Phiên ngoại 1: Bức thư để lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tôi": Jungkook.

____________________


Cách 1 tiếng sau khi L chết, Baekhyun đã được tìm thấy ở trong một căn phòng nằm trên tàu. Y rất bình thường, hoàn toàn không có dấu hiệu của một người bị bắt cóc.

Ngay sau đó, tôi mang xác L đi, ngoại trừ các anh và Chanyeol, Jeon San, Luhan, Xiumin, Sak, Jihyo, không còn ai khác biết 'Junghyung' đã chết.

Chanyeol và Jeon San vui mừng đưa Baekhyun đến bệnh viện kiểm tra sức khoẻ.

Tôi hoả táng L ở một khu ngoại ô xa cách thành phố. Tôi chính tay lo liệu mọi thứ.

Ngày đám tang L được tổ chức, chỉ có tôi và những người đã biết có mặt. Từng người một đặt đoá hoa hồng đỏ rực rỡ trên quan tài màu trắng.

Mọi người đều mặc âu phục đen, chỉ duy nhất tôi, mặc âu phục đỏ thẫm.

Chanyeol cau mày, hỏi, "Sao con lại mặc âu phục đỏ?" Thật sự, trang phục đỏ trong đám tang... có chút khiếm nhã.

Tôi mỉm cười, đáp, "Cậu ta thích màu đỏ."

Tôi còn nhớ rất rõ, L vô cùng thích màu đỏ. Bởi màu đỏ nổi bật thu hút L nhất. Nó vừa điên cuồng, vừa ma mị, cũng vừa quyến rũ, vừa mạnh mẽ.

Một màu đỏ máu tanh rơi vương vãi trên mặt đất, hay là một màu đỏ mọng của những ly rượu vang đỏ ngọt ngào đậm đà. Chỉ cần màu đỏ, hắn đều thích.

Đặt đoá hoa lên quan tài, tâm trạng tôi thật phức tạp. Có chút gì đó chua xót đắng cay, và... tiếc nuối.

Rõ ràng yêu tôi đến điên dại, yêu tôi đến bất chấp tất cả mọi thứ. Vậy mà, cớ sao... L vẫn có thể bấm còi súng?

Cảm giác của L như thế nào... khi chứng kiến tôi ngày càng đến gần Tử Thần?

Nếu, chỉ là nếu thôi. Nếu ngày hôm đó L nói cho tôi biết trước rồi cùng nhau giải quyết cha nuôi, thì mọi chuyện cũng đâu gian nan đến mức này.

Nếu ngày hôm đó L vì sợ hãi không dám giết tôi, không có đủ can đảm chỉa súng vào tôi, thì tôi cũng không hận L đến vậy.

Cuối cùng, cũng chỉ là một ước mộng viển vông. Không thể quay lại quá khứ, còn ước mộng cái quái gì được nữa.

Cuối cùng, chỉ có thể nói, L... mong cậu yên nghỉ.

Kiếp sau, đừng vì một ai khác mà mê dại đến quên mất mình. Hãy yêu bản thân nhiều vào, đừng bao giờ hành hạ bản thân chết đi sống lại... như tôi.

~.~.~.~.~.~.~.~

Sak đưa tôi đến căn nhà L đã ở. Trên đường đi, không ai nói chuyện với nhau.

Một lúc sau, tôi nói, "Sak, Jungkook của anh đã chết rồi." Người đàn ông này thật ra rất đáng thương. Tôi nhận ra, anh cũng giống L. Điên cuồng vì tình yêu, mê muội một người đến điên dại. Và người đó là Jeon Thiếu gia - thân xác tôi đang chiếm giữ.

Sak hơi khựng lại, bàn tay cầm vô lăng cứng đơ, sắc mặt trắng bệch không tin nổi, "Gì cơ?"

Bàn tay tôi nắm chặt lại, móng tay gắm sâu vào da, tôi có thể cảm nhận rõ ràng cơn đau trong lòng bàn tay, "Jungkook của anh... đã chết do vụ tai nạn đó rồi."

Sak mím chặt môi, khó khăn nói, "Thật vậy sao..."

Thật vậy sao... Lời này như một lời nỉ non bất lực. Không còn sức chống đỡ, không còn một chút hi vọng. Chỉ là tiếc nuối và ân hận.

~.~.~.~.~.~.~.~

Chiếc xe dừng trước cánh cổng nhà, tôi xuống xe, Sak đưa tôi chìa khoá, lái xe rời đi, trước khi đi còn để lại một câu, "Tôi có việc. Nếu về thì em gọi cho những người kia."

Đi vào căn nhà của L, tôi liền ngạc nhiên. Mọi đồ nội thất trong đây, cách trang trí căn nhà... như là một bản sao căn nhà cũ ở kiếp trước của tôi.

Chạm nhẹ vào từng đồ dùng trong nhà, lòng tôi càng thêm chết lặng. Thì ra... hắn vẫn nhớ. Hắn vẫn không quên cái gì cả. Vẫn nhớ rõ mọi thứ tôi thích nhất.

Ấy vậy mà, điều tôi nhớ về hắn, chỉ vỏn vẹn thân phận và một số sở thích ít ỏi không đáng kể.

Bước vào căn phòng nằm trong góc, mở cửa ra, tôi lặng người nhìn mọi thứ trong phòng.

Từng bức hình của tôi dán đầy trong phòng. Từ hình truy nã, đến hình trên báo chí. Mọi thứ đều là về tôi.

Trên bàn, là một bức thư do chính tay L viết.

Đọc xong, nước mắt tôi khẽ rơi xuống, đau lòng vô cùng.

"Kook à, Sak đã đưa cậu đến đây rồi đúng không? Cậu thấy căn nhà này như thế nào? Tớ vẫn nhớ tất cả...

Có lẽ, khi đọc cậu được bức thư này, tớ đã chết rồi. Tớ cá chắc, cậu sẽ không rơi một giọt nước mắt nào hết đúng không? Làm ơn, đừng khóc.

Kiếp trước, tớ chỉ có thể bên cậu nửa đời. Kiếp này, tớ lại chỉ có thể bên cậu một tháng. Cũng là do ý trời nhỉ? Thời gian hai chúng ta bên nhau thật sự quá ngẳn ngủi.

Kook, tớ xin lỗi, thật sự xin lỗi... tớ xin lỗi cậu. Để hối lỗi, tớ xin dùng mạng sống này ra chứng minh.

Chúc người tôi yêu luôn hạnh phúc. Chúc cậu luôn nở nụ cười trên môi, chỉ có thể rơi những giọt nước mắt vui vẻ.

Kook, tớ yêu cậu. Yêu cậu rất nhiều.

Từ kẻ cuồng dại L"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro