Chương 74

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên đó nuốt nước miếng, lắp bắp nói, "Đó đó đó là là là là người người ở ở đây này."

Khốn kiếp! Tên này bị cà lăm! Seok Jin và Nam Joon đen mặt, còn đang định gằn giọng thì một tên khác nói, "Đó là Chú Yook, chú đó bị tâm thần, đang nằm trong căn nhà kia kìa." Y chỉ vào căn nhà thứ hai nằm ở bên trái.

Nam Joon đi vào. Seok Jin ra lệnh, "Ngồi yên đó!"

"Vâng vâng." Mấy tên kia ngoan ngoãn.

Nam Joon mở cửa ra, thấy một người đàn ông gầy trơ xương xơ xác ngồi trong góc, dáng ngồi co ro và bộ đồ rách rưới đáng thương vô cùng. Nam Joon đi tới, lấy bức ảnh của Xiumin và Luhan, hỏi, "Có biết hai người này không?"

Chú Yook cười ngây ngô, ánh mắt thơ dại non nớt như một đứa trẻ, "Ai vậy? Ai vậy? Ai vậy?" Gã cứ lặp đi lặp lại một câu hỏi như vậy.

Lại gặp phải tên điên! Mới nãy còn gặp một tên cà lăm, giờ này lại gặp phải tên điên. Đúng là các anh hôm nay quá xui xẻo rồi.

Chợt, ánh mắt gã liếc xuống phía dưới, đó là bức ảnh của Jungkook. Gã trở nên điên cuồng, gào lên, hai tay gầy gò ôm lấy đầu, lắc đầu thật mạnh, giọng nói hoảng loạn, "Không! Không! Ta không giết người! Ta không giết người! Là nó! Là nó! Là bọn nó kêu tao... tao không giết mày... tao không tông xe... tao không lái xe..."

Seok Jin cau mày, nói với Nam Joon, "Gã ta bị tâm thần nên mới không vào tù?"

Nam Joon nhíu mày, hỏi, "Vậy tại sao gã lại ở đây? Không lẽ Yang gia không phát hiện ra à?"

"Thôi để từ từ rồi nói sau." Seok Jin nhìn lướt qua các vật dụng bên trong căn nhà nhỏ tồi tàn, nói, "Căn nhà này thật sự quá tệ!" Môi trường sống ở nơi này không hề tốt đẹp. Cực kì dơ bẩn!

Chú Yook chỉ vào bức ảnh của Luhan và Xiumin, ánh mắt trở nên sắc nhọn, hận không thể làm hai người trong hình tan nát, "Là bọn nó! Là bọn nó! Là bọn nó! Không phải tao! Đừng nhìn tao! Đừng nhìn tao!"

Nam Joon thở dài, nói, "Có thể tìm được thông tin trên người ông ta sao?"

Seok Jin nhún vai nói, "Đâu biết."

Nam Joon điều chỉnh lại nhịp thở, để cho mình bình tĩnh nhất có thể, nói, "Chú Yook, có phải Luhan và Xiumin ra lệnh cho chú tông chết Jungkook đúng không?"

Chú Yook gật đầu liên tục, ngây ngô nói, "Đúng vậy đúng vậy đúng vậy..."

Hai người nhìn nhau rồi đi ra ngoài. Mấy tên kia liền ngồi thẳng người.

Nam Joon chỉ vào bức ảnh của Luhan và Xiumin trên tay, hỏi, "Các người có biết hai người này không?"

Mấy tên gật đầu thật mạnh, hận không thể phục tùng các anh, "Có có."

Seok Jin tùy ý chỉ vào một tên, kêu y đứng lên, ra lệnh, "Nói!"

Tên đó sợ hãi nuốt một ngụm nước miếng, nói, "Hai người này... là... người ở đây..."

Theo ý của y, 'người ở đây' có nghĩa là một trong những tên nghiện ở trong khu ổ chuột này.

Suy đoán của các anh quả thật không sai. Chắc chắn là Luhan và Xiumin đã tới thời kì nổi loạn rồi.

Nam Joon nheo mắt lại, thấp giọng nói, "Nói hết!"

"Vâng vâng." Tên đó gật đầu lia lịa, ngoãn ngoãn nói tiếp, "Khoảng chừng hai tuần trước, chính là vào thứ mấy ngày mấy tháng mấy năm 3012, hai người này tới đây, cũng như bao hôm khác, hai người họ đang định hút_"

"Nói cho gọn!" Seok JIn trừng mắt đe dọa.

"Vâng vâng. Hôm đó người tên là Luhan nói muốn nhờ Chú Yook làm cái gì đó. Lúc trước Chú Yook bình thường lắm, ấy vậy mà sau khi làm việc mà Luhan đã nhờ xong thì chú lại điên điên khùng khùng không còn tỉnh táo. Sau đó, hai người họ cũng không đến đây nữa."

Hửm? Không lẽ là do sau khi tông chết Jungkook thì Chú Yook bị ám ảnh tâm lí à? Chuyện này hoàn toàn có thể xảy ra, nhất là những lời nói kinh hãi lúc nãy cũng chứng minh được Chú Yook bị điên là do vậy.

Nam Joon gật đầu, hài lòng nói, "Tốt lắm."

Tên đó có chút tự hào nói, "Vâng vâng, cảm ơn lời khen của anh cảnh sát đẹp trai."

Nam Joon và Seok Jin ra xe, thông tin mấu chốt mà họ lấy được là Luhan và Xiumin là hung thủ gây ra tai nạn.

Mấy tên kia thấy hai anh rời đi liền đồng loạt nói, "Chào hai anh cảnh sát! Không hẹn gặp lại ạ!"

Dù cho hai người kia có phải là cảnh sát hay không, nhưng cây súng rõ ràng là thật, bọn họ không phải là mấy kẻ điếc không sợ súng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro