Chương 52 (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Sa Hạ

Tô Đồng liền hiểu rõ: "Nhưng cậu hối hận."

"......Đúng." Văn Dục Phong nắm chặt tay: "Tôi hối hận muốn chết."

"Nhưng mà ngay lúc này, cô lại xuất hiện bên cạnh người lúc trước đem loại tình cảm này ra khinh thường nó không đáng một xu —— cô nói xem tôi có nên oán hận chú ấy hay không?"

Văn Dục Phong ấn nắm đấm vào mép giường, gân xanh trên cổ trên trán đều nổi hết lên.

"Lúc trước chú ấy khinh thường nó, bây giờ lại rơi vào, hi vọng lớn nhất của tôi chính là nhìn thấy hai người tách ra, để chú ấy nếm thử tư vị lúc trước mà tôi trải qua —— như vậy mới công bằng, đúng không?"

Tô Đồng: "......" Sự ngăn cách giữa hai người lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của cô.

Hơn nữa cô cũng thấy kỳ lạ, rốt cuộc Văn Cảnh ảnh hưởng thế nào đến Văn Dục Phong, mới có thể làm cho đối phương có lý tưởng muốn trở thành lính đặc chủng?

Bên này Tô Đồng không lên tiếng, nhưng một âm thanh khác vang lên đáp lại lời nói của Văn Dục Phong ——

"Đúng cái rắm."

Vừa nghe thấy âm thanh này, Tô Đồng đã biết là ai đến.

Cô bất lực quay đầu nhìn về phía cửa phòng bệnh.

Một tay Văn Cảnh đút trong túi quần dựa vào cửa, ánh mắt lạnh căm căm chăm chú dừng trên người Văn Dục Phong.

"Không phải chú đã dạy cháu hãm hại người khác chính là hành vi ngu xuẩn nhất hay sao?"

Nói xong anh liền nhấc đôi chân dài bước tới.

Tô Đồng khẽ nheo mắt đánh giá người đàn ông —— biến mất hai tuần, lại xuất hiện trước mặt mình, dường như anh chưa kịp thu lại sự sắc bén của mình.

Cứ cho cảm xúc này hiển nhiên là nhắm vào một người khác trong phòng, nhưng Tô Đồng có chút không thích ứng được một Văn Cảnh như vậy.

Văn Dục Phong cũng không cam lòng yếu thế.

"Những gì chú dạy cháu đều đã quên, cháu chỉ nhớ những thứ cháu tự học được."

"Cho nên cháu liền tự học thành như vậy?"

"........Văn Cảnh."

Tô Đồng liếc mắt nhìn anh một cái.

—— cô chưa từng gặp ai chọc vào nỗi đau, mà người kia lại chính là cháu trai ruột của mình.

Cũng khó trách Văn Dục Phong có oán khí nặng với chú nhỏ của mình như vậy.

Tô Đồng vừa lên tiếng, cảm xúc của Văn Cảnh liền cứng lại.

Sự trào phúng cũng bị anh thu lại.

Anh trịnh trọng nói với Văn Dục Phong: "Chú nghe nói cháu hồi phục với thái độ tiêu cực."

Văn Dục Phong quay mặt đi, khuôn mặt vô cảm.

"Đối với cháu bây giờ có cái gọi là nhìn thấy được hay không sao?"

Văn Cảnh cười lạnh: "Xem ra chú đã xem nhẹ trình độ phế vật như cháu —— vì cô gái nhỏ kia?"

Văn Dục Phong mở miệng muốn phản bác, nhưng hắn đột nhiên nhớ tới chuyện gì.

Sau đó nam sinh nhếch miệng cười, lời nói lại không có ý cười ——

"Tô tiểu thư, lần này cô ngã cầu thang, ít nhiều có người không muốn sống mà che chở cho cô, nên cô mới không bị sao đúng không?"

Tô Đồng hết cách với hai người, đành phải lên tiếng.

"Ồ." Văn Dục Phong cười cười: "Cô không biết, chú nhỏ của tôi trước kia khinh thường loại 'phế vật' vì nữ nhân mà không cần bản thân."

Tô Đồng: "....."

Văn Cảnh: "............"

Qua vài giây, Tô Đồng cố nén cười nhìn Văn Cảnh: "Thật vậy không?......Cho nên lúc ở thành phố G, anh nói có thể đỡ đạn thay tôi, thật ra là gạt người sao?"

Văn Cảnh trầm mặc.

"Em không giống họ."

Tô Đồng đứng thành hàng bên phía Văn Dục Phong, trêu ghẹo: "Tôi không phải là nữ nhân sao?"

"......."

Văn Cảnh cụp mắt nhìn cô: "Với anh mà nói, em không thể dùng cái mác 'nữ nhân' để định nghĩa."

Tô Đồng có chút ngoài ý muốn: "Đó là cái gì?"

Văn Cảnh nói: "Là 'người đó'."

Trên đời này tồn tại duy nhất đối với anh, người đó.

Tô Đồng: "......."

Mặc dù ý tứ của câu này không rõ ràng, nhưng Tô Đồng cảm nhận được trái tim đập nhanh không thể kiểm soát cùng với dòng máu chảy toàn thân nóng ran.

Cả gương mặt cũng đều ửng đỏ.

Cô hạ thấp giọng: "Tôi đột nhiên nhớ ra hôm nay còn chưa có làm kiểm tra, tôi về trước........Lát nữa lại nói."

Ngữ khí nghiêm túc, không hề bại lộ —— nếu không phải bước chân của cô quá nhanh đã bán đứng tâm trạng của cô lúc này.

Chờ cửa phòng khép lại, không khí trong phòng lại trở nên tĩnh lặng.

Qua một lúc lâu, Văn Dục Phong đánh vỡ sự trầm mặc.

"Cháu là muốn nhìn thấy hai người chia tay, mà không phải là bày tỏ trước mặt cháu."

"......."

Lúc này không có 'trấn yêu thạch' là Tô Đồng ở đây, thần sắc với ngữ khí của Văn Cảnh không hề che giấu.

"Chú sẽ không dại dột khiến bản thân lâm vào tình huống suy tàn như cháu."

"...... Nếu chú thật sự thông minh như vậy, mọi chuyện đều có thể nắm chắc, mặc kệ bản thân sa vào 'ôn nhu hương'?"

"Có một số việc xác thực không thể khống chế, chú không phủ nhận."

Văn Cảnh khẽ nhếch mi, ngữ khí kiêu ngạo.

"Nhưng mà chú sẽ khiến cho tình huống đi tới một kết quả tốt nhất."

"Cháu chờ tới ngày chú thua trên người cô ấy."

"Nhưng trước đó, cháu vẫn nên thu lại bộ dạng phế vật của mình trước đi."

"........"

"Chú đăng ký thành lập một công ty vệ sĩ trong nước, cháu khôi phục xong thì liền nhanh chóng tới nhậm chức đi."

"Công ty vệ sĩ?"

"Ừ." Văn Cảnh mỉn cười: "Mộc Đồng bảo an."

Văn Dục Phong: "......"

23/7/2023

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro