Chương 50 (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Sa Hạ

Đồ vật lạnh băng không hề khách khí ấn ấn vào eo của Simon.

Simon đổ mồ hôi như mưa, vội vàng lau lau cái trán, nói:

"Khách hàng là một quan chức hải quan Bang G nước A!"

Đôi đồng tử xanh thẩm của người đàn ông phía sau hắn trầm xuống.

Hóa ra tên quan chức hải quan kia có xuất hiện trong sòng bạc?

"—— vì sao hắn lại đưa ra nhiệm vụ này?"

"Chuyện này tôi không biết......." Simon sợ tới mức sắp phát khóc, sợ khẩu súng bên hông sơ ý sẽ nổ tung, nửa đời sau của hắn không thể tự gánh vác được. "Công việc của chúng tôi, tuy rằng có thể trực tiếp tiếp xúc với người giao nhiệm vụ, nhưng không dám hỏi thăm quá nhiều tin tức —— biết càng nhiều thì chết càng nhanh."

"Nói như vậy thì chẳng phải mày vô dụng hoàn toàn sao?"

Nói xong, đồ vật lạnh băng kia càng ấn sát vào.

Thanh âm của Simon mang theo sự nức nở ——

"Tôi thật sự đã nói tất cả những gì mình biết cho anh —— cầu xin anh buông tha cho tôi đi! Giết tôi thì cũng không nhận được lợi ích gì từ người đó!"

"Đúng không?"

Người đàn ông phía sau nở nụ cười, ngữ khí bình tĩnh: "Nhưng tao càng tin tưởng người chết, phải làm sao giờ?"

Theo lời anh nói, Simon càng cảm thấy cai họng súng tròn tròn chậm rãi di chuyển từ eo lên.

Lướt qua mỗi một tấc da tấc thịt hắn đều cảm nhận được nhiệt độ thiêu đốt của những viên đạn đang chờ đợi được bắn ra.

Chân của Simon đều mềm nhũn.

Hắn phát hiện tuy từng có nhiều mạng người qua tay hắn, đem những danh sách người chết đó đổi thành từng số tiền lớn, nhưng thời điểm Tử thần chân chính tiếp cận chính mình, sự khủng hoảng càng thêm chồng chất, những cái tên mà hắn đã quên lãng cũng dần dần ùa về.

Nếu, nếu cho hắn một cơ hội khác để làm lại, hắn nhất định sẽ không ——

Một tiếng 'lạch cạch' khẽ vang lên.

Đầu óc của Simon liền ngây ngốc.

Chỉ qua được vài giây, hắn còn tưởng bản thân mình đã chết.

Cho tới khi một chai rượu vang đỏ rỗng được đặt trên quầy bar bên cạnh hắn bị cầm lấy bởi một bàn tay đeo găng tay màu đen.

Simon: "......."

Ánh mắt của hắn dại ra nhìn chằm chằm cái chai rượu không một hồi lâu, hồn phách bị dọa cũng bay trở về,

Lý trí vẫn còn trì độn phân tích tình hướng trước mắt một chút.

Sau đó dường như Simon đứng tại chỗ nhảy dựng lên.

Hắn quay người chỉ vào người vừa tới, chuẩn bị chửi ầm lên, cánh tay giơ trên không trung liền cứng lại.

Người đàn ông đứng trước mặt hắn thật sự rất quỷ dị —— chưa kể trang phục màu đen, mũ đen, dưới chiếc khẩu trang màu đen cùng cặp kính đen mơ hồ có thể nhìn thấy được khuôn mặt sắc xảo góc cạnh của anh.

Nếu một người như vậy đi trên đường, hơn phân nửa mọi người đều cho rằng đối phương là người điên.

Nhưng lúc này Simon cứ như vậy mà nhìn anh, ngón tay kìm nén không được mà run lên.

Trong cái ngành mà hắn tiếp xúc, chỉ có một người được đồn đại luôn ăn mặc như thế này.

"Anh anh anh..............."

Hắn kêu 'anh' vài tiếng nhưng vẫn không nói được hoàn chỉnh một câu.

Sự sợ hãi to lớn hoàn toàn khác với trước đó chiếm lấy toàn bộ trái tim của hắn ngay khi hắn đoán được danh tính của người đàn ông.

"Xem ra anh đã biết tôi." Giọng nói của người đàn qua máy biến giọng khẽ run lên, tựa hồ còn mang theo chút ý cười: "Vậy đơn giản hơn nhiều."

"...........Anh, anh thật sự là King?!"

Simon hoảng sợ hỏi.

Sau đó hắn mới phản ứng lại, đột nhiên ngẩng đầu lên: "Không không không tôi không biết anh, anh coi như tôi chưa từng hỏi —— tôi thề tôi không biết nhiệm vụ này có liên quan đến anh, bằng không tôi không có gan tiếp nhận cái nhiệm vụ này từ người môi giới —— anh thả tôi đi lần này ......."

Làm người ủy thác, tuy rằng Simon hoạt động chưa được mấy năm, nhưng người đàn ông trước mắt này hắn đã sớm nghe được qua vô số lời đồn đại.

Hắn không biết thực lực của người đàn ông này đáng sợ tới trình độ nào, nhưng hắn biết đến là —— chỉ tính cái chai rượu vang đỏ rỗng bên cạnh, thậm chí dùng tay không, trong vòng ba giây người này có thể giết chết chính mình.

Nếu đắc tội một người như vậy.........

Simon không dám nghĩ tiếp, hắn nhìn người đàn ông bằng đôi mắt run rẩy.

"Tao sẽ bỏ qua cho mày, bởi vì nghe nói nhân duyên của mày rất tốt trong ngành này."

Anh cụp mắt cười nhẹ với hắn.

Simon trì độn chớp chớp mắt.

Hắn nghe không hiểu ý tứ trong lời King nói.

"Tao muốn mày truyền tin ra, cái nhiệm vụ nước C đó, tao nhận được."

Ngữ khí trong lời nói của anh lạnh lẽo ——

"Ai muốn đoạt đồ ăn với tao, trước hết phải ước lượng xem hắn có bao nhiêu cái mạng."

Simon ngây người vài giây, nuốt một ngụm nước miếng: "Cái nhiệm vụ kia........Có người đã giao cho ......anh?"

"Vấn đề này, mày hắn nên hỏi ông chủ của mày một chút."

Người đàn ông lạnh lùng cười, xoay người đi về một hướng.

Simon nghe vậy liền co rụt lại lùi vài bước, sau đó dường như hắn nghĩ tới cái gì.

Thẳng cho tới khi người đàn ông biến mất trong tầm mắt, hắn mới lấy hết toàn bộ dũng khí nhỏ giọng lên tiếng ——

"Kia, cái kia.......William thế nào?"

"......."

Bước chân của người đàn ông dừng lại.

Hai giây sau, trong phòng vang lên tiếng cười khàn khàn trầm thấp.

Ngữ khí lạnh lùng.

"—— mày đoán xem?"

"............"

Simon càng run rẩy hơn một chút, ánh nhìn rùng mình nhìn theo người đàn ông rời đi.

Ra phỏi biệt thự sau rừng rậm, Văn Cảnh thu dọn tất cả trang bị của mình.

Liên lạc vang lên nhiều lần trước đó rốt cuộc cũng được kết nối.

Ánh mắt của Văn Cảnh kiên định, thần sắc lạnh lùng: "Chuyện gì?"

Todd bên kia có hơi ấp úng.

"King, tìm được người tuyên bố nhiệm vụ rồi sao?"

"Là hải quan viên kia."

"Ồ, Yu bên kia cũng vừa mới tìm ra." Todd hơi do dự, mới bất an mà mở miệng: "Hình như Văn Dục Phong bị thương ở võng mạc trong quá trình huấn luyện.......Dẫn tới bị mù." 

---------------------------------------

Chúc mừng truyện đã được 500 vote, bão chương cho mn nè.

Cảm ơn mn đã ủng hộ cho mình nha. IU

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro