Chương 0156: Thế giới quá nhỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thuần thục cho xe vào hầm để xe, qua thời gian ăn cơm, cư xá không có người đi lại, từng nhà lóe lên ánh đèn phòng khách, yên tĩnh giống như đêm đã khuya. Đông Ân Vũ cởi áo ngoài, một mình tiến vào trong nhà, nàng không có bật đèn, chỉ dựa vào ánh trăng lờ mờ nhìn đồng hồ trên tường, bảy giờ đêm

nàng còn bảy tiếng đồng hồ

Nàng hít một hơi thật sâu, không suy nghĩ lên lầu rửa mặt, nàng thay trang phục nhẹ nhàng, kiểm tra nhà một lượt mới yên tâm, Đông Ân Vũ không có mang theo bất kỳ hành lý nào, nàng căn bản không có gì quan trọng, lúc nàng mang giày xong đứng ở trước cửa, một tay cầm nắm cửa, mới hoàn toàn cảm nhận được đầu ngón tay mình đang run rẩy

Đã không cách nào quay đầu

Đông Ân Vũ ngửa đầu hít sâu một lần nữa, lúc này mới đè tay xuống đóng cửa, cũng không quay đầu nhìn rời đi

oOo

Đêm nay cảnh thự yên tĩnh không ngờ, không có bất kỳ tin báo án nào, Vĩnh Lạc xử lý xong công sự, chuẩn bị tan ca, nàng cùng mấy nhân viên cảnh sát ở lại muộn nói chuyện xong thì ra khỏi cảnh thự, ngoài ý muốn đứng ở cửa ra vào thấy La Dạ vừa xuống xe taxi, đối phương sau khi thấy Vĩnh Lạc cũng không có phản ứng gì lớn, chỉ khẽ gật đầu coi như bắt chuyện

" Tôi lái xe" Vĩnh Lạc móc ra chuỗi chìa khóa, đối với La Dạ nói : " Muốn đi cùng không ?" Xem như lời mời

Nàng bản thân không có thành kiến với La Dạ, nghiêm túc mà nói, các nàng đang đứng cùng một trận tuyến, đều bán mạng cho bạch đạo, chỉ bất quá trùng hợp yêu cùng một nữ nhân, nếu muốn nói về đối địch, nàng đối với La Dạ cũng không có địch ý, mặc dù ngẫu nhiên cũng sẽ giận dỗi với Đông Ân Vũ, nhưng Vĩnh Lạc biết tất cả nữ nhân ở chung một chổ với Đông Ân Vũ đề phải trả giá thê thảm cùng đau đớn, loại tình yêu cay đắng siêu việt như thế, là không cách nào thay thế, nàng ở trong lòng Đông Ân Vũ có dấu ấn, La Dạ cũng thế, đã như vậy thì mọi người không cần phải dị nghị nhau

La Dạ thấy thế cũng không lên tiếng, phản ứng của nàng chính là hành động, đi theo Vĩnh Lạc đến bãi đỗ xe

Lúc hai người đến nhà Đông Ân Vũ, Mộ Lâm đã ở ngoài cửa chờ đợi

" Ân Vũ giống như không có nhà " Thấy Vĩnh Lạc cùng La Dạ xuống xe, Mộ Lâm hai tay nắm chặt vạt áo, có chút chân tay luống cuống

" Không có ở nhà sao ?" Vĩnh Lạc nghi hoặc nhíu mày " Tôi nhớ rõ ràng nói với nàng đêm nay sẽ qua nhà mà "

Vừa mới dứt lời, ở trước cổng bị đèn xe chiếu rọi vào, ba người nheo mắt lại nhìn về phía ven đường, chỉ thấy một chiếc xe trắng cùng một chiếc xe đen dừng gấp ở phía đằng sau, đèn xe sau khi tới bước xuống là hai nữ nhân quen thuộc, người mặc tây trang nữ sĩ Hoắc Ngải cùng người mặc sáo trang Triệu Hàn.

Hoắc Ngải hơi kinh ngạc vì tất cả mọi người đến đông đủ, trêu ghẹo nói: " Có tụ hội hả?"

Mộ Lâm nghe vậy lắc đầu, nhìn về phía Hoắc Ngải " Hôm nay Ân Vũ có đến tìm em, nàng cũng tìm mọi người phải không ?" Nhớ đến bộ dáng Đông Ân Vũ không chịu ở lâu, Mộ Lâm từ đầu đến cuối có chút để ý, luôn cảm thấy Đông Ân Vũ hôm nay hành vi có chút quái dị, không thể nói khiến người lo lắng

" Trước kia " La Dạ hai tay vòng ngực, nhớ đến cũng có chút quỷ dị

Vĩnh Lạc nhìn về phía các nàng, trong lòng bỗng nhiên giống như có trống đánh to, làm nàng cảm thấy dị thường bất an " Sách ! nữ nhân kia làm cái gì hả?" Nàng chửi nhỏ một câu, móc ra chìa khóa dự phòng, mặc dù nàng bị Đông Ân Vũ nghiêm khắc cảnh cáo không được phép tự tiện xông vào nhà dân, nhưng đây là một sự kiện đột phá, Vĩnh Lạc gấp đến độ ngay cả chìa khóa cũng không rút ra liền chạy vào bên trong nhà

Triệu Hàn đi phía sau quen thuộc bật đèn, đã thấy trong phòng không có một ai

" Ân Vũ, Chúng tôi đến rồi " Mộ Lâm vào nhà đứng ở phòng khách, nàng nhìn thấy không người liền hướng cầu thang gọi

Vĩnh Lạc chuyển hướng gọi: " Đông Ân Vũ ! Tiểu Thủy Mẫu! các người có ở nhà không?"

Trong phòng quạng quẽ, Hoắc Ngải buồn bực nhìn cửa trước, phát hiện dép lê của Đông Ân Vũ cùng Tiểu Thủy Mẫu êm đẹp vẫn bày ở trong tủ giày

" Đều không có ở nhà" Nửa ngày, Triệu Hàn từ lầu hai xuống, biểu thị trong phòng không có ai

La Dạ hai tay vòng ngực ngồi trên ghế salon, nói với Vĩnh Lạc " Trần Thúc "

Nếu như Đông Ân Vũ cùng Tiểu Thủy Mẫu không có ở nhà, thì chỉ có một chổ để đi

Vĩnh Lạc bỗng nhiên vỗ tay cười nói: " Đúng a!" còn có Trần Thúc! nàng lập tức gọi điện thoại, mà là không phải điện thoại cơ quan, gọi thẳng đến nhà Trần Thúc, điện thoại rất nhanh đã có người nghe, nhưng sắc mặt Vĩnh Lạc càng thêm ngưng trọng, cho đến khi nàng ứng vài tiếng với Trần thúc mới chần chừ cúp điện thoại

" Thế nào ?" Hoắc Ngải thấy thế, cảm thấy tình huống không ổn, mà lại phi thường không thích hợp

" Trần thúc nói Đông Ân Vũ đã rời đi một tiếng trước, nói muốn về nhà lấy hành lý..." Vĩnh Lạc đảo mắt nhìn nữ nhân trong phòng khách, cảm thấy quái dị

Triệu Hàn khẽ thở dài nói: " Nàng hôm nay có cái gì kỳ lạ không ?" Chí ít dưới cái nhìn của nàng, Đông Ân Vũ so với bình thường còn muốn mỏi mệt, bộ dáng giống như sắp bị sụp đổ, thật sâu khắc trong nội tâm nàng, bất quá nụ cười cuối cùng của nàng lại khiến người nhìn không có chút manh mối, dường như ẩn giấu bí mật nào đó

Mộ Lâm trừng mắt nhìn, nói không nên lời biểu hiện của Đông Ân Vũ hôm nay , mặc dù khả nghi, nhưng lại nhìn không giống như bình thường

Hoắc Ngải nhăn mày, Đông Ân Vũ đột nhiên đến thăm có chút quái dị

Vĩnh Lạc hai tay chống nạnh, trong lòng ước định nhiệt tình chủ động đến cùng có tình là khác lạ không

La Dạ đem đầu ngửa về sau, chỉ nhớ rõ Đông Ân Vũ đến dọn phòng và mang bữa sáng

" Alo, là tôi, mang mấy huynh đệ Ngô Đường lục soát khắp nơi, nếu thấy hành tung Đông Ân Vũ liền lập tức hồi báo " Triệu Hàn không chịu nổi, nàng trước hết gọi cho thủ hạ ở Bắc khu lưu ý tin tức Đông Ân Vũ.

Vĩnh Lạc thấy thế, đang nghĩ gọi cảnh sát cũng lưu ý, La Dạ bỗng nhiên đứng lên

" Phi Ưng đêm nay sẽ rời đi " tiếng nói nàng trầm thấp ổn định nói, trong giọng nói có một tia không ổn định

Câu nói này dường như là cảnh tỉnh, nữ nhân sắc mặt cứng đờ, tựa hồ có chút đầu mối

" Địch Duy ?" Triệu Hàn chậm rãi nói ra cái tên nam nhân, càng nghĩ tâm càng nặng nề

Vĩnh Lạc nắm chặt hai tay, ánh mắt đi đi lại lại giữa Triệu Hàn và La Dạ " Hắn không phải sớm biến mất khỏi Bắc khu sao ?"

Cảnh sát biết Phi Ưng, nhưng không biết Địch Duy cùng Phi Ưng đều trở về cùng lúc

" Hắn gia nhập Phi Ưng " La Dạ gật đầu nói ra sự thật, đồng thời ra hiệu cho Vĩnh Lạc đừng xúc động

Triệu Hàn mặc kệ Vĩnh Lạc có phải muốn nổi giận hay không, nàng chỉ để ý một chuyện " Phi Ưng hôm trước đã rời đi, ở Bắc khu chỉ còn có công nhân mà thôi " Dù nói thế nào nàng cùng Địch Duy cũng có mối quan hệ không cạn, lần này Phi Ưng đến giao dịch, hai bên mua bán, Ngô Đường cũng không thoát khỏi có liên quan, nàng nhớ kỹ Địch Duy đã ngồi thuyền rời đi, lưu ở Bắc khu chỉ còn công nhân chuyển hàng

Mộ Lâm đứng ở một bên nghe, cảm thấy trái tim đập nhanh đến mức muốn nhảy ra khỏi lồng ngực " Chẳng lẽ Địch Duy muốn đối phó Ân Vũ ?"

Hoắc Ngải nghe vậy, xác thực không thể bài trừ khả năng này, lúc này gọi điện thoại: " Đóng cảng " Hai chữ đơn giản rõ ràng

nàng sẽ không để bất luận thuyền bè khả nghi nào rời khỏi bến cảng.

" Tóm lại trước hết tìm được Ân Vũ mới quan trọng!" Mộ Lâm khẩn trương nắm chặt hai tay, bây giờ không phải thời điểm ngốc nghếch.

Vĩnh Lạc chửi nhỏ một tiếng, lo lắng gọi điện đến đồn cảnh sát, để cảnh sát lập tức trích xuất hình ảnh ở camera an ninh truyền vào điện thoại

Có La Dạ cùng Vĩnh Lạc làm áp lực với sở cảnh sát, không đến mười phút sau liền có hình gửi đến, chỉ thấy Đông Ân Vũ không mang bất kỳ hành lý nào, thậm chí đi bộ rời đi, nàng đi qua mấy cái giao lộ, tận lực tránh máy quay.... đi chếch vào hèm nhỏ, không còn hình ảnh xác định nàng đi hướng nào, tin tức gián đoạn đều khiến mọi người trầm mặc không nói, biểu lộ nghiêm túc

" Mọi người trước chia ra tìm! có tin tức liền gọi điện thông báo" Mộ Lâm không tiếp tục chờ nữa, đứng dậy nói

Mấy người phác đồ lộ tuyến đơn giản, sau đó lập tức chia nhau ra làm việc

oOo

Bến cảng, gió biển thổi vạt áo tung bay

Nhìn mặt biển đen nhánh vô biên, Đông Ân Vũ tâm tình không chút nào chập chùng.

Nàng có chút thở ra một hơi, đồng thời sau lưng chiếu đến một đạo ánh sáng mãnh liệt, Đông Ân Vũ không quay đầu lại, nàng nghe thấy tiếng cửa xe đóng lại, cùng tiếng giày da đạp trên đá, gió biển thổi tới mang theo mùi nước hoa, để nàng biết người đến là ai

" Tạm biệt xong rồi sao ?" Nhìn bóng lưng Đông Ân Vũ đơn bạc, nam nhân tâm tình vui vẻ, vì báo được thù mà khóe miệng của hắn giương lên

" Không sai biệt lắm " Thanh âm của nàng yếu ớt, đều sắp bị tiếng gió lấn át

Địch Duy nghe vậy móc điếu thuốc lá đặt ở trên miệng, trong tay cầm bật lửa " ba " một tiếng đốt thuốc " Thế nào ? rất không cam tâm phải không ?" Lúc hắn cho là sẽ có một cuộc sống dễ chịu, nữ nhân này xuất hiện làm hỏng tất cả mọi thứ, lúc đầu hắn có một cuộc sống tốt có thể làm mưa làm gió, lại bị một nữ nhân nội ứng vạch trần tất cả hủy đi tiền đồ mỹ hảo, những khuất nhục cùng khảo nghiệm hắn cho là không cần tiếp nhận, đều bởi vì Đông Ân Vũ mà đến, như thế không cam tâm, không cam tâm bị đoạt đi những ngày tốt lành, cũng phải để nàng nếm thử mùi vị đó

Không nghe thấy giọng nàng, Địch Duy bỗng nhiên cười lạnh vài tiếng.

" Không sai, chính là loại tâm tình này, đây chính là lúc tôi bị cô đạp xuống dưới chân, tâm tình bi ai bất lực ! loại tư vị không thể đối kháng, bị cưỡng ép cướp đoạt!" Nam nhân trừng lớn hai mắt, thanh âm cao vút tựa như đang phát biểu diễn thuyết, đáng tiếc nàng từ đầu đến cuối đều đưa lưng về phía hắn, không có phản bác, không hề khóc lóc, chỉ là rất an tĩnh nhìn ra biển cả xa xa

Thật lâu, Đông Ân Vũ nói khẽ " Tôi và cậu, chỉ có một người sống sót "

Thế giới này quá nhỏ, dung không được hai kẻ thù địch lẫn nhau

Địch Duy thu liễm nụ cười, lãnh đạm nhìn Đông Ân Vũ " Không sai " Hắn nhìn đồng hồ một chút, không kiên nhẫn vứt nửa điếu thuốc đang hút dở " Mặc dù tôi rất ghét cô, nhưng không thể không nói cô là một nữ nhân có cốt khí, vì mấy ngườ kia có thể nhẫn nhịn im lặng chịu đựng chuyện này, cô thay đổi rồi, trở nên có máu có thịt nhiều hơn "

Khen cũng được, chê cũng được, Đông Ân Vũ chỉ nhắm hai mắt không nghĩ trả lời

Địch Duy nhún vai, khẽ cười nói: " Mấy bảo bối kia của cô biết tôi gia nhập Phi Ưng, thế là cực kỳ khẩn trương, cả ngày phái người ở Bắc Khu giám sát tôi, một khắc cùng không yên lòng " Nam nhân hai tay đút túi quần, lắc lắc cổ nói: " Nhưng cũng may bí mật nhỏ của cô và tôi không bị phát hiện, không phải sao ?"

Đông Ân Vũ hít một hơi thật sâu, chậm rãi mở mắt ra

" Đúng, thật sự là may mắn " Ân oán của nàng và Địch Duy, không liên lụy người khác, thật sự là vô cùng may mắn.

Nam nhân hừ cười vài tiếng lên xe rời đi, tia sáng chói mắt tiêu tán, theo tiếng động cơ đi xa, Đông Ân Vũ lại đứng lẻ loi một mình, nàng vuốt tóc dài bị gió biển thổi loạn, thân thể dần trở nên lạnh lẽo, nàng ôm chặt cánh tay, không tự giác nắm chặt đầu ngón tay, cho đến khi móng tay cơ hồ lõm vào trong thịt mới khiến nàng hơi hoàn hồn

Nàng không nghĩ liên lụy bất kỳ người nào

Chiếc vòng trên cổ băng lãnh không ngừng đếm ngược.

Đông Ân Vũ há miệng tự lẩm bẩm, trong gió không nghe được thanh âm của nàng, chỉ có thể từ trong miệng nàng mơ hồ đọc lên...

Không hối hận

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro