Chương 80

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tối hôm đó, các anh đi đến Jeon gia, phát hiện Jungkook đang đứng ở trước cổng, cậu dựa vào tường, đầu hơi nghiêng về bên phải, tay bỏ vào trong túi quần, lâu lâu còn run chân, dáng vẻ rất lười biếng.

Jimin hạ cửa sổ xuống, nhìn cậu, hỏi, "Sao không ở trong kia đợi?" Cậu vậy mà vẫn còn mặc bộ đồ học sinh ở trên trường. Bây giờ sắp 19 giờ rồi, không lẽ cậu đã đứng đợi ở đây gần 7 tiếng luôn sao?

Jungkook đứng thẳng người, phủi mấy cái lá rơi xuống trên người, nói, "Tôi về đây lúc 17 giờ."

17 giờ? Ho Seok mở cửa xe mời cậu vào, hỏi, "Sao thế?"

Jungkook đi vào trong xe, ngồi giữa Nam Joon và Ho Seok, cậu lấy điện thoại đã hết pin trong túi quần, đưa cục sạc nhờ Jimin sạc pin dùm, cậu nói, "Tôi đi dạo thôi. Không có vấn đề gì đâu."

Rõ ràng có chuyện! Vẻ mặt cậu không có gì là tốt đẹp, thậm chí nó còn có chút lạnh lẽo. Nhưng có vẻ như cậu không muốn nói, nhận ra điều này, các anh hiểu ý nói sang chuyện khác. Seok Jin bắt đầu lái xe rời khỏi.

Taehyung cười lạnh, nói, "Bọn tôi phát hiện, vụ tông xe ấy rất bí ẩn."

Jungkook ngẩng đầu, nhìn khung cảnh đang lướt qua phía ngoài cửa sổ, cậu nhếch môi, hỏi, "Thế các anh có biết được sự thật chưa?"

Nam Joon gật đầu, kiêu ngạo nói, "Tất nhiên. Bọn tôi luôn làm việc rất tốt."

Jungkook dựa người vào ghế, mệt mỏi nói, "Tôi sẽ đợi xem..."

Yoongi cau mày, nói, "Em ngủ trước đi."

Jungkook không nói gì, chậm rãi nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ.

Seok Jin nhìn vào gương chiếu hậu, thấy cậu ngủ ngon lành, sắc mặt anh có chút không tốt, "Hung thủ là Xiumin và Luhan."

Yoongi gật đầu, coi như đã hiểu, mấy người còn lại cũng không có vẻ ngạc nhiên gì, Jimin và Ho Seok thì đã được nghe nói đến nên không có phản ứng nhiều.

Taehyung cười nhạt, nói, "Bọn tao phát hiện ra bí mật khủng khiếp của Jeon gia."

Ho Seok biết bí mật mà Taehyung nói đến là gì, anh nói, "Woohyun là người thật sự sinh ra Jungkook." Không phải Baekhyun, mà chính là Woohyun!

Yoongi chán ghét nói, "Jeon gia quá kinh tởm."

Nam Joon nhíu mày, suy đoán, "Jeon gia cướp Jungkook?"

Taehyung và Yoongi gật đầu. Jimin hỏi, "Lí do cụ thể là gì?"

Taehyung đáp, "Mê tín dị đoan."

Chỉ với bốn từ của Taehyung, mọi người liền hiểu ra. Mê tín dị đoan, chắc chắn là do bọn người trong Jeon gia nghe một câu nói vô lí từ một ông thầy bói điên khùng nào đó và tin tưởng vào nó. Chậc chậc, đúng là không thể lường trước được.

Các anh trầm mặc, chìm vào suy nghĩ của riêng mình. Nhưng, nó lại chỉ tới một mục đích, đó là Jeon Jungkook.

~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~

Một căn phòng nhỏ, không có bóng đèn nào, chỉ có một ảnh sắng yếu ớt từ mặt trăng chiếu vào. Một cái giường to, một tủ đồ nhỏ, một tấm thảm lót trên sàn, và... một bức ảnh to ở trên tường?

Không, đó là một bức vẽ. Một người con trai xinh đẹp vô cùng, làn da hơi tối, nụ cười nhạt của y khiến người ta xao xuyến, mái tóc màu đen tuyền mê hoặc vô cùng. Khuôn mặt của y hơi nghiêng về một bên, đôi môi hồng nhạt căng mọng, chiếc mũi cao thẳng, đôi mắt màu nâu cafe nhìn về hướng nào đó ở phía trước.

Đó chính là điểm chính của bức tranh, ánh mắt xa xăm của nhân vật, tựa như ánh mắt huyền bí của nàng Mona Lisa, nhưng, ánh mắt này không hề có chút cảm xúc gì, không cười, cũng không buồn, gần như... chết lặng.

Khung cảnh đằng sau y rất tối tăm, những màu tối pha trộn vào nhau, một dòng chữ màu trắng nổi bật được viết ngay trên cùng bức tranh, "Devil."

Y... mang một gương mặt và nụ cười không phải là quá đẹp nhưng vô cùng thiện lương của thiên thần, nhưng, ánh mắt y quá mức đáng sợ. Nó không mang một cảm xúc nào, chỉ là một sự tĩnh lặng. Nụ cười của người con trai, như là một nụ cười buồn, và... một nụ cười điên cuồng?!

Nhìn từ hai góc độ, người ta sẽ thấy được hai kiểu cười khác nhau. Ai cũng sẽ phải cảm thán, "Là thiên thần... hay ác quỷ? Thật xinh đẹp..."

Đôi mắt người con trai nhìn về phía nào đó, một hình ảnh mờ ảo hiện ra trong đôi mắt ấy, là... một câu nói, "Save me!"

Cứu tôi với! Dòng chữ màu đỏ thẫm như màu máu, mang theo tha thiết cùng cầu xin. Thật thê lương vô cùng.

Đột nhiên, một giọng nói kinh hãi vang lên không ngừng, khiến cho người nghe hoảng sợ, nhịp tim đập mạnh.

"Cứu... cứu... cứu tôi! Làm ơn cứu tôi! Cứu..."

___________________
Vì một số lí do cá nhân nên Au sẽ tạm ngừng ra chap trong khoảng 1 tuần. Mong các bạn thông cảm ạ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro