Chương 52

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Các anh dù đã rời đi nhưng vẫn không quên quan sát cậu cẩn thận. Tất nhiên không phải là các anh lo lắng cho cậu, chẳng qua là cậu hiện giờ quá khác xa với trước kia nên các anh cảm thấy nghi ngờ thôi.

Chợt thấy Jeon Min đi ra ngoài ban công đứng nói chuyện với cậu một hồi lâu, ông còn lấy một tờ giấy gì đó ở trong túi quần, nhưng lại không có vẻ gì là muốn đưa cho cậu. Hai người họ nói chuyện với tâm trạng khác nhau, Jeon Min thì khá kích động và lo lắng, còn Jungkook chỉ lạnh lùng nhìn ông mà đáp, không hề có một biểu cảm nào khác.

Sau đó, Jeon Min mở cửa ban công rồi lại vào đại sảnh, sắc mặt hoàn toàn bình thường đi về phía người của Jeon gia, nếu không phải nãy giờ các anh đang quan sát ông ta thì có lẽ bây giờ cũng bị lừa theo.

"Đúng là cáo già!" Trong đầu các anh cùng hiện lên suy nghĩ như thế. Cách thay đổi cảm xúc như lật bánh tráng của Jeon Min đủ thể hiện ông ta cáo già cỡ nào!

Ho Seok cười lạnh, nói, "Cậu ta có vẻ khá nguy hiểm." À không, phải là vô cùng nguy hiểm ấy chứ.

Jimin chậc lưỡi, hỏi, "Nhưng chẳng phải như vậy càng làm chúng ta thay đổi sao?"

Seok Jin nhếch môi, hỏi lại, "Bọn mày chưa thấy thành tích học tập của cậu ta sao? Là học sinh khá thôi."

Nam Joon bĩu môi, khinh thường nói, "Chỉ là học sinh khá? Chẳng bằng một gốc của chúng ta." Các anh đều là học sinh giỏi cơ mà.

Nếu học sinh lớp S mà nghe các anh nói câu này chắc chắn đều vì tức đến hộc máu mà chết. Trời ạ! Cái lớp S bọn họ học sinh khá cũng được gọi là thiên tài đấy nhé!

Taehyung lấy một ly rượu vang trên khay của nhân viên, lắc lắc vài cái, nói, "Con người đâu có ai ngu ngốc, bọn họ đều sinh ra khi không biết gì. Chẳng qua, chỉ là chưa tới thời điểm mà bọn họ thông minh nhất thôi."

Con người thật ra đều bình đẳng với nhau, đều có trí thông minh như nhau. Nhưng để phát triển trí thông minh đó, còn cần phải có nỗ lực và may mắn. Và, cũng cần có thời điểm nữa.

Yoongi cũng tiện tay lấy một ly rượu, nói, "Cậu ta không học bài gì đâu. Chỉ ngồi ngủ trong lớp học thôi."

Seok Jin nhìn chầm chầm ly rượu, nghe Yoongi nói vậy thì ngạc nhiên nói, "Vậy mà cũng được học sinh khá? Cũng giỏi đấy chứ."

Ho Seok ồ lên một tiếng, nói, "Cậu ta thuộc loại thiên tài nguy hiểm đấy nhé."

Nam Joon nhìn vào nhân viên, nhưng vẫn nói chuyện với các anh, "Cậu ta cũng rất đẹp, thân hình rất chuẩn, tính cách lại rất thu hút."

Nhân viên kia hơi khựng lại một chút, nhưng vẫn lựa chọn rời đi. Khi cậu ta mới bước một bước thì liền bị câu nói của Taehyung làm phân tâm, "Cậu ta có vẻ là người lý trí, đâu có giống như mấy người thích hành động theo cảm xúc. Một phát, liền chết."

Nhân viên quay đầu lại nhìn các anh, giọng nói khá trong, dù nhìn dáng vẻ như học sinh cấp ba nhưng giọng vẫn chưa bị bể, "Ấy chà, tôi bị phát hiện rồi."

Jimin chỉ vào ly rượu, nói, "Có độc. Em muốn hại chết bọn tôi sao, Luhan?"

Quả thật, sau khi Yoongi lắc vài cái, màu rượu liền thay đổi, kèm theo đó là tiếng xì xào khá nhỏ, trên mặt nước đột nhiên bốc hơi lên. Chắc chắn là axit! Luhan có lẽ muốn phá nát luôn nội tạng của các anh.

Luhan bỏ cái mũ xuống, hiện lên khuôn mặt non nớt, nhưng đôi mắt màu nâu của y lại rất giống cậu. Các anh chợt nhớ lại, à, thì ra lí do các anh chú ý đến cậu, là nhờ có đôi mắt này.

Luhan cười lạnh một tiếng, giọng điệu lên cao, "Ừ thì tôi hành động theo cảm xúc đấy! Nhưng ít ra, tôi cũng không có lý trí đến mức phải hành hạ cả người ngoài cuộc như các anh! Các anh chính là lũ khốn nạn nhất tôi từng thấy!"

Yoongi mặt không đổi sắc, nhưng giọng điệu đã trầm xuống, "Em đừng cho là bọn tôi quan tâm đến em thì em liền lên mặt như vậy. Nhớ, bọn tôi không coi trọng em đâu!"

Luhan tức đến mắt ứa nước mắt, "Tốt! Quá tốt! Giết tôi luôn đi! Các người giết tôi luôn đi!"

Bởi vì giọng nói y quá to nên mọi người đều nhìn vào. Jungkook đúng lúc nhìn qua, thấy Luhan thì liền ồ lên một tiếng, khinh thường nói nhỏ, "Thì ra là giống người này!"

Còn tưởng các anh đặc biệt lắm chứ, nhưng thật không ngờ, các anh cũng bị tình yêu chi phối. Căn bản chỉ là vẻ bề ngoài thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro