Chương 66 (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Sa Hạ

Hai tháng sau.

Một buổi sáng thứ hai tuần mới, văn phòng của Tôn Nhân truyền tới một trận gõ cửa dồn dập.

"Mời vào." Tôn Nhân lên tiếng.

Cửa phòng chưa hoàn toàn mở ra thì một giọng nữ đã vang lên trước"

"Sư phụ, sự kiện lúc trước ——"

"Lại hỏi về vụ tin tức ma túy đúng không? Không có tin mới."

Tôn Nhân không chút do dự ngắt lời đối phương, sau đó bất đắc dĩ mà ngẩng đầu lên.

"Thầy nói này Tiểu Tô, gần đây em làm sao vậy, tiến độ công việc không tốt, tâm tư lại đặt trên vụ án ma túy xa tít tận chân trời thế?"

"Tuy rằng vụ án này có liên quan đến đường dây buôn bán ma túy lớn nhất bị vạch trần trong những năm gần đây, nhưng tất cả những người liên quan đều đã bị xử tội hơn một tháng trước, thầy đã nói nhiều lần —— rốt cuộc em còn muốn biết chuyện gì?"

"......."

Người đứng ở cạnh cửa không lên tiếng.

Duy nhất chỉ có đôi mắt hạnh xinh đẹp ảm đạm xuống.

Ngây ngốc một lúc cô mới từ từ tỉnh táo lại.

"Em đã biết, thầy.......nếu có tin tức gì mới thì nói......"

"Những lời này em cũng đã nói với thầy vô số lần." Tôn Nhân rốt cuộc cũng không thể ngồi yên, trực tiếp đứng dậy vòng qua bàn làm việc đi về phía Tô Đồng: "Nếu có tin gì mới thì đã sớm tới. Đã hai tháng đều không có, cây cỏ cũng muốn mốc meo! Rốt cuộc là em ——"

Tôn Nhân còn chưa nói xong liền im lặng.

——

Đến trước mặt ông mới nhìn thấy được, Tô Đồng vẫn luôn cúi đầu, vành mắt đều đỏ hết lên.

Mang theo học trò này hai năm, lần đầu tiên Tôn Nhân thấy cô muốn khóc, khiến ông vô cùng chấn động. Trong thời gian ngắn không thể thốt nên lời.

Còn Tô Đồng thì vẫn chưa ý thức được bản thân thất thố, cô giơ tay nhéo nhéo chân mày đè lại sự chua xót trong lòng.

Sau đó Tô Đồng nhìn Tôn Nhân cười trừ.

"Không có việc gì thì em xin phép về trước, tạm biệt thầy."

Nói xong, Tô Đồng xoay người đi ra ngoài với đôi mắt ảm đảm.

"Tiểu Tô."

Tôn Nhân gọi cô lại.

".......Dạ?"

"Thầy thấy em có phải gần đây cơ thể không thoải mái hay không?"

"......" Tô Đồng lắc đầu, cũng không có sức giải thích.

Tôn Nhân thở dài.

"Hai tháng này em như người mất hồn, tưởng thầy nhìn không ra sao?"

"Thôi được.......thầy không hỏi nữa, cho em một kỳ nghỉ, em trở về thả lỏng một chút, cũng điều chỉnh lại —— hãy quay lại khi đã sẵn sàng!"

"......."

Tô Đồng trầm mặc một lát, gật đầu.

"Cảm ơn sư phụ."

Lần này cô cũng không gượng cười, xoay người rời đi.

Tôn Nhân cho cô nghỉ, Tô Đồng cũng không biết nên làm cái gì.

Xách túi rời khỏi tòa nhà, đi trên con đường về nhà không biết bao lâu, Tô Đồng có chút mệt mỏi.

Cô tìm một cái ghế dài ở ven đường ngồi xuống.

Lần ngồi ở đây kéo dài từ sáng tới chiều.

Thẳng cho tới khi công nhân vệ sinh lo lắng đẩy cô một cái: "Này, cô gái —— đã trễ thế này, cô nên về nhà!"

"......"

Tô Đồng lúc này nửa tỉnh nửa mộng mới hồi phục lại ý thức.

Cô mờ mịt ngẩng đầu lên nhìn đối phương một cái.

"Cảm ơn...."

Vừa mở miệng, Tô Đồng mới phát hiện giọng nói của cô cực kỳ khàn.

Hệt như........Một ngày chưa từng uống một ngụm nước.

Cũng khó trách.

Tô Đồng cười khổ trong lòng, nhưng khóe miệng lại không thể cong lên nổi.

"Tôi thấy cô có vẻ nguyên một ngày không ăn gì đúng không?"

Công nhân vệ sinh kia thở dài, duỗi tay cầm lấy thức ăn nhanh trong túi đưa tới trước mặt cô ——

"Tuổi còn trẻ, không nên đem bản thân mình ra đùa giỡn."

Tô Đồng ngẩn người giây lát mới phản ứng: "Không cần........Cảm ơn ——" Lời nói của cô đột nhiên ngừng lại khi nhìn thấy chiếc túi.

Sau đó cô vươn tay nhận lấy.

Trước kia vì viết bản thảo mà cô còn không quan tâm ngày ba bữa, khi đó anh ấy thường mua cơm ở tiệm này cho cô.

Bởi vì cô không yêu quý thân thể, cho nên mỗi lần đưa cơm đến, người đó luôn rất hung dữ......

Công nhân vệ sinh nhìn thấy cô nhận lấy liền cảm thấy nhẹ nhõm, sau đó liền nhìn thấy một giọt nước rơi xuống chiếc túi trên người cô.

Hắn còn chưa kịp phản ứng thì một dòng nước mắt rơi xuống dọc theo mái tóc buông xõa của cô.

Cô gái ngồi trên băng ghế ngơ ngác cả một ngày, đột nhiên ôm cái túi thức ăn trong lòng khóc nức nở không ngừng.

"Aizz...cô gái à —— cô làm sao vậy?!"

"Tôi không tìm thấy anh ấy......"

"Cô nói cái gì? Ai?? —— ôi cô đừng khóc nữa ——!"

"............."

Nhưng người ngồi trên ghế không nghe hắn nói.

Cô càng ngày càng ôm chặt bản thân mình thành một đoàn, gắt gao ôm chặt túi đồ ăn kia, giống như sợ nó rời đi.

"Tìm không thấy.......Làm sao bây giờ......" Cô vừa khóc vừa lẩm bẩm, dạ dày cũng đau đớn theo: "Tôi không tìm thấy anh ấy......Làm sao bây giờ....."

"........"

Vài phút sau.

Công nhân vệ sinh chống ngay cửa xe taxi hướng vào bên trong dặn dò ——

"Cô gái, trên đường cẩn thận một chút, đừng vậy nữa! Bác tài, làm phiền ông!"

Nói xong hắn liền đứng thẳng dậy, nhìn theo chiếc taxi rời đi.

Chờ đến khi đuôi xe biến mất trong tầm mắt của hắn, công nhân vệ sinh đứng đó thu hồi lại biểu tình trên mặt.

Hắn thở dài, tháo bao tay xuống lấy điện thoại ra gọi điện.

Trong chốc lát, cuộc gọi kết nối.

Bên kia vang lên một giọng đàn ông khàn khàn:

"Cô ấy vẫn khỏe chứ?"

"Khỏe? Khỏe cái rắm! Thân thể của anh cỏ thể khỏi được không, không được đừng có chậm trễ tôi."

"—— Thương Ngạn."

Một giọng đàn ông cảnh cáo vang lên.

Người đàn ông bên này bĩu môi:

"Hôm nay cô ấy ngồi ở ven đường gần một ngày, chưa uống một giọt nước. Còn chưa đợi được anh hồi phục thì cô ấy đã xảy ra chuyện."

"......."

Hô hấp ở đầu bên kia gấp gáp.

Hiếm khi thấy được người kia thất thố, Thương Ngạn bật cười vui sướng khi người gặp họa.

Đột nhiên hắn nhớ ra cái gì, thái độ liền nghiêm túc.

"Tôi cho anh biết, dựa theo bối phận bên Mạc Mạc, Tô tiểu thư chính là chị họ của tôi —— anh làm chị ấy khó chịu, Mạc Mạc mà biết được thì sau này tôi nhất định sẽ không để yên."

".......Cảm ơn trước. Tôi sẽ tự mình làm sau."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro