chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

17

Tôi đột nhiên kéo chăn lên đắp cho Tề Hàn, ấn  Tề Hàn xuống  cho đến khi anh ấy bị che lấp hoàn toàn , như vậy dù chăn có to quá cũng không có vẻ kỳ quái.

"Mẹ, sao mẹ vào phòng con mà không có sự cho phép của con?"

“Được rồi, cô nương lớn tuổi rồi , có ý nghĩ của mình, vậy mẹ sẽ vào với sự đồng ý của tiểu  Giang.”

"Vậy bây giờ mẹ ra ngoài đi, con muốn thay quần áo."

"Được rồi được rồi, con mau  ra ngoài nhanh xuống ăn sáng nhé. Tiện đường đi xuống gọi Tề Hàn đi cùng nhé."

Chúng tôi tình cờ ở bên nhau nhưng may mắn là bí mật không bị tiết lộ.

Tôi tức giận mở chăn ra, khoanh tay trước ngực, hung tợn nhìn Tề Hàn: “Tối qua không phải anh nói khi em ngủ say sẽ quay về sao?”

Tề Hàn chậm rãi đứng dậy, mở ra đôi mắt ướt, buồn bã nhìn tôi: "Tối qua em ngủ không được bao lâu, anh buồn ngủ quá, vô tình ngủ quên."

Quên đi, chính tôi là người mời Tề Hàn vào cùng, thật sự không nên trách anh ấy.

"Vậy thì nhanh chóng rời đi. Nếu mẹ em quay lại thì chuyện gì sẽ xảy ra?"

"Được." Tề Hàn mặc áo sơ mi, miễn cưỡng đi ra khỏi phòng giống như một cô con dâu nhỏ chịu ấm ức

"Tiểu Hàn ? Tại sao con lại ở trong phòng Giang Giang?"

"Dì, cháu tới đánh thức Giang Giang."

"Vậy thì đi xuống ăn sáng đi và mặc kệ con mèo  lười biếng đó."

"Được, cảm ơn dì."

Tôi thở dài một hơi, tôi thực sự sợ chết khiếp, may mà mẹ tôi không để ý.

"Giang Giang, mẹ vào được không?"

Tôi chạy ra mở cửa cho mẹ. Thì ra mẹ tôi và chú Tề lại đi công tác.

Vì chuyện xảy ra lúc sáng nên tôi nhốt mình trong phòng suốt một ngày, nói là chủ nhật để làm bài tập về nhà.

Nhưng giọng nói và vẻ mặt của Tề Hàn cứ vang vọng trong đầu tôi . Tôi có thích Tề Hàn không?

Nhưng điều này quá hão huyền , tuy không cùng huyết thống nhưng trên danh nghĩa vẫn là anh em, điều này sẽ khiến mẹ tôi rất xấu hổ.

Làm sao tình yêu như vậy có thể có tương lai?

18. Ngày hôm sau ở trường, Tề Hàn đột nhiên nắm lấy tay tôi, kéo tôi đến bên cạnh anh.

"Sao vậy? Suốt đường đi em cảm thấy anh rất chán nản."

“Có lẽ là hội chứng thứ Hai, anh thực sự không muốn đến trường.”

"Anh trai, điều này không tốt."

Tôi đã cố gắng hết sức để thoát khỏi bàn tay giam cầm của Tề Hán.

Tề Hàn bất động, khóe môi nở nụ cười trêu chọc: “Anh trai ôm em gái  có chuyện gì sao?”

"Này, cậu đang làm gì vậy? Cậu hay  quá ha , sao có thể cư xử như vậy trước cổng trường?"

Tôi trông cậy vào hiệu trưởng

Tôi đẩy Tề Hán ra một cách thô bạo.

Ừm, tôi không thể đẩy anh ấy đi được.

Tề Hàn chỉ nắm tay tôi trực tiếp thách thức hiệu trưởng, không chịu buông ra cho đến khi chúng tôi đến cửa lớp và giáo viên gọi chúng tôi lên văn phòng.

"Tôi sẽ bảo giáo viên chủ nhiệm của em liên lạc với bố mẹ em ngay bây giờ. Thật không có quy tắc gì cả !!"

Hiệu trưởng đang ngồi trong phòng , tức giận đập bàn, đột nhiên nhìn chằm chằm Tề Hàn một lúc. "Cậu tên là Tề Hàn phải không? Cậu là người đứng đầu môn khoa học năm thứ hai trung học. Nếu đã không chăm chỉ học hành rồi sao lại còn  có tình yêu cún con?"

Hiệu trưởng nói với giọng đầy tức giận,  hận không thể rèn sắt  thành thép, thật đáng tiếc! Điều đó càng khiến thầy tức giận hơn.

“Không, thưa thầy chúng em không có tình yêu cún con, chúng em là anh em cùng gia đình.” Nhìn thấy câu hỏi tức giận của giáo viên đối với Tề Hàn, tôi vội đáp lại.

“Sao anh em không thể nắm tay nhau?” Tề Hàn lạnh lùng nói.

Sau một vài lần xoay chuyển và làm rõ sự thật với bố mẹ chúng tôi, hiệu trưởng  không còn lựa chọn nào khác ngoài việc cho chúng tôi quay lại, nhưng thầy ấy vẫn nhìn chúng tôi với ánh mắt thăm dò. Thầy nói đầy ẩn ý: “Cho dù là anh chị em thì khi lớn lên họ cũng sẽ cảm thấy có khoảng cách”.

Đi được một lúc, Kỳ Hàn nhéo lòng bàn tay tôi rồi vén mớ tóc mái của tôi ra sau tai.

"Đừng quan tâm tới họ, họ không thể làm gì chúng ta." Tôi không biết gì nữa và quay trở lại lớp học mà không nghe rõ những lời của Tề Hàn

19. Lời thầy hiệu trưởng dặn giữ khoảng cách cứ lởn vởn trong đầu tôi, suốt buổi sáng tôi bối rối và khó tập trung vào bài học.

Tôi hít một hơi thật sâu và buộc mình phải bình tĩnh lại. Không, tôi không thể để những chuyện tầm thường này ảnh hưởng đến việc học của mình được nữa.

Tôi thầm chú ý và đắm mình vào các bài ngữ pháp.

"Lớp chúng ta có bạn học mới, Kỳ Nguyên."

"Xin chào mọi người, tôi tên là Kỳ Nguyên."

“Sau này em sẽ ngồi cùng lớp với bạn cùng lớp Giang Du ở bàn cuối cùng bên cạnh.”

Tại sao Kỳ Nguyên lại chuyển trường này, đầu óc tôi như choáng váng.

"Giang Giang, vừa nhìn thấy cậu  liền choáng váng." Tề Nguyên mỉm cười, đặt sách xuống.

"Kỳ Nguyên , sao cậu lại đến trường cấp 2 Lan Thành số 1? Cậu không báo trước cho tớ biết." Tôi lập tức đỡ lấy cuốn sách của cậu ấy, vui vẻ hỏi.

Kỳ Nguyên là hàng xóm ở đối diện từ nhỏ, chúng tôi lớn lên cùng nhau, đọc sách cùng nhau và chơi cùng nhau.

"Không phải cậu đến trường cấp 2 số 1 Lan Thành à . Tình cờ bố mẹ tớ có việc ở đây nên tớ cũng đi cùng."

"Thật tốt quá, cuối cùng tớ cũng có bạn cùng bàn rồi."

Bởi vì Kỳ Nguyên đến và ôn lại kỷ niệm nên tôi đã chuyển hướng sự chú ý của Tề Hàn, chuyên tâm vào việc học.

Tôi và Tề Hàn vẫn đi học cùng nhau nhưng luôn giữ một khoảng cách nhất định, thái độ không còn thân thiết như trước nữa, tôi sợ rằng mình không thể kiềm chế được những suy nghĩ bẩn thỉu của mình đối với anh ấy.

Ăn xong tôi trở về phòng, khóa cửa và bắt đầu chuẩn bị cho kỳ thi giữa kỳ.

Chính vì lý do này mà tôi có thể công khai tránh xa Tề Hàn.

“Cuối tuần có muốn cùng nhau đến thư viện thành phố học không?” Kỳ Nguyên cười rạng rỡ, cởi mở.

Đột nhiên tôi nhớ đến nụ cười chân thành trên khuôn mặt lạnh lùng của Tề Hàn mà chỉ xuất hiện khi đối mặt với tôi.

"Giang Giang? Sao vậy, cậu vẫn đứng không nói chuyện?" Kỳ  Nguyên đưa tay ra trước mắt tôi lắc lắc, xua tan suy nghĩ trong đầu tôi.

“À, mình không sao, được rồi, cuối tuần chúng ta đến thư viện học bài nhé.” Tôi khẽ mỉm cười, cố giấu đi bầu không khí ngượng ngùng.

21

Sau gần 2 giờ thảo luận, cuối cùng tôi cũng hiểu ra tất cả những vấn đề khó khăn trước mắt.

Kỳ Nguyên vỗ vai tôi động viên: "Hãy cố gắng học tốt nhé, không được  giữa kỳ cũng không sao cả."

Không ngờ, tôi chưa kịp trả lời đã bị Tề Hàn kéo lên, ôm vào lòng.

Tề Hàn hung hăng nhìn tôi, đôi mắt đỏ hoe: “Hắn là ai?”

"Tôi là bạn của Giang Giang, tên tôi là Kỳ Nguyên." Kỳ Nguyên vẫn là khuôn mặt ôn hòa đáp lại.

Tôi dùng sức đẩy Tề Hàn ra, thoát khỏi vòng tay của anh ấy, trên mặt lộ ra vẻ bất lực: "Anh ơi, anh đang làm gì vậy? Chúng ta chỉ đang bàn bạc vấn đề mà thôi." tệ hơn nữa, một đôi mắt đại bàng nhìn chằm chằm vào tôi, anh vượt qua tôi, và cuối cùng đấm thẳng vào Kỳ Nguyên với lực rất lớn. Kỳ Nguyên mất cảnh giác và ngã xuống, không thể chống lại sự đánh đập của Tề Hàn

Tôi vội vàng kéo Tề Hàn ra, nhưng anh ấy lại ném tôi vào sau ghế sô pha, tôi kêu lên một tiếng đau đớn, một cảm giác đau nhói chạy dọc sống lưng, nước mắt không khỏi rơi xuống.

Khi Tề Hàn thấy tôi ngã, anh ấy bỏ Kỳ Nguyên ra và lao về phía tôi, hỏi tôi có bị thương không.

Tôi nắm lấy cánh tay của Tề Hàn, yếu ớt nói: “Lưng tôi đau quá, anh , chúng ta lên lầu trước đi.” Sau đó tôi nhìn Kỳ  Nguyên một cái, bảo anh ấy nhanh chóng rời đi.

Kỳ Nguyên không cam lòng, khó chịu đứng dậy, yếu ớt hỏi tôi : “Mọi việc ổn chứ?”

Tề Hàn tức giận tựa hồ lại muốn bùng nổ, tôi lắc đầu với Kỳ Nguyên: “cậu về trước đi, sau này tớ  sẽ giải thích cho cậu.”

Tề Hàn nghiêm khắc ngắt lời tôi: “Không có gì phải giải thích cả, nếu tôi đã bảo cậu thì hãy ra ngoài.” Nói xong, anh ấy lại bế tôi lên lầu.

Tề Hàn đặt tôi vào giường, vội vàng tìm hộp thuốc. Tôi tiến lên ngăn cản, nhẹ giọng nói: "Anh, em không sao, không cần tìm nữa, chúng ta nói chuyện bình thường  nhé."

Tề Hàn ánh mắt nghiêm túc nhìn tôi, vẻ mặt lạnh lùng thường ngày đột nhiên biến mất, hốc mắt ươn ướt, buồn bực hỏi: “Mấy ngày nay em tránh mặt anh là vì hắn sao?”

Tôi lặng lẽ giữ khoảng cách và trả lời khéo léo: "Không, anh ơi, em chỉ nghĩ chúng ta quá thân thiết. Dù là anh em nhưng chúng ta không cùng huyết thống."

Nghe tôi nói xong, Tề Hàn không có phản ứng gì, chỉ khẽ mỉm cười, giống như một người sắp chết không còn hy vọng, đang từ bỏ chính mình. Nhìn bộ dạng vô hồn của Tề Hàn, lòng tôi đau nhói. Bây giờ tôi đã nói rõ, tôi bước thẳng ra cửa.

Tuy nhiên, Tề Hàn đã bước tới chặn tôi lại sau cửa, vừa giữ chặt cánh tay tôi, giam tôi ở trước mặt, Tề Hàn dùng đầu ngón tay lạnh lẽo vuốt ve khóe miệng tôi.

Tình huống bất ngờ khiến tôi hoảng sợ, khóe môi không ngừng run rẩy, tôi nuốt khan, yếu ớt hỏi: "Anh, em là em gái anh, anh làm như vậy không phải là sai sao?"

Tề Hàn âm trầm liếc mắt điên cuồng, cười nham hiểm  “em có thể gọi anh là anh trai, nhưng em không phải là em gái của anh.”
Anh dừng một chút, sau đó nhìn tôi với ánh mắt nham hiểm, chậm rãi ghé sát vào tai tôi, "Em là người yêu của anh trai "

Tiếng thì thầm yếu ớt có sức mạnh như sấm sét, tôi dùng sức đẩy Tề Hàn ra, lại phát hiện đẩy không được anh,tôi  bị nhốt vào một không gian nhỏ sau cánh cửa, anh từ từ tiến lại gần, muốn hôn tôi. Tôi sợ đến mức bật khóc và cầu xin: "Anh ơi, anh không thể làm điều này. Chúng ta không thể làm điều này. Em không thích anh, nên anh cũng không thích em, được không?"

Tề Hàn ôm mặt tôi, vội vàng lau nước mắt cho tôi, giọng khàn khàn nói: "Là lỗi của anh, anh sai rồi, em đừng khóc."

21

Sau gần 2 giờ thảo luận, cuối cùng tôi cũng hiểu ra tất cả những vấn đề khó khăn trước mắt.

Kỳ Nguyên vỗ vai tôi động viên: "Hãy cố gắng học tốt nhé, không được  giữa kỳ cũng không sao cả."

Không ngờ, tôi chưa kịp trả lời đã bị Tề Hàn kéo lên, ôm vào lòng.

Tề Hàn hung hăng nhìn tôi, đôi mắt đỏ hoe: “Hắn là ai?”

"Tôi là bạn của Giang Giang, tên tôi là Kỳ Nguyên." Kỳ Nguyên vẫn là khuôn mặt ôn hòa đáp lại.

Tôi dùng sức đẩy Tề Hàn ra, thoát khỏi vòng tay của anh ấy, trên mặt lộ ra vẻ bất lực: "Anh ơi, anh đang làm gì vậy? Chúng ta chỉ đang bàn bạc vấn đề mà thôi." tệ hơn nữa, một đôi mắt đại bàng nhìn chằm chằm vào tôi, anh vượt qua tôi, và cuối cùng đấm thẳng vào Kỳ Nguyên với lực rất lớn. Kỳ Nguyên mất cảnh giác và ngã xuống, không thể chống lại sự đánh đập của Tề Hàn

Tôi vội vàng kéo Tề Hàn ra, nhưng anh ấy lại ném tôi vào sau ghế sô pha, tôi kêu lên một tiếng đau đớn, một cảm giác đau nhói chạy dọc sống lưng, nước mắt không khỏi rơi xuống.

Khi Tề Hàn thấy tôi ngã, anh ấy bỏ Kỳ Nguyên ra và lao về phía tôi, hỏi tôi có bị thương không.

Tôi nắm lấy cánh tay của Tề Hàn, yếu ớt nói: “Lưng tôi đau quá, anh , chúng ta lên lầu trước đi.” Sau đó tôi nhìn Kỳ  Nguyên một cái, bảo anh ấy nhanh chóng rời đi.

Kỳ Nguyên không cam lòng, khó chịu đứng dậy, yếu ớt hỏi tôi : “Mọi việc ổn chứ?”

Tề Hàn tức giận tựa hồ lại muốn bùng nổ, tôi lắc đầu với Kỳ Nguyên: “cậu về trước đi, sau này tớ  sẽ giải thích cho cậu.”

Tề Hàn nghiêm khắc ngắt lời tôi: “Không có gì phải giải thích cả, nếu tôi đã bảo cậu thì hãy ra ngoài.” Nói xong, anh ấy lại bế tôi lên lầu.

Tề Hàn đặt tôi vào giường, vội vàng tìm hộp thuốc. Tôi tiến lên ngăn cản, nhẹ giọng nói: "Anh, em không sao, không cần tìm nữa, chúng ta nói chuyện bình thường  nhé."

Tề Hàn ánh mắt nghiêm túc nhìn tôi, vẻ mặt lạnh lùng thường ngày đột nhiên biến mất, hốc mắt ươn ướt, buồn bực hỏi: “Mấy ngày nay em tránh mặt anh là vì hắn sao?”

Tôi lặng lẽ giữ khoảng cách và trả lời khéo léo: "Không, anh ơi, em chỉ nghĩ chúng ta quá thân thiết. Dù là anh em nhưng chúng ta không cùng huyết thống."

Nghe tôi nói xong, Tề Hàn không có phản ứng gì, chỉ khẽ mỉm cười, giống như một người sắp chết không còn hy vọng, đang từ bỏ chính mình. Nhìn bộ dạng vô hồn của Tề Hàn, lòng tôi đau nhói. Bây giờ tôi đã nói rõ, tôi bước thẳng ra cửa.

Tuy nhiên, Tề Hàn đã bước tới chặn tôi lại sau cửa, vừa giữ chặt cánh tay tôi, giam tôi ở trước mặt, Tề Hàn dùng đầu ngón tay lạnh lẽo vuốt ve khóe miệng tôi.

Tình huống bất ngờ khiến tôi hoảng sợ, khóe môi không ngừng run rẩy, tôi nuốt khan, yếu ớt hỏi: "Anh, em là em gái anh, anh làm như vậy không phải là sai sao?"

Tề Hàn âm trầm liếc mắt điên cuồng, cười nham hiểm  “em có thể gọi anh là anh trai, nhưng em không phải là em gái của anh.”
Anh dừng một chút, sau đó nhìn tôi với ánh mắt nham hiểm, chậm rãi ghé sát vào tai tôi, "Em là người yêu của anh trai "

Tiếng thì thầm yếu ớt có sức mạnh như sấm sét, tôi dùng sức đẩy Tề Hàn ra, lại phát hiện đẩy không được anh,tôi  bị nhốt vào một không gian nhỏ sau cánh cửa, anh từ từ tiến lại gần, muốn hôn tôi. Tôi sợ đến mức bật khóc và cầu xin: "Anh ơi, anh không thể làm điều này. Chúng ta không thể làm điều này. Em không thích anh, nên anh cũng không thích em, được không?"

Tề Hàn ôm mặt tôi, vội vàng lau nước mắt cho tôi, giọng khàn khàn nói: "Là lỗi của anh, anh sai rồi, em đừng khóc."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro