Chương 0154: Cân nhắc nặng nhẹ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hải Tiều tập đoàn, một nơi mang đến cho Đông Ân Vũ ngọt cùng đắng

Nàng thuần thục tiến vào bãi đỗ xe, chổ quen thuộc ngày xưa của nàng đã bị vật dụng đồ đạc trong nhà chiếm lấy, nên nàng phải đậu ở một nơi vắng vẻ nhất. Ngoài việc tập đoàn Hải Tiều đã phục hồi, nhưng quang cảnh nhất thời không cách nào được như ngày xưa, chỉ có mở mấy tầng lầu, may mà thang máy có thể dùng, Đông Ân Vũ đi thẳng đến tổng văn phòng, cửa thang máy vừa rộng mở, đại sảnh tối đen, chỉ có gian phòng cuối hành lang mới có ánh đèn, chính là văn phòng chủ tịch

Cộc !... Cộc!...

Hai tiếng gõ cửa thanh thúy vang lên không được đáp lại, nửa ngày, trong phòng mới có tiếng nói khàn khàn bảo nàng có thể vào

" Là em ? Sao đến đây ?" Hoắc Ngải vừa ngẩng đầu chính là một mặt kinh ngạc.

Đông Ân Vũ chưa từng xuất hiện ở đây, cũng không từng nói đến tập đoàn Hải Tiều

Trong tay nữ nhân đang cầm văn kiện lắc qua mấy lần, đặt trên bàn cười nói: " Làm chân chạy giấy tờ cho Mộ Lâm"

Hoắc Ngải tiếp nhận văn kiện, liếc mấy cái, nụ cười cùng dần buông xuống, lúc này Đông Ân Vũ đã cầm lấy mấy tập hồ sơ lý lịch xem qua, tuyển dụng toàn là vị trí thư ký, xem ra Shirley không có ở đây, Hoắc Ngải cũng rất khó khăn phức tạp các thủ tục công văn, muốn kinh doanh công ty, dù sao cũng phải có người phụ giúp công việc râu ria

" Muốn tìm thư ký?" Đông Ân Vũ nhìn qua lý lịch, trình độ bối cảnh không tệ, rất sạch sẽ

Hoắc Ngải nghe vậy gật đầu nói: " Tìm người phụ để thoải mái chút "

" Chạy hàng hả ? " Nhớ đến cái gọi là thư ký, ở Hải Tiều phân ra nhiều loại, nàng từng là trợ thủ của Hoắc Ngải, nhưng cũng phải phụ trách công việc buôn bán chạy hàng, song lần này nàng không xác định ý tứ nữ nhân

" Những cái đó mình tôi có thể làm được " hiển nhiên nàng không yên lòng

" Có thấy hài lòng không?" Đông Ân Vũ đem lý lịch đặt lại trên bàn, đồng thời tay Hoắc Ngải cũng chạm lấy, hai người bốn mắt nhìn nhau

" Có, em chừng nào có thể đi làm ?" Thú vị đáp lại để Đông Ân Vũ nhướn mày, Hoắc Ngải khóe miệng cười nhẹ, cũng coi như thăm dò

Nếu như nàng ở trong nhà đợi đến buồn bực, Hoắc Ngải có thể thuê nàng đến làm việc

" Bảng giá tiền lương của em sẽ rất cao ?" Đông Ân Vũ tiến lên phía trước, nửa ngồi trên bàn làm việc, đưa tay điều chỉnh cà vạt Hoắc Ngải.

Nữ nhân nheo mắt, cái eo thẳng tắp hướng về phía trước rút ngắn khoảng cách " Một tháng tiền lương của tôi có đủ thanh toán hay không ?"

Đông Ân Vũ trừng mắt nhìn, cười gật đầu " Cũng không tệ lắm, Ngải định ký bao lâu ?

Hoắc Ngải thẳng tắp nhìn vào mắt nàng, từ đáy mắt nàng có thể trông thấy mình, đôi mắt kia chỉ có nhìn mình mới có cảm giác phi thường mỹ diệu

" Tôi ký với em..." Nữ nhân ngửa đầu hôn lên cằm Đông Ân Vũ, nhiệt khí phả vào mặt bên " cả một đời "

Cả một đời...

Đông Ân Vũ mí mắt run rẩy, lông mi có chút chớp động

Khó được trầm mặc để Hoắc Ngải nghi hoặc nhìn Đông Ân Vũ, đang lúc nàng muốn mở miệng, nàng lại khôi phục nụ cười quen thuộc

" Chức danh là gì ?" Đông Ân Vũ cùng Hoắc Ngải hơi kéo dài khoảng cách, lại cử động xa lánh này làm nữ nhân không vui, dứt khoát đứng dậy tiến về phía trước

Hoắc Ngải nắm vai nàng, nghiêng đầu hôn lên khóe môi ấm áp của nàng, cọ xát nói: " Người yêu "

Đông Ân Vũ bỗng nhiên cảm thấy một trận khô nóng, cả khuôn mặt trở nên đỏ bừng

Người yêu, hai chữ ngắn gọn để nàng cảm giác nàng cùng Hoắc Ngải đã rút ngắn khoảng cách, có loại cám giác tâm dán vào tâm

Không thể không nói thủ đoạn của Hoắc Ngải phi thường cao siêu

" Đồng ý " Nàng gật đầu, tán thưởng hôn nồng nhiệt

Nàng ở Hải Tiều dây dưa một lát, cho đến khi điện thoại gọi đến Đông Ân Vũ mới thoát thân được, nàng sau khi rời Hải Tiều liền chạy xe đến tổng cục, đang lúc nàng phiền não không tìm được chổ đậu xe, Nguyên Phương Trọng trùng hợp từ đồn cảnh sát đi ra, hắn thấy xe Đông Ân Vũ, lập tức tiến lên chào hỏi, nam nhân mặc đồng phục cảnh sát, bộ dáng tương đối chỉnh tề, vừa nhìn là biết tuổi trẻ tài cao...

" Đông tiểu thư!" Nguyên Phương Trọng mở cửa xe xuống chào Đông Ân Vũ.

" Đã lâu không gặp Nguyên tiểu đệ " Đông Ân Vũ trêu chọc một câu, trực tiếp hỏi: " Vĩnh Lạc ở trong cục cảnh sát hả?"

Đây là mục đích nàng đến cảnh thự

Nam nhân lắc đầu, biểu thị Vĩnh Lạc đến giải quyết vụ ẩu đả ở khu giải trí, vừa rồi đã đến hiện trường, Đông Ân Vũ sau khi cám ơn lập tức chạy đến khu giải trí, nàng không có nhiều thời gian để trì hoãn, lúc nàng đến hiện trường phát hiện vụ án, mấy tên tiểu lưu manh còn chưa rời đi, hai bên ẩu đả còn chưa xong, dù cho có cảnh sát đến cũng không chịu bỏ qua

Đông Ân Vũ đem xe dừng lại, đẩy cửa xe chỉ nghe thấy một tiếng hét thảm, phóng tầm mắt nhìn tới, hai phe nhân mã không có động thủ, ngược lại người động thủ lại là...

Mái tóc đỏ rực như lửa theo động tác bay múa, xuất thủ ra quyền không chút nào lưu tình, một cái đấm trái, lập tức đánh bay hàm tên tiểu lưu manh, dọa bọn nam nhân vừa mới gầm thét phải im lặng. Chỉ thấy Vĩnh Lạc gắt một cái, đưa tay kéo nam nhân nằm sấp trên đất, nắm lấy tóc của hắn kéo lên, nam nhân sắc mặt nhăn nhó, đau đến không dám lên tiếng.

" Lải nhải ồn ào nữa là chết nha, rõ ràng là nam nhân lại đi so đo với nữ nhân,phiền muốn chết " Vĩnh Lạc lắc đầu bất đắc dĩ, bàn tay buông thõng, nam nhân chật vật nằm xuống mặt đất, đồng bọn bốn phía lập tức chạy đến bảo vệ đồng bạn, mấy nam nhân xem ra toàn là học sinh cấp ba, gia nhập tiểu bang phái suốt ngày gây chuyện thị phi

" Cô, cô là cảnh sát, sao dám ra tay đánh người!" Trong đó có một nam nhân cạo trọc nửa đầu nhịn không được gào lên

Thoáng chốc Vĩnh Lạc nhướn mày một cái, bên hông móc ra súng lục, nhất thời cảnh sát cùng lưu manh đều bị dọa cho sắc mặt trắng bệt

" Không cho ra tay đánh người, vậy thì tôi một súng bắn chết các người thì thế nào?" Lời này từ trong miệng người khác nói ra chỉ sợ không có cảm giác uy hiếp, nhưng nụ cười Vĩnh Lạc ương ngạnh không có trói buộc mà nói, lúc này đều khiến mọi người toát mồ hôi lạnh, bọn hắn biết, nữ nhân này là đùa, coi như không biết nàng, cũng phải biết súng trong tay nàng

Đạn không có mắt

Đông Ân Vũ đứng ở phía xa xa hé miệng cười khẽ, Vĩnh Lạc chính là Vĩnh Lạc, xuất thủ vĩnh viễn không biết nặng nhẹ

Tiếng cười vui vẻ theo gió truyền vào tai mọi người, Vĩnh Lạc cũng không ngoại lệ, nàng giương mắt nhìn không nghĩ là Đông Ân Vũ, lập tức mất đi hứng thú trêu đùa tiểu lưu manh, đem tất cả lực chú ý đặt trên người nữ nhân đứng không xa, nàng quay đầu cùng nhân viên cảnh sát đứng cạnh nói vài câu, cất súng chạy về phía gần đó

" Sweetheart, sao em lại đến đây ?" Vĩnh Lạc hai tay giang ra ôm lấy nàng, ở trên gò má nàng liên tục hôn chụt chụt vài cái

Đông Ân Vũ không có giãy dụa, mặc cho nữ nhân ôm

" Bởi vì nhớ Lạc, nên đến" Nàng hôm nay thừa nhận, nàng nhớ, cho nên trực tiếp đến tìm

Trả lời quá thẳng thắn để Vĩnh Lạc có chút sững sờ, đã quen cãi nhau với nàng, hôm nay phát hiện Đông Ân Vũ rất trực tiếp, quái dị cùng mới lạ đồng thời xông lên đầu. Vĩnh Lạc lập tức không có trả lời, chỉ là ôm nàng cọ cọ sát sát, nửa ngày mới dùng trán đo thân nhiệt cho Đông Ân Vũ, xem nàng có phải phát sốt, sao có thể lệch quỹ đạo như thế

" Thế nào, không thích em đến tìm Lạc à?" Đông Ân Vũ hé miệng cười khẽ, lại bị Vĩnh Lạc nhéo eo một cái

Mười phần mập mờ

" Làm sao có thể, em như thế này chủ động, tôi nằm mộng cũng sẽ cười, chỉ là trăm năm khó gặp, cũng nên hoài nghi chút " Vĩnh Lạc không để ý công sự mới xử lý một nửa, chỉ lo cùng Đông Ân Vũ tình tứ, nàng từ phương hướng nhìn lại, có thể trông thấy đồng sự của Vĩnh Lạc ở phía xa quan sát, tựa hồ do dự có nên tiến lên quấy rầy, nhưng lại cố kỵ ti1nnh tình Vĩnh Lạc, đành phải đứng ở phía xa ngờ nghệch

Vĩnh Lạc phát hiện Đông Ân Vũ có chút thất thần, lập tức dùng thân thể ngăn trở tầm mắt nàng

" Tôi ở đây, em nhìn đi đâu thế?" Thân thể ép gần tản ra khí thế tuyệt đối chiếm hữu, điều này khiến Đông Ân Vũ giương mắt nhìn nhau với đối phương.

" Em đang nhìn... rõ ràng đều là làm cảnh sát sao có thể kém như vậy " Nàng nheo mắt lại, ngón tay mơn trớn đồng phục màu xanh dương của đối phương, Vĩnh Lạc nàng không hợp với màu sắc này, nàng chỉ thích hợp màu đỏ hồng có thể thiêu đốt, tiên diễm lại ương ngạnh, không bị bất cứ cái gì che lấp được sắc thái diễm lệ

Vĩnh Lạc nghe vậy, cúi đầu nhìn xem đồng phục của mình, gật đầu cười nói: " Xác thực, có lẽ tôi thích hợp làm lưu manh hơn ?"

Hai người lần đầu gặp, chỉ là một tiểu lưu manh dưới trướng Ngô Đường, cùng một nữ tiếp viên ở Tinh Toản

Có lẽ bối cảnh như vậy lại sẽ tao ngộ một cách đơn thuần, nhưng mà sau khi vụ án bị phá, lại dẫn đến một thời gian long đong gian khổ

Phải chăng muốn như thế, mới có thể đem tình yêu hai người rèn luyện đến mức kiên cố như vậy ?

" Đại khái đúng, dù sao đồng phục này trên người Lạc không có chút tự nhiên nào hết " Đông Ân Vũ kéo cổ áo Vĩnh Lạc rút ngắn, khoảng cách gần nhìn tròng mắt màu đỏ khác hẳn người thường, điên cuồng lại chấp nhất, một loại cảm giác bị để mắt tới liền không có chổ trốn

Vĩnh Lạc du côn cười tiến lên phía trước tựa hồ đụng vào môi nàng thì dừng lại, Đông Ân Vũ có chút kinh ngạc trừng mắt nhìn, đối vớt Vĩnh Lạc thấy thịt liền ăn, có rượu sẽ uống, vậy mà ngạnh ngạnh sinh sinh lại bỏ qua cơ hội thân mật, lần này đến phiên nàng nghĩ Vĩnh Lạc phát sốt

" Sao thế ?" Đông Ân Vũ nghi hoặc nhìn Vĩnh Lạc, chỉ thấy nàng chép miệng

" Hiện tại hôn sẽ không dừng được " Vĩnh Lạc bất đắc dĩ lắc đầu, ủy khuất nói : " hôm nay còn có rất nhiều việc, không giải quyết xong Trần bá sẽ không cho tôi tan tầm, đáng chết, tôi không muốn một mình ở sở cảnh sát tăng ca đâu " Liền xem xét kế hoạch lâu dài, hiện tại cùng Đông Ân Vũ thân mật chính là hành động không sáng suốt

Đông Ân Vũ nghe lý do, bỗng nhiên khì khì cười ra tiếng

Nguyên lai Vĩnh Lạc cũng sẽ cân nhắc nặng nhẹ, còn tưởng rằng nàng chỉ toàn dùng cơ bắp để suy nghĩ

" Vậy Lạc cố gắng làm việc đi" Đông Ân Vũ đẩy Vĩnh Lạc, để nàng buông tay

Nữ nhân mặc dù không tình nguyện, nhưng vẫn buông ra gông xiềng " Sweetheart, tôi ban đêm lại đến đền bù cho em chịu không ?"

Đông Ân Vũ lên xe vứt cho Vĩnh Lạc một cái mị nhãn, gật đầu cười nói: " Không vội,thân yêu "

Nàng cũng không hề rời khỏi khu giải trí, đậu cách đó mấy tòa cao ốc. Bởi vì thời gian là ban ngày, nên khu giải trí không có nhiều người, Đông Ân Vũ đến một quán ăn nổi tiếng mua canh, mang theo túi nhỏ đi bộ cách đó ba con đường, dọc đường xuất hiện rất nhiều nam nhân cao tráng mặc âu phục, thoáng nhìn có chút giống dân đi làm, nhưng Đông Ân Vũ biết bọn hắn đều sống bằng cơ bắp, bởi vì khu vực này tuyệt đối không có cơ quan làm việc, tất cả đều là xã hội đen

Đông Ân Vũ dừng ở trước một tòa cao ốc, nàng không có mạo muội xông vào, mà ở ngoài cửa gọi điện thoại

Dãy số vừa kết nối, nàng ngửa đầu hướng về tầng cao nhất nhìn, cười nói " Là em, mang canh gà đến, có muốn đưa lên không ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro