Chương 22: Kinh hỉ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Danh

Sau khi trở lại thành phố C, tháng ngày bắt đầu trở nên nhàn nhã, thời tiết thật ấm áp khiến người ta lười biếng. Già Nghệ hiếm khi ra khỏi cửa sau cuộc hẹn với các bạn học cấp ba, mỗi lần cô đi ra ngoài đều là cùng bà nội đến siêu thị hoặc chợ rau gần đó để mua đồ. Già Nghệ dùng số tiền kiếm được từ công việc làm thêm ở quán cà phê để mua vài bộ quần áo cho ông bà nội, hai ông bà ngoài miệng liên tục nói rằng Già Nghệ nên tiết kiệm tiền để chi tiêu cho bản thân nhưng khuôn mặt vẫn cười nở như hoa.

Liêu Kiêu Lâm - người ở Lục Thành xa xôi, vẫn làm việc đến tận đêm 30, Già Nghệ đợi ông bà ngủ say rồi mới trốn vào phòng để gọi điện cho anh mỗi đêm. Già Nghệ sẽ kể cho anh nghe những chuyện vụn vặt xảy ra ở nhà hằng ngày, Liêu Kiêu Lâm mệt mỏi nằm trên giường, tìm thấy sự thư thái trong giọng nói dịu dàng và câu chuyện bình yên của cô gái nhỏ. Có đôi lúc quá lâu không nói gì, Già Nghệ tưởng rằng anh đã ngủ vừa định cúp điện thoại thì giọng nói buồn bực của người đàn ông bên đầu kia vang lên: "Tiểu Thất, anh rất nhớ em, bao giờ em về vậy?" Già Nghệ chỉ có thể kiên nhẫn dỗ dành đứa trẻ lớn như một đứa trẻ nhỏ, cho đến khi trời đã khuya, hai người mới miễn cưỡng cúp điện thoại.

Vào ngày đầu năm mới, Liêu Kiêu Lâm đã phát cho Già Nghệ một phong bì lớn màu đỏ còn chúc cô mau lớn mạnh khỏe như trẻ nhỏ. Già Nghệ nhìn pháo hoa nở rộ khắp bầu trời, trong lòng càng thêm kỳ vọng và tưởng tượng về năm mới.

Năm mới kết thúc, những ngày nghỉ lễ trôi qua thật nhanh lại lập tức phải đi học. Thời tiết hôm nay rất đẹp, Già Nghệ và ông bà bắt xe buýt ra ngoại thành để thắp hương cho cha mẹ. Hai người bước không được nhanh nhẹn, đi rất chậm, Già Nghệ kiên nhẫn xách đồ đi bên cạnh họ, thỉnh thoảng đề nghị dừng lại nghỉ ngơi một chút. Khi đến bia mộ, họ đặt các đồ vật thờ cúng và nhổ cỏ xung quanh. Ông nội, người luôn trầm lặng, không đứng trước bia mộ của bọn trẻ quá lâu, ông nói với Già Nghệ và bà rằng ông muốn đi dạo xung quanh một chút, một mình đi vòng qua sườn đồi quanh nghĩa trang. Bà nội rót hai ly rượu xuống mặt đất, ngồi xuống bậc thang bắt đầu nói chuyện với bức ảnh trên bia mộ: "... Già Nghệ cũng đã trở lại, còn mua quần áo cho mẹ và ông già...Thời tiết năm nay ấm áp hơn, chân của cha con cũng không đau nhiều nữa. Lớn tuổi như vậy rồi vẫn luôn đi ra ngoài không ở trong phòng quá lâu... Hai chúng ta không có gì cả, mong các con phù hộ cho Già Nghệ, con bé học ở một nơi xa như vậy, chúng ta không thể dõi theo được..." Nỗi buồn từ đó mà đến, bà lấy khăn ta ra lau nước mắt. Nhiều năm trôi qua, Già Nghệ cảm thấy mình đã dần quen với sự ra đi của cha mẹ, nhưng giờ phút này, tình cảm ly biệt vẫn sẽ khiến người ta đè nén. Lời nói lẩm bẩm của bà nội vẫn văng vẳng bên tai, đôi mắt cô bất chợt nhòe đi, nước mắt lã chã rơi xuống như sợi trân châu đứt đoạn.

Chập tối ở trên xe trở về, Già Nghệ ngồi cùng hàng ghế với bà nội, hai mắt nhức nhối, cô gục đầu vào người bà nội. Bà nội nắm chặt tay Già Nghệ, còn tận mấy ngày nữa là cô mới quay về trường học nhưng bà nội đã bắt đầu dặn dò Già Nghệ phải chăm sóc bản thân thật tốt, đừng quá mệt mỏi. Nhìn gò má trắng nõn, non nớt của Già Nghệ, bà âu yếm vuốt ve mái tóc đen mềm mại của cô: "Sau khi Già Nghệ tốt nghiệp thì hãy về nhà đi, đừng cách bà và ông nội quá xa, chúng ta già rồi mong muốn có thể được nhìn con nhiều hơn. Nếu trời cao có phù hộ, chúng ta vẫn có thể sống để nhìn thấy con kết hôn và sinh con..." Nói đến đây, giọng bà nội có chút nghẹn ngào. Già Nghệ nhanh chóng an ủi: "Nhất định có thể, chờ con kiếm được tiền, con sẽ hiếu thảo với bà và ông nội thật tốt nữa."

Vừa về đến nhà, Già Nghệ đã nhận được một bức ảnh của Liêu Kiêu Lâm gửi cho, bức ảnh chụp một cây đa lớn. Đúng lúc bà nội đang ở trong bếp gọi cô, Già Nghệ vừa định đặt điện thoại xuống thì đột nhiên giật mình, đây không phải là cây đa lớn ở cổng tiểu khu nhà mình sao? Tối hôm qua, Già Nghệ còn kể cho anh rằng thuở ấu thơ trong kỳ nghỉ hè ở thành phố C, cô luôn trèo lên cây cùng lũ trẻ trong khu chơi đùa. Già Nghệ cảm thấy sau lưng toát ra mồ hôi lạnh, nhanh chóng chạy ra ngoài sân gọi điện cho Liêu Kiêu Lâm.

Ngay khi cuộc gọi được kết nối, Già Nghệ lo lắng hỏi: "Anh đang ở đâu thế?"

"Ừ, anh đang ở dưới gốc cây nhìn thấy rất nhiều bạn nhỏ bị cha mẹ kéo từ trên cây xuống để về nhà ăn tối." Trong giọng nói của Liêu Kiêu Lâm lộ ra ý cười rõ ràng.

Già Nghệ hơi sốt ruột: "Anh đang ở cổng tiểu khu nhà em có đúng không?"

"Ừ, anh rất nhớ em nên anh đã đến đây..." Liêu Kiêu Lâm còn chưa kịp nói xong đã nghe thấy điện thoại gọi bên đầu dây kia cúp máy.

Già Nghệ chào ông bà nội rồi nhanh chóng chạy ra khỏi nhà, từ xa cô đã nhìn thấy một người đàn ông mặc áo hoodie màu xám nhạt đang đứng ở cổng của tiểu khu. Dáng người của người đàn ông quá xuất sắc, cách xa như vậy liếc mắt một cái thôi đã có thể nhận ra. Thành phố C ấm áp không giống mùa đông, Liêu Kiêu Lâm cởi áo khoác ngay khi xuống máy bay. Lần này chuyến công tác hằng năm sắp xếp quá vội vàng, anh cũng không mang quá nhiều hành lý, chỉ có một chiếc ba lô đen đơn giản với chiếc áo khoác khoác hờ trên tay, thản nhiên đứng ở cổng tiểu khu vẫn thu hút sự chú ý của nhiều người qua đường.

Già Nghệ nhào vào lồng ngực anh, thậm chí qua một lúc lâu không chịu buông tay, sau khi nhìn ba mẹ, trong lòng vẫn luôn buồn bã khôn nguôi, cuối cùng cũng có nơi để an ủi tâm hồn. Liêu Kiêu Lâm ôm lấy Già Nghệ, cúi xuống đặt môi lên đỉnh đầu cô gái nhỏ: "Anh nhớ em rất nhiều." Già Nghệ bật ra một tiếng 'ừ' rầu rĩ.

Già Nghệ lùi lại một bước, tách ra khỏi người Liêu Kiêu Lâm một chút nhưng vẫn nắm lấy tay anh: "Sao anh lại ở đây?" Liêu Kiêu Lâm sờ mặt cô, cười nói: "Anh đi công tác gần đây, tiện thể muốn đến thành phố C để gặp em."

"Làm sao anh biết em sống ở đây vậy?"

"Bé ngốc, không phải anh đã hỏi qua địa chỉ của em sao?''

Già Nghệ đột nhiên nhớ ra năm ngoái anh nhất quyết mua cho Già Nghệ ít đồ Tết, sau khi nhận được địa chỉ của Già Nghệ, anh đã gửi vài hộp hoa quả lớn và các nguyên liệu nấu ăn dưỡng sinh cao cấp. Để ông bà nội không nảy sinh nghi ngờ, Già Nghệ đã giải thích rằng đây là của một người tài năng vĩ đại.

Già Nghệ cười có hơi ngượng ngùng: "Anh ăn cơm chưa?"

"Vẫn chưa, anh vừa xuống máy bay lập tức đến đây."

Già Nghệ cau mày suy nghĩ một lúc, lấy điện thoại ra gọi về nhà, giải thích ngắn gọn với bà nội, nói muốn đưa một người bạn đến nhà dùng bữa tối.

Sau khi cúp điện thoại, Già Nghệ cười với Liêu Kiêu Lâm: "Đi thôi, đưa anh đến nhà em ăn cơm."

Liêu Kiêu Lâm vui vẻ, được cô gái nhỏ nắm tay dẫn vào trong tiểu khu, cười trêu nói: "Cứ như vậy trực tiếp đưa anh về nhà luôn sao?"

Già Nghệ dường như cũng không khẩn trương, khóe miệng không ngừng nhếch lên: "Em nhất định không bỏ lại anh đâu, đừng lo lắng, ông bà nội đều rất tốt."

Vào trong sân, Già Nghệ buông tay ra, bước nhanh vào nhà, chỉ trong chốc lát đã quay lại, theo sau là ông bà nội, hai ông bà nhìn qua trông rất hiền từ, vô cùng niềm nở tiếp đón Liêu Kiêu Lâm vào nhà. Vừa đi còn vừa nói: "Quá gấp rút, đứa nhỏ Già Nghệ này cũng không báo sớm cho chúng ta biết, rau củ còn chưa mua." Liêu Kiêu Lâm nhanh chóng giải thích: "Là con mạo muộn tới thăm, Già Nghệ cũng không biết, thật ngại đã làm phiền ông bà nội."

"Có phải là Giang Từ không? Già Nghệ thường xuyên nhắc đến con."

Già Nghệ nhanh chóng sửa lại: "Không phải, ông nội, anh ấy tên Liêu Kiêu Lâm, là anh họ của Giang Từ."

"Ui da, ông nội già rồi nên hồ đồ, bảo sao ông thấy không giống những bức ông xem trước đây."

Vào nhà, Già Nghệ theo bà nội vào bếp chuẩn bị bữa tối, Liêu Kiêu Lâm đề nghị cùng nhau giúp đỡ nhưng bị ông bà can ngăn, ông nội đưa anh vào phòng khách uống trà.

Bữa tối là món cháo vịt khoai môn, tươi ngon mặn ngọt, khoai môn rất mềm, thịt vịt săn chắc, ăn kèm với các món thanh mát và bánh nếp nhà làm thì lại càng ngon thêm. Cả ngày hôm nay, Liêu Kiêu Lâm ở trên máy bay chỉ ăn một cái sandwich, lúc này cũng đói bụng, thức ăn rất ngon, bà nội trông rất vui vẻ, liên tục thêm cháo và gắp đồ ăn cho anh. Khi hỏi về công việc, Liêu Kiêu Lâm cũng đứng dậy kiên nhẫn giải thích, hai ông bà thấy anh đẹp trai, cao ráo, ăn nói cũng vô cùng khéo léo, nhìn ra là con của gia đình giàu có. Quan trọng hơn là Già Nghệ luôn nói rằng anh luôn quan tâm, chăm sóc mình ở Lục Thành, ông bà nội lập tức yêu thích thanh niên trẻ đột nhiên xuất hiện trong nhà mình. Sau khi ăn xong càng mời Liêu Kiêu Lâm ở nhà ngủ lại, Liêu Kiêu Lâm nhanh chóng nói rằng anh đã đặt khách sạn ở gần đây, bây giờ ở lại cũng không tiện lui. Bên ngoài trời đã tối đen, Già Nghệ muốn đưa Liêu Kiêu Lâm đến khách sạn, ông bà nội cũng đồng ý nhưng Liêu Kiêu Lâm lại từ chối, nói rằng đã muốn thế này, anh cảm thấy không yên tâm khi Già Nghệ quay về. Với tư cách là một đại nam nhân, anh có thể dễ dàng tìm được khách sạn. Sau khi anh đi, hai ông bà già vẫn không hết lời khen ngợi anh, Già Nghệ đã bí mật chạy về phòng để video call với anh.

"Nãy ở cửa, anh suýt chút nữa muốn đưa em về khách sạn."

Già Nghệ cười nói: "Ngày mai em sẽ đi tìm anh, làm hướng dẫn viên du lịch cho anh, đưa anh đi dạo khắp nơi."

"Được, nhưng chúng ta có thể làm việc khác nha." Người đàn ông nhướng mày đầy ẩn ý.

Già Nghệ nhìn người đàn ông trên màn hình vừa mới tắm xong, đang lau tóc, áo tắm hơi buông lỏng, lộ ra bờ ngực rắn chắc, đường nét cơ bắp nuột nà, rõ ràng.

Già Nghệ hơi khó chịu vặn vẹo cơ thể nhưng ngoài miệng không chịu thừa nhận thất bại: "Tại sao cả ngày trong đầu anh chỉ nghĩ đến chuyện này?"

Liêu Kiêu Lâm dựa lưng vào mép giường, thấp giọng nói: "Nhìn thấy Tiểu Thất, anh không thể nhịn được. Lần trước chúng ta cũng chỉ làm một lần, hơn nữa lại là tư thế truyền thống nhất..."

Già Nghệ thấy anh càng nói càng thái quá, lại nghe thấy bên ngoài có tiếng ông bà nội nói chuyện, liền vội vàng ngắt lời: "Anh nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai gặp lại, ngủ ngon nha."

Liêu Kiêu Lâm bỏ điện thoại xuống, khuôn mặt ửng đỏ của cô gái nhỏ rốt cuộc cũng thật đáng yêu. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro