Chương 44 (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Sa Hạ

Tô Đồng đi theo lão gia tử vòng quanh tòa nhà một hồi lâu, cũng chưa nghe thấy đối phương mở miệng.

Lúc cô cho rằng ông sẽ không nói bất kỳ điều gì thì đột nhiên nghe thấy giọng nói khàn khàn phía trước.

"Tô tiểu thư, nó đã nói chuyện trong nhà cho cô chưa?"

".......Đã nói qua." Tô Đồng cảm thán "Hôm nay trên đường đến đây, lần đầu tiên cháu nghe thấy Văn Cảnh nhắc tới."

"Cô thấy như thế nào?"

Khi hỏi câu này, lão nhân gia đột nhiên quay người lại, nhìn chằm chằm Tô Đồng không chớp mắt, như là muốn xem trong lòng cô có ý tưởng gì.

Tô Đồng cũng không có ý che giấu.

"Chú muốn nghe lời nói thật sao?"

Ánh mắt lão nhân gia chợt lóe lên: "Đương nhiên."

Tô Đồng cười nhạt.

"Ngài gieo nhân nào thì gặt quả đó, chú đáng bị như vậy."

"——"

Ánh mắt của ông lúc này đột nhiên trở nên sắc bén.

Cũng chính giờ phút này ông ta mới lột bỏ lớp ngụy trang hòa ái, lộ ra ánh mắt lạnh lùng.

Tô Đồng cũng không hề thấy ngạc nhiên.

Chỉ cần nhìn thấy những người khác đều im lặng khi còn ở trong phòng khách, cô cũng có thể đoán được tính cách của ông ta nói một là không nói hai.

Trước khi mở miệng, cô cũng đã suy nghĩ khả năng mình sẽ chọc giận đối phương.

"Thật lâu rồi tôi chưa có nhìn thấy một cô gái to gan như vậy."

Ông lão yên lặng nhìn chằm chằm cô.

Tô Đồng cụp mắt, mặt mày mỉn cười nhu hòa, giống như đang bọc một lưỡi dao sắc nhọn.

Từng lời nói ra đều sắc bén.

——

"Vậy chú cần phải đi ra ngoài nhiều một chút để được nhìn thấy nhiều hơn."

Trầm mặc một lúc thật lâu, ông ta đột nhiên cười lên một tiếng vui vẻ.

"Ha ha ha..............Được, được —— tôi coi như đã nhìn ra được nhãi ranh kia vì sao lại thích cô."

Tô Đồng: "........?"

—— đây là lần đầu tiên cô thấy có người mắng con trai tiện thể còn kéo theo cả bản thân mình vào.

"Sau này hãy thường xuyên đến đây." Lão gia tử còn chưa cười xong, hớn hở nhìn Tô Đồng: "Tôi rất thích tính cách này của cô, chừng nào cô lại đến, ta sẽ bảo quản gia ra đón. —— ông có nghe thấy không?"

Câu cuối cùng là nói với lão quản gia đứng ở một bên.

"Vâng, đã nghe." Lão quản gia cũng cười theo: "Đợi lát nữa tôi sẽ đưa cho Tô tiểu thư phương thức liên lạc, ngài yên tâm đi."

"Ừ, thế thì được." Văn Tung nói: "Có cái gì phiền toái, cô cứ việc gọi điện thoại tới, quản gia sẽ giúp cô xử lý."

"................."

Tình thế thay đổi thật nhanh, trong một chốc Tô Đồng có chút phản ứng không kịp.

Cô còn đang suy nghĩ nên uyển chuyển từ chối như thế nào thì đột nhiên có một âm thanh vang lên ở phía sau ——

"Miễn. Chuyện của cô ấy tôi sẽ xử lý tốt, không cần quản gia nhọc lòng."

Tô Đồng hơi giật mình, quay đầu lại: ".......Anh tới lúc nào?"

"Ta hỏi ý kiến của Tô tiểu thư, anh nói cái gì?" Văn Tung nhìn Văn Cảnh bằng sắc mặt không tốt: "Phải tôn trọng đối với người khác một chút?!"

"........."

Bị chặn bởi cụm từ 'Tô tiểu thư' như một cái cớ, ánh mắt của Văn Cảnh có chút lạnh.

Hiếm khi Văn Tung giành được chiến thắng, ông trực tiếp chuyển hướng sang Tô Đồng: "Tô tiểu thư, ta thấy cuối năm cũng sắp đến, bằng không năm nay cô ở bên này ăn tết, thời tiết cũng ấm áp."

Tô Đồng bị sự tiến triển thần tốc này khiến cho ngơ ngác, vội mở miệng từ chối: "Không được, cháu còn phải........A, trong thời gian đó công ty còn có cuộc họp thường niên, cháu còn phải trở về báo cáo công tác."

"Ặc, còn có chuyện phiền phức như vậy?"

Văn lão gia tử nhíu mày lại: "Vậy không bằng thế này........"

Chỉ là không đợi ông ta nói thêm cái gì, Văn Cảnh trực tiếp giữ chặt Tô Đồng, không nói lời nào liền trở về.

"Ai......" Tô Đồng do dự liền đi theo, đi được một đoạn mới quay đầy nhìn lại Văn lão gia tử còn đang đứng tại chỗ: "Không chào hỏi như vậy có tốt không?"

"Em nhìn ông ta làm gì." Sau lưng Văn Cảnh như có đôi mắt, đầu cũng chưa quay lại cũng biết động tác của cô: "Điều kiện trao đổi đã hoàn thành, những thứ khác em không cần băn khoăn.

Tô Đồng bất lực nhìn bóng dáng người đàn ông.

"Chú nói —— "

"Ông ta nói toàn bộ cái gì với em, hãy quên tất cả đi."

Rốt cuộc Tô Đồng cũng không nhịn được: "Anh thật sự không về Văn gia sao?"

Văn Cảnh đi ở phía trước liền dừng lại.

Anh quay đầu lại, đôi mắt rất sâu.

"Em muốn anh về Văn gia?"

Tô Đồng: "Cái này không có liên quan đến tôi........Tôi chỉ là cảm thấy, nếu như anh có thể về Văn gia, anh sẽ không cần sống như vậy......."

"Như thế nào?" Văn Cảnh hỏi: "Sinh hoạt của anh có vấn đề gì?"

"......Không cần quá vất vả đến như vậy."

Tô Đồng chậm rãi hít một hơi, cụp mắt: "Thì chính anh nói mình không có nơi để về, không ai nương tựa........Tôi biết điều này rất vất vả."

"Anh không phải còn có em sao?"

Giọng người đàn ông trầm thấp vang trên đỉnh đầu.

".......Cái gì?"

Tô Đồng ngạc nhiên ngước mắt.

Chạm phải đôi mắt màu xanh thẳm xinh đẹp.

Chủ nhân đôi mắt đó cười hỏi: "Chiều hôm đó ở xe taxi, em ôm lấy anh nói bảo vệ anh, em đã quên sao?"

"......."

"Anh chính là người duy nhất em bảo vệ đúng không?"

"..........."

Tô Đồng còn chưa kịp bị sự xấu hổ nhấn chìm, điện thoại của cô đột nhiên vang lên.

Giống như một người sắp chết đuối gặp được sợ dây thừng cứu mạng, Tô Đồng nhanh chóng lấy điện thoại ra, bước nhanh sang một bên.

Người đàn ông ở phía sau nhìn chằm chằm vào điện thoại của cô không mấy thiện cảm.

Ánh mắt như muốn khiến cho nó phải tan xương nát thịt.

Mà bên này, Tô Đồng vừa mới thở phào nhẹ nhõm, liền nghe thấy thanh âm của Đinh Tiêu Tiêu trong điện thoại vừa nôn nóng vừa hưng phấn ——

"Tô Đồng, tin tức được đăng thành công."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro