Chương 10:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Kỷ Loan Âm không hổ danh là ảnh hậu, cho dù tâm tình đột biến, lại sửng sốt không để cho Tiêu Thiên Thì quen thuộc nhìn ra cái gì đó không đúng từ nàng. Nàng vô thứ liền nghĩ cự tuyệt, nhưng bình tĩnh xem xét, đây là lần đầu tiên Tiêu Thiên Thì đối với nàng đưa ra yêu cầu bình thường, như thế nào đi nữa, Kỷ Loan Âm vẫn là muốn cân nhắc một chút, dù là mối quan hệ giữa các nàng đã biến chất.

"Vì cái gì muốn để ta đóng ?" Kỷ Loan Âm nhìn chăm chú Tiêu Thiên Thì, càng thấy khó hiểu thấu đứa bé này.

"Nơi nào lại có nhiều vì cái gì như thế ? Âm di chỉ cần xác nhận với con là có đồng ý đóng hay không~" Tiêu Thiên Thì kéo dài âm cuối, lung lay cánh tay của nàng, như thế này nàng mới giống hài tử nhu thuận lanh lợi.

Kỷ Loan Âm tâm bỗng nhiên nhảy lên, nghe nói như thế về sau, nàng đã mất đi ý chí cự tuyệt, nhưng nàng không hy vọng để Tiêu Thiên Thì nghĩ là nàng hoàn toàn đối với nàng ngoan ngoãn phục tùng. Có lẽ cũng bởi vì ngày xưa nàng đã quá mức cưng chiều đứa nhỏ này, mới có thể khiến nàng sinh ra tâm tư to gan lớn mật như thế, thậm chí lôi kéo nàng cùng đi vào địa ngục. Cho dù hiện tại thay đổi tính cũng đã muộn, nhưng Kỷ Loan Âm vẫn không hy vọng tình trạng hai người sẽ kém đi.

"Là nhân vật gì ?" Kỷ Loan Âm rõ ràng nghe được mình hỏi như vậy

Tiêu Thiên Thì lập tức cười giống như phồn hoa xán lạn " Con biết Âm di sẽ đáp ứng con" chỉ cần không liên lụy đến ba ba, Âm di coi trọng nhất vẫn là ba ba của nàng. Bất quá ngẫm lại thật đúng là có chút không cam tâm. Sắc mặt Tiêu Thiên Thì không hiện, trong sự sung sướng lại mang theo một tia kiềm chế.

Theo lý thuyết kịch bản của mình không tùy ý cho người khác xem, nhưng biết được Tiêu Thiên Thì sẽ mới Kỷ Loan Âm đóng, Mã Nguyên liền không thèm để ý loại chuyện này, dù sao dựa vào thanh danh của Kỷ Loan Âm trong ngành, coi như nàng không đáp ứng, cũng sẽ không cần lo lắng nàng tiết lộ ra ngoài.

Tiêu Thiên Thì giảng giải phần diễn của Dao Quang cho Kỷ Loan Âm nghe, ngữ khí vừa mềm vừa kiều, so với lúc ở trên giường cường thế âm u hoàn toàn khác biệt " Âm di, đây là lần đầu tiên con đóng phim điện ảnh, dì liền đóng chung với con đi mà ~"

Đây là Tiêu Thiên Thì mà Kỷ Loan Âm quen thuộc nhất, nàng lặng yên xây dựng rào chắn trái tim hoàn toàn bị đánh vỡ nát, đối với Tiêu Thiên Thì yêu thương đã khắc vào mỗi một chổ trên cơ thể nàng, xâm nhập trong trái tim, khảm vào trong xương cốt.

"Kia...tốt a...đem lịch trình điều chỉnh một chút, hẳn là có thể" Kỷ Loan Âm sờ sờ đầu Tiêu Thiên Thì chủ động thăm dò vùi trong ngực nàng, sợi tóc đen nhánh xúc cảm mềm mại, thêm nữa, Tiêu Thiên Thì như thế thật lâu không thấy, Kỷ Loan Âm nhịn không được giống như trấn an chó con mà sờ rồi sờ. Đưa ôn nhu chảy xuôi trong phòng, ngay cả Tiêu Thiên Thì cũng không nỡ phá hư.

Gian phòng Tiêu Thiên Thì bài trí rất đơn giản, bên tường đặt hai cái giá sách thật to, một trong số đó là sách chuyên ngành của nàng, một cái khác là sách tổng hợp, loại nào cũng có. Giường đối diện treo tủ quần áo, bên cạnh chỉ có một cái bàn và một cái ghế dựa, một chút liền có thể xem hết. Cho nên chổ Kỷ Loan Âm ngồi chính là trên giường của Tiêu Thiên Thì. Cái cằm đặt lên trên đùi mềm mại của Kỷ Loan Âm, thân thể nửa tựa trên giường, tư thế có chút khó chịu nhưng nàng không hề để tâm, bàn tay trên đầu không lớn nhưng ấm áp lại mềm mềm là thứ nàng cực kỳ thích

"Âm di sẽ luôn đối với con tốt vậy sao ?" Cảm thấy sự ấm áp trên đầu dần dần rời đi, Tiêu Thiên Thì phút chốc hỏi một câu, ở trong phòng yên tĩnh đột nhiên trở nên ngột ngạt.

Nhưng trả lời nàng chỉ có tiếng bước chân cùng âm thanh " lạch cạch " đóng cửa, đồng dạng khóa đi trái tim của Tiêu Thiên Thì. Nàng duy trì tư thế nằm sấp, dường như nằm lên không phải là gối đầu mà chính là đùi của Kỷ Loan Âm, ánh mắt từng chút từng chút ảm đạm xuống dưới.

Kỷ Loan Âm dựa vào cửa, hư vô nắm lại bàn tay, dường như trong lòng bàn tay còn lưu lại sự mềm mại của đứa bé kia. Nàng cười chua xót, Kỷ Loan Âm a Kỷ Loan Âm, ngươi mềm lòng như thế, cũng không giống như người ở trong ngành giải trí dốc sức thiên địa a.

Ngày hôm sau hai người đều ăn ý không nhắc đến vấn đề này. Tiêu Thiên Thì đang trộn cháo rau củ trước mặt, nhìn khói nóng chậm rãi bốc hơi, giải quyết việc chung nói " Âm di, dì đã đáp ứng, liền để Hân Nhiên a di tới nói một chút đi" Hân Nhiên a di chính là người đại diện của Kỷ Loan Âm, cũng là người đã luôn bồi tiếp nàng trên con đường sự nghiệp, xem như đồng dạng nhìn Tiêu Thiên Thì lớn lên

"Được " câu trả lời ngắn gọn kết thúc cuộc đối thoại này, Tiêu Thiên Thì miễn cưỡng giật giật khóe môi, đem cháo giải quyết hết lại trở về phòng xem phim điện ảnh, hoàn toàn không để ý Mã Nguyên cùng Liễu Ngạn Minh sau khi biết Kỷ Loan Âm đồng ý tham gia đã vui mừng như điên.

Kỷ Loan Âm a, đây chính là Kỷ Loan Âm a! Ai sẽ nghĩ đến một bộ phim bình thường, lại được một ảnh hậu đoạt tam đại giải thưởng lớn nhận làm khách mời ? Vẻn vẹn chỉ dựa vào ảnh hưởng năng lực của nàng liền có thể để cho bọn Liễu Ngạn Minh an tâm nửa phần, cho dù nàng chỉ là khách mời cũng hơn ba lần nhân vật chính

Bất quá Liễu Ngạn Minh rất ức chế không tung ra thông tin. Tin tức càng kinh người đương nhiên phải đặt ở đằng sau, không phải là không có ý tứ khác ?

Ba ngày sau, Tiêu Thiên Thì gia nhập đoàn làm phim " Thịnh Thế Vương Triều". Một tuần sau, Kỷ Loan Âm kết thúc công việc chụp trang bìa tạp chí thời thượng "Zero" cũng gia nhập đoàn làm phim.

Mặc dù không cam lòng Giang Thu Uẩn có biệt danh là " Tiểu Loan Âm", nhưng đoàn làm phim sớm chiều ở chung, Tiêu Thiên Thì lại ngoài ý muốn cảm thấy, tính cách của người này cũng không tệ lắm. Giang Thu Uẩn là một người tính cách hướng ngoại nhưng lại cực kỳ tinh tế, ở cùng với nàng, hoàn toàn không cần lo lắng bầu không khí sẽ lạnh xuống tới.

Kỷ Loan Âm lúc đi đến đoàn làm phim, Tiêu Thiên Thì vừa đúng lúc đang đùa giỡn với Giang Thu Uẩn

"A ha ha ha a, tiểu thiên sứ nha, trong đoàn làm phim nhiều soái ca như vậy mà cậu lại chướng mắt, chẳng lẽ là coi trọng mình sao?" Giang Thu Uẩn nháy mắt vài cái, hướng Tiêu Thiên Thì đụng đụng vai, một đôi mắt hạnh ướt nước khiến nàng trông càng thêm hồn nhiên, nhưng mà Tiêu Thiên Thì rõ ràng nhìn ra trong mắt nàng là sự chế nhạo. Theo lý mà nói, hai người từng đóng vai nữ thứ hai, phần diễn cũng không sai biệt nhiều, lại đều cùng nam chính Mạc Dư đóng tình cảm, hẳn là thủy hỏa bất dung mới đúng, nhưng trong hiện thực hai người bọn họ ngược lại càng hợp, duyên phận thật sự khó mà nói rõ.

"Mình là sao biết cậu có tiềm chất tự luyến hả?" Tiêu Thiên Thì hình tượng bên ngoài nhất quán thanh thuần yên tĩnh, nhưng lúc này trên mặt nàng nở nụ cười không chút nào che giấu, tràn ngập sự phấn chấn tinh thần của người trẻ tuổi.

"Chẳng lẽ mình còn chưa đủ đẹp ?" Giang Thu Uẩn hai tay nâng má, mắt như thu thủy, để người nhìn thấy nhịn không được muốn rơi vào

Tiêu Thiên Thì bất vi sở động " Tạm được, mình so với cậu đẹp hơn"

Giang Thu Uẩn thở phì phò nhéo khuôn mặt không chút tỳ vết của nàng " Cậu nói mò gì đó, nói thật đi?"

Hai người cười thành một đoàn, bầu không khí cực hợp, ngay cả các diễn viên gần đó đều cảm nhận được, đều là một mặt ý cười. Liễu Ngạn Minh mặc dù là làm cho vui, nhưng tìm người làm đều đáng tin cậy, tối thiểu sẽ không ở bên ngoài lục đục với nhau. Về phần vụng trộm so sánh lẫn nhau, là việc không thể tránh được.

Kỷ Loan Âm bước nhanh một chút, hiện ra một tia lộn xộn

Tiêu Thiên Thì đưa lưng về phía cửa, cũng không có phát giác Kỷ Loan Âm đến, ngược lại Giang Thu Uẩn ngồi đối diện nàng một mặt kích động " Oa oa oa oa, nữ thần của mình đến rồi !"

Tiêu Thiên Thì nghiêng đầu sang nhìn một chút, trong mắt vui mừng chợt lóe lên, nàng đứng dậy, đang muốn chủ động chào hỏi, Kỷ Loan Âm lại giống như không thấy được nàng, vội vàng đi đến bên người đạo diễn Mã Nguyên, nói mấy câu sau đó liền đến phòng trang điểm mà đoàn phim cố ý chuẩn bị cho riêng nàng.

Giang Thu Uẩn nhìn sắc mặt Tiêu Thiên Thì, trên mặt vui mừng dần dần trầm xuống, nàng vươn tay nghĩ vỗ cái lưng ưỡn thẳng của Tiêu Thiên Thì, nhưng cuối cùng vẫn thu về. Tiêu Thiên Thì quay người hướng nàng gật đầu, cường đại đè nén lửa giận trong lòng, cất bước đến chổ của Kỷ Loan Âm.

Xung quanh phim trường, hoặc là mang ánh mắt trào phúng, hoặc soi mói tìm tòi, lẳng lặng quan sát một màn này.

Bởi vì Kỷ Loan Âm vừa tới, còn không xác định lúc nào sẽ tới cảnh quay của nàng, cho nên thợ trang điểm cũng không có lập tức quấy rầy nàng, lúc này trong phòng trang điểm chỉ có Kỷ Loan Âm, người đại diện vui vẻ nói chuyện với hai người phụ tá. Nhìn thấy Tiêu Thiên Thì kéo căng mặt nhỏ, Hân Nhiên a di bất đắc dĩ nhìn Kỷ Loan Âm ngồi trên ghế tĩnh tọa không nhúc nhích, liền mang theo hai người phụ tá đi ra ngoài, tiện thể giữ cửa

Tiêu Thiên Thì đem cửa khóa trái, Kỷ Loan Âm nhìn hình ảnh trong gương tâm động, nhưng như cũ dù bận vẫn ung dung ngồi nguyên tại chổ. Nàng nghĩ, mỗi một lần đều là nàng nhượng bộ, là chính nàng nuông chiều đứa nhỏ này đắc ý không thôi, không thể tiếp tục như vậy nữa. Đáng tiếc, Tiêu Thiên Thì hoàn toàn không có hành động như nàng tưởng tượng, mà là trực tiếp lấn người giam cầm nàng trong ghế bành nho nhỏ

"Âm di cứ như vậy không kịp chờ đợi muốn cùng con đơn độc ở cùng một chổ sao?" Tiêu Thiên Thì ở bên tai Kỷ Loan Âm phả khí nóng, lại biến thành một bộ ngang bướng khó nuốt

Bên trong phòng hóa trang tràn ngập mùi mỹ phẩm, nhưng Kỷ Loan Âm nghe được rõ ràng nhất vẫn là mùi sữa từ trên người Tiêu Thiên Thì truyền đến, thanh thanh nhàn nhạt, tựa như là.... Giờ phút này Tiêu Thiên Thì ở trên má nàng hôn.

"Âm di...vì cái gì lại muốn như vậy chứ...giống như trước kia không tốt sao?" Tiêu Thiên Thì đỡ trán Kỷ Loan Âm, bên trong ngôn từ mang theo nỗi sầu bi khó che dấu.

Kỷ Loan Âm ngước mắt, thở dài một hơi, thấm thía lời nói " A Thì, con biết rõ, không có khả năng. Con xem, con bây giờ có bạn bè ưu tú, nếu con thích con gái, con hẳn là nên đi thích người cùng tuổi với con không phải sao ?"

Tiêu Thiên Thì trong lòng lập tức nổi lên sự bất an khó nói nên lời, nguyên bản đôi mắt đã là sóng ngầm mãnh liệt lại trở thành một mảnh đen kịt, nổi lên bi ý đến thấu xương. Nàng trừng mắt nhìn, khóe mắt ướt át " Nhung con thích chính là dì, các nàng dù có tốt cũng không phải là dì"

Không thể phủ nhận, nghe được lời chân thành tha thiết này, Kỷ Loan Âm trong lòng có chút vui vẻ, nhưng lý trí đến cùng vượt qua hết thảy " A Thì, con còn nhỏ, chờ con hiểu được thế nào là chân chính thích..."

"Mặc kệ thật hay không thật, con chỉ biết người con thích chính là dì, thích nhất dì" Tiêu Thiên Thì trầm thấp mà quát, đưa tay ngăn chặn môi còn muốn nói chuyện của nàng " con lặp lại lần nữa, Dì chỉ có thể là của con, Âm di "

Nói xong lời này, Tiêu Thiên Thì lại không nguyện ý cùng Kỷ Loan Âm nói nhiều một câu, nàng đưa tay kéo khóa váy dài sau lưng Kỷ Loan Âm xuống

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro