Chương 59

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hửm? Loại bỏ cậu ta ư? Jungkook cười nhạt, híp mắt lại quan sát mọi người. Cậu đã hiểu tại sao các anh lại có kinh nghiệm lõi đời và tàn nhẫn như thế. Cái này... rõ ràng là do di truyền.

Có thể nói, ba mẹ của các anh để lại cho cậu ẩn tượng khá tốt. Bọn họ nghĩ gì nói đấy, dứt khoát, quyết đoán vô cùng. Tất nhiên là do họ có gia tộc lớn che chở phía sau.

Jungkook có chút thưởng thức những gia đình kì lạ này. Ha, chuyện này cũng quá vi diệu đi.

Các anh kêu người sắp xếp cho cậu một căn phòng.

~.~.~.~.~.~.~.~.~

Năm giờ sáng.

Jungkook tỉnh giấc, cậu nằm im một lúc rồi bắt đầu ngồi dậy đánh răng rửa mặt. Khi mở cửa vệ sinh, cậu phát hiện có một bộ đồng phục của mình ở bên trong thì liền mặc vào.

Mười phút sau, cậu mang theo cái cặp rồi đi ra khỏi phòng. Lúc này, các anh đều đã có mặt ở dưới. Còn ba mẹ các anh đều về nhà riêng.

Thấy cậu xuống, Jimin vẫy tay chào, hướng mắt về bàn ăn, nói, "Em xuống đây ăn sáng."

King đang ngồi ở ngoài cửa ăn một thau thịt, chắc là các anh bắt nó cách ly với cậu. Tránh để cậu khó chịu.

Jungkook gật đầu, ngồi xuống bàn, nhìn mấy cái bánh sandwich và cà phê trên bàn, cậu dứt khoát cầm lấy một ly cà phê lên uống. Buổi sáng cậu thường không có hứng ăn lắm.

Seok Jin cau mày, lấy lại ly cà phê, "Em không ăn à?"

Jungkook lắc đầu, nói, "Không."

Các anh lập tức quay sang nhìn cậu, đột nhiên bị thành trung tâm, Jungkook bĩu môi, hỏi, "Gì thế?"

Ho Seok đẩy qua cho cậu một dĩa bánh sandwich và mứt dâu, nói, "Ăn cái này. Một cái cũng được."

Nhìn thấy ánh mắt kiên quyết của các anh, Jungkook hừ lạnh một cái, nói, "Tôi ngày nào cũng không ăn sáng, cuối cùng vẫn sống tốt." Kiếp trước cậu hầu như không ăn sáng, phần lớn là do nhiệm vụ chiếm hết thời gian, hoặc là do cậu không muốn ăn. Nhưng cuối cùng cậu vẫn có thể sống qua ngày bình thường thôi.

Ngày nào cũng không ăn sáng? Đó là một thói quen không hề tốt! Nam Joon trừng mắt, nói, "Không được bỏ bữa sáng!"

Jungkook khó hiểu hỏi, "Tại sao?" Chỉ là một bữa sáng, đối với cậu không có gì quan trọng.

Yoongi cau mày nhìn cậu một lúc lâu rồi nói, "Cậu rất gầy, sống tốt chỗ nào?"

Là học sinh cấp ba thân chủ này cao 1m72, một chiều cao lí tưởng của phái nam nhưng đối với mấy nam sinh cao lên đến 1m83 như các anh là một trời một vực. Jungkook kiếp trước tập luyện rất nhiều nên cậu thậm chí còn lên được 1m9, ấy vậy mà, qua kiếp này liền phải tập lại từ đầu.

Khi nghe Yoongi nói như vậy, trong đầu cậu liền hoàn thành chương trình tăng chiều cao của mình. Phải cao lên thôi!

Jungkook xì một tiếng nhỏ, bất mãn nói, "Anh không cần phải nhấn mạnh như thế!"

Taehyung lạnh lùng nói, "Ăn." Ánh mắt anh ra vẻ cảnh cáo rõ ràng.

Jungkook không muốn nói nhiều, cầm luôn bánh sandwich không lên ăn, nhưng lại bị Jimin kéo lại, anh hỏi, "Em không ăn mứt à?"

Jungkook lắc đầu, "Không muốn ăn." Rồi cậu cầm lại bánh lên ăn tiếp.

Ho Seok trét mứt lên một bánh sandwich, đưa qua cho cậu, nói, "Em ăn cái này đi."

Không cần ngẩng đầu cũng biết các anh hiện giờ đều đang nhìn cậu, ánh mắt ra lệnh uy hiếp. Jungkook nhận lấy bánh sandwich kia, nói, "Cảm ơn."

Các anh quay lại bữa sáng của mình, không để tâm tới cậu nữa.

Bữa ăn sáng kết thúc.

King lúc này đang nằm dài trên sàn. Nếu cậu không nhầm thì có lẽ King dành hết thời gian cả ngày chỉ để nằm ngủ thôi.

Jungkook xoa nhẹ lông của King, hỏi, "Các anh không dạy dỗ nó làm gì hết à?"

Jimin nhếch môi, nói, "Bọn tôi không cần mấy thứ vô dụng."

Seok Jin nhìn King một lúc rồi nói, "Nó được dạy dỗ để giết người."

Với tính cách tàn bạo của các anh, có lẽ việc dạy dỗ King giết người cũng rất dễ dàng. Jungkook cười nhạt, hỏi, "Thế nó đã giết được ai chưa?"

Nam Joon đáp, "Khá nhiều."

Thấy King còn đang định đè lên người mình, cậu vội đẩy nó ra. Jungkook chậc lưỡi một tiếng, nói, "Nó thật sự rất nặng."

Yoongi gọi King sang, xoa nhẹ cằm nó rồi nói với cậu, "King nặng hơn 3 tạ."

3 tạ? May mắn là lúc nãy cậu không cho nó ngồi lên người mình.

Sáu giờ sáng, cậu và các anh cùng nhau đi đến trường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro