhẹ nhàng đến cực điểm lại vang lên, chợt một cô gái xinh đẹp tuyệt trần với kiểu tóc cực kỳ thời thượng, ăn mặc cực kỳ hở hang gợi cảm, thế mà lại lộ hơn phân nửa cái áo lót, nóng bỏng tới mức khiến người ta chịu không nổi, đẩy Hách Mãnh ra đi vào phòng.


"Kim. . . . . . Kim Nguyệt?!" Kim Nhật nhìn thấy cô gái xinh đẹp tuyệt trần kia liền lập tức sợ ngây người, vô cùng kinh ngạc mà bật thốt lên. Cô gái trước mặt cực kỳ giống mình, không phải chính là em gái song sinh đào hôn nhiều ngày, lâu ngày không gặp đây sao!


"Kim Nhật!" Kim Nguyệt nhìn thấy anh trai song sinh cũng rất kinh ngạc, sau một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, vẻ mặt nghi hoặc hỏi: "Sao anh lại ở đây?"


"Anh. . . . . ."


"A ------- Sao anh lại mặc áo và quần lót của ông xã tôi, ở trên giường của anh ấy? Trước đó anh và ông xã tôi đã làm gì? Không phải là hai người đã lăn giường đấy chứ!"


Kim Nhật còn chưa đáp lời thì Kim Nguyệt đã chú ý tới đồ cậu mặc và chỗ cậu đang ngồi, kích động tới mức thét lên chói tai, tức giận chất vấn cậu.


Kim Nhật thầm kêu không xong, bất kể là ai nhìn thấy cậu mặc áo T-shirt của Hách Mãnh, còn mặc quần lót của Hách Mãnh, ở trên giường của Hách Mãnh cũng đều nghĩ cậu đã lên giường với hắn, cậu và Hách Mãnh có gian tình, nên giải thích như nào với em gái đây. Nhưng mà, sao em gái vẫn gọi Hách Mãnh là ông xã? Quan hệ của Hách Mãnh và em ấy là gì?


"Tôi biết rồi! Nhất định là anh thấy ông xã tôi vô cùng anh tuấn khôi ngô, còn đẹp trai và ngầu muốn chết, hơn nữa còn là Alpha nên mê mẩn ông xã tôi, khi biết được là anh ấy liền giả mạo tôi, câu dẫn ông xã tôi lên giường. Sao anh có thể đê tiện vô sỉ, cực kỳ không biết xấu hổ như vậy, ngay cả em rể của mình cũng câu dẫn, hôm nay tôi đánh chết anh là không đúng lẽ trời, phải để thiên lôi đánh chết cái loại đĩ đượi cực kỳ thối nát như anh mới đúng!" Kim Nguyệt lộ ra vẻ mặt vô cùng đố kỵ, vừa giận không thôi mà chửi ầm lên, vừa hung ác cực kỳ vọt tới trước mặt anh trai, giữ lấy anh trai ra sức đánh loạn, hận không thể xé xác anh trai ra.


Cô không thể ngờ được là mình tốn hết sức ba bò chín trâu mới tìm được "chồng", thế mà lại phát hiện anh trai song sinh mình ghét nhất và "chồng" có gian tình, đã lên giường với nhau luôn rồi, cô thực sự tức muốn điên lên được.


"Đừng đánh nữa, dừng tay! Anh không hiểu em đang nói cái gì, cái gì mà ông xã của em? Ai là ông xã của em?" Kim Nhật đau tới nhíu mày, có hơi tức giận bắt lấy hai tay còn nhỏ hơn của mình nhưng không hề đẹp hơn mình của em gái, lớn tiếng quát, trái tim tràn ngập nghi vấn đã rối như tơ vò.


Lúc trước Hách Mãnh nói đã kết hôn có vợ, mà hiện giờ đột nhiên em gái lại xuất hiện và gọi Hách Mãnh là ông xã, cho nên không phải là Hách Mãnh lừa mình, hắn thật sự đã kết hôn có vợ rồi, mà vợ của hắn chính là em gái mình? Không, không thể như vậy được!


Em gái rời nhà chưa được 2 tháng, sao có thể kết hôn trong khoảng thời gian ngắn như vậy, đối tượng còn là Hách Mãnh - một người con lai đến từ ngoại quốc. Nhưng. . . . . Nhưng nhỡ đâu em gái thật sự là vợ của Hách Mãnh, vậy mình nên làm gì bây giờ?


"Con đĩ thối này còn giả ngu! Anh đừng nói với tôi là anh không biết Hách Mãnh là ông xã của tôi!" Kim Nguyệt hung tợn trừng mắt nhìn anh trai, liều mạng giãy giụa, muốn khôi phục tự do cho hai tay để bóp chết anh trai.


"Hách Mãnh thật sự là ông xã em sao? Hai người kết hôn từ khi nào?" Kim Nhật còn kích động hơn cả em gái, lớn tiếng hét lên, không thể tiếp thu chuyện Hách Mãnh là em rể mình, suýt chút nữa là ngất xỉu vì không chịu nổi đả kích.


Hách Mãnh thật sự là em rể của cậu sao? Thế mà cậu lại yêu em rể của mình, còn ngủ với em rể của mình! Trời ơi! Tại sao lại có thể như vậy! Cậu điên mất thôi!


Hết chương 25.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro