Chương 95

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

5 giờ sáng.

Jungkook thức dậy. Nằm im trên giường vài phút rồi cậu đứng dậy đi vệ sinh cá nhân.

Ngày hôm nay là thứ bảy, cậu phải đi học. 20 phút sau, Jungkook sửa soạn sách vở rồi đi xuống lầu.

Lúc này các anh ngồi ở dưới lầu, ai cũng mặc bộ đồ đồng phục trên người.

Các anh đang thư thái ngồi trên ghế sofa, người thì cầm tờ báo đọc, người thì cầm điện thoại, người thì chơi game điện tử trên tivi.

Thấy cậu xuống, Jimin đang cầm điều khiển liền thả xuống, cười nhẹ, hỏi, "Chào buổi sáng.Dậy sớm thế?"

Jungkook đặt cặp lên ghế, nói, "Chào buổi sáng."

Các anh còn lại cũng lần lượt chào buổi sáng.

Chợt có một cảm giác lông mềm đang cọ xát dưới chân, cậu cúi xuống nhìn. Thì ra là King.

Cậu khó hiểu hỏi, "Sao nó lại ở đây?" King cọ thân mình vào người cậu. Jungkook ngồi hẳn xuống đất vuốt lông King.

Ho Seok nhìn sang, đáp, "Nó vốn đã ở đây rồi mà."

Jungkook nhớ ra cậu còn ở cùng với một con hổ nữa. Thảo nào tối hôm qua thấy thảm trải trên nhà dính đầy lông. Cậu quên mất King luôn.

King thoải mái dựa vào người cậu, khẽ gầm lên vài tiếng.

Nam Joon ngứa mắt đá nó vài cái, nói, "Ra ngoài kia ăn thịt đi."

King không hài lòng trừng mắt nhìn Nam Joon. Nam Joon không chịu thua trừng lại. Một người một thú cứ trừng nhau cho đến khi Seok Jin đứng từ trong bếp nói lớn, "Vào ăn!!"

Nam Joon hừ lạnh một cái. King cũng gầm một tiếng, nhanh chóng xoay người rời đi. Tỏ vẻ khinh bỉ không muốn đối mặt.

Cậu phủi lông trên quần mình, đứng dậy đi vào phòng bếp. Các anh cũng đi vào trong.

Mọi người ngồi xuống ghế, nhìn bữa ăn sáng hoành tráng trên bàn. Đúng là chỉ có mình Seok Jin được hưởng tài năng nấu nướng từ Bà Kim mới có thể nấu được bữa ăn ngon lành cành đào như vậy.

King nằm dài trên thảm bên cạnh bàn ăn, lười nhác ăn miếng thịt sống trong thau lớn.

Cảnh tượng ấm áp vô cùng.

~.~.~.~.~.~.~.~

10 giờ sáng, Jungkook đang ngồi trong lớp học. Chợt có người chạy vào, hốt hoảng hỏi, "Ai là Jeon Jungkook?"

Jungkook đứng lên, không nói gì. Người đó chạy tới chỗ cậu, gấp gáp nói, "Jeon gia gọi tới nói có người tới phá."

Phá? L đã hành động rồi? Jungkook gật đầu, nói, "Tôi muốn về."

Ngay lập tức, hai người chạy nhanh ra ngoài. Các anh nhìn nhau, cũng chạy theo.

~.~.~.~.~.~.~.~

Jeon gia.

Jungkook chạy vào trong, liền thấy mọi người trong Jeon gia đều tụ tập đông đủ ở đây. Chỉ là... không thấy Baekhyun.

Jungkook nheo mắt, hỏi, "Có chuyện gì?"

Chanyeol đấm mạnh vào bàn, khiến cho mảnh kính trên bàn vỡ toang, "Baekhyun bị bắt rồi."

"Ai bắt?" Jungkook nhíu mày.

Jeon San nói, "Là Junghyung. Không biết nó bị gì tự dưng điên lên bắt Baekhyun rời đi. Nói cần con đi đến một chỗ."

Jungkook hỏi, "Chỗ nào?"

Jeon San lấy ra một tờ giấy, đưa cho cậu, "Căn nhà LK." Không hề có vị trí cụ thể, chỉ có tên căn nhà LK.

Jungkook gật đầu, chạy nhanh ra ngoài, "Tôi sẽ đưa Baekhyun quay về."

Khi mọi người còn chưa kịp phản ứng, cậu đã lái xe rời đi.

Chanyeol mặc áo khoác vào, nói, "Mau điều tra xem căn nhà LK ở chỗ nào!"

"Vâng."

Chanyeol lái xe rời khỏi Jeon gia. Mọi người còn lại ngồi trên ghế.

Một người khẽ nói, "Có vẻ như... chàng trai đó đã sắp huỷ diệt Jeon gia rồi."

"Nhưng chẳng phải Jihyo sẽ bảo vệ được gia tộc sao?" Một người phản bác.

Jeon San tức giận nói, "Khốn kiếp! Giờ này mà còn nói chuyện này! Đây là vấn đề của gia tộc mình đấy! Mọi người còn không nhanh chân đi cứu Baekhyun."

Có người vô tâm nói, "Thì có sao. Đó là chuyện của gia đình bọn nó. Liên quan gì tới Jeon gia?"

Jeon San đá mạnh cái bàn, giận dữ nói, "Mẹ nó! Các người có còn nhân tính không thế?!"

Ngay cả chuyện của người trong gia tộc mà còn muốn nhắm mắt làm ngơ ư? Không thể biết được lòng mấy con người này có bao nhiêu thối rửa.

~.~.~.~.~.~.~.~

Jungkook dừng xe bên cạnh căn nhà LK. Trước đó có rất nhiều tên đứng bao vây.

Cậu cầm lấy hai con dao và cây súng trong cốp xe, chuẩn bị tinh thần chiến đấu.

Cậu mở cửa xe, mạnh mẽ tiến tới giết từng tên một. Bọn nó còn chưa kịp biết tại sao mình chết đã không còn cảm giác gì được nữa.

Lúc này, có tiếng đạn bắn ra. Jungkook nghiêng người né tránh nhưng vẫn bị đạn lệch qua vai, máu chảy thành dòng xuyên qua lớp áo đồng phục trắng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro