Chương 7:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Môi cùng môi dán vào nên để cho người cảm thấy ôn nhu, nhưng bây giờ giữa hai người cũng chỉ có thuần túy dục vọng. Kỷ Loan Âm mặt như hoa đào, mắt hiện ra xuân thủy, môi đỏ non mềm có chút mở ra, mặc cho Tiêu Thiên Thì ở trong miệng nhỏ của nàng hung hăng càn quấy. Hai người dán nhau thật gần, Tiêu Thiên Thì cũng không dám nhìn thẳng Loan Âm a di mà nàng luôn yêu thương, Kỷ Loan Âm đồng dạng không dám nhìn thẳng tiểu nữ hài chính nàng nhìn lớn lên.

Phong nhũ trống rỗng khó nhịn rung động, vừa lúc bị Tiêu Thiên Thì để ở trong mắt. Hài đồng này tưởng như vô cùng thánh khiết giờ phút này lại hiện lên ánh sáng, hiện ra cực độ dụ hoặc. Từ trước đến nay Tiêu Thiên Thì trước mặt Âm di luôn tỏ ra ngoan ngoãn, bỏ mặc dục vọng của mình, nghe theo nội tâm mình, dùng hai ngón tay nắm lấy đầu ngực mềm mềm non nớt, cảm thụ nó so với bên ngoài hoàn toàn khác biệt trở nên cứng rắn. Vậy thì giống như trái tim Âm di được bao bên ngoài một lớp vỏ cứng, vốn chỉ cho phép ba ba đi qua, nhưng bây giờ, bị nàng vượt lên trước đi vào đồng thời đóng cửa lại. Luôn có biện pháp, chỉ cần Âm di không cho người khác tiếp cận.

Khuôn mặt Tiêu Thiên Thì không chút tì vết lúc còn nhỏ từng vô số lần cọ qua, dựa vào mềm mại, lại không thể không nghe được trái tim đập có quy luật để người yên tâm, đổi thành tiếng lòng nổi trống gấp rút mà kịch liệt, cũng không biết là giận hay xấu hổ.

Kỷ Loan Âm vòng eo uyển chuyển, bên trong mềm dẻo mang đến xúc cảm mềm mại vô cùng tốt. Tiêu Thiên Thì rất thích bụng dưới bằng phẳng,bất công dùng đầu lưỡi liếm một lần lại một lần, thỉnh thoảng nhẹ nhàng xuyết hôn, lưu lại mấy dấu đỏ thanh cạn, giống như đóng mộc ấn ký chỉ thuộc về nàng. Quan trọng hơn chính là, nơi đó có điểm mẫn cảm của Kỷ Loan Âm.

Cái lưỡi phấn nộn vòng quanh bụng dưới, ở chổ lõm chậm rãi xoay một vòng, Kỷ Loan Âm thở càng thêm gấp rút không ít, thậm chí hơi nhô lên vòng eo, muốn để Tiêu Thiên Thì an ủi nàng nhiều một chút, nhưng Tiêu Thiên Thì rất khắc chế, hoàn toàn bằng ý nghĩ của mình liếm vẽ lên một hình ảnh mà mình muốn. Bụng Kỷ Loan Âm ấm trướng không thôi, mật dịch hơi nóng cũng hướng đầu lưỡi xẹt qua mà ngược dòng chảy xuống, hoàn toàn không bị khống chế, mà tiểu huyệt bỗng nhiên bừng lên, đem viền quanh ướt đến cộc cộc, thoáng chảy ra vệt nước giữa hai chân, bí ẩn mà xấu hổ

"Nha...Ân..."Kỷ Loan Âm dùng mu bàn tay ngăn chặn cánh môi đỏ chói bị hôn lên, hai mắt trống rỗng nhìn khắp nơi căn phòng, ngọn đèn mập mờ hôn ấm bao trùm lấy hai người, lờ mờ nhàn nhạt không rõ, người ở trên thân thể nàng giống như thiên sứ đọa địa ngục, thuận phần lưng Tiêu Thiên Thì lan tràn một mảnh bóng tối tựa như cánh chim đen nhánh, để người hoa mắt kinh hãi, thậm chí không tự chủ được muốn cùng nàng sa đọa.

Sắc mặt Kỷ Loan Âm càng đỏ, trước mắt của nàng hiện lên khuôn mặt Tiêu Thiên Thì, khuôn mặt mà nàng khắc sâu trong lòng hơn mười năm, khuôn mặt thanh đạm bị mây mù che khuất, chỉ lộ ra năm sáu phần chân dung

"Ôi...Không muốn...A a...Ân...Ân...." đầu lưỡi tùy thời có thể nâng lên dục vọng chẳng biết lúc nào đã chuyển sang hạ thân nàng, đôi bàn tay băng lãnh đẩy quần lót nàng che dấu nơi bí mật sang một bên, từ giữa khe hở chui vào, lòng bàn tay mềm mại dọc theo địa phương ướt đẫm vẽ lên mấy vòng, đem cánh rừng lộn xộn chải sang một bên, cũng đánh nát khuôn mặt trong đầu nàng.

Kỷ Loan Âm cắn chặt hàm răng, nỗ lực muốn đem gương mặt kia đẩy ra, nhưng hạ thân bạo động lại luôn cản trở nàng. Tiêu Thiên Thì cong lên ngón giữa, ở cửa huyệt nhẹ nhàng đâm động lên, đợi đến nhiễm ướt dâm dịch liền đem bàn tay kéo ra, mặc cho ngấn nước dâm đãng từ cửa huyệt kéo dài đến đầu ngón tay, rung rẩy lắc lư giữa không trung.

"Loan Âm a di, thật không hổ danh là ảnh hậu, vô luận nơi nào cũng đẹp mắt như vậy " ánh mắt Tiêu Thiên Thì giống như thành thật, nhìn thẳng vào nơi riêng tư của Kỷ Loan Âm, khiến nàng vô thức co rụt lại, ngấn nước kia vốn không kiên cố lập tức bị kéo đứt, thủy dịch lạnh buốt rơi xuống toàn bộ, dính đến giữa đùi nàng. Nhận cái kích thích này, khuôn mặt nguyên bản mơ hồ rốt cuộc trở nên rõ ràng.

Tiêu Thiên Thì liếm liếm môi, cúi người đem tia thủy dịch kia hoàn toàn liếm vào trong miệng, đầu lưỡi của nàng cũng ẩm ướt thành một mảnh hoa huyệt miệng, cũng như vậy ngừng lại.

"Loan Âm a di, muốn con liếm chổ đó không ?"

Kỷ Loan Âm tựa hồ trong đầu nhìn thấy người kia há miệng nói chuyện, nàng ép buộc mình tập trung tinh lực đi nghe sư huynh đang nói cái gì, nhưng nghe thấy lại là tiếng Tiêu Thiên Thì.!

Dung mạo bị sương mù che kín rốt cuộc có thể trở nên rõ ràng, Kỷ Loan Âm ngạc nhiên phát hiện, rõ ràng chính là Tiêu Thiên Thì mà nàng không thể không quen thuộc hơn.

Vân phá thiên kinh, Kỷ Loan Âm trong đầu vọng tưởng rốt cuộc bị đánh vỡ, hoảng hốt đáp lại câu hỏi của Tiêu Thiên Thì " Muốn...Ân..."

Đợi đến lúc nàng có thể phản ứng đang xảy ra chuyện gì, Tiêu Thiên Thì đã ngậm lấy hai mảnh môi không biết nói chuyện kia, nhẹ nhàng nhu nhu mút vào, tựa hồ muốn đem tất cả mật dịch từ trong cơ thể nàng hút ra hết. Loại cảm giác thoải mái dễ chịu đích thật không thể kháng cự, huống chi là tinh thần đang ở trong hoảng loạn, mu bàn tay của nàng đã từ ngoài miệng thả ra, vững vàng bắt lấy vai Tiêu Thiên Thì, ngón tay chăm chú bấu chặt, bởi vì thon gầy mà nhô lên xương cốt, mang cho Tiêu Thiên Thì từng tia từng tia đau nhức, nhưng nàng vẫn như cũ vui vẻ chịu đựng, chỉ vì đây là Ân di cho nàng.

"Loan Âm a di, thích con không ?"

"Thích như vậy sao ?"

"Thích con đối với di như vậy sao?"

Tiêu Thiên Thì liếm một cái liền hỏi một câu, trong giọng nói mang theo sự cẩn thận từng li từng tí không thể thấy, đi vào trong tai Kỷ Loan Âm đúng là hết sức rõ ràng.

Cũng khó trách, đứa nhỏ này từ nhỏ khi phạm sai lầm luôn như thế đáng thương hướng nàng cầu xin tha thứ, chỉ bất quá khi đó nói một câu " Âm tỷ tỷ, muội thích nhất tỷ" "Âm di, thật xin lỗi" mà không phải như bây giờ cường thế.

Không thể không nói, người nào cũng có mặt trái, chính là Kỷ Loan Âm dạng này yêu thương Tiêu Thiên Thì, cũng không khỏi sẽ từ trên người nàng đạt được cảm giác thỏa mãn bệnh hoạn. Mặc dù Thư Yểu Điệu đối với nàng rất tốt, nàng cũng rất cảm kích, nhưng chỉ cần nghĩ tới đứa con của nàng cùng sư huynh đối với nàng làm chuyện như vậy, Kỷ Loan Âm liền ẩn ẩn có chút hưng phấn

Nhìn xem, cô cướp đi người đàn ông tôi thích, nhưng con của cô, lại cùng tôi phát sinh quan hệ thân mật, đang tận sức lấy lòng ta.

Càng như vậy, thân thể Kỷ Loan Âm càng hưng phấn, chất mật ái dịch từ trong huyệt động của nàng chảy xuôi ra, lưu lại dấu răng cánh môi không biết làm sao mà hít hít, từ đó truyền ra thanh âm rên rỉ động lòng người " Ừm a....Nha...Nha..."

Không thể, không thể..Kia là A Thì, không phải sư huynh a...

Thế như là...muốn...thật mong muốn...có quan hệ cái gì ? Dù sao trước đó cũng từng hai lần...mà lại là...con của sư huynh... Hai người giống nhau như vậy...

Kỷ Loan Âm trong đầu đang thiên nhân giao chiến, Tiêu Thiên Thì cũng đã ngẩng đầu, cũng đem ngón tay đi vào đường hành lang chật hẹp, một chút trừu sáp lộng lấy chổ sâu của nàng, vừa đúng làm dịu chổ ngứa trong thân thể nàng, Kỷ Loan Âm thoải mái cong khóe mắt

Tiêu Thiên Thì đem đôi môi dính chất lỏng liếm sạch sẽ xong, lại dời khỏi thân thể, tiến đến một bên tai Kỷ Loan Âm, khẽ liếm vành tai nàng, ở bên tai nàng nhẹ giọng nói " Loan Âm a di, không muốn liền nói một tiếng nha"

Đừng ! Kỷ Loan Âm cũng không biết ở trong yết hầu đột nhiên vọt ra rốt cuộc là chữ gì. Nàng muốn Tiêu Thiên Thì đi ra, nhưng nhục bích đường hành lang lại chăm chú kẹp lấy ngón tay dài nhọn kia.

Thật thoải mái, thật thật thoải mái, lại một chút, lại một chút liền tốt, lại một chút nàng liền nói không muốn.

"Ừm...Ân...Nha...tốt..." Kỷ Loan Âm giống như là nghĩ thông suốt, cũng không ức chế tiếng rên rỉ của mình, chỉ thuận theo cảm thụ nhận phần khoái ý kia. Thân thể mềm mại của nàng khẽ run, hạ thể bị hoàn toàn chiếm hữu, ngón tay linh hoạt tựa hồ muốn đưa nàng lên đỉnh phong.

Một chút, lại một chút, ngón tay mang tới xung kích từ dưới thân thẳng hướng xông lên, Kỷ Loan Âm thoải mái, toàn bộ thân thể đều giãn ra, chổ sâu nhất hoàn toàn tương phản lại co rút, thít chặt.

Ô...lần này liền tốt...một chút...liền tốt...

Khóe miệng Tiêu Thiên Thì hơi gấp, nàng liền biết Âm di sẽ không cự tuyệt nàng.

"Tê...A...A...Nha..." Kỷ Loan Âm cắn chặt hàm răng, thít chặt lấy nhục bích, cảm giác thỏa mãn là ai đều có thể nghe được, huống chi là Tiêu Thiên Thì ở gần sát nàng như thế.

Có lần thứ nhất lần thứ hai lần thứ ba, tiếp xuống chính là thuận lý thành chương. Vô luận Kỷ Loan Âm cỡ nào thích lừa mình dối người, nhưng không thể không thừa nhận chính là, nàng trong ba tháng này đã hoàn toàn quen thuộc bị Tiêu Thiên Thì chiếm hữu.

Kỷ Loan Âm lúc tỉnh lại, sắc trời hơi sáng, Tiêu Thiên Thì ngay tại bên người nàng ngủ say sưa. Sợ giống trước lại bị làm một lần nữa không thể xuống giường được, Kỷ Loan Âm không dám lại nhìn chăm chú khuôn mặt ngủ thuần chân kia, chỉ rón rén đi vào phòng tắm, rửa ráy thân thể. Nàng đối với gian phòng Tiêu Thiên Thì cực kỳ quen thuộc, cũng giống như Tiêu Thiên Thì đối với thân thể nàng hiểu rõ, vì nàng chuẩn bị quần áo cực kỳ vừa người, lại rất phù hợp khí chất nàng.

Kỷ Loan Âm mặc xong liền đứng trước gương, áo mềm mại rộng rãi, lại ngắn tay, cũng che đi xương quai xanh, đem ấn ký của Tiêu Thiên Thì để lại che giấu rất tốt, nàng không khỏi thở dài một hơi, còn may đứa nhỏ này biết chừng mực. Nàng rửa mặt một phen, mặt mày cũng sáng sủa, hoàn toàn không nhìn ra được sự mệt mỏi trước kia. Chỉ bất quá ánh mắt của nàng mềm mại như nước, gương mặt ửng đỏ, tự nhiên toát ra một tia vũ mị, người sáng suốt liền có thể nhìn ra nàng từng trải qua một trận kịch tình như thế nào.

Hai tiếng " cộc cộc ", cửa toilet bị gõ vang, ánh mắt Kỷ Loan Âm khẽ động, có chút hít một hơi lại thở ra, đem tâm tình bình phục lại, sau đó mở cửa.

Cửa mở, Tiêu Thiên Thì nở nụ cười thuần chân nói " Âm di, chúng ta xuống dưới lầu ăn điểm tâm nha?"

Xuống lầu ? Chẳng phải có nghĩa là sẽ được gặp Tiêu Tuyết Hồng hay sao ? Nhịp tim Kỷ Loan Âm hỗn loạn trong giây lát, một giây trôi qua liền khôi phục bình thường. Đây là sự tình khó tránh, hai người ở trước mặt mọi người chính là hảo hữu, nàng tới thăm Tiêu Tuyết Hồng vừa về nước là chuyện không thể nào bình thường hơn.

Nàng thật sâu nhìn thoáng qua Tiêu Thiên Thì, thấy thần sắc nàng nghiêm túc, liền gật đầu đáp " Được " Thanh âm hơi khàn, gợi cảm mê người, khiến cho ánh mắt của Tiêu Thiên Thì cũng lung lay

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro