Chương 72

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Seok Jin cài dây an toàn, vỗ nhẹ vài cái vào vô lăng, anh hỏi, "Chúng ta nên bắt đầu từ đâu đây?"

Nam Joon dựa vào lên cửa sổ, hỏi lại, "Lúc Jungkook bị tông xe là ở đâu?"

Seok Jin lấy tập hồ sơ ra, đưa cho Nam Joon vài tờ, nói, "Ở đằng trước căn biệt thự Yang gia."

"Yang gia?" Nam Joon cau mày, "Chỗ đó liệu có camera không?"

Seok gật đầu, chắc nịch đáp, "Có. Yang gia có rất nhiều máy quay an ninh trước nhà."

Nam Joon phức tạp nhìn nội dung trên giấy, khó hiểu nói, "Nhưng tại sao Jungkook lại tới Yang gia?"

Seok Jin nhún vai, ra vẻ anh cũng không biết. Một lúc sau, Seok Jin nhếch môi, nói, "Bây giờ chúng ta chỉ cần có đầy đủ đoạn video về tai nạn hôm đó là được."

Nam Joon đồng tình nói, "Được."

Seok Jin khởi động xe, lái đến Yang gia. Hai mười phút sau, chiếc xe dừng lại trước cổng Yang gia.

Nam Joon đi tới bấm chuông cửa, một tiếng máy móc vang lên từ loa của hệ thống chuông, "Xin chào, Kim thiếu tới để làm gì ạ?"

Nam Joon đáp, "Chúng tôi muốn biết một số chuyện về Jungkook."

Một lúc sau, lại có tiếng máy móc nói, "Có bao nhiêu người đi vậy ạ?"

"Hai người. Tôi và Seok Jin."

Cánh cổng khổng lồ tự động mở ra, lần này là tiếng nói của một người con gái, có lẽ là người hầu, "Mời thiếu gia vào ạ."

Nam Joon quay lại ra hiệu Seok Jin đi vào. Seok Jin gật đầu, chậm rãi lái xe vào trong. Nam Joon thì đi bộ vào.

Khi đi đến nhà chính, có một người hầu ra chào đón, "Lão gia mời hai thiếu gia vào ạ."

Seok Jin gật đầu, nói, "Cảm ơn."

Hai người đi đến ghế sofa, phát hiện trên ghế còn có một người khác. Người đàn ông này có lẽ vượt qua ngưỡng tuổi sáu mươi nhưng vẫn cực kì lịch lãm chững chạc. Khuôn mặt góc cạnh đầy gai góc. Ông mặc một bộ đồ đơn giản, khí thế cao ngạo quyền quý của ông không hề bị che mất. Đây là Lão Yang - Người đang là Chủ tịch của Yang thị.

Lão Yang thấy hai người thì liền nói, "Ta nghe nói hai đứa muốn tìm hiểu về Jungkook à? Có vấn đề gì thế?"

Nam Joon và Seok Jin cúi đầu chào Lão Yang rồi ngồi xuống ghế. Nam Joon rót cho Lão Yang một ly trà, dáng vẻ rất khách khí, anh hỏi, "Người có thể cho bọn cháu xem lại đoạn video về tai nạn xe của Jungkook được không ạ?" Đối mặt với Lão Yang, các anh luôn khép nép như vậy, một phần là vì khí thế của ông, một phần là do niềm kính trọng từ trong lòng.

Lão Yang nghe đến Jungkook thì vẻ mặt liền nhu hòa hơn bình thường, nhưng khi nhớ lại tai nạn xe khi ấy, ông liền cười không nổi nữa, "Ta đã tìm ra được hung thủ rồi."

Nam Joon và Seok Jin ngẩng đầu, đồng thanh hỏi, "Là ai vậy ạ?"

Lão Yang thở dài, mệt mỏi nói, "Có rất nhiều người hợp tác với nhau. Jihyo, Xiumin, Luhan, kẻ tông xe đã khai như thế."

Jihyo, Xiumin, Luhan? Ba người này vậy mà dám hợp tác với nhau! Chắc chắn là do gia tộc cưng chiều quá nên muốn làm gì thì làm đây mà.

Seok Jin cười nhạt một cái, hỏi, "Cho bọn cháu đoạn video đó được không?"

Lão Yang gật đầu, kêu người đưa một cái laptop tới. Người hầu gắn một cái usb vào máy tính, màn hình sáng lên, một đoạn video xuất hiện. Đó là lúc Jungkook bước ra khỏi Yang gia, cậu nhìn sang trái một lúc lâu, rồi cậu bất chợt cúi đầu, bắt đầu bước đi. Đúng khoảnh khắc đó, một chiếc xe bốn bánh tông thẳng vào cậu. Máu văng tung tóe khắp đường, chiếc xe lùi lại rồi chạy đi khỏi hiện trường. Ba người kia làm việc quá ngu ngốc! Ngay cả camera cũng không hack được mà còn dám hành động, biển số xe hiện rõ trên màn hình, và đoạn video kết thúc.

Không gian đột nhiên trở nên yên lặng, Seok Jin và Nam Joon hoài nghi nhìn Lão Yang. Lão Yang xoa mi tâm, nói, "Jungkook, đã biết trước vụ tai nạn này rồi."

Seok Jin trừng mắt, ngạc nhiên hỏi, "Tại sao chứ?!"

Nam Joon cau mày, hơi lắc đầu, hỏi, "Cậu ấy biết rồi mà vẫn phải chết? Tại sao chứ?"

Lão Yang thở dài, tiếc nuối nói, "Nó bây giờ còn sống là rất tốt rồi. Nhưng ta vẫn không thể nào hiểu được lí do tại sao nó lại làm vậy,"

Jungkook đã nhìn sang hướng bên trái rất lâu, và đúng lúc ấy chiếc xe chạy tới tông cậu. Thậm chí trước đó cậu còn ngẩng đầu nhìn camera, nói một câu gì đó rồi nở một nụ cười nhạt.

Nếu phóng to ra thì sẽ thấy khẩu hình miệng cậu nói, "Cuối cùng cũng được giải thoát."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro