Chương 88

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi đôi môi nóng bỏng của Seok Jin chạm vào má cậu, tâm Jungkook chợt yên ắng lại. Nó im lặng tới mức cậu có thể nghe được cả tiếng trái tim đập trật một nhịp.

Yêu... bao lâu rồi... cậu mới nghe được lời nói này? Đúng rồi, vài ngày trước... L cũng đã từng nói với cậu như vậy. Nhưng mấy chục năm sống ở kiếp trước, nào có ai có thể ôn nhu nói với cậu như thế chứ.

Ngay cả L cũng không thể dịu dàng đối với cậu. Hắn chỉ luôn theo sau phục tùng cậu. Thậm chí là bây giờ, hắn cũng không thể nào hôn lên má cậu như thế.

Ấy vậy mà, cái cảm giác rung động lần đầu tiên trong hai kiếp cậu cảm nhận được, lại là từ sáu người con trai xa lạ chưa tiếp xúc quá một tháng ư?

Cậu không hiểu lí do vì sao, nhưng... có vẻ cậu có tình cảm với các anh rồi. Có lẽ là do chưa từng cảm nhận được sự lo lắng nào chân thật đến vậy, nên cậu gần như chìm đắm vào thế giới này mất rồi.

Các anh còn lại thấy Seok Jin như vậy thì sắc mặt liền tối lại, tỏ vẻ không hài lòng, Nam Joon dứt khoát nắm áo Seok Jin kéo anh lại, nói, "Này! Không chơi ăn gian!"

Seok Jin nhún vai, đùa cợt, "Tao không chơi ăn gian nhé. Là do bọn mày không biết lựa thời điểm thôi."

Jungkook bừng tỉnh lại, phản ứng đầu tiên của cậu không phải là đỏ mặt như bao người khác, mà lại là cau mày, cậu nghi hoặc hỏi, "Các anh yêu tôi ư?"

Cậu vẫn không thể nào tin được, tại sao các anh lại có thể yêu cậu được chứ?

Nhìn thấy cậu đang nghi ngờ các anh, Jimin xoa đầu cậu, nhẹ giọng nói, "Em bây giờ không tin tưởng bọn tôi. Vậy thì hãy để bọn tôi dùng hành động để chứng minh tình yêu này."

Taehyung nhếch môi, nụ cười lần này không hề có vẻ lạnh lẽo vô tình như trước kia, mà thay vào đó là một vẻ ôn nhu làm say đắm lòng người, "Jungkook, hãy để bọn tôi yêu em."

Jungkook im lặng nhìn các anh, trầm tư suy nghĩ. Một hồi lâu sau, cậu hơi gật đầu, nói, "Được."

Lúc này, sắc mặt của các anh tốt lên, nụ cười hiện trên khuôn mặt.

Jungkook cười nhạt một cái, chỉnh lại quần áo rồi nói, "Chúng ta nên đi ăn thôi."

Cậu và các anh ăn sáng rất ít, mỗi người chỉ ăn khoảng chừng nửa lát bánh mì, nên bây giờ họ cần phải đi lấp đầy bụng.

Yoongi nhớ ra chuyện gì đó, anh nhíu mày, hỏi, "Nhưng em đâu ngửi được mùi thịt?"

Các anh khựng lại, nhìn Jungkook. Cậu bình thản nói, "Một trong sáu người các anh đi mua đồ đi."

Các anh nhìn nhau, ánh mắt loé lên tia sáng, đã chuẩn bị tinh thần đi mua đồ ăn cho cậu.

Jungkook cười một tiếng, nói, "Tôi ăn salad đó nha."

"Được." Để lại một câu nói, các anh đồng loạt chạy đi, không hề chần chừ.

Jungkook nhìn theo bóng lưng của các anh, nụ cười trên môi không hề biến mất

Bất chợt, một người quen thuộc xuất hiện ở cánh cửa. Nụ cười của cậu liền dập tắt, Jungkook nheo mắt lại, lạnh giọng nói, "Chào, L."

L bước tới chỗ cậu, rõ ràng thân thể là của Junghyung, vậy mà linh hồn lại là L. Hắn cười một tiếng, cái cảm giác rợn cả xương sống khiến cậu khó chịu, "Kook, tớ rời xa cậu một thời gian thôi. Vậy mà bây giờ... xung quanh cậu luôn là những kẻ đàn ông."

Jungkook hừ lạnh, khinh thường, "Cậu có tư cách gì?"

L không hề bị cậu làm cho mất hứng, hắn vuốt nhẹ cằm cậu, nói, "Cậu thật vô tình."

Jungkook chán ghét né tránh, "Cậu đừng đụng vào tôi."

L cười khẩy, giọng nói trầm xuống mang theo nguy hiểm cực hạn, "Kook à, tớ chợt nhận ra... những kẻ đàn ông đó... đều có tình ý với cậu." Như các anh... và Sak.

Jungkook cười lạnh, nói, "Đừng quên, cậu cũng là một trong số đó."

L cười to, tiếng cười điên cuồng đáng sợ, hắn cười đến mức cúi gập người xuống, dáng vẻ hứng thú chẳng khác nào vừa nghe được chuyện cười. Jungkook chỉ khoanh tay lại nhìn hắn, không nói một câu nào.

Khi cười xong, L ngẩng đầu nhìn cậu, nụ cười trên môi ngay lập tức dập tắt, biểu cảm nghiêm túc hoàn toàn đối lập với sự giễu cợt mới nãy. Hắn nói, "Kook, cậu đừng gộp tớ với mấy kẻ tầm thường đó."

Jungkook chậc lưỡi, chán ghét nói, "Nếu bọn họ là kẻ tầm thường, thì cậu sẽ xứng đáng với từ ngữ nào dưới hai chứ tầm thường đó không?" Cậu nhìn L, lạnh giọng châm biếm, "Cậu nhớ cho kĩ, cậu... còn tầm thường hơn cả tầm thường!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro