Chương 074: Mèo vờn chuột

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng xe dần dần đến gần, cho đến khi thân xe xuất hiện bên trái Đông Ân Vũ, nàng mới dừng bước chân.

Đông Ân Vũ không có quay đầu, đồng thời cửa sổ xe chậm rãi trượt xuống, nữ nhân trên ghế lái cũng chưa từng quay đầu, hai người nhìn về phía trước, lại không hiểu nhìn gì. Coi như La Dạ không nói, Đông Ân Vũ đều cảm nhận được nàng ép buộc mình lên xe, đừng nói đến đường núi uốn lượn khúc chiết, muốn trốn, trừ phi lăn xuống núi, nếu không nàng không có cách nào chạy nhanh hơn xe thể thao...

Mèo vờn chuột...

Bỗng nhiên não thoáng hiện lên câu này, để Đông Ân Vũ nhịn không được cười lạnh vài tiếng.

Rắc rắc!

Đông Ân Vũ mở cửa xe, không chút do dự ngồi vào ghế lái phụ, nàng cùng La Dạ còn có lời muốn nói, lúc Đông Ân Vũ tựa lưng vào ghế ngồi, phát hiện La Dạ lập tức chạy về phía đỉnh núi, nàng biết La Dạ có " việc tư" muốn hỏi nàng...

Hoặc là nên nói muốn nàng " Thẳng thắn "....

Xe sau khi tắt máy, vừa vặn dừng ở trước đỉnh núi. Hai người thậm chí không nhìn, trầm mặt chính là ngôn ngữ thành thật nhất, Đông Ân Vũ mở cửa xe, trực tiếp rời đi, mặc dù đang là cuối hè, nhưng nhiệt độ trên đỉnh núi vẫn thật mát mẻ, thậm chí gió thổi có chút rét lạnh, nàng lắc lắc tóc phủ trên trán, thong dong xuất ra thuốc lá trong bóp, nhóm lửa, chậm rãi hít một hơi.

Thở ra...

" Cô bị đụng thương ở đầu sao?" La Dạ sau khi xuống xe, đem mũ lưỡi trai ném ở chổ ngồi, vấn đề của nàng rất trực tiếp, đi thẳng vào vấn đề

Đông Ân Vũ nghe vậy, dựa vào thân xe hút một ngụm khói nhàn nhạt, đốm lửa trên đầu thuốc chợt tắt chợt sáng, khói trắng từ từ bay lên

" Không có" Nàng nói ra đáp án La Dạ muốn nghe, nàng không có bị thương ở đầu, nàng rất tốt

Gió nhẹ đem khói trắng thổi về phía La Dạ đứng ở thân đối diện, đầu ngón tay kẹp điếu thuốc khói nhẹ bay lơ lững, tàn thuốc tùy theo rung động mà rơi xuống " Tôi nghĩ quên đi thì tốt hơn, rất tiếc tôi quên không được, nhất là xúc cảm lúc cầm hung khí, hiện tại ký ức vẫn như cũ vô cùng mới mẻ" Nói xong lời cuối, Đông Ân Vũ cơ hồ nghiến răng nghiến lợi, nàng đem điếu thuốc ném xuống đất, dùng giày cao gót hung hăng dập tắt.

Nàng không có mất trí nhớ đã không còn là bí mật, mà là một loại ăn ý, để nàng có thể tiếp tục ăn ý mà thâm nhập vào Ngô Đường...

Đông Ân Vũ cũng sẽ không ngốc mà chơi loại trò chơi này với La Dạ, Vĩnh Lạc đã biết chân tướng, nàng cũng không cần giả vờ.

" Vị trí cô đang ngồi có thoải mái không?" Nhìn La Dạ chậm rãi đi về phía nàng, Đông Ân Vũ hai tay vòng ngực ngẩng đầu lên hỏi.

Thoải mái dễ chịu sao ? Đương nhiên là thoải mái dễ chịu đúng không ? bởi vì nàng hi sinh đổi lấy mà!

Bất quá La Dạ không trả lời nàng, mà là không ngừng đến gần, khoảng cách hai người càng lúc càng rút ngắn, hai thước, một thước rưỡi, một thước...

Cho đến khi hơi thở giao nhau.

" Sẽ cảm thấy bất an không?" Đông Ân Vũ nheo mắt, khóe miệng nhết môi cười, lại phát hiện cứng đờ

" Không" Tiếng nói trầm thấp lại ổn trọng, nói cho Đông Ân Vũ sẽ không

Nàng yên tâm thoải mái

Hỗn đãn!

Một câu giấu ở trong lòng, Đông Ân Vũ đã hành động nắm chặt cổ áo La Dạ, đồng thời La Dạ cũng đem Đông Ân Vũ đẩy lên thân xe, đụng vang lên thanh âm. Cánh môi giao nhau, dùng sức phân cao thấp, không biết ai mở miệng trước, không có phát hiện ai cắn ai bị thương trước, mùi vị rỉ sắt nồng đậm theo đầu lưỡi truyền lại, nồng đậm bạo lực hôn môi, đã không còn gọi là " hôn " Càng giống phát tiết cùng trả thù

Cắn xé, như là dã thú cắn xé...

" Ngô!" Đông Ân Vũ bị đau than nhẹ một tiếng, đồng thời cảm nhận được lực đạo chiếm cứ đôi môi nhẹ dần, cánh tay ôm bên hông cũng không còn giống như vòng sắt siết chặt. La Dạ " đồng tình" để Đông Ân Vũ trong lòng càng không nhanh, lập tức bỗng nhiên đẩy La Dạ ra vài thước, trên môi còn lưu lại hương vị bất đắc dĩ

" Lần này tôi sẽ không tin cô hay Vĩnh Lạc, Hoắc Ngải so với các người đều đáng tin hơn nhiều" Đông Ân Vũ giơ tay, dùng áo sơ mi lau đi nhiệt độ trên môi, dường như vừa nếm phải cái gì đó kỳ quái, khiến nàng không muốn để lại dư vị, cử động đơn giản lại khiến ánh nhìn chằm chằm của La Dạ trở nên sắc bén. Lời nàng có lẽ kích thích được chó sói, hành vi vi diệu lại có thể khiến nàng liên tưởng...

" Không sợ ngã ?" Ba chữ, trọn vẹn để nữ nhân cười to

Đông Ân Vũ nhiều lần suy tư câu nói này, ngã không sợ ? nàng cho đến bây giờ chưa từng sợ qua

Cho dù là tan xương nát thịt...

" Nếu như ngã, tôi sẽ lại đứng lên, coi như ngã toàn thân bị thương, tôi cũng sẽ không hối tiếc mà đứng dậy"

Dù lặp lại mười lần, hai mươi lần, một trăm lần cũng không đáng kể

Nhết miệng cười, có một nửa cười câu hỏi của La Dạ, nửa khác cười mình cuồng vọng, nàng đương nhiên biết té xuống rất đau, cũng biết bị thương đáng sợ đến mức nào, nhưng nàng không chút do dự thốt ra, bộ dáng lớn lối như thế, nhìn trong mắt bất luận kẻ nào cũng không khỏi đau lòng

Về phần La Dạ có đau lòng Đông Ân Vũ hay không, cái này không thể biết

Chỉ thấy nữ nhân tiến đến đem Đông Ân Vũ kẹt giữa cánh tay và thân xe, cúi đầu nghĩ chạm lấy đôi môi màu đỏ thắm kia, lại bị tránh thoát

" Để tôi gặp mặt lão đại" Hai tay chống ngực La Dạ, Đông Ân Vũ ngẩng đầu nhạt nói

Nàng nhìn thẳng đôi mắt xanh biếc không có chút nào gợn sóng, thanh tịnh có thể trông thấy bộ dáng kiên quyết của chính mình

" Mở cho tôi một con đường, chỉ cần cho tôi gặp mặt lão đại, cô muốn chơi làm sao tôi cũng chiều" Đây là nàng nhượng bộ

Đông Ân Vũ muốn rất đơn giản, nhưng cũng khó khăn nhất

Gió mát xen lẫn hàn khí, lại thổi không tan nhiệt độ tăng cao của hai người, hai tay La Dạ chống đỡ bên hông Đông Ân Vũ, Đông Ân Vũ đem tay đặt ở trước ngực La Dạ, nhìn như cử động bình tĩnh, lại vụng trộm so sức, chỉ cần Đông Ân Vũ nghi động, hai tay bên hông liền dùng ngực ngăn lại, trái lại La Dạ nghĩ tiến về phía trước, Đông Ân Vũ liền không chút khác khí đẩy nàng ra

" Câu trả lời của cô thế nào?" Đông Ân Vũ chịu đủ sự im lặng của La Dạ.

" Không có khả năng" đây là đáp án của nàng, không có khả năng.

Kiên cường muốn Đông Ân Vũ bỏ qua ý niệm này

" Cô không muốn ôm tôi sao? cũng không biết lấy dũng khí ở đâu ra, Đông Ân Vũ thoáng chốc thốt ra, nàng có thể giải đọc La Dạ chấp nhất vì thân thể nàng mà chấp nhận thì sao ? Đã như vậy sao không dùng như thẻ đánh bạc ? Ai bảo mất mặt hay là ti tiện, nàng thà rằng xem đây là một loại thủ đoạn

Điều kiện tiên quyết là La Dạ nghĩ...

" Coi như cho số điện thoại của lão đại cũng được, chỉ cần chỉ điểm cho tôi, tôi nguyện ý cùng cô là,. muốn sao cũng được" Đông Ân Vũ vừa nói vừa cởi bỏ cút áo , lúc này trên đỉnh núi chỉ có hai người bọn họ, ánh nắng yếu ớt chướng mắt, chung quanh hai người giống như bao phủ màn đêm, dùng tham lam cùng dục vọng làm thẻ đánh bạc, làm cuộc giao dịch

Muốn thế nào cũng được...

Chỉ cần chỉ điểm đường đi...

Một chút xíu nhắc nhở cũng được...

Đừng có lại đá chìm đáy biển.

Đông Ân Vũ trong lòng kêu gào, nàng nhìn chằm chằm La Dạ, đối phương đồng dạng nhìn chằm chằm nàng.

Về phần La Dạ suy nghĩ cái gì ? nói thật, Đông Ân Vũ hoàn toàn không đoán được.

Nửa ngày, La Dạ trả lời, lại là cúi đầu tiến đến bên tai nàng, khàn khàn nói: " Không nói, cũng ôm được"

Nhiệt khí nhột nhạt, làm cho lưng Đông Ân Vũ phát lạnh, lúc nàng muốn chạy trốn mới phát hiện La Dạ đem tay vòng qua eo nàng, ôm thật chặt, giống như con mồi bị cắn, muốn chạy trốn trừ phi giết người, còn không ngừng van xin cầu sống? Đáng tiếc nàng không có cơ hội này

Đông Ân Vũ dứt khoác kéo cổ áo La Dạ, kéo ra một chút

Nguy hiểm tăng lên, tựa như ở trên dây mỏng, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống

" Làm gái cũng phải có tiền, cô muốn tôi, cũng phải cho tôi lợi ích" Yêu cầu của nàng cũng không quá phận

Đầu ngón tay vuốt ve eo Đông Ân Vũ, La Dạ rủ mắt, khuôn mặt không chút biểu tình, từ đầu đến cuối như một

Lãnh đạm

" Muốn bao nhiêu ? " Nàng để Đông Ân Vũ ra giá, đồng thời gièm pha giá trị của nàng

Dường như coi nàng là làm gái thật

" Tôi muốn cơ hội gặp mặt lão đại" Tiền nàng không lấy, nàng muốn chính là cơ hội

Đối với điều này La Dạ không muốn cùng nàng tranh luận, đôi môi mỹ lệ giật giật, biểu thị " Nằm mơ "

Thoáng chốc Đông Ân Vũ dường như thế thấy thanh âm của lý trí đứt đoạn, nàng muốn thoát khỏi La Dạ, ngược lại bị đối phương kéo vào trong xe, các nàng lôi kéo lẫn nhau, ẩu đả, Đông Ân Vũ giống như là đến chết cũng muốn chống cự, coi như bị té vào cửa xe, đá vào cửa sổ xe phía sau nàng cũng không ngừng chân. Xe thể thao màu đen bởi vì cử động bạo lực của hai người mà run lên không ngừng, tiếng rên rỉ đứt quãng truyền ra càng rõ ràng hơn, sau đó tiếng thở dốc thay thế bằng tiếng chửi mắng, cuối cùng ngay cả tiếng thở cũng không có

Không tốt không xấu

La Dạ xác minh nàng không nói ra tiếng " Nằm mơ "

Đông Ân Vũ muốn cùng lão đại gặp mặt ư ? nằm mơ

Đợi Đông Ân Vũ trở lại tổng công ty Hải Tiều, đã là buổi tối bảy giờ

La Dạ đem xe thể thao dừng trước cao ốc, hai người không nói gì, ngay cả ánh mắt cũng không liếc

Đông Ân Vũ cài cúc áo sơ mi, đem ngực đầy dấu hôn che lấp đi, chuyện phát sinh trước đó mấy tiếng, nàng không muốn nhiều lời, đang lúc nàng chuẩn bị xuống xe, La Dạ thoáng chốc giữ chặt tay Đông Ân Vũ, dùng sức kéo nàng về chổ ngồi, khiến nàng phản ứng mãnh liệt, nàng muốn hất tay La Dạ ra, lúc nghĩ đẩy nàng, La Dạ tự động buông tay

Ngẫu nhiên một thẻ màu vàng xuất hiện trước mặt Đông Ân Vũ.

" Cầm đi " La Dạ đem tấm thể nhét vào trong lòng bàn tay Đông Ân Vũ.

Thẻ vàng....

Vậy mà đưa nàng thẻ vàng sao ?

Đông Ân Vũ đầu nóng lên, nhịn không được cười ra tiếng

Bởi vì làm gái đều có tiền, cho nên mới đưa thẻ vàng cho nàng? Thật sự là khẳng khái...

" Cám ơn " Đông Ân Vũ có chút gật đầu, một giây sau dùng sức xé tan, âm thanh chiếc thẻ gãy đôi " rắc " một tiếng thàn hai đoạn

Cửa sổ xe chậm rãi trượt xuống, nàng liền nhìn cũng không nhìn, một tay hất tấm thẻ ném ra ngoài

" Phi thường cảm tạ hảo ý của cô, nhưng tôi " Đông Ân Vũ đưa tay chạm vào tay nắm cửa, kéo khóa " Không phải làm gái "

Đang lúc nàng đưa chân phải chuẩn bị rời khỏi, La Dạ thoáng chốc tiến lên phía trước dán vào lưng nàng, một tay vịn cửa xe, tựa vào bên tai Đông Ân Vũ nhàn nhạt nói: " Tôi biết "

Nàng biết

Đông Ân Vũ nhấp môi...

La Dạ đẩy nàng ra khỏi xe, đồng thời nói " Cô so với gái còn không bằng "

Lảo đảo mấy cái, Đông Ân Vũ bị " đuổi " xuống xe. Nàng đứng trước cổng chính của Hải Tiều, nhìn xe thể thao đen bóng mạnh mẽ rời đi, hơi nóng thổi bên tai khiến nàng sửng sờ, mà câu nói kia giống như câu thần chú, ở trong đầu nàng quẩn quanh thật lâu không chịu tiêu tan. Đau lòng cũng tốt, trái tim băng giá cũng được, thẻ vàng bị Đông Ân Vũ bẻ gãy làm đôi ở dưới chân, phát ra âm thanh " rắc rắc "

So với gái còn không bằng... sao ?

" Cám ơn khen ngợi " Đêm tối dần buông, trên mặt nàng không nhìn rõ biểu lộ

Ở trong tiếng gió, có chút đắng chát, nhưng lại ẩn hàm tia mâu thuẫn cười khẽ

Là thản nhiên như vậy, tùy ý như vậy....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro